Lithromantic FULL


Đêm đó, Hứa Thời Diên dùng điện thoại đến hết cả pin Mẫn Việt mới xong việc.

Hắn cắm sạc điện xong bắt đầu thề, lần sau tuyệt đối không đến sớm.
Hứa Thời Diên đẩy cửa vào phòng tắm.

Mẫn Việt đang đứng dưới vòi sen đưa lưng về phía hắn, cơ thể đầy nước ướt át.

Bọt nước bám lên da Mẫn Việt, lúc trượt xuống thành dòng hoặc dài hoặc ngắn, giống như những con sâu trong suốt, bám lên đùi, lên mông, lên eo, lên vai.
Hứa Thời Diên bỗng nhiên cảm thấy ghen tị với những dòng nước kia.
Mẫn Việt đóng nước quay người, thấy đôi mắt đỏ ửng của Hứa Thời Diên, hối hận rằng mình có thói quen không đóng cửa khi tắm ở nhà.
Hứa Thời Diên đi lên trước, đối mặt với Mẫn Việt.

Hắn đặt tay lên vai Mẫn Việt, sau đó lướt xuống, quét nước bám trên thân thể người đàn ông, cuối cùng dừng lại ở mông.

Đẩy hai cánh mông sang hai bên, lấy ngón tay mơn trớn miệng lỗ hậu.
Mẫn Việt gạt hắn ra, nói: “Cút, đang tắm.”
“Vừa hay, cùng tắm đi.”
Trong phòng tắm, hai người tắm rửa như thường.
Nhưng mà hình như Hứa Thời Diên có ý gì đó, khu vực tam giác đã đứng lên sừng sững, lại nhịn không động tay động chân.
Hắn kỳ cọ dương v*t thật sạch, từ đỉnh tới gốc, đặc biệt là chỗ quy đầu.

Mới nghĩ đến chuyện chút nữa có thể vọt vào trong cơ thể người đàn ông, đâm chọc hung mãnh, đầu óc hắn vang lên ong ong, vô cùng kích động.
Mẫn Việt tắm xong mặc thêm áo tắm, bước ra khỏi căn phòng nóng đến khó thở.

Hứa Thời Diên để trần đi theo sau, nói với Mẫn Việt: “Khẩu giao cho tôi được không?”
Mẫn Việt nhíu mày, suy nghĩ, cười nói: “Được, chỉ cần cậu đeo mấy thứ kia.”
Hứa Thời Diên nhìn chăm chăm đôi môi của người đàn ông, im lặng như đang tính toán xem giao dịch này có lợi hay không.
Đèn chiếu căn phòng sáng trưng như ban ngày.
Mẫn Việt đứng trước mặt Hứa Thời Diên, người sau thì mở rộng chân ngồi trên ghế, hơi cúi đầu nhìn người đàn ông.
Trên chiếc cổ thon dài của Hứa Thời Diên đeo vòng màu đen, hai cái xích bạc buông lơi nơi cơ bụng, phản xạ ánh đèn.

Đường nét bốn khối cơ bụng của thanh niên rõ ràng, dây xích trói hai chân càng phô bày ra vẻ mạnh mẽ.

Màu da Hứa Thời Diên rất nhạt, thiên về trắng, ngay cả gậy th*t cũng mang màu nhạt, đeo lên mình thứ đồ “trang trí” màu đen, hiện thực hấp dẫn.
Hứa Thời Diên cười khẽ giương cằm với người đàn ông, nói: “Đến đây đi.”
“Vậy là xong? Cậu qua loa quá đó.” Mẫn Việt bước đến, cầm dây xích đính kèm kẹp ngực đang buông trước bụng lên, kẹp chặt vào hai đầu nhũ của thanh niên ngay trước mắt anh.
Lúc đầu ngực bị kẹp có hơi đau, mà Hứa Thời Diên không lên tiếng, chỉ giận hờn trong đầu nghĩ cách làm người đàn ông thất thố thêm nữa.
Mẫn Việt cầm gag bịt miệng định đeo cho thanh niên.

Nhưng vừa mới giơ lên, Hứa Thời Diên đã nhíu mày, lấy xuống nói: “Cái này không được, khó dùng, nước miếng chảy ghê lắm.”
Hứa Thời Diên kéo tay người đàn ông xuống, nói: “Hài lòng? Ngồi xuống đi.”
Đây là lần đầu tiên Mẫn Việt khẩu giao cho người khác, anh quỳ một chân xuống, đầu tiên mơn trớn đôi chút rồi mới để sát vào.
Nếu không tính kích cỡ thì dương v*t của cậu trai rất nhẹ nhàng, hình dáng đẹp đẽ, đặc biệt là quy đầu dạng nón xòe, căng đầy.

