Linh Vực

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Không có gì phải bàn bạc”. Vẻ mặt Tần Liệt không kiên nhẫn, hạ quyết tâm sẽ tuyệt đối không lộ ra chút tin tức nào về cánh cửa bí cảnh, xoay người liền đi về phía ngoài khe núi.

Lúc hắn đi đến cửa khe núi, nhìn thấy một lão đầu khô quắt, đứng ở dưới tàng cây một cái cây già, lấy một loại ánh mắt làm tim hắn đập nhanh, đang đánh giá hắn từ đầu đến chân.

Cả người Tần Liệt không được tự nhiên.

Ở dưới ánh mắt của lão đầu này, hắn sinh ra một loại cảm giác đáng sợ toàn thân trên dưới, mỗi một lỗ chân lông đều bị nhìn thấu, căn bản không chỗ nào che giấu.

Hắn nhớ tới câu cảnh cáo kia của Hư Hồn chi linh Thổ thuộc tính: Có kẻ rất đáng sợ đang tới đây.

Từ khi Hư Hồn chi linh sinh ra, nhiều năm qua như vậy, hầu như chưa từng cảnh cáo hắn cái gì cho dù ở lúc hắn đối mặt tồn tại hồn đàn.

Hư Hồn chi linh Thổ thuộc tính cảnh cáo, làm hắn cùng lúc cảm thấy kinh ngạc, cũng phi thường coi trọng.

Cái này cũng là nguyên nhân hắn vội vàng bỏ dở nói chuyện với Lận Tiệp, U Thiên Lan.

Hắn tin tưởng, lão đầu gầy trơ cả xương trước mắt này, chính là “kẻ rất đáng sợ” kia theo như lời Hư Hồn chi linh Thổ thuộc tính!

Vì thế hắn cảnh giác toàn bộ tinh thần, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đứng sững sờ dưới ánh mắt lão đầu.

Lận Tiệp và U Thiên Lan hai nàng chưa từ bỏ, cùng nhau từ trong khe núi đuổi tới.

“Ngươi người này sao lại như vậy?”. Lận Tiệp có chút không vui: “Ngươi còn chưa đưa ra điều kiện, đã lập tức từ chối, cũng quá không cho chúng ta mặt mũi rồi nhỉ?”.

“Mong ngươi nghiêm túc cân nhắc”. U Thiên Lan cũng giúp đỡ nói.

Hai nàng cũng tới cửa khe núi, đứng vững ở phía sau Tần Liệt, cũng đều thấy được lão đầu gầy còm kia.

Các nàng không nhận ra lão đầu là ai, chỉ là, thời điểm ánh mắt các nàng tập trung ở trên người lão đầu, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác rất đáng sợ.

- Thân thể lão đầu, giống như có thể đem ánh mắt các nàng hấp dẫn vào, đem nguyệt năng cùng thần thức nhỏ bé các nàng hội tụ ở trong ánh mắt cùng nhau nuốt hết.

Cái phát hiện này làm hai nàng sợ hãi hẳn lên.

Nhưng vào lúc này, lại một vầng trăng, lặng yên hiện lên ở bầu trời.

Ánh sáng nguyệt hoa mới, từ trên một vầng trăng chưa hoàn toàn tỏa sáng đó phóng ra, hóa thành ba luồng nguyệt năng người thường rất khó nhìn thấy buông xuống.

Phân biệt buông xuống trên người Tần Liệt, U Thiên Lan, còn có Lận Tiệp.

Quá mức khẩn trương bất an, tinh thần Tần Liệt căng thẳng, linh lực trong cơ thể dao động lợi hại.

Lúc một chùm nguyệt năng mới buông xuống, hắn hoàn toàn không che giấu, cộng thêm linh lực trong cơ thể hắn quá mức rung chuyển, cái này khiến Ngân Nguyệt ấn ký đặt ở vai phải hắn đột nhiên toát ra ánh trăng trong veo mênh mang.

Ngân Nguyệt ấn ký từ dưới quần áo hắn hiện ra hình dáng rõ ràng.

Toàn bộ tầm mắt của U Thiên Lan đều bị hấp dẫn.

Nàng đột nhiên che miệng, trong đôi mắt như vầng trăng bắn ra ánh sáng khó có thể tin, một cái chớp mắt không dời nhìn chằm chằm Tần Liệt.

Lận Tiệp cũng chợt dại ra.

Các nàng đều nhận ra ấn ký đó, biết ấn ký đó ý nghĩa cái gì, biết ý nghĩa đặc thù của nó...

Lão đầu hừ một tiếng.

Trong màng tai Tần Liệt, U Thiên Lan, Lận Tiệp truyền đến tiếng nổ vang kinh thiên động địa, như không ngừng nghỉ.

Ba người đầu váng mắt hoa, trong mắt toát ra vô số ánh sáng nhỏ vụn màu vàng tươi, đã không biết thân ở nơi nào.

Một lát sau, chờ U Thiên Lan và Lận Tiệp phục hồi lại, mắt dần dần khôi phục tầm mắt bình thường, mới phát hiện lão đầu kia và Tần Liệt đều đã không thấy.

“Đó là Ngân Nguyệt ấn ký!”. U Thiên Lan rốt cuộc nhịn không được la hoảng lên.

Lận Tiệp cười khổ gật đầu: “Đã nhìn ra”.

“Vì sao có thể như vậy? Hắn sao có thể có được Ngân Nguyệt ấn ký? Ngay cả ngươi... Cũng chưa thể có được”. Bộ ngực sữa của U Thiên Lan khẽ run, tâm tình tỏ ra kích động vô cùng.

“Chỉ có tộc nhân U Nguyệt tộc chân chính, luôn tu luyện bí điển bất truyền của U Nguyệt tộc các ngươi, hơn nữa cần đạt tới cảnh giới cực kỳ tinh thâm cao siêu, mới có thể ở trong cơ thể hình thành một cái Ngân Nguyệt ấn ký như vậy, đúng không?”. Lận Tiệp hỏi.

U Thiên Lan nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Toàn bộ tộc nhân U Nguyệt tộc ở Bạc La giới, người có thể ở trên người hình thành Ngân Nguyệt ấn ký, cũng không vượt qua mười. Trong những người này, rất nhiều Ngân Nguyệt ấn ký còn rất nông, không đủ khắc sâu. Có thể như hắn, đem Ngân Nguyệt ấn ký từ dưới quần áo hiện ra, chỉ sợ một bàn tay cũng có thể đếm hết rồi”.

“Ngươi cũng chưa hình thành Ngân Nguyệt ấn ký?”. Lận Tiệp hỏi.

“Ta ít nhất còn cần hơn một trăm năm thời gian, mới có thể hình thành ra một cái Ngân Nguyệt ấn ký rất rất nông”. U Thiên Lan nghiêm túc giải thích một lần, chợt vội vàng nói: “Không được! Ta phải lập tức trở lại tộc, hướng các tộc lão nói rõ việc này, cái này quá không thể tưởng tượng rồi!”.

“Ta đi cùng ngươi”. Lận Tiệp trầm ngâm một chút nói.

“Ngươi không phải cần khuyên bảo Ám Ảnh tộc sao?”.

“Ta đã khuyên bảo, điều kiện cũng đưa ra rồi, hơn nữa đã phá hủy kế hoạch của Thái Dương cung, về sau Ám Ảnh tộc sẽ quyết định thế nào, ta cho dù là đi qua tiếp tục nhiều lời, chỉ sợ hiệu quả cũng không lớn”.

“Vậy được, chúng ta cùng nhau về tộc”.

Hai nàng vội vàng trao đổi một phen, liền từ khe núi rời khỏi, khống chế linh khí hình trăng non bay vọt đi.

Sâu trong Bạc La giới, nơi tộc nhân Cổ Thú tộc mạnh nhất hùng bá.

Giữa các dãy núi cổ, dựng đứng rất nhiều cây cột chống trời, trên cây cột che kín loại văn tự cổ đại như con giun kia.

Giữa các cây cột thật lớn, có một vực sâu rộng lớn, không biết đi thông nơi nào dưới lòng đất, u ám thâm thúy, từ trong đó tràn ra thổ chi nguyên khí nồng hậu đến làm người ta sợ hãi.

“Vù vù!”.

Hai cái bóng người đột nhiên hiện ra ở đây.

Đầu óc Tần Liệt choáng váng, trong mắt lấp lánh ánh sáng, sau khi rốt cuộc dừng lại, vội vàng kêu lên: “Lão tiền bối, ngươi...”.

Hắn còn chưa nói xong một câu, lập tức nhìn thấy văn tự cổ trên các cây cột kia, trong đầu một đạo điện quang hiện lên, nhớ lại quá trình hắn đạt được ‘Địa Tâm Nguyên Từ Lục’.

“Nhận biết văn tự cổ đại bên trên không?”. Lão đầu gầy còm thanh âm khàn khàn nói.

“Nhận ra”. Tần Liệt thành thành thật thật trả lời.

“Ngươi tu luyện Địa Tâm Nguyên Từ Lục từ đâu mà có, ngươi không bỏ sót một chữ nói cho ta biết, ta cảnh cáo ngươi, ngươi có nói dối hay không ta có thể nhìn ra”. Lão đầu nói.

“Ta...”. Tần Liệt còn muốn cò kè mặc cả một phen.

Trong mắt lão đầu tà quang chợt lóe, thản nhiên nói: “Ngươi nếu nói lời thừa nhiều, ta không ngại dùng phương pháp khác, từ trong đầu ngươi thu hoạch thứ ta muốn”.

Tần Liệt vội ngậm miệng.

Ở dưới ánh mắt thấy rõ lòng người của lão đầu này, Tần Liệt cúi đầu, tiếp nhận số phận, không làm chống cự vô vị, đem quá trình hắn ở Huyền Băng chi địa đạt được ‘Địa Tâm Nguyên Từ Lục’, còn có chuyện về sau vô tình câu thông với Mãng Vọng, giúp con thú khổng lồ này từ Huyền Băng chi địa rời khỏi, một năm một mười, tỉ mỉ nói.

Hắn kể rất cẩn thận, không chút bỏ sót, cũng không xen lẫn một chút nói dối.

Cái đó và chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác của hắn trước kia hoàn toàn khác.

Bởi vì hắn biết, lão đầu này không giống người thường, hẳn là thực có năng lực nhìn thấu hắn nói dối, cho nên không đi tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lão đầu từ đầu tới cuối không chen vào nói, cau mày, nghiêm túc nghe.

Tần Liệt nói xong một phen lời, nửa canh giờ sau, hắn cũng chưa mở miệng.

Hắn tựa như lâm vào trong hồi ức.

Tần Liệt cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ.

“Ngươi là nói... Địa Tâm Nguyên Từ Lục, từ hắn...”. Lão đầu rốt cuộc mở miệng, lúc nói đến ‘hắn’, môi lão đầu rõ ràng run rẩy một chút, một câu nói liền mạch cũng bị ép bỏ dở.

Một hồi lâu sau, hắn mới một lần nữa bình phục tâm cảnh, lại hỏi: “Từ trên xương cốt của hắn đạt được? Sau đó, toàn bộ hào quang, lực lượng trên xương cốt hắn đều mất đi, nháy mắt mục nát ngàn vạn năm?”.

Tần Liệt nhẹ nhàng gật đầu.

“Còn có, các gia hỏa bị đóng băng, cũng là ngươi nhất nhất giải phong?”. Lão đầu hỏi tiếp.

Tần Liệt tiếp tục gật đầu.

Lão đầu sau đó ngừng hỏi, lại một lần nữa lâm vào trầm mặc, như đang ngẫm nghĩ nên đối đãi Tần Liệt như thế nào.

Rất lâu sau đó.

Lão đầu mở ra năm ngón tay, xa xa hướng vực sâu bên cạnh, lòng bàn tay phun ra một luồng thổ lực lượng.

Trong vực sâu u ám, đột nhiên truyền đến trọng lực khủng bố, như muốn đem toàn bộ sự vật ở gần hấp thu vào.

Tần Liệt không kịp phản ứng, thân thể như bị nam châm thật lớn tập trung, bị hút mạnh vào vực sâu u ám đó.

Trong chốc lát, trọng lực khủng bố tới người, dẫn dắt hắn, đem hắn túm nhắm thẳng chỗ sâu bên trong.

Cùng lúc, thổ chi linh khí nồng hậu tinh thuần đến cực điểm, như thủy triều bao phủ hắn, những thổ chi linh khí đó hóa thành ngàn vạn luồng, theo lỗ chân lông cả người hắn chui vào.

Hắn sinh ra cảm giác bị biển thổ chi linh khí bao phủ.

Vì thế, hắn tự nhiên mà vậy thúc giục ‘Địa Tâm Nguyên Từ Lục’, nháy mắt, tốc độ lỗ chân lông toàn thân hấp thu thổ chi linh khí lại tăng lên không chỉ gấp mười.

Ngắn ngủi mấy giây thời gian, hắn đã cảm thấy bản thân đã ăn “no căng” rồi, cảm thấy thân thể này đã không thể cất chứa nhiều thổ chi linh khí hơn.

Bởi vì ngay không lâu trước đó, hắn vừa mới tu luyện một lượt ‘thổ chi linh khí’, từ trong đại địa dẫn dắt rất nhiều thổ linh khí vào cơ thể.

Tựa như vừa mới ăn no, chưa kịp tiêu hóa toàn bộ, lại bị người ta mạnh mẽ rót vào lượng lớn thức ăn ngon.

Cái này không phải hưởng thụ, mà là chịu tội!

Hắn ở vực sâu u ám điên cuồng kêu to, nói cho lão đầu kia, hắn tạm thời không muốn tu luyện, hắn hy vọng có thể dừng lại.

“Không phải do ngươi làm chủ”. Tiếng lão đầu nói thầm từ bên ngoài mơ hồ đến: “Đây là phúc trạch của ngươi, lo mà hưởng dụng đi”.

Càng nhiều thổ linh khí hơn, giống như bị lực lượng nào đó đè ép, càng thêm điên cuồng hướng trong cơ thể Tần Liệt thẩm thấu.

Quá nhiều lực lượng tràn vào, nếu là thân thể không đủ cất chứa, tựa như hướng trong chén nước đựng đầy nước tiếp tục đựng nước, nếu nước dư thừa không thể tràn ra, chén nước... Sẽ nổ tung.

Tần Liệt lúc này cảm thấy mình là chén nước đựng đầy nước, sinh ra cảm giác đáng sợ ngay sau đó, thân thể sẽ bị những thổ chi linh khí kia làm nổ tung.

Hắn cảm giác được đau đớn.

Gân mạch, tạng phủ, máu thịt, xương, theo lượng lớn thổ chi linh khí tuôn ra, đều phát ra cơn đau xé tim xé phổi.

Như bị mạnh mẽ phình to, bị tinh thuần linh khí nồng hậu cứng rắn chui vào.

Hắn vì thế ở trong vực sâu u ám kêu thảm thiết thê lương.

Ngoài vực sâu, lão đầu kia không cử động, lại giống như có thể nhìn thấy tất cả biến hóa bên trong.

Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, lấy thanh âm nhỏ không thể nghe thấy nói thầm: “Như vậy da thịt cũng chưa nứt, không hổ là ngoại tộc mang máu Thần tộc, một khi đã như vậy, vậy tiếp tục”.

Toàn bộ bí mật trên người Tần Liệt, giống như đã bị hắn thấy rõ.

Hắn tiếp tục âm thầm tăng mạnh thổ linh khí thẩm thấu.

Tần Liệt lại cảm thấy bản thân như một quả cầu khí thổi phồng quá độ, lập tức sẽ nổ, sẽ bị nổ thành vô số mảnh máu thịt nhỏ.

Quần áo hắn đã sớm tan vỡ, trên thân thể trần truồng có các giọt máu từ trong tầng da chảy ra.

Bên trong các giọt máu đó mơ hồ có ngọn lửa bất diệt hiện lên, đang mãnh liệt thiêu đốt, phóng ra viêm năng khủng bố.

Rất nhiều thổ chi linh khí, thế mà lại chia làm một bộ phận, trào vào trong những giọt máu đó.

“Huyết mạch Liệt Diễm gia tộc...”. Lão đầu ở bên ngoài sờ cằm, trầm ngâm một chút, khóe miệng hiện lên nụ cười đáng sợ: “Tốt lắm, chờ ban ngày đến, ba mặt trời mọc lên bầu trời, ta còn có thể thêm chút tài liệu”.

“Ồ, không đúng, không đúng, hắn còn có Ngân Nguyệt ấn ký của U Nguyệt tộc”.

Lão đầu ngẩng đầu, nhìn bốn mặt trăng trên trời, cười lên ha ha: “Không cần chờ ban ngày nữa, hiện tại có thể nạp nguyên liệu rồi!”.

Hắn hưng phấn hẳn lên.

***

“Cái gì? Một thanh niên Nhân tộc lai lịch không rõ, chẳng những có thể nắm giữ cánh cửa bí cảnh thứ ba của Bạc La giới, trên người còn có một cái Ngân Nguyệt ấn ký?”.

Một lão già U Nguyệt tộc râu tóc bạc trắng, chống một cây gậy, mặt đầy sự kinh dị.

Ở trước người hắn, U Thiên Lan và Lận Tiệp đều rất cung kính, cúi đầu không dám nhiều lời.

Đây là thánh địa U Nguyệt tộc.

Một ngọn núi cắm thẳng vào bầu trời, bên trên có chín cái nguyệt đàm (đầm mặt trăng), nước ao mỗi một nguyệt đàm đều giống như từ ánh trăng ngưng luyện thành, trong vắt.

Các nguyệt đàm, đem ánh trăng trên trời chiếu hiện ra, chỉ thấy ánh trăng đó ở nước đầm yên lặng bất động, giống như đang phóng thích nguyệt năng.

Ánh trăng màu bạc sáng mát mẻ, yên tĩnh, làm linh hồn người ta an tường, thỉnh thoảng từ bề mặt đầm nước nhộn nhạo ra.

Chỉ đứng ở bên cạnh các nguyệt đàm đó, Lận Tiệp có được huyết mạch U Nguyệt tộc đã cảm thấy linh hồn thoải mái vô cùng.

Huyết mạch nàng còn tràn ra các điểm ánh sáng vụn màu bạc.

Loáng thoáng, nàng giống như có thể thông qua huyết mạch lực trong cơ thể, tiến vào ‘Hỗn Độn Huyết Vực’ của U Nguyệt tộc, đi tìm bí mật trong huyết mạch của mình.

“Ngươi còn chưa đủ tư cách ngâm ở nguyệt đàm, mở ra mê hoặc của huyết mạch, đi ‘Hỗn Độn Huyết Vực’ thăm dò thiên phú của mình”. Lão già U Nguyệt tộc hừ nhẹ một tiếng.

Lận Tiệp lập tức tỉnh lại.

Nàng hít một hơi thật sâu, ngừng động tĩnh huyết mạch, chỉ là tự nhiên mà vậy hít thở không khí mát mẻ nơi đây.

“Thanh niên Nhân tộc kia ở nơi nào?”. Lão già nhìn về phía U Thiên Lan.

“Không biết”. U Thiên Lan cúi đầu: “Lúc chúng ta đuổi theo tới, đụng phải một lão đầu Nhân tộc gầy còm, chúng ta còn chưa kịp khuyên bảo, lão đầu kia hừ một tiếng, chúng ta đã cái gì cũng không biết nữa...”. Nàng giải thích rõ ràng.

“Tìm được hắn! Phải tìm được hắn!”. Năm ngón tay của lão già U Nguyệt tộc dùng sức nắm gậy chống, có chút khàn giọng nói: “Lấy thân thể Nhân tộc, có thể ở trong cơ thể hình thành Ngân Nguyệt ấn ký rõ ràng như vậy, chỉ có một loại khả năng”.

“Khả năng gì?”. U Thiên Lan hỏi.

“Hắn mang một thánh khí bị mất của U Nguyệt tộc chúng ta!”. Lão già quát khẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui