“Tốt cái gì mà tốt! Buổi tối không có ai làm ấm giường, ban ngày không có ai để nói chuyện, những người đó chỉ vờ như không thèm để ý mà thôi, thật ra rất muốn kết hôn nhưng mà không gả đi được.
”
Thiệu Miểu ngây ngẩn cả người, liếc nhìn mẹ mình một cái, phát hiện vẻ mặt của mẹ mình vẫn luôn sầu khổ, ngay cả một chút tức giận cũng không có.
Vì thế Thiệu Miểu chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hà Phiến Huỳnh.
Ý là: “Hu hu hu, tôi cũng không muốn hèn nhát như vậy đâu, nhưng bà ấy là khách, mẹ tôi vẫn luôn nhìn tôi, cứu mạng với!”
Cô gái này tốt xấu gì ở trong giới làm bánh ngọt và phát sóng trực tiếp cũng có địa vị như hùng ưng, vậy mà giờ đây lại hiện ra vẻ bất đắc dĩ như thế này.
Hà Phiến Huỳnh nghĩ đến hôm qua người này đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lại liếc mắt nhìn bộ quần áo mới ở trên người mình, ánh mắt thâm sâu, lập tức khóe miệng cong lên nở nụ cười thật tươi.
Thân thể của cô hơi nghiêng về phía trước, nhích lại gần người phụ nữ một chút, cố ý làm ra vẻ gần gũi với bà ta.
“Dì, dì nói nghe rất hay.
”
Người phụ nữ thấy cô chủ động đáp lời, cười đến đến mức mắt híp lại thành một sợi chỉ.
Bà ta cầm miếng sầu riêng quơ tay múa chân một chút rồi nói: “Thật sao? Vẫn là cô gái trẻ cháu khiêm tốn, đợi lát nữa dì sẽ giới thiệu một mối tốt cho cháu.
”
Bên kia, hai mắt của Thiệu Miểu bắt đầu rưng rưng, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu tràn đầy sự tủi thân, phảng phất như đang hỏi Hà Phiến Huỳnh: “Huỳnh Huỳnh, cậu đang làm cái quỷ gì vậy?”
Hà Phiến Huỳnh không để ý tới cô ấy, vô cùng phối hợp nắm một nắm hạt dưa lên, như có như không ngồi nhằn.
“Dì ơi, con gái của dì giàu lắm phải không? Sầu riêng này là con gái dì mua cho dì ăn à?”
Người phụ nữ: “…”
Khóe miệng của người phụ nữ giật một cái, nửa miếng sầu riêng còn lại ở trong tay làm như thế nào cũng không cho vào trong miệng được.
Nhưng thanh âm của bà ta vẫn lớn vô cùng: “Đương nhiên! Con rể của dì có tiền như vậy, đương nhiên không việc gì thì con gái dì lại xách trái cây tới cho dì.
”
Dừng một chút, lại cường điệu: “Đều là trái cây ở tiệm cao cấp, đã được rửa sạch cắt gọn đóng gói ổn thoả, kia gọi là gì nhỉ, tinh phẩm! Đúng, chính là tinh phẩm!”
Hà Phiến Huỳnh bóc một hạt dưa, liên tục nắn vỏ trong lòng bàn tay, cười khanh khách hỏi: “Vậy sao? Vậy căn nhà đang ở kia chắc chắn là đứng tên của chị ấy nhỉ?”