Nhưng vào giây phút này, nó như một con dã thú, lỗ bắn tinh chảy ra chất lỏng, gân bám quanh thân gậy th*t, cứng như chày sắt.
Anh liếm nhẹ một cái lên quy đầu, nghe thấy thanh niên hít nhẹ một hơi, ra lệnh: “Nhanh lên.”
Mẫn Việt thử ngậm, dần dần đi sâu vào, đồng thời dùng tay vuốt lên xuống phần không ngậm được, mùi dương v*t tanh mặn, mang theo hương sữa tắm thoang thoảng, dù Mẫn Việt không cảm thấy khó chịu nhưng cũng chẳng có tí khoái cảm nào.
gậy th*t nằm trong cổ họng ấm nóng, thỉnh thoảng được niêm mạc và lưỡi ép nhẹ, vô cùng thoải mái.

Tuy kỹ thuật của Mẫn Việt kém xa Giang Viễn Ninh, nhưng nhìn một người đàn ông cao to quỳ dưới chân, người mà môi cũng không cho hôn đang mút dương v*t của mình, khiến hắn sinh ra một loại khoái cảm khác lạ.
Thậm chí khoái cảm này càng ngày càng tăng.
Hứa Thời Diên lấy chân vén áo tắm của Mẫn Việt lên, giẫm nhẹ lên dương v*t bán cương, trêu chọc đến khi nơi đó cương hoàn toàn.
Hứa Thời Diên dần cảm thấy thế này là không đủ, vì vậy hắn giữ lấy đầu Mẫn Việt, bắt đầu đưa đẩy.

Mẫn Việt chống tay xuống định trốn, lại bị người túm lại tóc và xương gáy, cố định đầu đâm vào họng.

Mẫn Việt không thể làm gì khác hơn là thả lỏng họng cho mình bớt khó chịu.
Hứa Thời Diên nhẹ nhàng đong đưa bên trong, mãi đến khi đâm đến một nơi vừa khít,
Thứ ở trong miệng đâm quá sâu, lông dương v*t phủ nhẹ lên chóp mũi anh, ngứa.

Anh không thể không nghĩ đến chuyện thứ này đâm vào cửa sau của mình, càng nghĩ càng thấy dâm đãng không chịu được.
Lúc dương v*t đâm vào thực quản một lần nữa, Mẫn Việt không nhịn nổi nôn khan, đổi lại là tiếng thanh niên thở dài.
Anh bất đắc dĩ, nắm lấy gốc dương v*t của thanh niên, hai tay chơi đùa với túi tinh, ấn nhẹ vuốt nắn, hi vọng cậu trai mau bắn.
Hứa Thời Diên đâm mấy lần là có cảm giác bắn tinh, đột nhiên nói: “Tôi muốn bắn lên mặt anh.”
Mẫn Việt không có cách nào trả lời cũng không rảnh trả lời, Hứa Thời Diên cũng rút ra, nắm tóc anh khiến anh ngửa đầu về sau, bắn vài luồng t*ng trùng nóng hổi, thậm chí còn vương lại trên mi mắt.
Hứa Thời Diên sững sờ, cúi đầu nhìn hình ảnh này – chất dịch trắng sữa dính lên xương lông mày, lên môi, lên mũi, mi mắt của Mẫn Việt.

Mẫn Việt nhắm mắt, khóe mắt ươn ướt, trên mặt vẫn vương nước mắt, cho dù biết đó là nước mắt sinh lý khi nôn khan, nhưng trong một giây đó, Hứa Thời Diên vẫn không nhịn được run rẩy.
Trước khi kịp phản ứng lại, hắn đã đưa ngón tay lên lau tinh dịch và nước mắt trên mặt người đàn ông.
Mẫn Việt mở mắt, gạt đôi tay trên mặt mình ra, đứng dậy vào phòng tắm.
Anh mở vòi sen, súc miệng, sau đó hất nước lên rửa mặt.
Không biết vì gì, giây phút này anh không muốn đối mặt với cậu thanh niên, rõ ràng trong chuyện tình dục anh không thấy ngượng ngùng, cũng không có giới hạn.

Nhưng giờ đây, cảm xúc tụt xuống đáy khiến anh không còn ung dung như cũ, dương v*t cũng xìu xuống rủ giữa hai chân.
Hứa Thời Diên giờ mới phản ứng được bản thân vừa làm gì, bước nhanh đến cửa phòng tắm.

Thấy Mẫn Việt cúi đầu rửa mặt, dương v*t ỉu xìu, vừa áy náy vừa cảm thấy rốt cục bản thân cũng chạm đến chút gì tận sâu bên trong người đàn ông.
“Không sao chứ? Vừa nãy tôi…”
Không chờ hắn giải thích xong, Mẫn Việt đã bình tĩnh như thường: “Không sao, tôi đáp ứng cậu rồi.”
Hứa Thời Diên nghĩ thầm, tốc độ che giấu và cân bằng tâm lý của người này rất nhanh.
Hắn ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy chân người đàn ông, cúi đầu ngậm lấy dương v*t liếm láp, để chỗ đó khôi phục lại sức sống.

Sau đó phối hợp với động tác trên tay, thỉnh thoảng ấn vào thật sâu, làm hết mọi việc để người đàn ông có thể thấy thoải mái.
Không một người đàn ông nào có thể từ chối thử khoái cảm như vậy, đặc biệt là người trước mắt còn mang theo trên mình những dụng cụ kích thích tình dục.

Mẫn Việt chẳng hiểu vì sao cậu thanh niên lại làm như thế, nhưng vẫn không nhịn nổi khoát tay lên vai Hứa Thời Diên, bắt đầu hưởng thụ.
Hứa Thời Diên ra sức liếm mút, cả dương v*t lẫn túi tinh của người đàn ông đều dính nước bọt, lấp lóe dưới ánh đèn.
Khoái cảm ăn mòn người ta, thêm vào kích thích thị giác, Mẫn Việt lên đỉnh rất nhanh, anh đột nhiên đẩy đầu thanh niên ra, cuối cùng bắn lên ngực cậu trai.
“Hòa nhau rồi.” Hứa Thời Diên đứng lên nói.
“Vốn cũng chẳng nợ nần gì.” Mẫn Việt nghĩ, bản thân họ vốn đã dùng đồ chơi tình dục làm giao dịch rồi.
Hứa Thời Diên cảm thấy tâm trạng của người đàn ông khôi phục như cũ, nhân tiện nói: “Thế bây giờ anh nợ tôi.”
“Cậu cút đi.” Mẫn Việt không tự chủ được bật thốt ra câu đó.
Hai người không làm nữa, không biết vì gì, đều cảm thấy đêm nay không còn thích hợp.
Hứa Thời Diên cười khẽ tháo hết đồ trên người mình xuống, đi vào phòng tắm tắm qua, hỏi: “Nhà anh có đồ ngủ không?”
“Tôi cho cậu ngủ qua đêm ở đây à?”
“Dù sao thì cuối cùng anh vẫn sẽ đồng ý mà.”
Vốn là Hứa Thời Diên thuận miệng nói, lại làm cho Mẫn Việt rơi vào im lặng.

Trong lòng anh tự giễu, bị nói trúng rồi.
Trước khi ngủ, Mẫn Việt đứng dựa vào cửa sổ hút thuốc.
Hứa Thời Diên nhớ tới lúc hai người họ gặp nhau lần đầu, Mẫn Việt ngồi trên salon hút thuốc, hấp dẫn, hoang dại, mỗi một lần hút thuốc là một lần kích thích bản năng chinh phục của hắn.

Đến bây giờ, sức hấp dẫn kia vẫn không thay đổi, không một giây nào hắn có được cảm giác bản thân thành công nắm giữ người đàn ông này.
Hắn ngồi đối diện với Mẫn Việt, hỏi: “Sao không thấy anh hút thuốc trong khách sạn?”
“Bởi tôi tôn trọng cậu.

Nhưng đây là nhà tôi, tôi muốn làm gì đều được.”
Khói che khuất mặt Mẫn Việt, xuôi theo gió bay ra ngoài cửa sổ, du đãng trên không gian nơi thành thị.

Đã hơn mười một giờ, bên ngoài rèm che cửa sổ màu đen là ánh đèn đô thành phồn hoa, dòng xe vẫn tấp nập, trong các toàn nhà văn phòng vẫn đầy những ô đèn bật sáng.
Hứa Thời Diên cũng ở trong khu nhà cao tầng, biết cảnh đêm đẹp bao nhiêu thì từng ấy cô đơn.
Hắn nhìn người đàn ông, đột nhiên nói: “Hút thuốc không tốt cho cơ thể.”
“Tôi biết.” Mẫn Việt vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
“Thế nói cái anh không biết.” Ngữ điệu của Hứa Thời Diên rất nhẹ nhàng, “Tôi học đai học B, khoa y học lâm sàng hệ chính quy tám năm, nhà ở khu Trừng Giang”
Mẫn Việt bật cười, hỏi: “Sao lại nói với tôi những cái đó?”
“Chẳng phải tôi xem đanh thiếp của anh hay sao? Trao đổi thông tin công bằng.
Mẫn Việt cười khẽ, nói: “Không ngờ cậu còn là dân học y.”
“Chậc, nếu không phải tôi có tấm lòng thầy thuốc thì lần trước anh đã không về được rồi.” Hứa Thời Diên bổ sung, “Nhưng anh yên tâm, sau này sẽ không lôi chuyện đó ra để ép anh nữa.”
Mẫn Việt im lặng, gảy tàn thuốc, nghĩ thầm: Cậu vốn có thể “ép” tôi làm mấy chuyện này từ sớm.
*Hứa Thời Diên: Mình đã là một top trưởng thành, phải học cách mua đồ về tự mình dùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui