Linh Vực

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Ưu tiên cung ứng Liệt Diễm Huyền Lôi cho chúng ta, đây là chúng ta cùng Huyết Sát tông các ngươi ăn ý, bằng không các ngươi dựa vào cái gì chiếm Lạc Nhật quần đảo?”. Khuôn mặt xinh đẹp của Sư Duệ Tiệp lạnh như băng.

“Ưu tiên cung ứng các ngươi? Còn là ăn ý với Huyết Sát tông?”. Tần Liệt cười lên: “Ngươi trước làm rõ quan hệ của Viêm Nhật đảo cùng Huyết Sát tông rồi nói sau!”.

Xoay người lại, hắn hướng ba người bọn Sở Ly nói: “Đi thôi”.

Sở Ly cười ha ha, cũng chưa để ý tới Sư Duệ Tiệp, dẫn đầu lên một chiếc Thủy Tinh chiến xa.

Tần Liệt, Đỗ Hướng Dương, Lạc Trần, ở sau hắn lần lượt lên xe.

“Viêm Nhật đảo không phải là một thế lực phụ thuộc Huyết Sát tông sao! Có gì đáng kiêu ngạo?”. Sư Duệ Tiệp khinh thường nói.

“Huyễn Ma tông bên kia, nếu do ngươi phụ trách mua Liệt Diễm Huyền Lôi, như vậy... Về sau Hôi đảo cũng sẽ không hướng các ngươi tiếp tục bán ra bất cứ linh khí gì!”. Tần Liệt cuối cùng bỏ lại phen lời này.

Thủy Tinh chiến xa dưới thân Sở Ly gào thét bay lên.

Sư Duệ Tiệp cùng một đám võ giả Huyễn Ma tông, đều là sắc mặt thâm trầm, hiển nhiên đều đã động chân hỏa.

“Không biết điều!”. Sư Duệ Tiệp cũng quay đầu rời khỏi.

Thiên Khí tông La Khả Hinh, còn có đám người Phùng Nhất Vưu, mắt thấy Tần Liệt và Sở Ly đi xa, cũng chưa mở miệng khiêu chiến tiếp.

“Sư tỷ?”. Phùng Nhất Vưu có chút kinh ngạc.

“Tiểu tử đó có chút kỳ quái”. La Khả Hinh nhíu mày: “Không vội, trước xem tình huống một chút đi”.

Phùng Nhất Vưu tựa như rất nghe lời nàng, gật đầu tỏ vẻ hiểu, chưa tiếp tục truy hỏi cái gì.

***

“Cái gì? Thiên Du đã bị thương?”. Kỳ Dương đang cùng đám người Tịch Diệt lão tổ bàn việc, vừa nghe được tin tức này, lập tức ngồi không yên.

Vội vàng cáo từ với mấy người bọn Nam Chính Thiên, Vạn Thú sơn sơn chủ Kỳ Dương mau chóng rời khỏi.

Không bao lâu, Kỳ Dương cùng mấy lão giả khuôn mặt tiều tụy, trên cổ đeo vòng cổ xương thú, mặc da thú, cùng nhau xuất hiện ở trên một chiếc phi hành linh khí hình thái cổ thú nọ của Vạn Thú sơn.

Mọi người rất nhanh đến một ngôi lầu nhỏ phong cách cổ xưa do xương thú dựng.

Thiên Du nằm ở trên một chiếc giường bạch ngọc hàn khí âm u, trên người có các lỗ máu như ngón tay, trong lỗ máu truyền đến khí tức lưu huỳnh nham thạch nóng chảy.

“Ta không sao”. Thiên Du khẽ cắn răng, sắc mặt hơi tỏ ra tái nhợt: “Bị lửa bắn tung tóe đến trong da thịt, loại dịch lửa này rất đáng sợ, sức thiêu đốt kinh người, lực lượng trước khi thiêu đốt hầu như không còn, tựa như sẽ không tắt”.

Úc Môn cùng rất nhiều võ giả Vạn Thú sơn vẻ mặt nghiêm nghị.

“Ta đến xem”. Kỳ Dương đi lên.

Một đầu ngón tay của hắn ấn về phía một cái lỗ máu trên người Thiên Du.

“Xẹt xẹt!”.

