Linh Vực

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Sắc mặt Úc Môn cùng Phùng Nhất Vưu trở nên vô cùng âm trầm u ám, hai người cùng hét lên chói tai: “Toàn bộ né tránh!”.

Võ giả hai phe, ở dưới từng con rồng điện lóa mắt bổ, ở trong từng tiếng sấm oanh kích, kêu thảm, hét giận dữ, ngao ngao rít gào, chạy trốn khắp nơi.

Chỉ trong nháy mắt, chỗ Tần Liệt đã biến thành cấm địa của trời đất, biến thành nhạc viên tia chớp sấm sét tàn sát bừa bãi.

Một võ giả Thiên Khí tông lúc trước cùng Chương Thắng đạt thành ăn ý, muốn bắt Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền làm nhục chơi đùa, bị hai tia chớp to dài đan xen cùng một chỗ bắn trúng, thân thể lập tức bị dòng điện dày đặc bao phủ.

Cùng lúc, một tiếng sét đánh xuống, thẳng tắp nổ ở trên vai hắn.

Người này như quả cầu thịt nổ, một thân xương nổ tung, tia chớp cuồng bạo nhân cơ hội tràn vào lục phủ ngũ tạng hắn, đem tạng phủ hắn bắn trúng cháy sém.

Hào quang kiêng kị thù hận trong mắt người nọ tắt như ánh nến.

Một luồng u hồn xám xịt, bị hộp tro cốt trong vách ngăn lôi điện hấp dẫn, lập tức bay vọt đi rời khỏi.

Bên kia, phía sau Vạn Thú sơn Nữu Thiệu Quân, một người bị thiên lôi oanh kích đến thiên linh cái, thần thái trong mắt cùng kịch liệt tán loạn.

“Biểu đệ!”. Nữu Thiệu Quân kêu to.

Đáng tiếc, người nọ không có cách nào nghe được tiếng hò hét của hắn nữa, một luồng u hồn màu xám như bị nam châm hấp dẫn, cũng bay về phía bức tường lôi điện.

“Tần Liệt! Nữu Thiệu Quân ta thề, nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”.

“Tần Liệt! Chương Thắng ta nhất định sẽ đem ngươi lột da rút xương! Ta còn muốn trước mặt ngươi, hung hăng đùa bờn nữ nhân của ngươi!”.

“Giết Tần Liệt trước!”.

“Giết hắn!”.

Võ giả Vạn Thú sơn cùng Thiên Khí tông, ở dưới lôi điện đầy trời oanh kích, bỗng đạt thành ăn ý.

“Ta nói rồi, ở trong Lôi chi cấm địa, ta mới là chủ nhân”. Tần Liệt ngữ khí bình tĩnh, thần thái bình tĩnh.

Tầm mắt hắn lướt qua từng võ giả Thiên Khí tông, rơi xuống Thắng trên người Chương, đưa tay chỉ một cái, nói: “Ngươi sẽ là kế tiếp”.

Dưới lôi điện oanh kích bổ bắn, mưa to cũng theo đó mà đến.

Trong giông tố đan xen, trên người Tần Liệt quấn đẩy sấm sét tia chớp, điện mang trong hai mắt phun ra nuốt vào, lững thững hướng tới Chương Thắng mà đến.

Bên người hắn, lôi điện từ trường cực kỳ khủng bố, không ngừng có sấm sét cuồng bạo đánh xuống, đem mặt đất nổ thành từng cái hố to sâu.

Như từng viên Tịch Diệt Huyền Lôi đang không ngừng phát nổ.

Ba võ giả Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn lao tới, vừa tới gần, còn chưa kịp nhiều lời một câu, đã bị ít nhất năm mươi tia chớp sấm sét bao phủ.

Ba người kêu thảm, màn hào quang linh lực trên người như vỏ trứng gà bị chùy lớn đánh mạnh, lập tức vỡ vụn.

Cùng thời gian, Tần Liệt cười lớn ném ra Lôi Cương chùy, lôi chùy kia như ngọn núi khổng lồ của thần, oanh đùng đùng hướng về Chương Thắng.

Tia chớp đan xen trên Lôi Cương chùy, hấp dẫn rồng điện sấm sét bên cạnh, nó ở lúc lăn lộn, toàn bộ sấm sét điện mang trong trời đất, đều kỳ diệu dâng trào hẳn lên.

Nhìn kỹ, sẽ phát hiện ngay cả cuồng long tia chớp chỗ sâu trong tầng mây, cũng giống như lập tức có mục tiêu - Chương Thắng!

Chương Thắng mới phát lời hung hăng, vừa phát hiện hắn đã thành mục tiêu của Tần Liệt, đáy lòng phát lạnh, vội lớn tiếng quát to: “Giết hắn! Mọi người hợp sức giết hắn trước!”.

Đáng tiếc, ba người lao về phía Tần Liệt trước hết, đã bị mấy chục luồng sấm sét tia chớp bao phủ.

Ngay giờ phút này, ba người đó như cổ mộc bị sét đánh qua, thân thể biến thành màu cháy đen.

Ba luồng chân hồn xám xịt cũng bay ra, không chịu khống chế tiến vào bức tường lôi điện.

Nữu Thiệu Quân ở gần, mới muốn triển khai công kích đối với Tần Liệt, vừa thấy ba người xuống tay thân thể chết hồn rời đi, đột nhiên dừng chân bất động.

Võ giả Thiên Khí tông, Vạn Thú sơn xa hơn một chút, sắc mặt cũng phát lạnh, trong mắt toát ra sự sợ hãi thật lớn.

Bọn họ cũng bỗng nhiên dừng lại.

Ngay cả Úc Môn cùng Phùng Nhất Vưu quát to lợi hại, cũng phát hiện chỗ Tần Liệt, động tĩnh sấm sét so với chung quanh mãnh liệt hơn không chỉ gấp mười!

Loại sấm sét cuồng bạo có thể hủy diệt tất cả sinh linh kia, làm hai thiên chi kiêu tử này cũng kiêng kị thật sâu.

Bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cái này trực tiếp làm Chương Thắng quát to lợi hại phát hiện căn bản không ai dám có gan tiếp cận Tần Liệt trung ương lôi điện bạo loạn, hơn nữa, Chương Thắng còn chú ý tới Nữu Thiệu Quân vậy mà lại lặng lẽ lui về phía sau.

Hắn đang chủ động rời xa Tần Liệt!

Chương Thắng bỗng nhiên sinh ra sự sợ hãi lớn một mình xâm nhập, bị một con hồng hoang hung thú bắt được, sẽ bị từng chút một ăn sống nuốt tươi.

Toàn bộ người có thể giúp hắn, giờ phút này, đều đang nhanh chóng rời xa.

“Trong nhiều người như vậy, chỉ có Chương Thắng ngươi miệng thối nhất, trước khi ngươi dẫn dắt chúng ta lại đây, thật ra... Ngươi đã chết rồi”. Tần Liệt cười nhạt một cái mà đến.

Lôi Cương chùy trước một bước rơi xuống.

Đến cùng với Lôi Cương chùy, chính là tia chớp sấm sét che trời rợp đất, điều này làm một mảng thiên địa đó chỗ Chương Thắng, bị sấm sét tia chớp mãnh liệt trực tiếp bao trùm.

“Bốp bốp bốp!”.

Mười mấy tia chớp to như miệng giếng, lấp lánh chói mắt, ánh sáng đâm làm mắt người ta cũng mù ngắn ngủi.

Trong điện quang lóa mắt, Chương Thắng đang kêu thảm, bị từng đạo lôi điện đánh vào cơ thể, thân thể truyền đến đau đớn khó có thể chịu được.

Mắt hắn cũng bị điện mang làm không nhìn thấy cảnh tượng quanh thân.

Nhưng hắn có thể nghe được thanh âm Tần Liệt càng lúc càng gần.

“Cảm ơn ngươi dẫn ta tới đây”. Tần Liệt mỉm cười nói.

Sau khi thanh âm này vang lên, một khối tia chớp dệt dày đặc nọ bao trùm Chương Thắng, như bỗng nhiên tiêu tán hết.

Tiếng sấm sét gầm rú cuồng bạo cũng thần kỳ ngừng lại.

Điều này làm mọi người đều có thể rõ ràng nhìn thấy tình huống bên kia.

Mọi người theo bản năng ngưng thần nhìn.

Chỉ thấy quanh thân Tần Liệt quấn quanh từng tia chớp, ở trong từng đạo điện mang vặn vẹo, nâng tay đặt ở trên thiên linh cái của Chương Thắng.

Chương Thắng, thì là cúi người dưới đất hai tay vung loạn lên, tựa như muốn giãy giụa thẳng người...

“Ngươi không có giá trị nữa”. Tần Liệt nhẹ giọng nói.

“Rắc!”.

Tiếng đầu lâu vỡ nát, từ trên đầu Chương Thắng truyền đến, đồng thời, một tiếng sét trầm đục, cũng ở trong sọ não hắn vang lên.

Chương Thắng như một vũng bùn nhão, thất khiếu toát ra tia chớp mềm nhũn ngã xuống đất không dậy nổi.

Lại không có một luồng u hồn xám xịt bay ra.

Cái này ý nghĩa thế nào, bất luận kẻ nào cũng liếc một cái sáng tỏ.

- Tần Liệt đây là ngay cả chân hồn của Chương Thắng cũng gạt bỏ hết.

Trên thế gian, cũng chỉ có người tu luyện lôi điện linh quyết mới có thể đem linh hồn kẻ địch lau đi hết, không lưu lại cho kẻ địch một tia lửa hy vọng.

Ngọn lửa linh hồn của Chương Thắng tắt từ đây.

“Đi!”. Phùng Nhất Vưu biến sắc, mặt lạnh lùng, quát trầm thấp: “Nơi này không phải đất lành để giao chiến!”.

Trên linh giáp trên người hắn hiện ra hoa văn Đại Bằng Kim Sí Điểu, từng mảng lông chim màu vàng từ trong linh giáp toát ra, làm linh giáp nháy mắt trở nên rực rỡ ánh vàng.

Phùng Nhất Vưu như vỗ cánh bay cao, cưỡi một con Đại Bằng Kim Sí Điểu, ở trong ánh sáng vàng rực dẫn đầu lao đi.

“Hú! Rút!” Úc Môn phát ra tiếng hô như dã thú.

Xương hắn ‘rôm rốp’ nổ vang một trận, thân thể biến thành tráng kiện, vóc dáng cũng cao thêm một đoạn.

Ở trên cổ hắn, còn ra hiện lông tơ tinh mịn, như ở nháy mắt đã tiến hành thú hóa.

Trong tia chớp sấm sét đánh xuống, Úc Môn thỉnh thoảng phát ra tiếng hung thú rít gào, một cước đạp đất liền ở trên mặt đất lưu lại lỗ chân thật sâu, như chiến xa sắt thép oành đùng đùng mãnh liệt lao đi.

“Nơi đây không nên ở lâu!”. Tư Đồ Thông cùng Nữu Thiệu Quân cũng kêu to lên.

Trong lúc nhất thời, hai bên vừa rồi đối chọi gay gắt, muốn chém giết một hồi, ùn ùn tán loạn mà chạy.

“Còn muốn chạy?”. Trong sấm chớp, Tần Liệt lớn tiếng cười quái dị lên: “Vậy thì để lại thêm mấy cái mạng đi”.

Trong tia chớp sét đánh Tần Liệt như lấy thân thể điều khiển sấm sét phía chân trời, cất tiếng cười to hướng tới kẻ chạy tán loạn đi đuổi giết.

Lưu lại Đỗ Hướng Dương, Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền đứng ở nơi đó.

“Cái này...”. Đỗ Hướng Dương nghẹn lời sững sờ.

Hắn bị một chuỗi biến hóa này làm mơ hồ rồi.

Trong đôi mắt sáng lành lạnh của Tạ Tĩnh Tuyền nở ra một tia sáng, gật gật đầu, nàng coi như là trấn định nói: “Năm đó, lúc hắn thân phận thấp kém, ta mời hắn bắt giết Phệ Hồn thú. Hắn, cũng thông qua loại phương pháp này, lấy thân thể dẫn động sấm sét phía chân trời, giúp ta đem Phê Hồn Thú tiêu diệt”.

Nơi này là Lôi chi cấm địa, Tần Liệt, cũng thông qua vài năm trưởng thành lột xác, đem lôi điện linh quyết tu luyện đến cảnh giới cao thâm.

“Hắn nói trong Lôi chi cấm địa, hắn mới là chủ nhân, ta xem... Cũng chưa chắc đã đều là lời ngông cuồng”. Tống Đình Ngọc cười tủm tỉm nói.

Đôi mắt đẹp của nàng lóng lánh tia sáng kỳ dị, trái tim thiếu nữ tràn đầy vui sướng, âm thầm cao hứng.

Nàng cho rằng Tần Liệt điên cuồng nổi bão, hoàn toàn là vì Chương Thắng bẩn mồm, bởi vì Chương Thắng từng toát ra ham muốn dâm tục đối với nàng.

Nay, bởi vì nàng, Tần Liệt lần nữa bày ra một mặt cuồng bạo bá đạo, mượn dùng Lôi chi cấm địa, lấy sức một người đánh giết người hai phe Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn, vì nàng đem linh hồn của Chương Thắng cũng lau đi...

Trong lòng Tống Đình Ngọc ngọt ngào, so với uống quỳnh tương ngọc dịch còn thoải mái hơn, trên khuôn mặt quyến rũ chứa đầy nụ cười ngọt ngào vui mừng.

“Chúng ta có thể làm những gì?”. Đỗ Hướng Dương buông tay, vẻ mặt cổ quái.

“Tựa như căn bản không cần chúng ta”. Tạ Tĩnh Tuyền bĩu môi.

“Cái này không phải rất tốt?”, Tống Đình Ngọc cười khuyên giải an ủi hai người: “Ngươi xem, bên kia không phải đã chết mấy người sao? Chúng ta có thể kiểm tra một chút, thu thập một chút chiến lợi phẩm, các ngươi cảm thấy thế nào?”.

Mắt Đỗ Hướng Dương cùng Tạ Tĩnh Tuyền đều sáng lên.

***

Một góc của Lôi chi cấm địa!

Dưới bầu trời u ám, trong một khu đầm lấy mênh mông, một bọn năm người đội màn hào quang năng lượng màu sắc khác nhau, ở dưới mưa to lôi điện di chuyển.

“Cũng không biết Tần Liệt ra sao rồi?”. Sở Ly ngẩng đầu nhìn trời,

Cảm thán nói: “Không biết hắn có tìm được đường tiến vào Lôi chi cấm địa hay không, nơi này, phi thường thích hợp hắn tu luyện. Hắn nếu có thể đến nơi này, nhất định sẽ phi thường thoải mái, thực lực hẳn là cũng sẽ có tiến bộ nhảy vọt”.

“Sở Ly! Ngươi sao luôn nhắc tới người này?!”. Hà Vi khẽ kêu một tiếng, nhíu nhíu mày, hừ nói: “Nói loại người này có ý tứ gì?”.

“Sư huynh, Tần Liệt kia quả thực không ra gì, vì lấy lòng một nữ nhân, thế mà bảo tất cả chúng ta giao ra Sinh Mệnh chi tuyền?”. Nhâm Bành cười lạnh: “Hừ! Không có chúng ta, ta cũng không tin bọn hắn ở trong Thần Táng tràng, còn có thể thoải mái như vậy!”.

“Sư huynh, hắn có thể lấy được máu tươi Vu trùng, cũng là công lao của ngươi! Ngươi đem toàn bộ Tịch Diệt Huyền Lôi đều nổ bắn ra ngoài, giúp hắn đối phó Dạ Ức Hạo, còn có Lạc Trần cùng nhau động thủ”. Hồ Bình bĩu môi cười lạnh: “Căn bản không phải một mình hắn cướp lấy máu tươi Vu trùng!”.

“Không có chúng ta, bọn hắn sẽ phát hiện ở trong Thần Táng tràng bước đi gian nan!”. Vi Lương cũng nói.

Hồ Bình cùng Vi Lương, chính là hai người khác của Tịch Diệt tông, bọn họ đều tu luyện lôi điện linh quyết.

Từ khi tới Lôi chi cấm địa, bọn họ phát hiện nơi đây hữu ích đối với bọn họ tu luyện lôi điện linh quyết, cũng phát hiện lôi điện trên trời đối với bọn họ ảnh hưởng rất nhỏ.

Hai người sở dĩ tế ra màn hào quang, không phải vì chống đỡ lôi điện, mà là vì phòng ngừa mưa to ăn mòn.

Trong nước mưa nơi đây, có tính axit rất mãnh liệt, rơi xuống trên làn da đau rát, cho nên bọn họ mới sẽ ở dưới mưa to tế ra màn hào quang.

Ở chỗ này, Hồ Bình cùng Vi Lương lòng tự tin bột phát, cảm thấy trong Lôi chi cấm địa bọn họ có thể phát huy ra thực lực vượt xa người thường, nói cũng lập tức nhiều hẳn lên.

“Các ngươi thực cho rằng Tần Liệt đi theo chúng ta, là ôm đùi chúng ta, dựa vào chúng ta bình an vượt qua Thần Táng tràng hung hiểm?”. Sở Ly sửng sốt.

Hắn không ngờ tới Nhâm Bành ba người này lại là loại ý nghĩ này.

“Đương nhiên là như thế”. Nhâm Bành dẫn đầu gật đầu: “Lần đầu tiên, Lạc Trần dẫn người giết tới, nếu không phải bởi vì có chúng ta, Tần Liệt hắn mang theo một nữ nhân trúng Vu độc có thể nào chạy thoát”.

“Còn có lần trước Vạn Thú sơn Úc Môn, bọn hắn cũng muốn giết Tần Liệt, vẫn là bởi vì có chúng ta, Úc Môn mới không thể không từ bỏ”. Hồ Bình cũng chen vào nói, cười lạnh nói: “Nếu không phải Tần Liệt hắn theo chúng ta, hắn chỉ sợ sớm bị đánh chết hai lần rồi! Thật ra, Tịch Diệt tông chúng ta không nợ hắn cái gì, là hắn nợ chúng ta!”.

“Gia hỏa vong ân phụ nghĩa!”. Vi Lương hừ lạnh: “Vì lấy lòng nữ nhân Huyễn Ma tông, ngay cả Sinh Mệnh chi tuyền của chúng ta cùng muốn nhúng chàm. Ta xem ngày lành của hắn cùng sắp hết rồi!”.

“Không có chúng ta, Tần Liệt hắn ở trong Thần Táng tràng, căn bản không sống được bao lâu! Úc Môn, Phùng Nhất Vưu, thậm chí Lạc Trần, những hung thần ác sát này, hắn đụng phải bất cứ một ai cũng sẽ bị giết!”. Nhâm Bành khinh thường nói.

Sở Ly nhíu mày thật sâu.

Hắn từng kề vai chiến đấu với Tần Liệt, hắn so với đám người Nhâm Bành càng thêm hiểu biết Tần Liệt, biết rõ Tần Liệt đáng sợ.

Hai lần chiến đấu đối phó Dạ Ức Hạo Tần Liệt phát huy tác dụng mấu chốt, so với bất luận kẻ nào cũng lớn hơn. Sở Ly không ngốc, tất cả hắn đều thay tận mắt.

Lần đầu tiên, Tần Liệt lấy Kỳ Lân Hỏa phá hủy Dạ Ức Hạo khống chế đối với người trúng độc, phá bố cục Dạ Ức Hạo sắp đặt.

Lần thứ hai Tần Liệt giải Vu độc của Tạ Tĩnh Tuyền, lấy Phong Ma Bi phong ấn Mộc Linh, mọi người xoay chuyển cục diện.

Có lẽ, sức chiến đấu thật sự của Tần Liệt, yếu hơn Lạc Trần, Tuyết Mạch Viêm một bậc, nhưng tác dụng của hắn ở thời khắc mấu chốt, hiển nhiên lớn hơn hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui