“Bốn mươi triệu mà các ngươi nghĩ có thể mua được nỗi nhục con ta phải chịu sao?” Tôn Lị Lị cười mỉa, “Các ngươi nghĩ nhà ta là ăn mày để mà dùng tiền tống cổ à?”
“Bốn mươi triệu là bao nhiêu? Ngươi với chồng làm quần quật ở thành phố nửa năm còn chưa chắc kiếm được! Chúng ta đã rất có thành ý rồi còn gì?” Mẹ Tiểu Soái lớn tiếng, giọng the thé, “Chẳng lẽ ngươi muốn đòi hỏi quá đáng sao?”
“Ngươi nên hiểu rõ, dù Tiểu Soái có làm sai, nó vẫn là trẻ vị thành niên, pháp luật không xử phạt vị thành niên.
Cùng lắm là bị giáo dục trong trại tạm giam một thời gian thôi.
Ngươi gây chuyện với chúng ta thì được gì chứ? Đến cuối cùng ngay cả số tiền bốn mươi triệu này cũng không có đâu,” ba Tiểu Soái nói.
“Ngươi cứ ký vào đi, vừa có tiền, vừa giúp Tiểu Soái nhà ta được thả.
Đôi bên đều vui vẻ, chẳng phải là ‘win-win’ sao?”
Tôn Lị Lị cười lạnh, “Một cái ‘win-win’ hay thật đấy! Các ngươi nghĩ ta không biết đọc, không biết chữ, nên cố ý giở trò lừa đảo trong tờ giấy thỏa thuận này, tưởng ta không nhận ra sao?”
Nếu không có lời nhắc nhở của chủ bá, có lẽ cô đã bị bọn chúng thuyết phục ký vào bản thỏa thuận này.
Để rồi sau đó, con trai cô phải gánh chịu mọi oan ức, còn cô sẽ không thể khiếu nại hay chống án gì thêm! Điều này chỉ cho thấy ba mẹ Tiểu Soái thâm hiểm đến mức nào, lòng dạ độc ác ra sao!
Hai vợ chồng Tiểu Soái liếc nhau đầy ngỡ ngàng.
*Làm sao cô ta biết được chuyện này?*
Nhìn phản ứng của bọn họ, Tôn Lị Lị càng thêm chắc chắn về điều mình nghĩ.
Cảm ơn chủ bá rất nhiều.
Nếu không nhờ chủ bá, cô thật sự sẽ không biết ai là kẻ đứng sau hại con mình.
Trong làng thì chẳng ai dám nói, vì sợ quyền thế của gia đình trưởng làng.
Nếu không có chủ bá, Tôn Lị Lị đã bỏ lỡ thời khắc quan trọng để cứu con trai mình.
Đợi đến khi cô nhận ra thì có lẽ chỉ còn nhìn thấy thi thể lạnh ngắt của Lượng Lượng.
Nếu không có chủ bá, cô có thể đã bị đôi vợ chồng này dụ dỗ mà ngây ngốc ký vào tờ thỏa thuận.
Giờ đây, Tôn Lị Lị vô cùng biết ơn Quý Vân Nhiễm.
Sau này nếu có cơ hội, cô nhất định sẽ báo đáp ân tình này!
Lòng ngực Tôn Lị Lị như có một ngọn lửa phẫn nộ bùng lên, cô cười lạnh, giơ tay xé nát tờ giấy thỏa thuận đầy nhục nhã kia.
“Ta không cần tiền, ta chỉ cần một lời công bằng!”
“Con của ai cũng là con quý con yêu! Con ta là máu thịt ta dứt ruột sinh ra sau mười tháng hoài thai, phải mổ bụng mới sinh ra được, cớ gì lại phải chịu đựng sự sỉ nhục này?!” Đôi mắt Tôn Lị Lị đỏ ngầu, cô nghiến răng, như một bóng ma bước ra từ địa ngục, “Con ta là mạng sống của ta! Các ngươi giày xéo, hại con ta thành ra như vậy, ta nhất định phải đòi lại công lý! Ta muốn kẻ đã tổn thương con ta phải trả giá thích đáng!”
“Ngươi…!” Ba Tiểu Soái không ngờ người phụ nữ này lại cứng rắn như vậy, hắn thay đổi sắc mặt, “Sao lòng ngươi ác độc thế? Ngươi thật sự muốn hủy hoại cuộc đời con trai ta sao?”
Tôn Lị Lị cười lạnh, không tin nổi sự trơ tráo của hắn.
Cô nghiến chặt răng, “Con ngươi hại con ta, ta chỉ đòi lại công bằng, muốn hắn trả giá cho những gì đã gây ra, thế mà ngươi gọi đó là hủy hoại cuộc đời con ngươi sao? Con ngươi phá hủy cuộc đời con ta, sao ngươi không nói gì?!”
“Con mẹ nó! Con ta hiện vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu! Nếu ta không kịp về, có khi nó đã tự tử rồi! Con của các ngươi là con, còn con của ta thì không sao?!” Tôn Lị Lị gào lên, cơn giận ngút trời.
“Đó là tại nó suy nghĩ quẩn thôi mà…” Mẹ Tiểu Soái vừa mở miệng nói thì ngay lập tức bị Tôn Lị Lị tát thẳng vào mặt.
Tôn Lị Lị túm lấy tóc bà ta, kéo ngửa đầu ra sau, “Ngươi thử nói thêm một câu nữa xem?! Con trai duy nhất của ta suýt bị các ngươi hại chết, còn dám mặt dày đến đây với cái gọi là thỏa thuận thông cảm sao?”