Từng tia lửa, từ trong lỗ máu đó phóng ra, bên trong bùng lên liệt diễm khủng bố, làm Kỳ Dương cũng sợ hãi động dung.

Hắn nhắm mắt cảm giác.

Năm phút đồng hồ sau.

“Mọi người đều lui xuống trước”. Kỳ Dương mở mắt ra, nhíu mày quát.

“Sư phụ...”. Úc Môn kêu lên.

“Ngươi cũng lui ra!”. Kỳ Dương quát khẽ.

Mọi người hơi kinh ngạc, chợt ngoan ngoãn từ nơi này rời khỏi, bao gồm Úc Môn.

“Đem hắn lúc cuối cùng giao phong với ngươi, ngươi cảm thụ được, tỉ mỉ nói cho ta”. Kỳ Dương phân phó.

“Khi ta thúc giục huyết mạch chi lực, ngưng luyện Bách Thú quyền đánh xuống, một khắc đó, cánh tay hắn như biến thành bàn là đốt đỏ hồng, truyền đến khí tức nham thạch nóng chảy khủng bố, loại khí tức đó khiến ta... Cũng sợ hãi theo bản năng”. Thiên Du nghĩ một chút, dụng tâm miêu tả cảnh tượng lúc ấy: “Lúc Bách Thú quyền va chạm quyền ấn đó của hắn, lực lượng do huyết mạch ta đề cao ra, nháy mắt bị thiêu đốt sạch sẽ. Bởi vì huyết mạch chi lực hao hết, ta phía sau không có cách nào một lần nữa tổ chức công kích, sau khi bị những đốm lửa kia bắn tung tóe, lấy linh lực không thể tan rã...”.

“Lực lượng huyết mạch của ngươi bị những viêm lực đó đốt cháy hết?”. Kỳ Dương kinh hãi.

Thiên Du nghiêm túc gật đầu.

Kỳ Dương đột nhiên trầm mặc.

Hồi lâu sau, hắn trầm mặt, nói: “Ta biết rồi”.

“Sư phụ, ta và hắn là chiến đấu công bằng, là ta cho phép hắn vận dụng linh lực. Ta bị thương cũng là sơ ý”. Thiên Du giải thích.

“Không, ngươi không phải sơ ý, hắn vận dụng cũng không phải linh lực”. Kỳ Dương lắc lắc đầu.

“A?”. Thiên Du kinh hô.

“Được rồi, ta dò xét một chút, thương thế của ngươi hẳn là không lo. Huyết mạch ngươi đặc thù, sức khôi phục còn hơn người thường gấp mười, hẳn là không cần bao lâu có thể tự lành”. Kỳ Dương trấn an đôi câu, nghĩ một chút, lại nói: “Chuyện ngươi chiến một trận với Tần Liệt, không nên nhiều lời cái gì với người khác, về sau cũng không nên ra mặt vì Úc Môn nữa”.

“Ta không phải ra mặt vì Úc Môn, chỉ là, chỉ là muốn tìm đối thủ cho chính mình”. Thiên Du phản bác.

“Được rồi được rồi, ta hiểu”. Kỳ Dương mỉm cười: “Cứ như vậy”.

Nói xong như vậy, hắn liền rời nơi đây, phân phó các trưởng lão kia một số lời, ban đêm một mình đi tìm Tịch Diệt lão tổ.

“Nam lão quái, trong cơ thể tiểu tử đó chảy huyết mạch gì?”. Kỳ Dương sau khi tới, không che che giấu giấu, đi thẳng vào vấn đề nói: “Thiên Du là huyết mạch cổ thú, huyết mạch đặc thù của nó làm nó trời sinh thần lực, có thể thi triển hoàn mỹ đủ loại tài nghệ của Vạn Thú sơn, hơn nữa có thể lấy huyết mạch lực bột phát ra thú hồn thủ hộ bản thân. Ở trước Tần Liệt, nó và tiểu bối các thế lực của Bạo Loạn chi địa giao phong, hầu như rất ít chịu thiệt, cho dù là chịu thiệt, cũng là cảnh giới cùng linh lực không đủ, chưa bao giờ từng ở phương diện cơ thể chịu thiệt!”.

Kỳ Dương trầm giọng nói: “Lực lượng Tần Liệt làm bị thương Thiên Du, không phải linh lực, không phải Huyết Linh quyết, cũng là một loại huyết mạch chi lực!”.

“Bị thương thì bị thương, có cái gì phải nói?”. Tịch Diệt lão tổ chẳng hề để ý: “Giao phong giữa tiểu bối, cần ngươi hưng sư động chúng tìm ta như vậy?”.

“Ta không phải muốn ra mặt vì Thiên Du, mà là muốn biết huyết mạch trong cơ thể Tần Liệt, rốt cuộc là cái gì?”. Kỳ Dương giải thích.

Nam Chính Thiên không kiên nhẫn hẳn lên: “Ta mặc kệ ngươi quan tâm”.

“Nam lão quái, ngươi hẳn là biết ta từng rời xa Bạo Loạn chi địa, từng đi thiên địa khác cách linh vực chúng ta ức vạn dặm!”. Vẻ mặt Kỳ Dương dần dần nghiêm túc hẳn lên.

“Vậy thì thế nào?”. Nam Chính Thiên nhíu mày.

“Thiên Du, chính là ta từ nơi đó mang về!”. Kỳ Dương lại nói.

Nam Chính Thiên tựa như có chút hứng thú, ngồi nghiêm chỉnh, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.

“Ở nơi đó, có rất nhiều Nhân tộc giống với Thiên Du, trong cơ thể ẩn chứa huyết mạch đặc thù!”. Kỳ Dương hít sâu một hơi, sắc mặt trầm trọng: “Trên thực tế, các đồng tộc nơi đó, đã thông qua đủ loại phương pháp, mò được bí quyết hỗn hợp huyết mạch thái cổ cường tộc, đem huyết mạch thái cổ cường giả dung nhập đời sau nối dõi bọn họ!”.

“Nơi đó, rất nhiều thế lực cường đại cấp Hoàng Kim, thông qua chinh chiến vực ngoại, thống trị thế giới phụ, thông qua cưới hỏi với rất nhiều thái cổ cường giả, để đánh cắp huyết mạch đối phương, làm con cháu đời sau của bọn họ, từ nháy mắt sinh ra đã có được huyết mạch cường hãn, làm con cháu đời sau của bọn họ chẳng những ở trên linh lực có thể đi được xa hơn, còn thoát khỏi tệ đoan thể chất trời sinh gầy yếu của Nhân tộc, khiến đời sau đó mỗi đứa ở lúc còn bé, đã có thể so với man thú, có lực lượng như cự long!”.

“Nơi đó sở dĩ có thể bột phát rất nhiều gia hỏa vượt qua Bất Diệt cảnh, chính là bởi vì bọn họ đang không ngừng lột xác, thông qua thái cổ cường giả tiến hành lấy thừa bù thiếu từng thế hệ, dần dần hoàn thiện huyết mạch của mình. Làm thiên phú của đời sau càng ngày càng đáng sợ, chậm rãi trở nên hoàn mỹ”.

“Huyết mạch chi lực, vẫn luôn là chỉ thái cổ cường giả có, Nhân tộc chưa bao giờ có thể có được”.

“Nhân tộc chúng ta trời sinh tuổi thọ ngắn, sinh mệnh lực cùng lực lượng thân thể yếu hơn thái cổ cường giả mấy chục lần. Cái này vốn là xiềng xích trên tu luyện của chúng ta”.

“Ưu thế của chúng ta, là lực sinh sản nhanh, từ lúc thụ thai đến sinh ra thời gian rất ngắn ngủi. Một ưu thế khác của chúng ta, là có thể tu luyện linh lực toàn bộ thuộc tính, không giống các thái cổ cường giả chịu hạn chế trời sinh, chúng ta còn có thể tu luyện lực lượng các thái cổ cường giả nắm giữ, chúng ta giỏi về dung hợp, ngay cả máu chúng ta, cũng có thể dung hợp rất tốt huyết mạch của thái cổ cường giả”.

“Ở nơi đó, đồng tộc của chúng ta, thông qua cưới hỏi với thái cổ cường giả, đang từng bước hoàn thiện yếu thế của huyết mạch chúng ta, hấp thu lực lượng cổ xưa trong huyết mạch thái cổ cường giả, do đó càng ngày càng mạnh!”.

“Người giống với Thiên Du, đã tràn ngập lượng lớn ở nơi đó, huyết mạch lực cùng linh lực giống nhau, được bọn họ coi là lực lượng hạch tâm đối đãi, cũng mò ra ảo diệu tu luyện huyết mạch”.

“Đó là căn nguyên bọn họ mạnh hơn chúng ta!”.

Kỳ Dương dứt một phen lời, Nam Chính Thiên trầm mặc thật lâu, toát ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Sau một hồi, Nam Chính Thiên lẩm bẩm: “Ý tứ ngươi là... Bọn họ từ một khắc sinh ra đã vượt qua chúng ta?”.

“Ừm, hơn nữa theo bọn họ hiểu biết cùng nhận biết đối với huyết mạch, đời sau của bọn họ, sẽ thế hệ sau vượt qua thế hệ trước!”. Ngữ khí Kỳ Dương khẳng định.

“Bọn họ đã thu hoạch huyết mạch chủng tộc nào?”. Nam Chính Thiên hỏi tiếp.

“Cự Long nhất tộc, Cổ Thú tộc, Tu La tộc, Dạ Xoa tộc, Mộc tộc v. V... Các chủng tộc cường đại thời đại thái cổ, những huyết mạch đặc thù có được đó, bọn họ đều lấy phương thức cưới hỏi, hoặc là bắt cô gái dị tộc, lấy thủ đoạn thần bí nào đó, để đánh cắp huyết mạch đối phương, làm đời sau mới sinh có được huyết mạch đặc thù, trời sinh cường đại”. Kỳ Dương nói.

“Ngươi muốn nói cái gì?”. Nam Chính Thiên trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

“Có lẽ, có lẽ chúng ta cũng có thể đi làm như vậy”. Mắt Kỳ Dương sáng rực lên: “Nếu có thể hỗn hợp huyết mạch thái cổ cường giả, làm đời sau của Bạo Loạn chi địa chúng ta, cũng có thể trời sinh cường đại, thiên phú ngay từ đầu đã hơn người thường! Trong tương lai, Bạo Loạn chi địa chúng ta sẽ tương đối dễ dàng xuất hiện từng đám tồn tại tiến vào Hư Không cảnh, khi đó, Bạo Loạn chi địa có thể thật sự xuất hiện thế lực cấp Hoàng Kim!”.

“Ý tưởng không tệ”. Nam Chính Thiên cười cười cổ quái.

Vẻ mặt Kỳ Dương phấn chấn, nói: “Thiên Du có huyết mạch cổ thú, nó có thể kết hợp với Sở Ly, đứa bé hai người bọn nó sinh, về Tịch Diệt tông các ngươi. Ta có một đứa con gái, nó có thể kết hợp với Tần Liệt, đứa nhỏ sinh ra, về Vạn Thú sơn chúng ta, ngươi thấy thế nào?”.

“Vì sao không phải Tần Liệt kết hợp với Thiên Du?”. Nam Chính Thiên nghi hoặc nói.

“Huyết mạch thái cổ cường giả khác nhau, rất khó dung hợp cùng một chỗ, đây là tin tức ta từ nơi đó đạt được”. Kỳ Dương tiếp tục giải thích.

“Huyết mạch thái cổ cường giả, dung hợp với Nhân tộc chúng ta, tương đối dễ sinh ra đời sau. Cưới hỏi giữa thái cổ cường giả, hầu như không có khả năng xuất hiện đời sau, tranh đấu giữa huyết mạch cùng huyết mạch, sẽ ở lúc đứa bé còn trong bụng mẹ, đã đem người mẹ cùng đứa nhỏ cùng nhau giết chết!”.

“Tần Liệt và Thiên Du, tuy đều là người, nhưng huyết mạch trong cơ thể bọn họ khác nhau rõ ràng, một khi kết hợp, tám chín phần mười huyết mạch xung đột, căn bản không thể thai nghén ra đời sau”.

“Ồ”. Nam Chính Thiên giật mình: “Như vậy, ngươi thực có hứng thú mà nói, ta để Tu La tộc kiếm mấy người phụ nữ cho ngươi, do chính ngươi đến thai nghén đời sau như thế nào? Ngươi cũng biết, nữ tử Tu La tộc, có một số là không tồi”.

Khuôn mặt già của Kỳ Dương đỏ lên, lắc đầu nói: “Không, không được, Nhân tộc chúng ta và thái cổ cường giả trực tiếp kết hợp thai nghén đời sau, cần phương pháp đặc thù. Cho dù là nơi đó, cũng chỉ có thế lực cấp Hoàng Kim, thông qua từng đời thử, không biết đã chết bao nhiêu người, hao phí cái giá đắt bao nhiêu mới nắm giữ, chúng ta không học được”.

“Trước như vậy đi, việc này về sau tán gẫu sau”. Tịch Diệt lão tổ trầm giọng nói.

“Tần Liệt kia rốt cuộc là huyết mạch gì?”. Kỳ Dương chưa từ bỏ ý định.

“Ta cũng chưa làm rõ, qua đoạn thời gian, chờ ta tra xét rõ ràng, chúng ta thương thảo sau đi”. Tịch Diệt lão tổ nói cho có lệ.

“Được rồi”. Kỳ Dương thất vọng đứng lên, từ bên này đi ra ngoài.

Tịch Diệt lão tổ cau mày, trầm ngâm chốc lát, lấy hồn niệm liên hệ hai người Hứa Nhiên, Lôi Diêm.

Không bao lâu, vợ chồng Hứa Nhiên, còn có Lôi Diêm cùng nhau tiến vào.

“Kỳ Dương vừa tới, nói một số chuyện, ta cảm thấy rất thú vị...”. Tịch Diệt lão tổ đem lời hắn nói với Kỳ Dương, không sót một chữ lập lại một lần, sau đó hỏi: “Các ngươi thấy thế nào?”.

Hứa Nhiên, Đồng Chân Chân, Lôi Diêm đều biết tình huống Tần Liệt.

“Trao đổi huyết mạch...”. Hứa Nhiên sờ cằm, buồn cười nói: “Thế mà Kỳ Dương hắn nghĩ ra được”.

“Kỳ Dương đề nghị không tệ!”. Lôi Diêm bừng bừng hứng thú.

Tầm mắt Tịch Diệt lão tổ lướt qua Hứa Nhiên cùng Lôi Diêm, rơi xuống trên người Đồng Chân Chân: “Đệ muội, ngươi thấy chuyện này thế nào?”.

“Huyết mạch trong cơ thể Tần Liệt, so với trong cơ thể Thiên Du trân quý hơn nhiều lắm, đổi máu như vậy, hiển nhiên Vạn Thú sơn buôn bán kiếm lời lớn”. Đồng Chân Chân rất nghiêm túc bàn luận việc này: “Nơi nọ Kỳ Dương từng đi, ta cũng có chút hiểu biết, theo ta được biết, nơi đó tựa như cũng chưa có thế lực có thể đánh cắp huyết mạch của Thần tộc”.

Lôi Diêm âm thầm động dung: “Nói như vậy Tần Liệt rất đặc thù?”.

Tịch Diệt lão tổ cũng toát ra hứng thú nồng đậm: “Huyết mạch Thần tộc rất khó đạt được?”.

“Bách tộc đại chiến thời đại thái cổ qua đi, Thần tộc đã chạy ra đi vực ngoại tinh không, mai danh ẩn tích quá lâu rồi. Nay thế lực cấp Hoàng Kim của Nhân tộc linh vực, tuy không ngừng khai thác chiến trường không gian, hoạt động ở các thế giới phụ, nhưng vẫn chưa có tin tức Thần tộc, chưa thể tìm được tộc nhân Thần tộc”. Đồng Chân Chân vừa suy nghĩ sâu xa, vừa nói: “Ngay cả tộc nhân Thần tộc cũng không tìm thấy, nói gì đánh cắp huyết mạch bọn họ?”.

“Vậy Tần Liệt thì sao? Không thể đánh cắp huyết mạch Thần tộc, sao có thể có hắn?”. Lôi Diêm khó hiểu nói.

“Cái này không phải ta có thể lý giải”. Đồng Chân Chân lắc lắc đầu.

Mọi người đột nhiên trầm mặc xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui