“Âm thanh gì đấy?”
“Mày điên à? Vì một con điếm mà mày định phá luật chơi ư?”
“Kệ đi, đè nhỏ số 4 vào ghế cái đã!”
Cả đám người nháo nhào lên.
Khi Đỗ Dự nghe thấy tiếng còi báo động vang lên từ phía phòng giam, gã bèn lách người lùi sang một bên.
Giúp Vương Vũ Thuần vì thông cảm, nhưng cũng không cần phải đắc tội tất cả mọi người vì cô ta.
“Có lẽ âm báo động không phải là chìa khóa dẫn đến u hồn ra tay lấy mạng ngoài cửa.
Nó chỉ là một trong những biện pháp mà kẻ chủ mưu dùng để nhắc nhở những người tham gia trò chơi.” Có nhiều việc, tôi còn hiểu rõ ràng hơn cả Đỗ Dự.
Kể từ khi biết là có thứ gì đó quỷ dị phía bên ngoài cửa sắt, chuyện này đã thực sự nằm ngoài tầm kiểm soát rồi: “Rốt cuộc vẫn là livestream của Âm Gian Tú Tràng, không hề đơn giản nha.
Chỉ là mình vẫn không biết kẻ chủ mưu là ai, và gã đó làm vậy với mục đích gì?”
Câu trả lời thực sự sắp được tiết lộ.
Khâu chỉ điểm lần thứ hai đã kết thúc, và trò chơi giết chóc này cũng chính thức bước vào giai đoạn cuối cùng.
Nhìn cảnh tượng tàn nhẫn trên ghế điện, tôi cũng không nói nhiều lời.
Vương Sư nắm lấy hai tay Vương Vũ Thuần, Điền Đằng ôm hai chân cô, đè cô xuốn ghế điện.
Cho dù cô có giãy dụa thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng.
“Tôi đếm một, hai, ba - chúng ta cùng nhau thả ra.” Gã Trương Bắc số 6 lấy mũ bảo hiểm chụp mạnh vào đầu của Vương Vũ Thuần.
Khi tia lửa phát ra từ đường dây điện phía sau chiếc ghế, ba người đàn ông lùi lại cùng lúc.
Có được tự do, Vương Vũ Thuần vôi vàng vươn tay cởi mũ bảo hiểm xuống.
Nhưng trước khi ngón tay cô chạm vào chiếc mũ lạnh lẽo, dòng điện cao áp đã truyền vào mũ theo đường dây dẫn.
Hình ảnh kia hơi tàn nhẫn một chút.
Những thứ càng đẹp đẽ bao nhiêu, khi chúng bị phá huỷ thì tạo ra độ tương phản càng mạnh bấy nhiêu.
Làn da trắng mịn bị cháy đen, và khuôn mặt vốn dĩ đã từng quyến rũ nay lại biến dạng đến nỗi không thể nhận ra.
Khi chuông báo động dừng lại, cơ thể Vương Vũ Thuần vẫn còn đang co giật.
Số lượng người tham gia trò chơi lại giảm đi lần nữa.
Đại sảnh chìm vào yên tĩnh, trong khi bọn đao phủ vừa rồi cũng không hề áy náy.
Hai, ba phút sau, chỉ có Điền Đằng lên tiếng: “Người phụ nữ này xấu quá.”
Vương Vũ Thuần đã chết.
Tên của cô ấy đã bị xóa khỏi hình chiếu trên bức tường phía sau, và không có gì khác thay đổi nữa.
“Xem ra, cô ấy không phải là hung thủ.” Vương Sư lắc đầu, vốn dĩ gã còn thầm ôm may mắn đấy.
...
4:00 sáng, chuông báo động lại vang lên.
Gã số 11 vẫn im lặng từ đầu buổi đến giờ lôi xác Vương Vũ Thuần ra ngoài, tiện tay đội mũ bảo hiểm vào.
Khi gã ấy đi ngang qua Điền Đằng số 5, tôi phát hiện một chi tiết rất nhỏ: chân của Điền Đằng vô thức run lên với biên độ rất nhỏ, ngay cả thằng ấy cũng không nhận ra.
“Do bản năng phấn khích hay quá sợ hãi đây?” Tôi ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn người chơi số 11.
Thân hình gã cao gầy như cột tre, mặt chữ Quốc (国), nước da ngăm đen, kích thước đầu khớp với size của nón bảo hiểm: “Sao người này mang đến cho mình một cảm giác quen thuộc mơ hồ nhỉ, kỳ lạ quá?”
“4:00 sáng, vẫn còn 7 người.
Chỉ cần chết 2 người nữa, trò chơi sẽ chấm dứt.” Ánh mắt của số 6 Trương Bắc đảo qua đảo lại mấy người cuối cùng.
Vốn dĩ gã liếc nhìn qua tôi đầu tiên nhưng rồi nhanh chóng bỏ cuộc, cuối cùng dán mắt vào Điền Đằng, Vương Sư và số 11.
Gã vẫn nghịch dao, ánh mắt dần âm độc hơn.
So với mọi người trong sảnh, kẻ mang số 11 này trông có chút đặc biệt - gã ấy quá bình tĩnh.
“Tên tôi là Hạ Ba, và hầu hết các anh có thể chưa nghe nói đến nghề nghiệp của tôi.
Tôi là người nhặt xác ở vùng hạ lưu sông.
Từ xa xưa, xung quanh sông lớn đã có những người mưu sinh nhờ vào dòng nước ở đó.
Một dòng sông sẽ nuôi dưỡng sinh linh ở hai bên bờ.
Sông lớn chính Long mạch trên mặt đất, còn đáy sông chính là Âm mạch của dương gian."
“Tôi từng nghe nói đến nghề nhặt xác này, chính là vớt xác chết trên sông.
Sau đó, họ có thể nâng giá để kiếm một món hời từ những người đến nhận xác.
Nghe nói, một cái xác có thể bán được 1000 tệ, một năm kiếm được ít nhất cũng 100.000 tệ." Kim Chu Triết mỉm cười nhìn Hạ Ba số 11: "Không biết trong mấy cái xác anh vớt, có cái xác nào từng là nạn nhân mà tôi vứt sau khi giết không nữa?"
“Trước đây, tôi đã nghe nói về nghề này trong một cuốn sách best selling.
Cuốn sách ấy tên là 'Người vớt xác sông Trường Giang.' Tác giả dường như là...” Trương Bắc số 6 đột ngột nhìn về phía Vương Sư số 1: “Tác giả cuốn sách đó tên là Xác Chết Mặt Ngượi, hóa ra chính là mày sáng tác quyển đó à?"
“Ừ, tao viết thì đã sao? Mọi thứ trong sách đều bịa ra đấy.
Làm sao tao biết thực sự có một nghề nghiệp như vậy?” Vương Sư tò mò nhìn Hạ Ba: “Phơi nắng phơi gió, thân thể rắn chắc, mạnh mẽ, thực sự giống như một người lái đò."
“Việc vớt xác để bán lấy tiền không vi phạm pháp luật, nhưng nó trái với luân thường đạo lý." Đỗ Dự nói ngắn gọn một câu rồi không góp ý gì thêm nữa.
Gã số 11 ngồi trên ghế điện cũng phớt lờ đám đông, tiếp tục nói, “Cũng không phải ngày nào cũng có xác chết.
Người ta hay gọi chúng tôi là bọn Quỷ nước, thật ra cũng là oan uổng lắm.
Nhiều khi, chúng tôi còn phải trông cậy vào việc dọn rác trên mặt nước để kiếm thêm.
Mỗi một người chịu trách nhiệm về một đoạn sông cố định.
Chính quyền cũng có trợ cấp ít nhiều.
Ngoài ra, tôi còn có thể thu nhặt rất nhiều chai nhựa và rác thải khác để bán lấy tiền.
Vớt xác chết chỉ là khoản tiền phụ mà thôi.
Nội dung lời kể trên không có vấn đề, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng gã số 11 đây đã giấu diếm một thứ gì đó.
Gã không nói dối, nhưng không đề cập đến điều quan trọng nhất.
“Lý do mà tôi được đưa đến đây có thể liên quan đến một thảm họa có dính líu đến nước cách đây vài năm.
Lúc ấy là thời điểm con đập nơi thượng nguồn xả nước, trong khi đó lại có một quan chức cấp cao ở thôn Hậu Liên phía hạ lưu đã chở vợ con về nhà thăm viếng người thân.
Một vụ tai nạn đã xảy ra khi đang băng qua cầu Phi Khố.
Lũ lụt giật phăng cây cầu cũ kỹ nhiều năm, cả gia đình nhà ấy bị rơi vào dòng nước.
Tôi không biết vị quan chức cấp cao ấy có tham nhũng hay không.
Lúc vụ tai nạn ngoài ý muốn kia xảy ra, vị quan chức cấp cao đó đã làm tròn trách nhiệm của một người cha và người chồng khi liều chết đẩy vợ con mình ra khỏi xe, còn bản thân lại bị kẹt trong xe rồi chìm vào đáy nước.
Tôi ở trên bờ chứng kiến hết mọi chuyện.
Chỉ là, cấp trên nghiêm ngặt không cho phép thuyền bè di chuyển trên sông vào thời điểm thượng nguồn xả nước.
Thế là, tôi đành đánh dấu vị trí bờ nơi này rồi bắt đầu đuổi theo hướng trôi của vợ con của vị quan chức ấy.
Chờ cường độ dòng nước giảm dần, rốt cuộc tôi đã tìm thấy vợ con của vị quan chức ở vị trí cách địa điểm ban đầu tầm 5 - 6 dặm.
Họ vẫn chưa chết vì may mắn thó được một cọc gỗ rồi ôm nó trôi theo dòng nước.
Mãi đến khi tôi xuất hiện, cả hai vẫn chưa tắt thở.
Vợ của vị quan chức cấp cao ấy đeo đầy vàng bạc, trên ngón tay còn có một chiếc nhẫn kim cương nữa.
Cô ta ăn mặc rất đẹp, còn bộ trang sức kia bằng với số tiền vớt xác mà tôi có thể ăn no cả năm.
Nơi cuối cùng mà hai mẹ con ấy dừng lại là nhánh sông Khó Xái Tử.
Nơi ấy có điều kiện thủy lưu rất phức tạp, thông thường chẳng ai mon men đến nơi này.
Lúc đó, trước mắt tôi có hai sự lựa chọn.
Một, cứu họ rồi đưa đến bệnh viện.
Việc này sẽ khiến tôi mất hẳn một ngày, trong khi thu nhập ước tính chỉ khoảng vài nghìn tệ, kém xa so với mức giá của đống đồ trang sức trên người bà vợ của vị quan chức kia.
Lúc đó, có lẽ tâm trí tôi đã bị mỡ lợn làm u mê rồi.
Tôi chỉ đứng xa xa trên bờ, không tiến đến cứu họ mà chỉ yên lặng chờ cả hai tử vong.
Sau đó, người phụ nữ dần tỉnh dậy.
Tôi không biết sức mạnh của cô ấy đến từ đâu nữa, thế mà có thể vẫy tay với tôi, ý bảo nhờ tôi cứu con cô ấy.
Trong mắt tôi, tình trạng của cô ấy lúc đó chỉ là hồi quang phản chiếu.
Không lâu sau, hai mẹ con kia chìm xuống sông.
Tôi nhìn họ chết trước mắt tôi, sau đó bèn chèo thuyền tiến đến, dùng cây chĩa vớt xác hai người ra và buộc họ vào đuôi thuyền.
Tôi sò soạng thi thể của người phụ nữ, lấy đi tất cả những thứ có giá trị.
Cuối cùng, tôi gửi xác của họ đến thôn Hậu Liên, còn bán được với một cái giá khá tốt."
Lúc kể lại câu chuyện này, Hạ Ba vẫn giữ biểu cảm rất bình thản.
Không rõ là do tên này cố tình bày ra vẻ mặt đó, hay thực sự vô cảm vì đã trông thấy quá nhiều chuyện sống chết trên đời rồi.
Nói xong, gã bèn cởi mũ bảo hiểm xuống.
Đây là câu chuyện sám hối ngắn nhất trong tất cả mọi người.
“Kết thúc rồi à?”
“Chẳng lẽ thấy chết không cứu cũng bị đánh đồng với hành vi mưu sát sao?”
“Anh không phạm tội đâu, cùng lắm chỉ có thể coi là vấn đề đạo đức mà thôi.”
Mỗi một người đều có một phản ứng khác nhau, còn tôi lại tập trung vào tên Điền Đằng số 5 đang ngồi ở đó.
Kẻ đó thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào gã số 11, trong khi nguyên một gương mặt béo núc đang ướt đẫm mồ hôi.
“Không phải, anh đang nói dối.” Nhìn số 11 đang chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế điện, tôi nhìn chằm chằm vào gã: “Anh nhất định không phải là một người nhặt xác đơn giản, chắc chắn đã giấu đi một chuyện trọng yếu nào đó."
“Nếu nói dối, tôi sẽ bị điện giật." Hạ Ba không quan tâm cho lắm, đứng dậy khỏi ghế điện rồi trở về chỗ ngồi.
“Tự anh biết mình có nói dối hay không mà, muốn trốn tránh sự phát hiện của máy soi nói dối cũng không phải là việc quá khó.” Tôi dán mắt vào khuôn mặt đặc trưng hình cữ Quốc của gã số 11, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Giọng nói của tôi dần trở nên nặng nề hơn: “Số 5 Điền Đằng có thể ngửi thấy mùi thối của người khác.
Khi anh đi ngang qua gã, cả người gã ấy đều run lên, không biết là vì sợ hãi hay là kích động nữa.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng, trong số tất cả những người tham gia trò chơi tại đây, cơ thể anh có mùi thối nhất đấy.
Anh chính là người nguy hiểm nhất trong tất cả bọn tôi, theo như lời Điền Đằng từng nói."
“Có thể lắm chứ." Hạ Ba trả lời sau một lúc suy nghĩ: "Tôi đã vớt xác hơn 10 năm nay, từng tiếp xúc với hàng trăm xác chết.
Vẻn vẹn lấy mùi xác chết để đánh giá tôi thì cũng không khẳng định được gì."