Lý Cương tham lam nhịn không được cầm đầu gõ ra câu nói thức thời chống lại mọi người: "Chỉ cần ngươi chịu bán, bao nhiêu cũng được!"
"Má ôi, vậy mà lại có thổ hào muốn bao hết!"
"Không phải lừa đảo đấy chứ?"
"Cấm tăng giá một cách ác ý.
Tôi đề nghị chủ nhà đưa thẻ cho tôi.
Thẻ này gần như ôi, không thể ăn."
"Đúng vậy, chủ phòng có thể bán thẻ không? [Rải đậu thành binh] tôi đã hỏi rất nhiều thương gia, nhưng không có ai giống cả."
"Nói về bán thẻ, bạn có thể bán chiếc thẻ Long Vương này hay không? Nó thật đáng yêu, tôi rất muốn nuôi nó a!"
"Có phải tôi là người duy nhất tò mò về sức mạnh của lá bài của Long Vương này hay không? Có thể luôn làm việc bên ngoài, theo lý thuyết nó phải là một lá sinh hoạt"
"Không đúng, không phải thẻ sinh hoạt, chủ phòng có tinh thần lực mạnh đến mức có thể điều khiển thẻ chiến đấu lâu như vậy không?"
Binh luận càng ngày càng thái quá, về cơ bản thì kết luận gần như đã được định.
Cho rằng Tang Phất chính là được đoàn đội đóng gói, những tấm thẻ này không phải do cậu phát minh ra, cậu cũng không sử dụng chúng.
Là sau lưng có đoàn đội thao tác, mục đích là quảng bá thẻ đến mọi người thông qua chương trình phát sóng trực tiếp.
Tuy nhiên, liền tính là có đoàn đội ở đây, những người này hiện đều phát điên rồi.
Dựa trên hai lá bài mà Tang Phất đơn giản đưa ra, tuy chúng không đặc biệt tốt nhưng chắc chắn chúng cũng không tệ.
Bọn họ có rất nhiều người sẵn sàng chi tiền cho những chiếc thẻ này!
Thậm chí đã có những tay lái buôn thẻ bài khứu giác nhạy bén nhắm vào phòng phát sóng trực tiếp của Tang Phất.
Tang Phất không ngờ mọi người đều giàu trí tưởng tượng đến như vậy, cậu dở khóc dở cười.
Nhưng bán thẻ để kiếm tiền quả thực là một ý tưởng hay.
Đáng tiếc hiện tại cậu không có nhiều thẻ trống, trên người cũng không có một xu chứ đừng nói đến chi phí mở cửa hàng.
Hôm nay cùng ngày hôm qua, linh tinh vụn vặt cũng có không ít ngươi xem tặng tiền.
Nhưng do hạn chế về nền tảng nên phải đến tuần sau mới có thể rút ra nên hiện tại Tang Phất chỉ có thể trồng trọt một cách trung thực.
Sau đó cải thiện nơi mình sống cho tốt.
"Lá bài này khi được tạo ra là một lá bài chiến đấu, nhưng hiện tại nó gần giống với lá bài sinh hoạt hơn, nhưng có thể trong tương lai khi nó trưởng thành, nó sẽ có thể phát huy tác dụng thần kỳ trong các trận chiến."
Tang Phất giải thích cho mọi người.
"Về việc bán thẻ, ta thật ra rất nghèo, không có tiền tạo thẻ, chờ sau này có tiền và nhàn rỗi, nhất định sẽ tạo ra bán cho mọi người.
Điều quan trọng nhất đối với ta lúc này việc sửa nhà!"
Cậu không quên mục đích kiếm tiền thông qua buổi phát sóng trực tiếp của mình.
Lấy thẻ công cụ ra, Tang Phất để lại chiếc máy tự động cùng chế độ thi công đã thiết lập, sau đó mang theo camera đánh giá môi trường xung quanh và giới thiệu kế hoạch của mình.
Lý Cương nhìn mà tâm can ngứa ran, hắn hiện tại thực sự có chút bối rối, không biết đối phương là thiên tài hay là nhân vật được tạo ra để quảng bá thẻ bài.
Không thể phủ nhận rằng hắn đã bị "mắc câu" và bị thu hút bởi những tấm thẻ sáng tạo này.
Tang Phất bên kia lên phi hành khí, đem màn ảnh kéo xa.
Mọi người nhìn thấy cây cối mọc um tùm bên hồ nước nhỏ.
Kéo dài ra bên ngoài, là đất vàng đầy trời, mặt trời chói chang như thiêu đốt mà họ đã thấy ngày hôm qua.
Không ngờ chủ phòng này lại nghiêm túc.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc, trước mắt họ là mấy người đá có hình dáng tương tự nhau đang bận rộn trồng, chặt và vận chuyển cây.
Sau đó, ống kính được cố định.
Lý Cương âm thầm phàn nàn.
Điều này có gì thú vị? Ta chắc chắn rằng mọi người đều muốn xem các thẻ sao chứ không phải việc canh tác của họ!
Suy nghĩ như thế nhưng đôi mắt cùng tay lại rất thành thật, hoàn toàn không nỡ rời khỏi hình ảnh người đá bận rộn.
Tinh tế xem kỹ, hắn phát hiện ra rằng những bức tượng đá này trông giống nhau nhưng có nhiều chi tiết khác nhau.
Có một người đá làm việc rất nghiêm túc và hiệu quả hơn những người đá khác một chút.
Ngoài ra còn có một người đá có đầu thực sự lớn hơn những người đá khác.
Còn có một người đá có 1 chân to và 1 chân nhỏ.
Ngoài ra còn có một người đá có hòn đá nhỏ được giấu trên vai, mỗi lần di chuyển, hòn đá nhỏ sẽ rung chuyển đung đưa một cách rất thú vị.
* * *
Rõ ràng chúng là những cục đá không có biểu cảm, nhưng Lý Cương có thể nhìn thấy những tâm tư nhỏ của chúng.
Hắn không khỏi cảm thấy vui mừng và muốn viết bài, chia sẻ những phát hiện của mình với mọi người.
Có một người đi trước nói: "Người đá này làm ta cười chết mất.
Các ngươi xem, vì chân to chân nhỏ nên khi đi nó cố tình chỉ lộ một bên.
Nếu không phải lão tử nhìn chằm chằm vào nó, đã bị nó lừa lạt rồi."
"Ta cũng vậy! Đôi chân to đó khiến ta cười chết mất."
"Ta còn tưởng mình là người duy nhất nhìn chúng nghiêm túc như thế, hóa ra tất cả các ngươi đều như vậy!"
"Còn có Đầu to, Đầu to cũng rất buồn cười, ta luôn cảm thấy nó đặc biệt tự ti vì chính mình đầu to, có lẽ nó đã không cướp được viên đá nhỏ khi ngưng tụ."
"Những gì các người nói quá nông cạn rồi, chỉ có Lão Thạch là người trung thực nhất, làm việc tận tâm."
"Đầu to của chúng ta cũng đang làm việc rất chăm chỉ a."
Hăn nhìn hồi lâu nhưng vẫn không ai nhắc đến Tiểu thạch đầu, không có ai cổ vũ một thần tượng người đá như vậy.
Lý Cương bạch bạch gõ chữ.
* * *.