Dịch: Niệm Di
***
“Còn bằng chứng khác à?”
“Đấy là do tên Cẩu Trường Chính ấy bất cẩn thôi. Nếu cất công đào sâu vào một trong 21 tội danh kia, ắt hẳn ông ta sẽ không thất thủ đến mức này.”
“Không thể trách bên nguyên đơn vô dụng, vì âm mưu của bị cáo quá cao thâm mà thôi. Tên nghi phạm ấy và người luật sư bào chữa của anh ta quá thông minh rồi. Người luật sư kia đã cố tình đến muộn, tạo ra ảo tưởng rằng bị cáo thậm chí không có luật sư, khiến Cẩu Trường Chính xao nhãng. Chờ đến khi ông ta lãng phí mất thời gian đối chất với nguyên đơn, vị luật sư bào chữa kia lại trình diện trước tòa với đầy đủ mọi sự chuẩn bị. Thủ đoạn này thực sự quá cao tay rồi!”
“Một số bằng chứng đầu tiên do luật sư bào chữa của bị cáo cung cấp đều có liên quan đến cơ sở của việc thành lập hồ sơ vụ án. Đây rõ ràng là anh ta chuẩn bị bào chữa cho bị cáo vô tội luôn mà!”
“Định lật đổ toàn bộ 21 tội danh bị cáo buộc à? Tên này định chơi lớn thật đấy!”
Tôi có thể nghe được càng lúc càng có nhiều người mở lời bàn tán trong khán phòng. Lúc này, quả thật tôi cảm thấy rất khó tin. Đỗ Dự đã mang đến cho tôi quá nhiều bất ngờ. Tôi cũng rất tò mò về bằng chứng cuối cùng của gã.
“Trật tự!” Trần Hải Nghĩa thậm chí còn gõ búa hai lần: “Còn 8 phút nữa là kết thúc quá trình đối chứng, mời luật sư của bị cáo trình lên bằng chứng cuối cùng.”
Đỗ Dự mỉm cười gật đầu, lấy một bộ hồ sơ vụ án từ trong túi xách ra. Hồ sơ này được thành lập cách đây khoảng vài năm nhưng vẫn còn nguyên vẹn và chữ viết có thể đọc rõ ràng.
"Đây là bộ hồ sơ vụ án mà tôi mượn từ Cục Quản lý Lưu trữ ở Sở Cảnh sát. Vụ án bên trong tập hồ sơ này chính là vụ án giết người hàng loạt trong đêm mưa gây chấn động Giang Thành cách đây 5 năm." Đỗ Dự đệ trình hồ sơ lên quan tòa.
“Vụ này liên quan gì đến vụ án 5 năm trước?” Cẩu Trường Chính cảm giác không ổn, rướng người đến để nhìn rõ nội dung vụ án.
Sau khi thẩm phán lật xem sơ qua, bèn yêu cầu thư ký toàn án trình chiếu bộ hồ sơ này lên màn hình to. Phiên điều trần diễn ra công khai, minh bạch và mọi người có mặt đều có quyền được biết.
"5 năm trước, cũng là vào một đêm mưa xối xả... Cứ cách nhau 1 tiếng đồng hồ sau nửa đêm, sẽ lại có một người vô tội mất mạng tại Giang Thành. Nguyên nhân tử vong vô cùng tàn nhẫn, quỷ dị, tạo cảm giác như hung thủ đang thực hiện một loại nghi thức nào đó.
Các vụ giết người cứ tiếp tục xảy ra, trong khi kẻ sát nhân không để lại bất cứ dấu vết gì. Đúng lúc cảnh sát thành phố đang bế tắc, chợt có một cảnh sát tập sự lên tiếng. Anh ta nghi ngờ kẻ sát nhân đã lẻn vào nội bộ bên trong cảnh sát. Cũng từ đó, người ấy không làm theo chỉ thị của Tổng cục, lẻ loi hành động một mình trong đêm mưa gió nhằm truy đuổi kẻ sát nhân. Các dữ kiện đã chứng minh rằng, anh ta đúng. Với cái nhìn sâu sắc và khả năng phân tích phi thường, anh ta đã tìm ra kẻ sát nhân trước tất cả mọi người, trì hoãn thời gian bị hại của nạn nhân thứ tư.
Nghi thức sát nhân người bị phá hỏng, và vì kẻ sát nhân muốn nhanh chóng thoát thân nên gã đã tấn công đồng chí cảnh sát tập sự ấy, ném vào hiện trường của vụ án thứ tư.
Và đây là đoạn mấu chốt mà tôi muốn trình bày.
Khi cảnh sát phá vỡ cửa sổ vào trong và phát hiện viên cảnh sát thực tập ấy đang ở chung phòng với nạn nhân đã chết, họ không lập tức gọi nhân viên y tế đến cấp cứu mà lại thực hiện việc chụp ảnh hiện trường. Những tuần sau đó, khi vụ án bế tắc dần, không có tiến triển gì, còn bị dư luận xã hội đè nặng lên bờ vai. Rốt cuộc, cấp trên đã thực hiện một quyết định nhằm ‘thí quân tốt, giữ lại quân xe.’ Từ phân cục đến tổng cục đã tham dự vào cuộc điều tra vụ án trên đều nhất trí tuyên bố với truyền thông rằng, người cảnh sát tập sự kia là nghi phạm duy nhất.”
Giọng của Đỗ Dự hơi nặng nề, nụ cười trên mặt càng giống như đang giễu cợt điều gì đó: “Chính trị không phải là công lý, và ích lợi cũng không phải là công lý. Khi chính trị và ích lợi đi đôi với nhau, họ bỗng chốc trở thành những chiến binh giương cao ngọn cờ chính nghĩa, vội vàng đưa người cảnh sát thực tập này ra trước công lý. Mặc dù chỉ bị cách chức trong phiên sơ thẩm vì không đủ chứng cứ, nhưng cuộc đời của chàng cảnh sát thực tập này đã biến đổi toàn diện. Anh ta bị đuổi khỏi học viện cảnh sát, bị đồn cảnh sát từ chối nhận vào công tác. Cuối cùng, động lực sống sót duy nhất của anh ấy chính là phải tự tay tìm ra hung thủ thực sự!
Qua 5 năm, anh ta bị ngàn người vu oan giá họa, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này. Vào đêm gây án, đám hung thủ giết người hàng loạt 5 năm trước đã quay lại Giang Thành. Lần này, bọn chúng càng điên cuồng, chuẩn bị phá luôn con đập lớn. Mưa lớn kéo dài liên tục trong ba ngày, mực nước sông đạt giá trị cao nhất kể từ ngày giải phóng đến nay. Nếu con đập bị hư hỏng, toàn bộ khu vực hạ lưu sẽ trở thành một mặt hồ. Kẻ sát nhân đã lẻn vào con đập lúc giữa đêm với ý đồ phá hoại. Viên cảnh sát tập sự bị oan suốt 5 năm lập tức bỏ qua những hàm oan trước đó, tự mình vượt qua tất cả những gian nan trắc trở khôn cùng để đặt chân đến đỉnh đập. Rốt cuộc, người ấy đã tự tay ngăn chặn bọn tội phạm bằng năng lực của bản thân. Anh ấy đã hạ gục được một người trong số bọn hung thủ, và tên còn lại đã kéo theo anh ấy ngã xuống sông lớn trong cơn tuyệt vọng.
Ở thời điểm xảy ra sự việc đó, đã có vô số người nín thở khi trông thấy những hình ảnh diễn ra trên đỉnh đập. Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây đen đã chiếu rọi hình ảnh cơ thể của anh ấy rơi xuống. Ai ai đứng gần đỉnh đập đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Và dĩ nhiên, người mà tôi đang đề cập đến, người mà dùng cả tính mạng để bảo vệ Giang Thành, chính là bị cáo Cao Kiện!”
Đỗ Dự nhấn mạnh từng chữ một: “Anh ấy đã cứu Giang Thành, chính anh ấy đã cứu tất cả các người, nhưng các người lại đối xử với anh ấy như thế nào? Tròng chiếc áo tù tội lên người anh ấy, còng tay anh ấy lại, hạn chế tự do của anh ấy. Không những thế, các người còn chĩa súng vào đầu anh ta, rồi ngồi ở vị trí cao, dõi ánh mắt nhìn xuống, chờ đợi phút giây anh ấy bị tuyên án!”
“Luật sư Đỗ, những gì anh nói có vẻ hơi lạc đề. Nếu anh đã trình xong bằng chứng cuối cùng, tôi sẽ đệ trình đối chứng lần thứ hai lên thẩm phán.” Cẩu Trường Chính cắt ngang lời của Đỗ Dự, vàgã buộc phải làm như vậy. Rõ ràng, Đỗ Dự đang dẫn dắt dư luận. Nếu mọi người đồng cảm với những gì gã nói, điều này sẽ rất bất lợi cho nguyên đơn.
“Lạc đề ư? Tôi chỉ đang trần thuật lại sự việc mà thôi.” Đỗ Dự lấy phần tài liệu cuối cùng trong túi xách ra: “Đây là kết quả xét nghiệm ADN, phân tích mẫu máu và ảnh chụp của những nạn nhân tại nơi trú ẩn của hung thủ bên dưới tầng hầm tại công viên trò chơi Tân Thế Kỷ. Theo kết quả phân tích các mẫu chân tay còn sót lại của nạn nhân được lấy từ tiêu bản tượng sáp ra, sau khi giám định, hoàn toàn giống với thông tin nạn nhân được giữ lại từ 5 năm trước!”
“Thông tin này của anh chỉ có thể cho thấy bị cáo đã giết chết một tên tội phạm mà thôi. Nó không thể chứng minh rằng hành động của bị cáo là vô tội.” Cẩu Trường Chính vẫn cố chấp, vì nhà họ Giang đã trả cho phí luật sư cao ngất trời cho gã. Nếu không thể thắng vụ kiện này, gã chết chắc.
“Theo Điều 71, Luật Tố tụng Hình sự quy định, những người lập công có thể được giảm nhẹ hình phạt hoặc xử phạt mở mức nhẹ hơn; những người lập công lớn có thể được giảm hoặc miễn hình phạt. Bị cáo Cao Kiện đã giết chết một tên tội phạm, lại không màng sống chết bản thân để bảo vệ đập lớn Lan Giang, giúp tránh được nạn vỡ đê kè, cứu hàng triệu sinh mạng tại toàn bộ Giang Thành. Công cao tận trời như vậy, chẳng lẽ không đủ bù đắp cho tội chạy trốn, chống lệnh bắt bớ và quấy rối các phương tiện giao thông hay sao?”
Sau khi Đỗ Dự nói xong, hàng trăm người xem và một số thẩm phán đều im lặng, chìm đắm trong suy nghĩ.
Tình hình ngày càng trở nên bất lợi cho nguyên đơn. Cẩu Trường Chính quay sang nói với chủ tọa phiên tòa: “Pháp bất dung tình. Dù tất cả những điều mà luật sư bào chữa của bị cáo nói đều là sự thật, thì phạm tội vẫn là phạm tội. Nếu có người công khai khiêu khích pháp luật, người đó bắt buộc phải chịu sự trừng phạt. Tôi đề đạt đến chủ tọa phiên tòa, yêu cầu đối chứng lần hai!”
Lời nói của Cẩu Trường Chính cũng có lý; pháp bất dung tình, và một số thẩm phán dần gật đầu nhẹ.
“Tôi không nghĩ là chúng ta cần đối chứng lại đâu. Phần chứng cứ cuối cùng này cũng nên lộ diện.” Đỗ Dự đặt chiếc cặp xuống, bước ra khỏi băng ghế luật sư bào chữa.
“Làm gì vậy? Không được tự tiện rời khỏi chỗ ngồi nếu chưa được phép.”
“Tôi chỉ muốn cho các người xem chứng cứ.” Bất chấp sự ngăn cản của cảnh sát tòa án, Đỗ Dự sải bước băng qua chỗ ngồi của nguyên đơn, bước đến cửa sổ, giật mở tấm rèm dày.
Ánh sáng mặt trời hơi chói, khiến chữ viết trên màn hình trình chiếu mờ đi.
"Người này định làm gì thế?"
"Nhằm tránh tiết lộ nội dung án kiện ra bên ngoài, nên không thể tùy ý kéo màn che ra được. Hành vi của luật sư Đỗ là biết luật mà phạm luật."
Đỗ Dự không thèm để ý đến họ, chỉ trỏ ra ngoài cửa sổ: “Mọi người nhìn về hướng đó kìa!”
Nhóm người dự thính và bồi thẩm đoàn dẫn đầu đứng dậy nhìn ra ngoài, sau đó là đến nguyên cáo và chủ tọa phiên tòa nhìn theo ngón tay của Đỗ Dự. Ngay lúc này, dường như ánh mắt của mọi người đã bị một cái gì đó thu hút, hồi lâu sau cũng không quay đầu nhìn sang vị trí khác.
Bị cảnh sát tòa án bao bọc giữa vị trí trung tâm, tôi cũng cố gắng kiễng chân lên vì quá tò mò. Sau khi nhìn qua bệ cửa sổ, tôi đã trông thấy được quang cảnh ngay phía trước cửa chính tòa án.
Tại hơn 20 bậc thang ngoài kia, có đầy đủ các công nhân sửa chữa khẩn cấp mặc đồng phục cách điện và đồng phục sửa chữa máy móc, cũng như những người cảnh sát đã từng túc trực trên đập để chống chọi với cơn lũ lụt đang đứng đó.
Không những thế, điểm thu hút nhất chính là tất cả các đồng chí cảnh sát hình sự (ngoại trừ Trần Phong) đều đang mặc đồng phục cảnh sát, đối mặt với hiện trường phiên tòa ngay vị trí trên cùng của bậc thang.
Người dẫn đầu là Thiết Ngưng Hương và Ngô Mạnh; họ đứng thẳng, nâng tay phải chào theo đúng tác phong!
"Những người bên ngoài đó chính là công nhân và cảnh sát có mặt trên con đập lớn lúc đó. Họ là những chiến binh trên tuyến đầu sinh tử, và là nhân chứng cho sự vụ bị cáo giải cứu con đập. Tôi không hề yêu cầu họ đi cùng trước khi tôi đến, nhưng họ vẫn quyết định đến đây. Ngay cả khi họ không được quyền tham gia phiên tòa, họ cũng phải làm chứng cho bị cáo!”
Đỗ Dự hít một hơi thật sâu, liếc qua mọi người trong phòng xử án: "Có một khoảng cách rõ rệt giữa công lý của luật pháp và công lý tự nhiên trong vụ án này. Điều tôi muốn nói là: Hoạt động Tư pháp không chỉ đại diện riêng cho việc thực hiện các quy tắc trên mặt giấy tờ, mà còn liên quan đến những giá trị đòi hỏi đằng sau các quy tắc ấy, và thậm chí còn dính dáng sâu sắc đến các giá trị đạo đức và nhân văn cùng với tình người!”