Linh Vực

Luyện khí sư không phải gánh trách nhiệm gì, dù thành công hay thất bại, Luyện khí sư cũng được nhận thù lao, tuyệt không làm không công cho ai.

- đây là quy tắc cơ bản của giới luyện khí.

“Ta theo Diêu đại sư một thời gian ngắn, thấy xác suất thành công rất lớn, thất bại rất ít mà.” Tần Liệt nói.

“Diêu đại sư?” Trác Thiến vô cùng quái dị, “Hay là thôi đi, trong mắt giới Luyện khí sư, hắn chẳng là cái gì cả.”

“Người ta nói sao?”

“Hắn có tỷ lệ thành công cao là bởi vì hắn tự luyện khí theo suy nghĩ của mình, chứ không phải theo yêu cầu của võ giả, không phải căn cứ trên cảnh giới, đặc điểm cơ thể, hay công quyết của võ giả mà luyện. Hoặc nói cách khác, một thợ may may ra bộ quần áo mà không căn cứ theo yêu cầu của khách, chỉ tùy tiện làm theo ý nghĩ của mình, bộ quần áo đó có dùng được hay không?”

“Là vậy à.”

“Quần áo đó cũng là quần áo, nhưng mặc không thoải mái thì đâu có mặc được đúng không?”

“Đúng.”

“Một Luyện khí sư thực sự không thể chỉ luyện khí bằng suy nghĩ của mình, mà phải dựa vào tình hình thực tế của bản thân võ giả như cảnh giới, công quyết tu luyện, độ cường hãn của cơ thể, chiều cao, độ lớn bàn tay, thậm chí đặc điểm ngón tay,… các mặt đều cần phải cân nhắc!” Trác Thiến nói, rất nghiêm túc: “Chỉ có như vậy linh khí luyện ra mới có thể làm cho võ giả thấy thoải mái khi sử dụng, cảm thấy nó trở thành một bộ phận của bản thân mình, tăng thực lực lên nhiều cho võ giả.”

Trác Thiến cười nhạt: “Đó mới thực sự là luyện khí, cũng là quá trình một Luyện khí sư cao giai phải trải qua. Đương nhiên, chính vì vậy nên khả năng thất bại rất cao, nhưng mỗi linh khí luyện thành công đều là độc nhất vô nhị, phù hợp nhất cho người sử dụng, phát huy được sức mạnh lớn nhất cho võ giả.”

“Ta hiểu rồi.” Tần Liệt gật đầu, mặt đầy suy nghĩ.

“Ta với Đồ Trạch không tìm Diêu Thái, một là vì cấp bậc Luyện khí sư của hắn không cao, hai là vì hắn không thể chế tạo ra linh khí thích hợp nhất cho chúng ta.” Trác Thiến khẽ nhíu mày, giọng thân tình: “Tần Liệt, ta biết ngươi rất hứng thú với luyện khí, nhưng Diêu Thái kia… chưa thể gọi là danh sư, hơn nữa hắn giữ linh trận đồ quá kỹ, ngươi không thể nào học được.”

“Không sao, ta cũng không phải tới vì muốn học trộm linh trận đồ của hắn.” Tần Liệt cười.

“Ừ, gần đây bên ngoài có chút lộn xộn, ngươi cẩn thận một chút, đừng có ra khỏi thành.” Trác Thiến nói: “Tạm thời đừng nhận nhiệm vụ gì hết, nguy hiểm lắm, chết không ít người rồi. không chỉ Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các chúng ta, mà cả Xích Viêm hội, Thủy Nguyệt Tông cũng bị linh thú tập kích, chết nhiều võ giả lắm.”

Tần Liệt hơi chấn động trong lòng, Xích viêm hội và Thủy nguyệt tông đều là thế lực cấp Thanh thạch, cách Băng Nham thành không xa lắm, đều ở gần Cực hàn sơn mạch, không ngờ cũng bị linh thú công kích.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” hắn hỏi.

“Nghe Sâm La điện nói hình như thú vương trong Cực hàn sơn mạch thay đổi, trước kia thú vương là Nham băng tuyết lang vương không hiểu sao đã rời khỏi Cực hàn sơn mạch, rất lâu không thấy tung tích.”

Trác Thiến vẻ mặt ngưng trọng: “Nó đi rồi, linh thú trong Cực hàn sơn mạch cạnh tranh gay gắt, hiện giờ Tía nhãn viêm sư vương làm thú vương, con linh thú này bản tính thô bạo hung tàn, khế ước trước đây Nham băng tuyết lang vương ký kết với võ giả chúng ta bị nó hủy bỏ, nên linh thú trong Cực hàn sơn mạch đua nhau rời khỏi sơn mạch, tấn công võ giả.”

“Bạo loạn lần này trong thời gian ngắn không thể nào xử lý được, Sâm La điện điện đoán là con Tía nhãn viêm sư vương muốn biểu lộ uy thế, bức võ giả phải ký kết khế ước riêng với nó. Ta nghe nói Sâm La điện với Thất sát cốc đã cho võ giả ra trận, đến Cực hàn sơn mạch giết linh thú, muốn từ giết chóc chiếm lấy ưu thế, tạo áp lực cho thú vương, để chủ động hơn trong việc ký khế ước.”

“Cho nên sắp tới sẽ không yên ổn, sẽ có rất nhiều người chết, mà linh thú cũng sẽ càng ngày càng càn rỡ. Nếu không sớm ký khế ước, giết chóc giữa hai bên sẽ kéo dài, tất cả các thế lực phụ thuộc đều bị cuốn vào, do Sâm La điện và Thất Sát cốc sắp xếp, đánh nhau quy mô với linh thú đó.”

Trác Thiến kể rất tỉ mỉ cụ thế, Tần Liệt đều đem lòng ghi nhớ.

Nửa tháng tiếp sau đó, tranh đấu giữa linh thú và võ giả không hề có dấu hiệu ngừng lại, mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, tình hình chiến đấu cũng dần thăng cấp.

Chỉ riêng Tinh Vân Các đã có mấy chục người chết trận, người bị thương la liệt. Tần Liệt thấy Diêu Thái bù đầu chữa linh khí, không còn thời gian nhàn hạ luyện khí cho mình nữa.

Đỗ Hải Thiên, Ngụy Hưng, Chử Diễn cùng nhân lực dưới trướng ở suốt bên ngoài săn giết linh thú xuất hiện phụ cận Băng Nham thành, thỉnh thoảng mới về Tinh Vân Các bổ sung lương khô, linh thạch, ai nấy thần sắc cũng đều trầm trọng, rất nhiều người trên thân vẫn còn vết thương, cũng có người đi rồi không trở lại.

Ngay cả người phụ trách hình đường Diệp Dương Thu cũng không thoát khỏi việc phải tham dự, xuất thành càn quét linh thú phụ cận.

Lăng gia, Đỗ gia, Cao gia, những thế lực phụ thuộc Tinh Vân Các không thể không tạm dời tới Tinh Vân Các ở để tránh bị linh thú giết.

Các khu vực tu luyện, phòng chiến đấu của Tinh Vân Các kín đặc người, tất cả võ giả đều chú tâm tu luyện.

Vì áp lực quá lớn, các chủ đã ban ra nhiệm vụ, tất cả võ giả Tinh Vân Các đều có thể bị điều ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.

Đi ra ngoài có nghĩa là có khả năng tử vong, nên mọi võ giả đều chuyên tâm khắc khổ.

“Hôm trước, một thống lĩnh của Sâm La điện chết trận tại Cực hàn sơn mạch. thống lĩnh kia có cảnh giới Vạn tượng cảnh trung kỳ, bị một con Kim giác xà tam giai nuốt sống. thực là thảm, cường giả Vạn tượng cảnh trung kỳ mà lại bị linh thú ăn sống, nghĩ tới mà sợ.”

“Nghe nói Thất sát cốc có một võ giả Vạn tượng cảnh hậu kỳ Cừu Húc Đông giết được hai con Bích nhãn thiềm thừ phải không?”

“Cừu Húc Đông này giờ nổi tiếng lắm, nghe nói con mắt của Bích nhãn thiềm thừ có giá trị liên thành, là kỳ bảo để luyện linh khí cao cấp đó, răng với da của Bích Nhãn thiềm thừ cũng toàn là đồ tốt nữa. người kia lần này thu hoạch lớn lắm, thực là may mắn.”

“Chỉ có không chết, và giết được linh thú cao giai mới có thu hoạch lớn thôi. Ví dụ như võ giả Sâm La điện kia bị Kim giác xà nuốt sống, còn đáng sợ hơn là chết nữa.”

“Phải đó, bây giờ không đủ người, coi chừng chúng ta cũng sắp bị phái ra ngoài đó.”

“Ta sợ quá.”

“…”

Trong khu chiến đấu, một đám võ giả tụ tập, lo lắng bàn tán với nhau.

Trong đám có Ngụy Lập và Liễu Đình.

Ngụy Lập với Liễu Đình có địa vị trong Tinh Vân Các, nên bình thường không bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng nếu trong trường hợp thiếu người trầm trọng, bọn hắn cũng sẽ không thoát.

Đủ loại tin tức bay vào Băng Nham thành, khiến nhiều kẻ chưa từng nhìn thấy máu tươi đều sợ hãi hoảng loạn, lo lắng bị điều ra ngoài.

“Tần Liệt, Diệp trưởng lão thiếu người, hai ngày nữa ta sẽ đi.” Trong rừng đá, Cao Vũ mặt mày lạnh lẽo nói với Tần Liệt: “Thế cục ngoài kia loạn lắm, nhưng giết được linh thú điểm cống hiến sẽ tăng rất nhanh, ta còn ít điểm quá, tu luyện lại tới bình cảnh, nên phải ra ngoài.”

Cao Vũ có hai tỷ tỷ ở trong Tinh Vân Các, đại tỷ gả cho một đường chủ dưới trướng Chử Diễn, tiếc là đường chủ kia sáu năm trước đã chết khi đi làm nhiệm vụ, nên đại tỷ hắn trở thành quả phụ.

Nhị tỷ làm ở hình đường, nghe nói có quan hệ rất thân với Diệp Dương Thu, có khả năng Diệp Dương Thu sẽ trở thành… nhị tỷ phu của Cao Vũ.

Cho nên năm đó ở Thiên lang sơn, Lưu Duyên với Cao Vũ mới thân với nhau.

Cao Vũ có thể sớm vào Tinh Vân Các, một là vì ở Thiên lang sơn Cao gia tổn thất quá nặng, hai là vì hai tỷ tỷ của hắn ở Tinh Vân Các có chút quan hệ, nên khi Cao Vũ vào Tinh Vân Các mới hay bị người ta lời ra tiếng vào, bảo hắn dựa hơi đàn bà.

Khác với Tần Liệt chọn đi theo Diêu Thái, Cao Vũ xin vào hình đường, và rất được Diệp Dương Thu coi trọng.

Nhưng bây giờ Diệp Dương Thu cũng phải ra ngoài giết linh thú, thân là người của hình đường, vốn đang thiếu điểm cống hiến, lại là loại người bẩm sinh hiếu chiến, nên tự nhiên hắn chọn ra trận.

“Ngươi cẩn thận một chút.” Tần Liệt dặn.

“Không có gì đâu, lúc ta trở về sẽ là lúc bội thu điểm cống hiến. Đến lúc đó ta với ngươi tới phòng chiến đấu, cứ dùng điểm của ta…gần đây, toàn dùng hết điểm của ngươi rồi.” Cao Vũ cau mày.

“Ha ha, ta còn hơn mười điểm nữa, không sao cả.” Tần Liệt đáp.

“Ừ, chờ ta trở lại, lúc đó tha hồ dùng điểm cống hiến.” Cao Vũ tràn đầy tự tin.

“…”

“Tần Liệt! tới đây uống rượu với đại ca!”

Từ khu tu luyện về phòng mình, còn chưa vào phòng, Tần Liệt đã nghe thấy tiếng Đồ Trạch oang oang từ tiểu lâu của Trác Thiến.

Quay đầu sang, hắn thấy tiểu lâu kia đèn đuốc sáng trưng, đang ăn uống linh đình, Hàn Phong, Chử Bằng, Khang Trí, Trác Thiến đều đủ cả.

“Tới đây.” Tần Liệt cười, quay người đi thẳng tới tiểu lâu.

Vào tới hắn mới thấy hình như có chuyện, mắt Đồ Trạch và Trác Thiến đều đỏ bừng, hai người uống rất nhiều rượu như đang mượn rượu giải sầu vậy.

Trên bàn rượu có một thanh trường đao, và một cây roi cốt long tinh mỹ.

Hai thứ này rất giống binh khí của Đồ Trạch và Trác Thiến, nhưng trông tinh xảo hơn, đẹp đẽ hơn, chỉ là … không có chấn động của linh lực, hình như không phải là linh khí.

“Thất bại hết rồi, ta là lần thứ ba, Đồ Trạch là lần thứ tư rồi.” gương mặt Trác Thiến đầy đau xót. “Để gom góp linh tài, chúng ta tốn bao nhiêu công sức, linh tài đó đáng giá ít nhất phải hơn một ngàn viên linh thạch phàm cấp thất phẩm, không ngờ đều thành vô dụng.”

“Đừng nói tới chuyện đau lòng này nữa, uống rượu đi.” Đồ Trạch mắt đỏ hồng, quát lên.

“Sao không để ý cho được?” Trác Thiến thở dài, “Hơn một ngàn viên linh thạch phàm cấp thất phẩm lận đó, dù đối với ngươi hay ta, thì cũng là một gia tài rất lớn. hơn nữa, linh tài của chúng ta phần lớn đều nhờ cha ta với cha ngươi thu gom giúp, bây giờ hư hết rồi, lần sau muốn có nữa biết tới chừng nào!”

“Chúng ta không phải đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi sao?” Đồ Trạch cười gượng gạo, “Luyện khí đâu thể lần nào cũng thành công! Có người nhờ Luyện khí sư làm bảy tám lần đều thất bại mà. Vì một món linh khí thích hợp nhất cho mình, chỉ làm cho mình, nhất định phải chịu đựng thất bại.”

“Liên tục chịu đựng ba lần, ta sắp… hết chịu nổi rồi!” Trác Thiến che mặt, chán nản nói.

Đồ Trạch bùi ngùi thở dài, cúi đầu không nói gì, bản thân hắn cũng đã bị đả kích không nhẹ, không phải nhẹ nhàng như đang thấy hiện giờ.

Tần Liệt chần chờ một chút, rồi đi tới cầm lấy thanh đao, dùng ý thức tinh thần cảm nhận.

Nét mặt hắn bỗng trở nên cực kỳ cổ quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui