Linh Vực

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Ở lại trong màn hào quang lục biếc, những tà ma cự kiêu kia muốn xông vào cần thời gian, còn cần hao phí không ít lực lượng.

Nhưng, một khi Cát Nhĩ Bá Đặc không kìm chế được, chạy ra khỏi màn hào quang lửa biếc, như vậy ai cũng không thể nghịch chuyển cục diện bị động.

“Tộc nhân của ta sẽ bị bắt sống! Sẽ bị...”. Cát Nhĩ Bá Đặc kêu la.

“Chỉ cần chưa lập tức chết đi, sẽ còn cơ hội! Đừng nóng vội! Cho ta chút thời gian, để ta nghĩ kỹ một chút!”. Tần Liệt cực lực khuyên bảo.

“Tỉnh táo lại!”. Minh Phong lão tổ cũng khuyên bảo.

Ngoài màn hào quang lửa biếc, Bạch Cốt ma quân, Tà Anh đồng tử cùng Chiêu Hồn quỷ mẫu, còn có Cổ Đà cùng Xích Yển vẫn đang cười nhạo, châm chọc, lớn tiếng trêu chọc.

Bọn họ chính là đang chọc giận người bên dưới.

Tà Anh đồng tử tuy nói thoải mái, cũng quả thực có lực lượng đem màn hào quang lửa biếc phá vỡ, nhưng, thật phải đem màn trời lửa biếc trên Minh Phong đảo xé rách, hắn phải tiêu hao lực lượng thật lớn.

Cũng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Hắn không muốn làm như vậy.

Cho nên mọi người ý đồ thuyết phục Minh Phong, để Minh Phong liên thủ với bọn họ, cùng thu hoạch bọn Tà Long giá trị liên thành này.

“Để ta hảo hảo suy nghĩ một chút”.

Ngay thời khắc này, Tần Liệt đột nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, vắt hết óc, ý đồ từ sâu bên trong kị ức, tìm kiếm được một thượng sách phá vỡ cục diện.

Minh Phong thì cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ có thể liên hệ Lý Mục, hy vọng hắn có thể tới đây một chuyến, nhưng hắn... Luôn phiêu bạt bất định, lúc này có lẽ ở đại lục khác, cho dù là toàn lực chạy tới, trên thời gian cũng không kịp”.

“Thế này còn có thể có cách nào?”. Lục Hằng thở dài thật sâu.

Cát Nhĩ Bá Đặc “hồng hộc” không ngừng hít thở ồ ồ, tuy tạm thời còn chưa phát cuồng, lại lúc nào cũng có thể không khống chế được.

“Ta có cách!”. Hồi lâu sau, Tần Liệt đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt tàn nhẫn kiên quyết.

“Cái gì? Bạch Cốt ma quân, Chiêu Hồn quỷ mẫu, Tà Anh đồng tử đang vây công Minh Phong đảo?”.

“Bọn Tà Long kia cũng có mặt?”.

“Bởi vì chuyện Cổ Đà cùng Xích Yển sao?”.

“Náo nhiệt! Thật đúng là náo nhiệt!”.

“Đi! Đi qua xem xem bọn lão ma đó giao phong!”.

“Cần phải đi!”.

Biến cố Minh Phong đảo dẫn lên toàn bộ tà ma cùng dị tộc của Khư Địa chú ý, trong lúc nhất thời, trên rất rất nhiều hải đảo, không biết bao nhiêu sinh linh cổ quái đều hướng tới Minh Phong đảo tụ tập.

Đủ loại phi hành linh khí, linh cầm, thân thể máu thịt, từ chung quanh lao tới.

Trong khoảng thời gian ngắn, ở ngoài Minh Phong đảo, đã tụ tập mấy trăm tên tà ma cùng dị tộc.

Những người đó có lơ lửng trên không, có ngồi thuyền lá liễu, từ các góc độ quan sát, có người âm thầm hưng phấn, có người bẻ tay rôm rốp, càng nhiều người sợ thiên hạ không loạn.

“Khư Địa rất lâu chưa náo nhiệt như vậy rồi”.

Bạch Cốt ma quân lơ lửng trên không, quan sát chung quanh, nhìn rất nhiều tà ma cùng dị tộc tụ tập đến, trên mặt toát ra biểu cảm đùa cợt.

“Phải, Khư Địa đã bình tĩnh rất lâu rồi”. Nếp nhăn đầy mặt Chiêu Hồn quỷ mẫu run lên một cái, bà ta liếc Tà Anh đồng tử, nói: “Tiếp tục như vậy không được”.

Cổ Đà và Xích Yển hai người sớm đã ngừng chửi mắng.

Năm tên tà ma dị tộc, trải qua một phen khiêu khích kêu gào, phát hiện Tà Long và Minh Phong lão tổ đều chưa mắc mưu, chưa từ màn hào quang lửa biếc lao ra, liền không lãng phí tinh lực nữa.

Bọn họ bắt đầu cân nhắc phương pháp cường công kế tiếp.

“Diêu Thiên kia không phải tên thật, tên thật của hắn là Tần Liệt”. Tà Anh đồng tử đột nhiên nói.

“Tần Liệt?”. Long Nhân tộc Cổ Đà nhíu mày thành một cục: “Ta tựa như từng ở nơi nào nghe cái tên này...”.

“Ta cũng từng nghe cái tên này”. Xích Yển cũng kinh ngạc hẳn lên.

“Tần Liệt nọ của Lạc Nhật quần đảo?”. Bạch Cốt ma quân hô khẽ.

Hắn và Chiêu Hồn quỷ mẫu đều nhìn về phía Tà Anh đồng tử.

“Không sai, chính là Tần Liệt đó”. Sắc mặt Tà Anh đồng tử hờ hững, vẻ mặt giống như vạn năm cũng không đổi, lạnh lùng nói: “Hắn và Huyết Sát tông quan hệ chặt chẽ, Tịch Diệt lão quái cũng phi thường coi trọng đối với hắn, nghe nói Thiên Kiếm sơn cũng giao tình với hắn không phải là cạn”.

“Nói như vậy có chút phiền toái rồi?”. Chiêu Hồn quỷ mẫu nhíu mày.

“Không có gì phiền toái”. Con ngươi Tà Anh lạnh như băng, nói: “Ta nói cho các ngươi thân phận hắn, chỉ là để các ngươi có điều chuẩn bị mà thôi. Ta nghĩ các ngươi cũng sẽ không e ngại gì”.

“Điều này cũng đúng”. Bạch Cốt ma quân nhếch môi, ngạo nghễ nói: “Nơi này là Khư Địa! Mà chúng ta, thì là tà ma ngoại đạo trong mắt bọn hắn! Huyết Sát tông thì sao? Tịch Diệt lão quái lại như thế nào? Cho dù là chín thế lực giết vào Khư Địa, chúng ta cũng nhiều lắm tiềm ẩn một đoạn thời gian, tránh đầu sóng ngọn gió chút, coi như đi thế giới phụ tìm chút linh tài, nhoáng lên một cái mấy chục năm trôi qua, bọn hắn lại có thể thế nào đây?”.

“Ta nói cho các ngươi tin tức này, chính là để các ngươi sớm làm chuẩn bị, chờ sau chuyện, mọi người đều rời Khư Địa một phen, miễn cho Tịch Diệt lão quái tìm tới cửa”. Tà Anh đồng tử thản nhiên nói.

“Ừm, cũng chỉ Tịch Diệt lão quái khó quấn lấy nhất, thực có khả năng liều lĩnh giết vào Khư Địa”. Chiêu Hồn quỷ mẫu rất tán đồng: “Chẳng qua vì mười bốn con Tà Long, tuyệt đối đáng giá mạo hiểm! Chờ sau khi sự việc kết thúc, ta sẽ đi một bí cảnh ta thăm dò bế quan, để xây dựng tầng hồn đàn thứ hai!”.

“Quyết định rồi?”. Tà Anh đồng tử hỏi lại.

Bạch Cốt ma quân và Chiêu Hồn quỷ mẫu cùng gật đầu.

Hắn lại nhìn về phía Cổ Đà cùng Xích Yển.

“Chúng ta sao có thể e sợ?”. Cổ Đà thái độ cứng rắn: “Tịch Diệt lão quái lợi hại nữa, còn có thể đuổi vào thế giới phụ của Long Nhân tộc chúng ta hay sao?”.

“Vì huyết mạch Bác Thiên tộc, cho dù mạo hiểm bị giết, cũng đáng thử một lần!”. Xích Yển giọng hung hăng nói.

“Vậy được, ta lập tức chuẩn bị, sẽ mau chóng phá vỡ màn hào quang lửa biếc của Minh Phong”. Tà Anh đồng tử gật gật đầu, sắc mặt vẫn hờ hững: “Ta nói rõ trước, ở sau khi màn hào quang lửa biếc phá vỡ, ta sẽ tổn thất bốn thành lực lượng. Chiến đấu kế tiếp, ta sẽ không toàn lực ứng phó, cần mấy người các ngươi liều mạng, có vấn đề không?”.

“Không thành vấn đề!”.

“Tốt!”.

Tà Anh đồng tử vì thế đứng ở chỗ mười thước trên màn hào quang lửa biếc.

Một tấm gương sáng thật lớn, đột nhiên, xông ra ngay tại trước người Tà Anh đồng tử.

Một tấm gương đó, vừa toát ra, liền biến ảo không ngừng.

Ánh sáng trong gương chiết xạ ra ngưng tụ thành thực chất, một tầng hợp với một tầng, tổng cộng nhiều tới hai mươi tư tầng.

Thoạt nhìn, giống như một tấm gương sáng đó, ở nháy mắt bị cắt thành hai mươi tư tầng lát cắt.

Mỗi một tầng, đều hiện ra một hình ảnh thiên địa khác nhau, có sông núi hồ nước, mặt trời mặt trăng tinh tú, rừng rậm, quỳnh lâu điện ngọc, linh cầm bay lượn, Cổ Thú gào rống, núi lửa bùng nổ, trời sụp đất lõm.

Các tầng hình ảnh, như các tầng không gian, diễn nghĩa phong cảnh khác nhau, thiên địa biến ảo khác nhau.

Từng tầng hình ảnh phóng ra ánh sáng, ẩn chứa không gian biến hóa phức tạp thần bí, chậm rãi buông xuống chiếu rọi ở trên màn hào quang lửa biếc.

“Chư Thiên Bảo Giám!”.

“Đó không phải Thiên Khí tông Thiên cấp linh khí Chư Thiên Bảo Giám sao?!”.

“Sao có thể ở trong tay Tà Anh đồng tử?”.

“Kỳ quái, thật là kỳ quái, quá kỳ quái rồi!”.

Trong lúc nhất thời, bọn tà ma dị tộc vây xem đều ùn ùn kinh ngạc la lên, trên mặt hiện ra sự ngạc nhiên thật lớn.

Mỗi một kiện Thiền cấp linh khí, ở Bạo Loạn chi địa đều tuyệt đối sẽ không yên lặng vô danh, bởi vì số lượng Thiên cấp linh khí quá ít, cho dù ở thế lực cấp Bạch Ngân, vẫn là vật cực kỳ hiếm thấy.

‘Chư Thiên Bảo Giám’ chính là một trong năm kiện Thiên cấp linh khí của Thiên Khí tông, luôn tiếng tăm lừng lẫy, nghe nói ẩn chứa không gian kỳ diệu.

Đồn đại ‘Chư Thiên Bảo Giám’ là tác phẩm đỉnh phong của đại Luyện Khí sư một đời trước của Thiên Khí tông Khổng Kỳ, mà Khổng Kỳ, thì là sư phụ của La Hàn.

Vì luyện chế ‘Chư Thiên Bảo Giám’, Khổng Kỳ không biết tiêu hao bao nhiêu tài liệu của Thiên Khí tông, cuối cùng ‘Chư Thiên Bảo Giám’ luyện thành, Khổng Kỳ lại ở trong ba tháng tinh huyết hao hết mà chết.

‘Chư Thiên Bảo Giám’ là Khổng Kỳ ngưng luyện tinh hoa cả đời, ở trong năm kiện Thiên cấp linh khí của Thiên Khí tông, nó xếp hạng ba.

Rất nhiều năm trước, Thiên Khí tông tông chủ Phùng Nghị từng cầm ‘Chư Thiên Bảo Giám’ giao phong với cường giả Tu La tộc, làm rất nhiều cường giả Tu La tộc nghe tin đã sợ mất mật.

Cho tới bây giờ rất nhiều người cũng đều cho rằng ‘Chư Thiên Bảo Giám’ vẫn còn ở trong tay Phùng Nghị.

Ai cũng không ngờ được, Tà Anh đồng tử bị đánh lên dấu ấn tà ma, nay vì phá vỡ màn hào quang lửa biếc Minh Phong lão tổ sử dụng, lại lấy ra ‘Chư Thiên Bảo Giám’.

‘Chư Thiên Bảo Giám’ vừa ra, ánh sáng từ trong đó chiết xạ ra ngưng tụ thành hai mươi tầng không gian, diễn biến thành hai mươi tư thiên địa, đủ loại kỳ dị chứng minh, cái này tuyệt đối là ‘Chư Thiên Bảo Giám’ không thể nghi ngờ!

“Màn hào quang lửa biếc chỉ sợ sẽ rất nhanh bị phá vỡ!”.

Rất nhiều người đều cho rằng như vậy, cũng cảm thấy đương nhiên. Dù sao đó là ‘Chư Thiên Bảo Giám’, một trong năm kiện Thiên cấp linh khí của Thiên Khí tông, có được không gian huyền diệu quỷ thần khó dò.

Kết giới cấm chế của Minh Phong lão tổ sao có thể ngăn cản?

Bản thân Tà Anh đồng tử cũng cho rằng như thế.

‘Chư Thiên Bảo Giám’ chiết xạ ra hai mươi tầng không gian, ánh sáng từ trong đó toát ra chiếu rọi ở trên màn hào quang lửa biếc.

Các quầng lửa màu xanh biếc trên màn hào quang lửa biếc, thế lửa thiêu đốt dần dần trở nên mơ hồ bất định.

Ngọn lửa như bị không gian khác nhau cắt, chia lìa, rút đi.

Hào quang lửa biếc chậm rãi trở nên ảm đạm.

“Bốp bốp! Phốc!”.

Trên màn hào quang, rất rất nhiều lạc ấn kết giới, cấm chế kỳ dị liên tiếp truyền đến tiếng tan vỡ hủy diệt.

Lực phòng ngự của màn hào quang lửa biếc đang nhanh chóng yếu bớt.

“Không hổ là người từng có thiên phú nhất ở trên không gian lực của Thiên Khí tông!”. Bạch Cốt ma quân tán thưởng.

“Không hổ là ‘Chư Thiên Bảo Giám’!”. Chiêu Hồn quỷ mẫu tán thưởng không phải người, mà là linh khí: “Vì Thiên cấp linh khí này phản bội Thiên Khí tông, nay đến xem, thật đúng là đáng giá!”.

“Câm miệng!”. Tà Anh đồng tử quay đầu lạnh lùng quát to.

Bạch Cốt ma quân và Chiêu Hồn quỷ mẫu cười hai tiếng khô khan, biết hắn không thích người khác nhắc tới quá khứ của hắn, cho nên không tiếp tục nhiều lời.

“Màn hào quang lửa biếc sẽ ở trong thời gian một nén nhang biến mất, các ngươi chuẩn bị một chút, nghĩ lát nữa ai đối phó Minh Phong, ai đi bắt con Tà Long cấp tám kia đi”. Tà Anh đồng tử lạnh lùng nói.

“Bạch Cốt, ngươi có được hai tầng hồn đàn, ngươi và Cổ Đà, Xích Yển hai tay, lại thêm Tà Anh chỉ có bảy thành lực lượng, hẳn là đủ để bắt giữ Tà Long”. Chiêu Hồn quỷ mẫu an bài nhiệm vụ: “Minh Phong giao cho ta, ta sẽ cuốn chặt lấy hắn, để hắn không thể thêm phiền cho các ngươi!”.

“Cái an bài này không tệ”. Bạch Cốt ma quân gật đầu.

Cổ Đà và Xích Yển cũng tỏ vẻ đồng ý.

Ba đại tà ma cùng hai tên dị tộc nhanh chóng đạt thành ăn ý.

Mọi người chỉ chờ lửa biếc cháy hết, ở một khắc kết giới cấm chế xé nát, lập tức xông vào Minh Phong đảo xuống tay.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Một nén nhang thời gian vội vàng mà qua.

Ba đại tà ma, còn có hai cường giả dị tộc đều mở lớn mắt, chuẩn bị tùy thời lao xuống.

Rất nhiều tà ma cùng dị tộc từ các khu vực của Khư Địa tụ tập đến, cũng nghe được bọn họ đối thoại, cũng tính toán thời gian, hưng phấn chờ đợi một khắc huyết chiến nhấc lên đến.

Mọi người đều nhìn về phía màn hào quang lửa biếc.

Màn hào quang đã sớm ảm đạm không ánh sáng, rất nhiều kết giới và cấm chế bị phá hủy vẫn tồn tại, vẫn dựng ở trên Minh Phong đảo.

Màn hào quang đó mỏng như cánh ve, giống như khẽ chạm sẽ chọc ra cái lô, nhưng quả thực vẫn còn.

Không phải như lời Tà Anh đồng tử, ở trong thời gian một nén nhang, sẽ trực tiếp biến mất không thấy.

Màn hào quang chưa từng biến mất.

“Tà Anh, chuyện gì thế? Không có vấn đề gì chứ?”. Bạch Cốt ma quân hừ nói.

“Nên cháy hết lực lượng rồi, tầng mô mỏng này, hẳn là khẽ sờ... Sẽ tự nhiên tiêu tán”. Nói xong như vậy, một ngón tay của Tà Anh đồng tử xa xa ấn hướng màn hào quang.

Một chùm mũi nhọn không gian sắc bén đâm tới.

“Xẹt!”.

Mũi nhọn vừa chạm màn hào quang, trên cái lồng đột nhiên toát ra tia chớp hoa lửa màu xanh lục.

Một loại dòng điện tê dại linh hồn nháy mắt vào đầu ngón tay Tà Anh đồng tử.

Tà Anh đồng tử nhịn không được rùng mình một cái.

“Ồ!”.

Nét hờ hững trên mặt hắn không thấy nữa, cùng lần đầu kinh ngạc hẳn lên, tựa như cảm giác được chỗ nào không đúng.

“Thịch! Thịch thịch! Thịch thịch thịch!”.

Từng tiếng tim đập nặng nề, từ lòng đất Minh Phong đảo truyền đến, từng tiếng rung trời.

Tà Anh đồng tử thế mà có loại cảm giác tim đập nhanh không hiểu.

Đầu ngón tay, một luồng điện mang nhỏ bé kia, ở một khắc này, đột nhiên làm hắn cảm thấy vô cùng nóng rực, tựa như tỏ ra có chút phỏng tay.

“Thịch!”.

Lại một tiếng nhảy lên như tim lòng đất.

“Oành!”.

Thân thể như tên lùn của Tà Anh đồng tử, như bị chùy lớn không nhìn thấy đánh trúng ngực, không chịu khống chế bay ngược.

Hắn trực tiếp va ở trên người Chiêu Hồn quỷ mẫu bất ngờ không kịp phòng bị.

Hai người đồng thời đau đớn kêu lên quái dị.

Tà Anh đồng tử khác thường hấp dẫn mọi người chú ý, Bạch Cốt ma quân cùng kêu to lên.

“Chuyện gì xảy ra?”.

“Xẹt xẹt! Phù!”.

Chiêu Hồn quỷ mẫu va chạm với Tà Anh đồng tử, trong tay nắm chặt một cây trượng xương rắn nọ, bên trên từng đám lửa như u hồn thiêu đốt.

U hồn rít lên thê lương, tiếng rít sau khi vang lên, rất nhiều người sắc mặt tái nhợt bịt tai, không dám nghe.

Trên thân thể tuổi già sức yếu của Chiêu Hồn quỷ mẫu cũng có điện mang ngọn lửa toát ra, rất nhiều âm hồn bị lôi quang điện mang tiêu diệt.

Sấm chớp, là khắc tinh của tà hồn, bí thuật Chiêu Hồn quỷ mẫu tu luyện cần thu thập rất nhiều u hồn ác quỷ tà ác.

Bà ta va chạm với Tà Anh đồng tử, dẫn tới sấm chớp đánh vào trong cơ thể Tà Anh đồng tử chia lìa một bộ phận ở trên người bà ta.

Ác hồn trên người bà ta lập tức bị xua tan rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui