Linh Vực

“Nếu ta đến tuổi của ngươi, ngươi ở trong mắt ta chỉ sợ là giống con gián, ta có thể dễ dàng giết chết ngươi!”. Tần Liệt nhếc miệng cười lạnh: “Ngươi chẳng qua là tu luyện nhiều hơn ta trăm năm mà thôi!”.

Vẻ mặt Thường Khi u ám, đang muốn nói chuyện liền phát hiện một Thủy Tinh chiến xa đột nhiên lướt đến.

Cự liễn đến bên cạnh rồi dừng lại.

Đi ra là phó tông chủ Hợp Hoan tông Triệu Trường Sinh, còn có vài tên tôn giả, đều là vẻ mặt chật vật. Bọn họ nhìn thoáng qua Tần Liệt, lại nhìn đám người Khố Lạc, trầm mặt không nói một lời nào.

Vừa rồi bọn họ bị cự thú cùng Giác Ma tộc đuổi giết chạy trối chết, nếu không có Thủy Tinh chiến xa nhanh như chớp, e là bọn họ bị thiệt hại vô cùng nghiêm trọng.

Hợp Hoan tông là thật lòng sợ hãi.

Lại một lát sau, trướng bồng đỏ sậm của Huyền Thiên Minh cùng Thủy Tinh chiến xa màu lam bỗng nhiên bay song song đến.

Nguyễn Chiến Thiên áo bào trắng, tóc bạc, khí lực dồi dào, hiện diện ngay trước chiến xa. Triệu Trường Sinh cùng với một đám võ giả Hợp Hoan tông đều cung kính quát: “Bái kiến tông chủ!”.

Nguyễn Chiến Thiên gật gật đầu, bỗng nhiên dạo bước trong hư không đi tới đỉnh Dược sơn, hạ xuống bên cạnh Tần Liệt.

Ngay lúc này, trướng bồng đỏ sậm và hai Thủy Tinh chiến xa, cự liễn màu vàng đều dừng ở trong không trung phía trên Dược sơn.

Võ giả ba phương thế lực đều trầm mặc, vẻ mặt ngưng trọng nhìn xuống phía dưới.

Nhìn về phía Nguyễn Chiến Thiên.

Mãng Vọng bên cạnh Tần Liệt bỗng nhiên như sợi dây thừng bằng thiểm điện, quấn quanh từng vòng trên người hắn.

Một cỗ lôi đình lực cuộn trào vô tận, nháy mắt tràn đầy toàn thân Tần Liệt, để cho hắn liền có được tự tin lớn nhất.

Huynh đệ Khố Lạc, Tạp Mông, Đa La, cường giả Giác Ma tộc này lo sợ Nguyễn Chiến Thiên sẽ bất ngờ ra tay, cũng đều cẩn thận vây quanh Tần Liệt.

Từ trên người Nguyễn Chiến Thiên, bọn họ cảm nhận được cỗ khí thế khủng bố vô cùng khủng bố, loại khí tức này làm cho Khố Lạc như gặp phải đại địch.

“Phá Toái cảnh hậu kỳ, chỉ còn thiếu chút nữa là bước vào Niết Bàn cảnh, người này chỉ sợ là cường giả cường đại nhất xung quanh đại lục”. Huyết Lệ hóa thành một luồng u hồn màu máu, dừng trên vai Tần Liệt, sau khi nhìn thấy Nguyễn Chiến Thiên hạ xuống liền nhắc nhở Tần Liệt.

“Ngươi chính là Tần Liệt?”. Nguyễn Chiến Thiên đứng cách Tần Liệt mười bước, hắn nhìn ra đám người Mãng Vọng, Khố Lạc muốn che chở Tần Liệt, cho nên hắn không có đi tới phía trước thêm bước nào, hắn thản nhiên cười, chủ động nói: “Ta đến là nghe theo sự phân phó của của Lý Mục Thiên Kiếm sơn, hắn muốn ta lập tức đi gặp ngươi”.

Trong lúc nói chuyện, trong tay Nguyễn Chiến Thiên bỗng nhiên xuất hiện một lệnh bài màu bạc, hình tam giác, mặt phải có khắc một tòa sông núi cắm đầy lợi kiếm nguy nga sừng sững, mặt còn lại là khắc ba chữ “Thiên Kiếm sơn” to tướng.

Nguyễn Chiến Thiên giơ giơ, lật qua lật lại vài lần, để cho hắn có thể nhìn thấy rõ hai mặt.

“Thiên Kiếm sơn!”. Huyết Lệ bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng.

“Ngươi biết Thiên Kiếm sơn?”. Tần Liệt không có đi nhìn Nguyễn Chiến Thiên mà là nhìn Huyết Lệ ở trên vai.

“Ném lệnh bài qua ta xem một chút”. Huyết Lệ cau mày hướng tới Nguyễn Chiến Thiên nói to lên.

Nguyễn Chiến Thiên bật cười thoải mái, không một chút chần chừ, trực tiếp ném lệnh bài trong tay sang bên này.

Khố Lạc và mọi người như gặp phải đại địch.

“Không có việc gì”. Huyết Lệ thản nhiên nói một câu, hắn mở miệng phun ra một đạo huyết quang màu đỏ tươi, bao lấy lệnh bài màu bạc trắng này.

Từng đợt từng đợt huyết tuyến màu đỏ sẫm, như huyết dịch không ngừng bao lấy lệnh bài, chỉ trong một chốc, lệnh bài màu bạc trắng cắm đầy lợi kiếm nguy nga sừng sững liền bị nhuộm thành màu đỏ như máu.

“Xẹt xẹt xẹt!”.

Đột nhiên từng đạo kiếm khí sắc bén vô cùng, bỗng nhiên từ đồ án hình sông núi trên mặt lệnh bài truyền đến, giống như tòa sông núi này trong nháy mắt xuất ra kiếm quang.

Huyết dịch của Huyết Lệ không còn bao phủ lệnh bài nữa, bị kiếm quang chém vỡ đùng đùng hóa thành một mảnh huyết vụ tan biến.

“Không sai. Là lệnh bài Thiên Kiếm sơn”. Huyết Lệ gật gật đầu, lệnh bài màu bạc này hóa thành một luồng kiếm quang, lại trở về trong tay Nguyễn Chiến Thiên.

“Thiên Kiếm sơn là một thế lực cấp Bạch Ngân ở Thiên Khô đại lục, chỗ các ngươi là Xích Lan đại lục, Lưu Vân đại lục, Thiên Vận đại lục, và khu vực mấy vạn dặm xung quanh, đều nằm trong tay Thiên Kiếm sơn. Cái gì là Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông cũng đều là thế lực phụ thuộc Thiên Khô đại lục”. Huyết Lệ lúc này mới giải thích cho Tần Liệt: “Thiên Khô đại lục hoàn toàn chính là một trong năm đại lục của Bạo Loạn chi địa. Thiên Kiếm sơn vốn là một trong hai thế lực cấp Bạch Ngân ở Thiên Khô đại lục”.

“Tiền bối biết Thiên Kiếm sơn?”. Nguyễn Chiến Thiên vẻ mặt cẩn thận.

“Có biết nhưng không quá quen thuộc. Hiện tại, Linh kiếm Sơn chính là thế lực nổi dậy trong ngàn năm trở lại đây, ta không có liên quan với Thiên Kiếm sơn”. Huyết Lệ thản nhiên nói.

Nguyễn Chiến Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ngươi nói Lý thúc tìm ta?”. Tần Liệt trầm giọng quát.

Nguyễn Chiến Thiên cười gật đầu, bàn tay hắn nắm chặt lệnh bài, giữa mi tâm bão tố xuất ra một đạo hồn quang màu xanh, xuyên thẳng vào bên trong lệnh bài.

Lệnh bài bỗng nhiên từ trong tay nổi lên trong không trung.

Mọi người nhìn chú vào mặt phải lệnh bài hình tam giác, trong đồ án tòa sông núi cắm đầy lợi kiếm nguy nga đồ sộ, từng đạo kiếm quang sắc bén bắn ra.

Kiếm quang sắc bén vô cùng, như có thể chém giết hồn phách, có thể cắt xén thân thể mọi người.

Ngay cả Mãng Vọng cũng là ánh mắt nghiêm túc, rõ ràng có chút bất an. Khố Lạc cùng cường giả Giác Ma tộc như gặp phải đại địch mà nhìn kiếm quang hội tụ lại từng chút một.

Kiếm quang li ti đủ loại màu sắc, vàng, bạc, trắng, lam như tinh hỏa như lân quang đang chậm rãi ngưng tụ lại từng chút một thành bộ dáng Lý Mục.

Đây là hình chiếu linh hồn trong hư không!

Phía trên lệnh bài, Lý Mục như lúc ẩn lúc hiện sâu bên trong mây mù, tay hắn cầm bầu rượu, ngồi bên cạnh là Nham Băng Tuyết Lang Vương, hai người ở trên hòn đảo đang nói chuyện gì đó với nhau.

Hắn dường như cảm giác được động tĩnh bên này, phát hiện ra lệnh bài truyền tin, bỗng nhiên tập trung chú ý bên này.

Ánh mắt hắn lập tức ngưng tụ trên người Tần Liệt, liền ha ha nở nụ cười: “Tiểu tử, ngươi làm ra động tĩnh thật lớn nha? Như thế nào? Hung thú trong lòng đất bên dưới Cực Hàn sơn mạch toàn bộ đều bị người đánh thức?”.

“Lý thúc!”. Tần Liệt kích động quát nhẹ.

“Ha ha, lúc vách tường hàn băng bị vỡ nát, một thoáng sau ta liền biết bên đó xảy ra động tĩnh gì, cho nên ta lập tức cho Nguyễn Chiến Thiên tới”. Lý Mục phóng khoáng cười thoải mái.

“Lý thúc, ta là do bị bức bách, không còn cách nào khác, bất đắc dĩ mới giải khai phong ấn cho Cự Linh tộc. Ta chỉ sợ bị Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện tiêu diệt, ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn”. Tần Liệt vội vàng giải thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui