Linh Xâm

Mắt thấy đôi môi của “Trương Kiến”  càng lúc càng gần, thậm chí, Trần Phong còn cảm nhận được, có thứ to dài, cứng rắn gì đó của ai kia đang đâm lên chiếc bụng nhỏ của mình. Sắc mặt của anh lập tức xấu đi thêm vài phần. Trong dạ dày của anh không nhịn được sôi sục, đảo lộn cả lên. Một loại cảm giác ghê tởm không ngừng dâng trào lên, ớn lạnh lan tràn khắp toàn thân, khiến anh thập phần muốn nôn.

– Ha hả…

Bất thình lình, “Trương Kiến” đột ngột phát ra một trận tiếng cười thanh thúy. Tuy, đôi môi của hai người đang kề sát đến cực kì gần, nhưng vẫn không dán lên nhau.

– Con mẹ nó, mau lăn khỏi người của ông đây, ngay đi.

Trần Phong tàn bạo quát lên. Trong mắt lóe lên hung quang bắn ra bốn phía.

Từ trên người của “Trương Kiến” hờ hững, chậm rãi đứng lên. Y còn đứng ở đối diện anh, tự sửa sang lại quần áo trên người một chút. Tầm mắt của Trần Phong vừa nhìn xuống, trúng ngay, nửa người dưới của đối phương đang hoàn toàn trướng lớn lên, lập tức trên mặt liền bày ra vẻ cực kì chán ghét.

– Yên tâm đi, Phong. Dù nói sao đi nữa, thì em cũng phu nhân của tôi. Tôi làm sao có thể dùng cơ thể không phải của chính mình mà chạm vào em được a.

Tâm tình của“Trương Kiến” tựa hồ như rất tốt, lập tức búng tay một cái, giải đi phép thuật cấm thanh của Trần Phong.

– Phu nhân cái mẹ gì, biến mẹ mày đi.

Nhất thời cảm nhận được thân thể đã có thể tự do để bản thân điều khiển, Trần Phong không chút do dự nào, lập tức giáng xuống một đấm, đánh “Trương Kiến” té ngã xuống sàn nhà, liền vọt đến, cưỡi lên người của y, liên tiếp xuống tay hành hung y.

Đáng tiếc, anh chưa kịp nện xuống mấy đấm, thì quyền khống chế thân thể lại đổi chủ lần nữa. Anh phát hiện ra, thân thể đã không có cách nào nhúc nhích được nữa.

“Trương Kiến” bị Trần Phong cưỡi ở dưới thân. Trên khuôn mặt anh tuấn đã hiện lên mấy khối xanh tím. Bên khóe miệng cũng rỉ ra một vệt máu tươi. Y muốn nhếch môi cười một cái, nhưng rõ ràng vừa khẽ động khóe miệng liền khiến vết thương càng đau thêm, y bật lên tiếng than thở:

– Ây da… Phong. Không ngờ, nắm đấm của em lại cứng vậy a.

“Trương Kiến” từ tốn xoa xoa mấy vết bầm tím trên gương mặt, vừa lộ ra một mạt mỉm cười mang theo vài phần cưng chiều.

– Khốn kiếp chết tiệt! Mày đùa giỡn tao thì vui vẻ lắm sao hả?

Trần Phong nhịn không được rống giận. Anh trừng mắt, tàn bạo, nhìn chằm chằm “Trương Kiến” đang bị anh đè ở dưới thân.

“Trương Kiến” tựa hồ như không thèm để ý đến cái loại ánh mắt hung ác này chút nào cả, trái lại, trong ánh mắt của y hiện lên vài phần nghiền ngẫm, nhìn từ dưới người Trần Phong chuyển dần lên đến khuôn mặt của anh.

– Phong. Cũng đã lâu rồi, chúng ta chưa dùng qua tư thế này nha.

Sắc mặt của Trần Phong lập tức trở nên thập phần đặc sắc. Trong mắt liền hiện ra một loại biểu tình giật mình, kinh hoảng, tựa như ‘không thể nào tin nổi’.

Cái tên sắc quỷ này vừa mới bị mình đánh cho bầm mặt này, vậy mà, trong lúc này, ở trong đầu của y, lại chỉ nghĩ đến loại việc quái quỷ này thôi sao hả?

– Ha hả…

“Trương Kiến” nhịn không được liền bật cười. Phong thái ung dung của y vẫn trước sau như một, không hề động dung a.

– Mày, con mẹ nó, rốt cuộc là muốn làm cái gì hả?

Trong ánh mắt của Trần Phong liền hiện ra nỗi bi phẫn rất rõ. Trong lồng ngực, lại dâng lên một cỗ cảm giác bất lực cực kì mãnh liệt. Đối mặt với cái loại “quỷ” vô hình, có phép thuật cường đại, vừa lì lợm, lại đánh cũng không đi, bắt cũng không được, thậm chí tùy tiện đều có thể ám lên trên thân của những người khác này, quả thật là, anh đã không còn cách nào có thể suy nghĩ ra được gì để đối phó được nữa.

– Giống như trước đây a…

Trong đôi mắt của “Trương Kiến” ánh lên sự ôn nhu hầu như có thể chảy ra nước a,

– Tôi chỉ muốn em là của riêng tôi thôi.

Cảm nhận được thân thể của mình tựa hồ như đã có thể tự do cử động, Trần Phong túm lấy cổ áo của“Trương Kiến”, kêu ầm lên:

– Ông đây đã dâng một đám đàn ông đẹp lên đến tận cửa cho mày rồi. Làm sao lại không có một tên nào vừa mắt của mày hả? Tại sao mày lại cứ bám chặt lấy ông đây không tha hả?

Trong phút chốc, ánh mắt của“Trương Kiến” lập tức phát ra lạnh lẽo. Đột ngột, y xoay người lại, lập tức đè người của Trần Phong xuống dưới thân của mình. Sự lạnh lùng trong ánh mắt này, nhìn chằm chằm Trần Phong khiến anh nổi lên một trận ớn lạnh.

– Phong. Em hãy nghe cho kỹ. Tôi có thể dễ dàng tha thứ cho việc em đã quên tôi. Nhưng tôi lại không thể nào dễ dàng tha thứ cho hành vi em nỗ lực đẩy tôi cho kẻ khác.

Nhất thời, trong ánh mắt của“Trương Kiến” toát ra cỗ khí thế cường đại. Thậm chí, cỗ khí thế này, khiến cho người đã thân kinh bách chiến, từng trải qua rất lần ra vào sinh tử, như Trần Phong lại bị áp lực đến thân thể đờ ra không cách nào nhúc nhích nổi.

Trần Phong nhất thời siết chặt lấy nắm đấm, tựa hồ như  định mở miệng còn muốn nói chút gì đó. “Trương Kiến” lại đột ngột nói ra câu tiếp theo, thành công bịt kín lấy cái miệng của anh.

– Phong. Hơn nữa, nếu như em muốn nói ra thêm bất cứ một lời nào muốn để tôi đi tìm đến kẻ khác lần nữa, thì ngay bây giờ, tôi sẽ lập tức thượng em, ngay tại đây.

Biểu tình của “Trương Kiến” nghiêm nghị đến không gì sánh được. Trần Phong thật sự cảm thấy, nhất định y đã nói được thì sẽ làm được a. Trên mặt của anh, khó tránh khỏi lộ ra có chút biểu tình khiếp sợ.

– Đương nhiên… Tôi không biết là mình có nên dùng thân thể này của Trương Kiến thượng em hay không đây a.

“Trương Kiến” híp mắt lại, vươn ngón tay đến, vuốt ve khuôn mặt của Trần Phong. Ngay sau đó, đối phương lại trực tiếp thở dài ra một hơi, biểu lộ vẻ mặt khổ não, chậm rãi nói:

– Nhưng mà… Tôi cũng có thể khống chế cậu ta như là đang khống chế thân thể của em vậy. Tôi sẽ để cho cậu ta thanh tỉnh mà đứng yên ở bên cạnh, không thể cử động được, mà từ từ nhìn kĩ xem, vị đại ca Trần Phong kính yêu của cậu ta là, làm sao để dang rộng hai chân ra, bị tôi thao sảng khoái, đến bắn ra đi.

Sắc mặt của Trần Phong đột ngột biến đen. Sự tức giận, tàn bạo ở trong mắt của anh, sắc bén như dao nhỏ, trừng mắt lên, nhìn chằm chằm “Trương Kiến”. Ánh mắt này, tựa hồ như hận không thể, đốt trên hai cái lỗ thủng ở trên người của y vậy.  Nhưng khiến cho người ta bi ai nhất, chính là, anh biết rõ, đối phương thực sự có loại năng lực làm ra điều này…

“Trương Kiến” thấy ánh mắt căm tức của Trần Phong, y lại thoả mãn, câu lên khóe môi, vẽ ra một mạt mỉm cười, tiếp theo, nhẹ nhàng nói ra một câu:

– Cho nên… Em đừng ngoan cố mà chống đối tôi nữa.

Sự tức giận ở trong mắt của Trần Phong tiêu tán đi từng chút một, cuối cùng, hóa thành một luồng bất lực tràn đầy.

– Rốt cuộc là cậu muốn làm gì đây…

Lúc này, vang lên giọng nói mệt mỏi này của Trần Phong. Từ trước đến nay, tinh thần của anh chưa từng cảm thấy sa sút, bất lực đến vậy. Đến “Trương Kiến” vừa nghe lời này xong, cũng bị ảnh hưởng mà trong lồng ngực, dâng lên một loại cảm giác thật khó chịu.

Thế nhưng y cũng tự hiểu rất rõ.

Biểu hiện này, bất quá chỉ là bởi vì Trần Phong đã hoàn toàn mất đi ký ức ngày xưa giữa hai người, cho nên, anh mới hành xử như vậy.

Vừa nhớ đến bảo bối quý báu của mình vốn luôn yêu thương, cưng chiều đến không gì sánh nổi, cư nhiên, lại bị biến thành bộ dạng đối xử xa lạ với y như hiện tại. Trong lòng của “Trương Kiến” không kìm được, mà lập tức sinh ra sát tâm tản mát khắp nơi.

Cái ả tiện tì chết tiệt kia, mình đánh ả rơi vào đạo luân hồi súc sinh trải qua mười vạn năm, vẫn còn quá thoải mái cho ả rồi đi. Sau khi, mình trở lại, nhất định phải cho ả luân hồi thêm một trăm vạn năm nữa mới đúng.

Đột ngột, đối phương đang nổi lên sát ý cường liệt như có như không, khiến cho trong lòng của Trần Phong nhịn không được mà giật mình. Sát ý cường liệt kinh khủng đến mức khiến cho sắc mặt của Trần Phong đột ngột trở nên trắng bệch.

※※※

“Trương Kiến” chú ý tới sắc mặt của Trần Phong đã biến thành tái nhợt. Y vội thu liễm lại sát khí của bản thân. Đồng thời, cũng vươn tay tới kéo anh đứng lên, rời khỏi tư thế nằm trên mặt đất, y còn dịu dàng đưa tay đến, sửa sang lại quần áo chỉnh tề thay anh.

Một tiếng ‘bốp’ vang lên.

Trần Phong đánh cái tay đang vuốt ve của “Trương Kiến” rớt ra, tầm mắt lạnh lùng nhìn y, hỏi:

– Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì đây hả?

“Trương Kiến” không chút phật lòng đối với thái độ xa cách này của Trần Phong. Y xoa xoa khóe miệng bị thương, lau đi vết máu đọng lại trên đó, thư thả ngồi xuống sô pha, hừ hững đáp:

– Không muốn làm cái gì cả.

Thái dương của Trần Phong, bỗng nổi cộmlên ba dây gân xanh, trong lòng lại âm thầm căm giận mắng: nếu không muốn làm cái khỉ khô gì, thì mày bám riết lấy ông đây để làm gì vậy hả.

“Trương Kiến” thấy vẻ mặt không tin tưởng của Trần Phong. Trong lòng, y chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, bởi thật đúng là y chỉ muốn tìm vợ của mình về mà thôi, thật là ‘không muốn làm cái gì’ cả a.

Nhưng, chỉ là, y cũng hiểu rõ, nếu y đưa ra lí do này để giải thích, thì tuyệt đối, lại càng khiến cho Trần Phong càng khó tin được hơn a. Cho nên, với tình huống ở trước mắt, chỉ đành tương kế tựu kế, việc đầu tiên là tìm lại kí ức đã mất của bảo bối đã.

– Đúng là tôi không muốn làm cái gì cả, nhưng mà…

Trần Phong lập tức dựng hai lỗ tai lên nghe ngóng. Hiện tại, anh kỳ vọng, tốt nhất là có thể lập tức   thỏa mãn được yêu cầu của đối phương, tiếp theo, lập tức có thể đuổi y cút đi, rồi khỏi mình rồi a.

A?

Kỳ quái.

Đột ngột, Trần Phong không giải thích được, lập tức vươn tay đến trước ngực mình mà xoa xoa.

Làm sao vậy a. Khi mình vừa nghĩ đến việc đuổi được đối phương cút đi, thì trong ngực của mình, đột nhiên, lại dâng lên cái loại cảm giác rầu rĩ, không muốn?

Lẽ nào, bản thân bị y hạ bùa chú gì rồi sao?

Mọi lúc mọi nơi,“Trương Kiến” đều luôn chú ý đến mọi tâm tình, hành vi của Trần Phong. Cho nên, tự nhiên là y sẽ không hề bỏ sót qua động tác nhỏ này của anh. Hai bên khóe miệng câu lên tạo thành một độ cung.

Tuy, thân của y là Quỷ Vương vốn đã có thực lực rất cường đại đi, lại không thể có năng lực hoàn toàn nghe được suy nghĩ của người khác. Thế nhưng, y vẫn cảm nhận được bản chất của người mình yêu vẫn không thay đổi. Chỉ cần dựa vào điều này, y nắm chắc, mà bày cách đưa bảo bối quay về bên mình lần nữa a.

Mà, cũng chính nguyên nhân này, cho nên, ngay sau khi, Trần Phong vừa làm ra hành vi này, ở dưới đáy lòng, y lập tức đã có thể cười to ba tiếng.

Ha! Ha! Ha!

Quả nhiên không hổ là người yêu của Hoàng – Quỷ Vương Đông Hải mình đây, cho dù là đã mất đi ký ức, nhưng linh hồn bên trong thân thể này, vẫn luôn giữ lại tình yêu như cũ dành cho mình a.

Tuy rằng, nghĩ như vậy, nhưng “Trương Kiến” vẫn chưa hài lòng lắm. À không, hiện tại, nên gọi y là ‘Hoàng’ mới đúng. Mọi xao động ở trong lòng đều không hề hiện lên trên mặt một chút nào cả. Y chậm rãi mà nói tiếp:

– Tôi muốn tìm một thứ mà thôi.

– Có đúng là, chỉ cần cậu tìm được thứ đó, thì cậu sẽ liền lập tức rời đi sao?

Tuy rằng, Trần Phong nghĩ, thật đúng là điều khó có thể xảy ra, nhưng anh vẫn nhịn không được, thốt lên hỏi.

Hoàng liếc mắt, nhìn Trần Phong thật sâu, lại mỉm cười một cái, chậm rãi nói:

– Tôi chỉ cần tìm lại đúng thứ tôi muốn. Thì, tôi lập tức mang theo thứ đó ‘của tôi’, rời đi ngay a.

Trần Phong vốn không hề có chú ý tới tầm mắt nóng bỏng, bách khi đối phương đang nói đến cụm từ ‘của tôi’. Mà, toàn bộ tinh lực của anh, đã hoàn toàn tập trung vào trên hai chữ ‘rời đi’.

– Mãi mãi cũng không quay trở về nữa?

Lúc này, hô hấp của Trần Phong có chút vội. Tầm mắt chăm chú của anh đều tập trung lên trên người của “Trương Kiến”.

Hoàng mỉm cười gật đầu, ý vị thâm trường nói tiếp:

– Chỉ cần, trong tay tôi cầm lại đúng thứ đó của tôi. Thì, tôi vốn  không cần nán lại ở chỗ này nữa.

Trần Phong vui mừng quá đỗi

Trên mặt của anh, lập tức để lộ ra biểu tình vô cùng vui vẻ, khiến cho Hoàng vừa nhìn thấy, trong lòng liền phi thường khó chịu. Y nhịn không được, mở miệng nói:

– Em đừng đắc ý quá sớm. Trước khi tôi tìm được ‘thứ đó của tôi’, thì em phải làm bạn tình của tôi a.

Sắc mặt của Trần Phong lập tức tối sầm lại. Trong lòng, liền am thầm chửi ầm cả lên:

Con mắt của tên sắc quỷ này đã mù rồi  sao? Một đám thiếu niên xinh đẹp đều dâng đến trước mắt y thì y lại không thèm. Nhưng lại cứ nhất quyết, bám chết lấy mình, không biết để làm gì nữa. Mà, ngoại hình của mình lại nào có giống với kẻ đồng tính luyến ái đâu a.

Nhưng, dù trong lòng của Trần Phong đang đau khổ mắng nhiếc y, lại không có can đảm, dám nói ra mấy lời này. Bởi vì, sự uy hiếp trắng trợn của“Trương Kiến” vừa nãy, khiến anh vẫn còn nhớ như in đây.

– Được thôi. Tôi đồng ý yêu cầu này của cậu.

Tuy rằng, khi Trần Phong đang nói ra vài chữ này, lại bày ra biểu tình dữ tợn, tựa hồ như hận không thể nhào tới cắn một ngụm, nhai nuốt đối phương vào miệng vậy a. Nhưng trong lòng của anh tự biết rất rõ, ngay từ đầu, bản thân của anh đã không hề có quyền được từ chối rồi đi. Dù có nói sao, thì anh chỉ cần đuổi cái tên sắc quỷ chết tiệt này đi, thì bản thân liền…

Thôi quên đi. Anh xem như mình bị chó cắn một ngụm.

Rơi vào đường cùng, Trần Phong cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy để bản thân thoải mái đôi chút.

– Vậy tốt rồi a. Tôi quay về nhà, chờ em đi làm về nha.

Hoàng đi tới, ôm lấy Trần Phong, ghé sát vào lỗ tai của anh, nhẹ nhàng nói:

– Nhớ kỹ, tên của tôi, chỉ có một chữ là “Hoàng”, chỉ có em mới quyền được gọi tên của tôi mà thôi.

Thân thể của Trần Phong bị ôm, lại cứng đờ, cơ mặt cũng co rúm, nhăn nhó hết cả lại. Anh đang tự chuẩn bị tinh thần, tiếp đón một số cử chỉ gì đó để tạm biệt của tên ma quỷ chết tiệt này. Không ngờ là, đợi một hồi lâu, nhưng thân thể của Trương Kiến vẫn không hề có bất cứ cử động nào cả.

Nhất thời, Trần Phong mãnh liệt lui thân thể về phía sau, lập tức, anh liền đối diện với biểu tình khiếp sợ của Trương Kiến.

Trương Kiến chỉ cảm thấy, lúc này, trong đầu của hắn đều đã loạn lên thành một đống. Hắn cũng không rõ, vì sao mình lại đang trong tư thế đứng ôm chầm lấy đại ca a. Càng đáng sợ hơn, đó chính là, hắn hoàn toàn không nhớ nổi, từ lúc nào đã về đến hộp đêm, làm sao mà hắn lại đi vào trong văn phòng của anh Phong vậy a. Cho nên, hắn chỉ có thể đứng chết trân ở nơi đó, không dám làm ra bất kì phản ứng nào.

– Trương Kiến?

Trần Phong cất tiếng dò hỏi.

– Anh Phong…

Trương Kiến siết chặt nắm đấm có chút run run, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh mà thốt ra hai chữ này.

Ở trong lòng, Trần Phong lại chửi bới tên sắc quỷ chết tiệt này thêm lần nữa. Nhưng, trên mặt của anh vẫn bày ra biểu tình nghiêm túc như trước, vỗ vỗ bờ vai của hắn, trịnh trọng nói:

– Ừ, chuyện tôi đã giao cho cậu, cậu đã làm rất tốt. Bây giờ, cậu đi ra ngoài đi a.

– Vâng, anh Phong.

Trương Kiến lên tiếng đáp lại. Nhưng lập tức, hắn cảm nhận được miệng vừa động thì cảm giác được trên mặt lại truyền đến một trận đau đớn. Theo kinh nghiệm của hắn, thì hắn tự biết, khuôn mặt của mình nhất định là đã bị đánh sưng lên rồi đi.

※※※

Mắt thấy Trần Phong đã xoay người, ngồi trở lại trên ghế da sau bàn làm việc, bày ra một bộ dáng định tập trung để làm việc, cho nên, Trương Kiến cũng chỉ đành yên lặng cúi đầu, cất bước đi ra khỏi văn phòng.

– Cậu… cậu đã xảy ra chuyện gì vậy hả?

Cung Thiên hiện ra vẻ mặt giật mình, khi vừa thấy Trương Kiến mang theo mặt mũi bầm dập, đi ra từ trong văn phòng của Trần Phong. Trong trí nhớ của hắn, thân thủ của Trương Kiến tuyệt đối không thua gì đám đặc công trong quân đội đi.

Nhưng, bây giờ đây…

Lẽ nào, có kẻ đánh lén cậu ta đi?

– Không có việc gì.

Trương Kiến vừa nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Cung Thiên, cùng với ý định xung động muốn chạy ào vào văn phòng để hỏi rõ của Cung Thiên. Trương Kiến vội vàng cản hắn lại.

– Rốt cuộc là đã xảy chuyện gì vậy hả?

Cung Thiên nhíu nhíu chân mày.

Cả khuôn mặt của Trương Kiến đều sưng phù cả lên.

Trong văn phòng, lại chỉ có hai người, mà kết quả thế này, cũng chỉ có thể là anh Phong ra tay mà thôi. Nhưng, anh Phong chưa từng vô duyên vô cớ mà đánh người, nhất là đàn em của mình. Huống chi, còn là Trương Kiến, vốn là thân tín đã có sáu năm đi theo anh a.

– Đừng hỏi nhiều. Không liên quan đến cậu cả.

Giọng điệu của Trương Kiến mang theo vài phần khó chịu.

Đến tận bây giờ, hắn cũng đều hoàn toàn không hiểu nổi đã có chuyện gì xảy ra. Thì, hắn làm sao có thể giải thích rõ với Cung Thiên được chứ?

Sau khi vừa nghe câu ‘không liên quan gì đến cậu cả’, Cung Thiên yên lặng không nhịn được siết chặt nắm đấm, không hiểu sao, trong lồng ngực lại cảm thấy cực kì không vui.

※※※

Mỗi một ngày cứ an ổn mà trôi đi.

Tựa hồ như Trần Phong  lại nhớ về loại trạng thái quá mức yên tĩnh của ngày trước.

Mỗi ngày, cứ đúng giờ là anh đi đến Miên Hạ để làm việc, thường  xuyên xem xét, đi dạo một vòng khắp các sân bãi thuộc khu vực quản lí của mình.

Hiện tại cũng vẫn giống như cuộc sống trước đây.

Chỉ ngoại trừ…

– Ân a…

Trần Phong bị đặt ở dưới thân đang phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp. Ở trên ga giường, liền tùy ý, bị lưu lại một vệt ô uế dài màu trắng đục ướt sũng.

– Hô… Hô…

Thở hổn hển, cố hít vào từng ngụm từng ngụm không khí, trên khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của Trần Phong đều bị nhuộm lên một ửng đỏ của dục vọng. Sau khi đã phát tiết, tinh thần vẫn còn chìm trong khoái cảm, khiến cho vẻ mặt của anh không tự giác mà để lộ ra một loại thần thái thoải mái, thả lỏng nhàn nhạt.

Từ Khi trở thành đại ca xã hội đen đến nay, hầu như là, anh đã rất ít có khi được thả lỏng, đến khi đi vào giấc ngủ, tựa hồ như anh cũng phải giữ cho tinh thần có ba phần tỉnh táo vậy.

Đám đại ca khác còn có thể chiếm được chút thoải mái, bằng cách giải tỏa lên trên thân của phụ nữ. Thì, hết lần này tới lần khác, anh lại sinh ra phản cảm đối với cái việc giải toả sinh lý này. Đối với loại phản cảm này, anh cũng không tìm ra được bất kì nguyên nhân nào. Tuy rằng, bản thân vốn luôn có dục vọng sinh lý của đàn ông bình thường. Nhưng hết lần này tới lần khác, khi anh đã đối mặt với những người đó, đều không nhấc nổi một chút hứng thú nào cả. Anh cảm thấy, mơ hồ, cứ như là, anh đang giữ sự trong trắng của thân thể này để dành cho ai vậy.

Anh đã từng, tưởng rằng bản thân sẽ giữ lấy cái trinh tiết thân thể này, mà chờ đến già đi. Cũng từng thầm nghĩ, anh sẽ hoan ái, âu yếm với người mà mình yêu chân chính, ở trên trên giường đi.

Ai lại biết được.

Bây giờ, lại không hiểu sao, anh lại dính phải một tên sắc quỷ còn lăn giường cùng nhau.

Hơn nữa, điều khiến cho anh ngoài ý muốn, đó chính là, cảm giác phản cảm, chán ghét việc giải tỏa sinh lí này của anh, tựa hồ như cũng không hiểu sao, lại hoàn toàn biến mất đến không còn sót lại gì cả. Tuy rằng, anh hoàn toàn là bị ép buộc làm với cái tên sắc quỷ này. Nhưng trên thực tế, quả thật là, anh có bị làm đến sảng khoái mà bắn ra.

Cũng chính vì điều này, khiến cho anh phiền muộn hồi lâu.

Chính do chứng chán ghét làm tình này, đã khiến cho anh từng gieo vào đầu mình một ý niệm cố chấp rằng, mình chỉ có nổi lên hưng trí khi cùng lên giường đúng với người mà anh yêu thôi.

Nhưng, sau khi đã trải qua việc làm tình cùng tên sắc quỷ này, thì cái ý niệm đó, đã sớm bị anh ném đến sau ót rồi a.

Nói giỡn sao.

Anh làm sao lại có thể yêu một tên sắc quỷ chứ a. Chưa nói đến cái tên sắc quỷ này, chính là tên phạm tội cưỡng gian, còn uy hiếp anh liên tục lên giường với y nữa chứ.

Hiện tại, suy nghĩ duy nhất có ở trong đầu của anh là, làm ơn, nhanh nhanh một chút, khiến cho tên sắc quỷ này tìm được thứ mà y muốn đi. Vậy thì ngay sau đó, anh có thể càng sớm đuổi y đi, để cho cuộc sống của mình có thể quay trở lại quỹ đạo bình thường trước đây a.

Một ngón tay thon dài không rõ hình dạng, không thành thật, mò lên trên đầu nhũ của Trần Phong, nhẹ nhàng mơn trớn, đầy vẻ sắc tình.

– Cậu đủ rồi đi.

Trần Phong khó chịu, bởi hành vi mơn trớn của cái tay kia. Anh xoay người, ngồi dậy. Lại tiếp tục, vươn tay lên, mò đến trên cái tủ đầu giường, lấy xuống một điếu thuốc cùng bật lửa. Sau đó, anh đốt điếu thuốc lên, rít vào một hơi thuốc thật sâu, liền phun ra từng vòng tròn khói trắng lượn lờ trong không khí.

Bên cạnh, dưới tấm chăn đang phủ lên anh lẫn chiếc giường. Không biết là từ bên phía nào, chỉ thấy chiếc chăn đang di chuyển, có hơi giật giật lên, phát ra lên vài tiếng động loạt xà loạt xoạt nho nhỏ. Lập tức, xuất hiện ra một bóng người mờ hồ không rõ chui ra từ trong ổ chăn, lười biếng mà duỗi thẳng thắt lưng ra.

Trần Phong ngậm lấy điếu thuốc. Tầm mắt tận lực liếc về nơi khác, nhưng khóe mắt lại luôn luôn không tự giác mà nhìn về phía bóng dáng mơ hồ, không rõ hình người kia.

Có đôi khi, anh thật sự nghĩ là hình như mình đang nằm trong mộng.

Trần Phong nhịn không được tự giễu.

Tên sắc quỷ này đang đứng đối diện anh đây, đến hình thể thật cũng không có được hoàn chỉnh. Nhưng, y lại cực kì dồi dào tinh lực. Mỗi ngày đều luôn chờ ở trên giường, chủ động quấn quít lấy anh.

Không phải nói là dục vọng của ma quỷ chỉ là chấp niệm lúc còn sống hay sao?

Nếu thực sự, đúng như lời nói này, thì khi còn sống, khẳng định tên sắc quỷ này, cũng là một tên yêu râu xanh, dâm ma.

– Em đang suy nghĩ gì vậy?

Đột ngột, một giọng nói nhu hòa, thanh thúy vang lên trong đầu. Lúc này, Trần Phong mới hồi thần lại, phát hiện ra, khuôn mặt không rõ hình dạng của đối phương, đang dựa sát lại đây, cách anh chỉ đến một centimet.

Trần Phong không được tự nhiên, vươn tay đẩy y ra. Anh thật không hiểu nổi, rõ ràng đối phương không có bất kì hình thể cố định nào. Nhưng, lại khiến anh luôn luôn có loại cảm giác, nếu khuôn mặt này hiện ra rõ ràng mọi đường nét cùng ngũ quan, thì tuyệt đối sẽ bày ra một diện mạo khuynh quốc khuynh thành đi.

Tựa hồ như là đang bất mãn với hành vi đẩy y ra của Trần Phong, đột nhiên, bóng người này, lập tức cúi người xuống, kề sát bên tai của Trần Phong, nhẹ nhàng nói:

– Đi tắm thôi a.

Liền, vươn hai tay đến, lập tức bế cả người Trần Phong lên theo kiểu công chúa.

Sắc mặt của Trần Phong trầm xuống, giận dữ, la toáng lên:

– Khốn kiếp! Mau thả tôi xuống.

– Chân của em vẫn còn có thể đứng nổi sao?

Bóng người liền nghiêng đầu sang một bên, ngả ngớn hỏi. Tuy rằng, không nhìn thấy rõ ngũ quan trên khuôn mặt kia, nhưng Trần Phong lại cảm thấy rằng, biểu tình lúc này của y, tuyệt đối là cực kì thiếu đánh.

– Nói nhảm. Đương nhiên là có thể.

Bóng người kia nghe vậy, rất thẳng thắn, trực tiếp đặt chân của Trần Phong xuống sàn nhà.

Lòng bàn chân của Trần Phong, nhất thời vừa chạm sàn nhà, lập tức, trở nên mềm nhũn, suýt nữa là đã rồi té ngã rồi. May mà,  bóng người kia cũng không hề hoàn toàn buông ra, cho nên, liền đúng lúc đỡ lấy anh.

– Em xem, tôi đã nói là em không đứng nổi rồi mà.

Giọng nói của Hoàng trực tiếp vang lên trong đầu của Trần Phong, thậm chí anh còn nghe ra được sự trêu ghẹo trong giọng nói của đối phương.

Trên mặt của Trần Phong lập tức đỏ bừng lên. Lời vừa nãy mà anh tự nói ra miệng, cứ như là một truyện cười vậy. Ở trong lòng, anh không khỏi vạn lần chửi bới cái tên sắc quỷ này, sớm muộn gì thì cũng sẽ có một ngày, tinh tẫn quỷ vong đi.

Nhưng, thẳng đến cuối cùng, anh cũng chỉ có thể để cho Hoàng ôm mình, đi vào phòng tắm mà thôi.

Chờ đến khi bọn hắn từ phòng tắm đi ra, chẳng biết Hoàng đã dùng cách nào, thì tấm ga vừa nãy trải ở trên giường đã được đổi thành một cái mới rồi đi.

Nhưng, Trần Phong đã có định lực miễn dịch hoàn toàn với cái loại ‘pháp thuật’ này của tên sắc quỷ chết tiệt này rồi a. Cho nên, anh không hề kinh ngạc.

Hoàng cực kì dịu dàng đặt Trần Phong lên trên giường, cũng tùy ý, thoải mái nằm xuống bên cạnh anh. Vươn cánh tay đến ôm choàng lấy thắt lưng của Trần Phong, biết rõ hành động này của mình sẽ khiến cho anh rất tức giận, nhưng y lại nhịn không được mà muốn ghẹo anh a.

Y ngước mắt nhìn lên, sườn mặt có mỗi đường nét, cùng góc cạnh đều rõ ràng của người đàn ông nằm bên cạnh, luôn có một lực hấp dẫn y vô cùng, khiến cho y không bỏ được thói quen mãi ngắm nhìn anh mà không biết chán, vẫn như xưa.

Hoàng bất giác đưa bàn tay đến, nhẹ nhàng xoa xoa chiếc cằm lún phún râu của anh. Ngay lập tức, một tầm mắt mang theo chút phiền chán dời xuống, nhìn đến y, khiến cho y rùng mình không thôi.

Đều là do cái ả tiện tì chết tiệt kia!

Nếu không phải do ả, Phong – em ấy làm sao lại sẽ mất đi toàn bộ ký ức đối với mình được chứ!

*

Ban đầu, ngay sau khi nghe xong mấy lời từ trong miệng của ả tiện tì kia, y biết được kí ức của Trần Phong đã bị cướp đi, còn hồn phách Đá bị đánh vào đạo luân hồi chuyển sang kiếp khác. Y lập tức nổi giận, hầu như đều đã quăng cả nửa cái Minh Giới đi. May mà, thập điện Diêm vương cực kì thức thời, vừa biết được chuyện này, lập tức sử dụng kính luân hồi, tìm được Trần Phong đầu thai chuyển kiếp đến nơi này. Thì bấy giờ, mới dập được lửa giận của y.

Nhưng, từ lúc lão ta đi lên thiên đình để trình báo lại việc này, đến khi tìm được Trần Phong, cũng đã vừa đúng trôi qua hơn hai mươi ngày. Tính theo nhân giới, thì cũng đã trải qua hơn hai mươi năm.

Khi y xoay kính luân hồi ngược lại, nhìn thấy trong gương, liền hiện lên mọi hình ảnh cuộc sống gian khổ đã diễn ra trong hai mươi mấy năm nay của người mình yêu. Khiến y hận không thể  hành hạ, dằn vặt ả tiện tì kia đến hồn phi phách tán. Nếu không phải Diêm La vương tinh mắt nhanh tay, đã lập tức đánh cái ả tiện tì kia vào đạo súc sinh, trước khi y xuống tay mà nói. Dù cho ả có là muội muội của Cửu Thiên Huyền Nữ đi nữa, thì chỉ sợ rằng, y đã bất chấp mọi luật lệ mà xóa bỏ hoàn toàn sự sống của ả tiện tì này rồi đi.

Bàn tay của y nhẹ nhàng vuốt ve một vết thẹo ở trên cánh tay của Trần Phong. Vẻ mặt mông lung của Hoàng càng hiện ra biểu tình âm ngoan.

Đây là người mà y yêu  thương còn hơn cả tánh mạng của mình, lại tùy tiện, bị ả tiện tì kia hại đến phải chịu nhiều khổ sở đến vậy a.

Không được.

Chờ sau khi y trở lại, y nhất định phải ‘trừng trị’ tốt ả mới được. Tuy ả đã bị đánh vào đạo luận hồi súc sinh, nhưng như vậy, vẫn còn quá thoải mái cho ả rồi đi.

Y sẽ phái người trong Minh Giới của mình, đi an bài vận mệnh của ả đi. Sắp đặt cho ả yêu phải một kẻ, lại vĩnh viễn không hề thương ả.

Hừm ~ rất đúng a.

Một ả đàn bà ác độc như vậy cần phải thêm trừng phạt a. Y nên tìm thêm mấy tên quỷ nhỏ đi theo ả, khiến mọi kế hoạch tốt đẹp của ả đều thất bại trong gang tấc, khiến cho kẻ mà ả yêu thương, có thể thuận lợi phát hiện ra bản mặt xấu xa thật sự của ả nha.

Hắc hắc. Dù cho cái ả đàn bà tiện tì này có luân hồi, đầu thai chuyển kiếp bao nhiêu lần đi nữa, cũng sẽ không thể sống được suôn sẻ, đến cuối cùng, nói không chừng, ả sẽ hoàn toàn phát điên đi a.

Hoàng cực kì ác độc mà suy nghĩ đến kế hoạch trả thù của mình.

– Này, rốt cuộc thì cậu đã tìm được thứ kia chưa hả?

Giọng nói có chút không vui của Trần Phong vang lên, khiến y đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà bừng tỉnh.

– Vẫn còn chưa tìm được.

Hoàng nhàn nhạt, đáp lời.

Mí mắt của Trần Phong nhướng cao lên, chấp vấn:

– Đã trải qua ba tháng rồi đi, cậu vẫn còn chưa tìm được sao? Cậu không phải là cố ý chơi tôi đi.

Hoàng ngả ngớn, bắt lấy chiếc cằm của Trần Phong, nâng lên:

– Thì, tôi vẫn thường xuyên ‘chơi’ em mà.

Tay lại còn đang mò xuống thân dưới, mà sờ soạng một hồi a.

– Cậu…

Trần Phong phẫn nộ trừng y.

Nhưng anh cũng không còn có bất kì cách nào khác. Anh cũng biết, bản thân đối mặt với cái tên sắc quỷ có năng lực cường đại này, căn bản, anh vốn không hề coa quyền từ chối y.

Trong ba tháng này, trên cơ bản, anh đã có thể hiểu biết về tính cách của cái tên sắc quỷ này rồi đi. Có thể nói, ngoại trừ ép anh dùng thân thể cùng y lăn giường ra, thì cái tên sắc quỷ này lại khá là lương thiện. Thậm chí, có thể nói, y đối xử với anh, tốt hơn rất nhiều so với trong dự đoán của anh đi.

Hơn nữa, anh cũng từng len lén đi tìm mấy gã thầy pháp bắt quỷ khác. Đáng tiếc, chỉ cần vừa thấy mặt anh, thì đám thầy pháp trứ danh này, không có nơi nào mà không phải là hiện ra sắc mặt khó xử, khổ sở. Mở miệng ra đều là nói cùng một lời. Nào là, cái gì mà, họ không dám tới giúp anh bắt quỷ đâu. Thậm chí, còn khuyên anh, chỉ cần vị quỷ kia không gây ra chuyện gì cái gì quá đáng, thì anh vẫn nên thuận theo y đi.

Trần Phong cũng không phải là kẻ ngốc. Rút ra từ việc này, anh có thể phân tích rất rõ ràng rằng, cái tên sắc quỷ này luôn luôn bám chết dí lấy anh này, chỉ e là có thân phận thực sự rất không đơn giản. Tuy rằng không biết, tại sao y lại chấp nhất với anh như thế. Nhưng anh biết rất rõ, nếu anh luôn đối nghịch với y, thì đây thật là một lựa chọn không hề sáng suốt. Cho nên, Trần Phong rất lý trí, quyết định chọn cách là thuận theo y.

– Tôi thật sự vẫn còn không có tìm được a.

Hoàng hài lòng nhìn biểu tình phẫn nộ, trừng mắt nhìn chằm chằm mình của Trần Phong.

Ở trong lòng, Hoàng lén cười một cái.

Cái biểu tình tức giận này của Phong, thực sự là quá mê người a. Khiến cho thân dưới của y lại có chút rục rịch. Chỉ là, y biết rõ, bây giờ, thân thể của Trần Phong  vẫn còn là người phàm thai, sẽ không thể nào chịu nổi, hành vi cầu hoan một ngày một đêm của y a. Lúc này, y mới hung hăng đè nén xuống dục vọng của bản.

– Rốt cuộc là, cậu đang muốn tìm cái gì a. Nói ra cho tôi nghe một chút. Nói không chừng, tôi có thể tìm ra giúp cậu thì sao.

Trần Phong một lòng một dạ muốn y nhanh một chút tìm được thứ kia, cho nên, liền chủ động mở miệng, thử giúp đỡ y.

– Đó là một khối ngọc.

– Một khối ngọc?

Trần Phong mở to hai mắt nhìn.

– Mẹ kiếp! Sao cậu không nói sớm a. Thứ kia không phải chỉ là một khối ngọc thôi hay sao, chỉ cần cầm tiền đưa ra, thì loại ngọc nào mà không mua được a.

– Ha hả. Đương nhiên, đây vốn không phải là loại ngọc bình thường đâu a.

Hoàng cười cười, giọng điệu ẩn theo vài phần trêu ghẹo.

※※※

Trần Phong kinh sợ một chút.

Nhưng thật ra anh đã quên, một tên quỷ lại muốn tìm ngọc, nhớ đến, khối ngọc kia cũng không thể là loại mặt hàng phổ thông đi. Nhưng, anh vẫn còn cố mạnh miệng nói:

– Dù là thứ kia vốn là khối ngọc không bình thường đi nữa. Thì cậu cũng đừng xem thường mạng lưới tin tức của xã hội đen a. Chỉ cần đưa tiền ra, thì bất kì thứ gì trên trời dưới đất cũng đều có thể tìm được thôi.

Đôi mắt của Hoàng có chút lóe sáng lên. Nhưng thật ra y đã quên, hiện tại, nếu cả hai là đang ở nhân giới, thì tự lợi dụng mạng internet ở đây để tìm kiếm tin tức về bất kì thứ gì, hẳn là cũng sẽ thuận tiện lại nhanh hơn so với việc y phái đám quỷ nhỏ đi điều tra a.

– Được thôi. Vậy cứ dùng mạng lưới tin tức của em mà tìm kiếm thử xem.

Hoàng dễ dãi đồng ý. Y đã tìm suốt mấy tháng nay, đều đã không tìm được. Hiện tại, y vừa nhớ đến đây, đầu óc liền xoay chuyển giống như là đã tìm ra một cách tìm kiếm tốt hơn rồi đi.

Trần Phong sửng sốt.

Anh chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi.

Anh lại không ngờ được, cái tên sắc quỷ này đã thực sự đồng ý sao?

Lẽ nào, khối ngọc của y đang tìm, là vật mà người thường cũng có thể nhìn thấy được đi?

– Cứ dựa theo hình dạng khối ngọc đang hiện ra trong đầu này, mà em có thể chỉ thị cho người tìm kiếm. Ai tìm được, tôi liền trọng thưởng a.

Giọng nói của Hoàng lại đột nhiên vang lên trong đầu anh.

Trong đầu của Trần Phong, đột ngột, hiện ra một khối ngọc có dáng vẻ hình con rồng. Khối ngọc bội này được điêu khắc giống y như thật. Mình rồng loáng thoáng hiện ra sau một tầng mây, quả thực giống như là bộ dạng uy vũ của thần long đang ở cưỡi mây đạp gió vậy.

Xung quanh khối ngọc này, được bao bọc bởi một lớp gỗ xinh đẹp. Cả khối ngọc chỉ có thuần một màu xanh lục mượt mà, trong suốt, sáng ngời, không hề có chứa một tia tạp chất nào cả. Viên long châu được ngậm ở trong miệng của thần long lại tỏa ra ánh lên ánh sáng trắng mờ ảo, lại êm dịu, man mát.

Xem như là Trần Phong  hoàn toàn mù tịt, không biết gì cả về thế giới của các loại ngọc đi nữa, thì anh cũng nhìn ra được, cái ngọc bội này, tuyệt đối là có giá trị rất xa xỉ đi.

– Tên của nó là: Ngọc Phong Hồn, có thể cất giữ một hồn của con người a.

Hoàng giải thích.

– Đệt. Đây là thiệt hay giả hả? Còn có thể cất giữ một hồn của con người sao? Cậu thật hay nói đùa đi.

Trần Phong tấm tắc, líu lưỡi.

– Ngày xưa, tôi đã tặng khối ngọc này cho một người rất ngốc nghếch a. Kết quả là, cái người ngốc nghếch đó, không chỉ đã đánh mất khối này, đến cả một hồn của người đó, cũng bị hút vào đó, liền mất đi ký ức a.

Hoàng tức giận nói ra.

Quả nhiên, vừa nhớ tới, y lại liền tức giận. Nếu không phải do cái người ngốc nghếch này, không cẩn thận, để cho cái ả tiện tì lấy được khối ngọc này, lại bị ả giấu đi một hồn. Thì làm sao, ngày thường, chỉ bằng với phép lực của cái ả tiện tì kia, muốn đẩy người đó rơi xuống dòng luân hồi, vốn là chuyện không thể nào đi.

– Ai là tên ngốc nghếch hả? Cậu, cái tên sắc quỷ chết tiệt này…

Trần Phong có chút tức giận. Vừa nghe thấy, Hoàng luôn miệng cứ kêu ‘ngốc nghếch’ này, gọi ‘ngốc nghếch’ kia, không hiểu sao, khiến cho anh dâng lên một loại cảm giác ——

Hoàng vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc của bản thân mà nói luyên thuyên, cho nên, y định phản xạ theo thói quen, muốn mở miệng phản bác.

Nhưng, lời này vừa ra khỏi miệng, cả hai người đều sửng sốt.

Trần Phong vô cùng kinh ngạc vì sao bản thân lại thốt ra những lời này với tên sắc quỷ chết bằm này. Tuy rằng, bình thường, anh cũng lén lút mắng y là tên sắc quỷ này, tên sắc quỷ nọ. Nhưng, anh cũng chưa từng nói ra miệng, nhưng mà, vừa rồi, anh không chỉ nói ra miệng, lại còn cực kì thuận miệng, tựa hồ như là…

Anh đã từng nói qua rất nhiều lần rồi vậy. Có lẽ nên nói là, anh đã có thói quen dùng xưng hô này để gọi đối phương đi.

Vẻ mặt của Trần Phong hiện lên biểu tình mê mang. Anh nhịn không được liền lâm vào trầm tư. Do đó không hề chú ý tới, đôi mắt của Hoàng đang bắt đầu lòe lòe phát sáng bởi vì cách xưng hô vừa nãy của anh. Khóe miệng cũng không tự chủ được nhẹ nhàng câu lên nở ra một mạt tươi cười. Một bàn tay tà ác lặng lẽ mò vào trong giữa hai chân của người nào đó.

– A… cái tên này… Ngô…

Đợi đến khi người nào đó bừng tỉnh từ trong trầm tư do hành động quấy rối của tên sắc quỷ kia, thì tất cả đã đều không còn kịp nữa rồi.

Tấm ga giường vừa mới được thay, lại bị làm dơ lần nữa…

※※※

Có hình dáng khối ngọc ở trong đầu làm đầu mối, Trần Phong nhanh chóng bắt đầu hành động. Anh mượn lực từng đám đàn em mà mình đang quản lí, bắt đầu chỉ thị, phái đi từng nhóm người điên cuồng tìm kiếm khối ngọc Phong Hồn kia.

– Anh Phong.

Từ trên xe hơi, Trương Kiến bước xuống, mở cửa xe thay Trần Phong.

– Ừ, dạo gần đây, đã có tin tức gì sao?

Trần Phong ngồi vào hàng ghế sau của xe, nhắm mắt dưỡng thần. Cái tên sắc quỷ chết tiệt này, càng ngày càng quá phận. Hiện tại, thắt lưng của anh vẫn còn bủn rủn không ngừng a.

Trương Kiến do dự một chút, nói:

– Có tin nói: lần này có buổi bán đấu giá ngầm dưới mặt đất, hình như có một khối ngọc rất giống với cái mà anh Phong đang tìm kiếm.

Trần Phong chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe lên tinh quang mà hỏi lại:

– Phiên bán đấu giá ngầm dưới mặt đất sao?

– Vâng, anh Phong.

Trương Kiến trầm giọng đáp lại.

– Ừ, tôi biết rồi.

Trần Phong lại nhắm mắt lần nữa.

Trương Kiến xoay vô lăng, xe hơi liền lăn bánh chạy về đến Miên Hạ.

Đi theo Trần Phong lên tới trước cửa văn phòng, khi bóng lưng vừa khuất sau cửa, Trương Kiến thuận tay đóng lại cửa ra vào của văn phòng, liền đứng bên cạnh cửa. Còn một người khác là Cung Thiên đã đứng ở bên kia, cầm điện thoại cảm ứng ở trong tay, tầm mắt đều dán lên màn hình hình, ngón tay luôn hí hoáy bấm liên tục, chơi đến quên trời quên đất.

Trương Kiến nhìn bộ dạng tập trung chơi game của Cung Thiên. Đôi chân mày của hắn bất giác cau lại. Hắn không biết tại sao lại có tình trạng như bây giờ nữa.

Từ sau vụ mất trí nhớ lần trước, thì dạo gần đây, hắn lại không hiểu sao bản thân lại cảm thấy, Cung Thiên vốn là người anh em đã kề vai sat cánh với mình nhiều năm, lại có thái độ đối xử với hắn, cực kì kỳ quái.

Với hắn mà nói, việc bảo vệ cho Trần Phong chính là nhiệm vụ hàng đầu của hắn.

Mà, Cung Thiên là người anh em luôn kề vai sát cánh này của hắn, cũng có bổn phận y như thế.

Nhưng, dạo gần đây, mối quan hệ giữa Cung Thiên và hắn, tựa hồ như xuất hiện ra loại cảm giác xa cách. Đến cả khi bình thường, nếu có thể thì Cung Thiên cũng sẽ tự động tránh né, không chịu đối diện tầm mắt của hắn.

Tựa như lúc này vậy, rõ ràng là Cung Thiên có thể cảm nhận được tầm nhìn chăm chú của mình dán lên trên người của hắn. Nhưng hết lần này lại tới lần khác, hắn vẫn không chịu ngẩng đầu lên liếc mắt một cái nhìn đến mình a.

Trong lòng, hắn khẽ thở dài một hơi. Xem ra, một ngày nào đó, hắn có muốn tìm Cung Thiên để nói chuyện nghiêm túc mới được a. Cứ kéo dài tình trạng này, nếu Cung Thiên vẫn bảo trì loại trạng thái này như cũ, thì hắn lo lắng lại phải tìm người thay thế vị trí của Cung Thiên mất thôi.

Trong khi đang cố sức ép bản thân đang dồn lực chú ý vào trò chơi trên điện thoại ở trong tay, chờ đến khi Cung Thiên cảm nhận được hai đường nhìn thẳng tắp, khó hiểu, hiếu kì dán lên trên người mình, cuối cùng cũng đã tự động dời đi. Hắn lén lút thở phào nhẹ nhõm. Lại tiếp tục, mà dời tầm nhìn, liếc mắt nhìn đến Trương Kiến đang đứng bên kia. Sườn mặt kiên nghị của hắn giống như là được đao điêu khắc ra vậy, thoạt nhìn, cực kì anh tuấn.

Thu hồi lại tầm mắt đang lén nhìn đối phương của mình, Cung Thiên hoàn toàn không chú ý tới trò chơi của mình, trên màn hình đã hiện lên dòng chữ GAME OVER to tướng chắn cả màn hình di động. Hắn tâm phiền ý loạn, gãi đầu túm tóc.

Dạo gần đây, mình thật sự là rất cổ quái a. Rõ ràng, mỗi ngày cả hai đều luôn cùng đứng canh giữ ở trước cửa văn phòng của anh Phong. Nhưng, hiện tại, hắn luôn luôn không kìm nén được, mà tầm mắt tự động chuyển qua dán dính lên trên người của Trương Kiến.

Mà, điều khiến cho hắn không thể hiểu nổi, đó chính là, chuyện luôn nhìn Trương Kiến cũng không phải là cái việc to tát gì đi. Nhưng, ngay khi Trương Kiến nhìn thẳng hắn, thì hắn lập tức giật mình, bối rối mà dời tầm mắt đi, thật giống như ——

Trong lòng mình đang có ý xấu gì vậy.

Tức giận vì chẳng biết vì sao mình lại như vậy, Cung Thiên căm giận mở ra một màn trò chơi mới,  dời đi lực chú ý của mình, cố sức tập trung vào trên màn hình trò chơi, mà không phải là ——

Trên cái mông của Trương Kiến a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui