Livestream Siêu Kinh Dị


“Không giết chết có gì khác với thả người ra khỏi đây chứ? Tao nghĩ mày rãnh quá nên tự kiếm công chuyện để làm à.” Trương Bắc đối chọi gay gắt với tôi; gã không tin tôi có thể tìm ra kẻ chủ mưu.
“Tất nhiên là khác.

Kẻ chủ mưu sẽ cho mày thuốc giải, để mày sống sót trong đêm nay, nhưng con đường duy nhất để rời khỏi đây vẫn do con quái vật nào đó ngoài cửa trông giữ.” Tôi nói một cách bình tĩnh trong khi liếc sang chiếc tủ đựng bát: “Số 6, mày có nhớ rõ diện mạo của thứ bên ngoài cánh cửa không? Nói chi tiết hơn đi.

Chỉ có mày mới nhìn thấy nó vào thời điểm đó.


Tôi không đề cập đến thì thôi, nhưng ngay sau khi tôi nhắc đến thì gã số 6 chợt co đầu rụt cổ theo bản năng: “Có lẽ đó chỉ là ảo giác của tao.”
“Vì mày không nói được, nên tao sẽ đoán.” Tôi bước đến tủ: “Thằng Điền Đằng số 5 từng nói rằng, mùi thối của gã số 9 có độ nồng nặc đứng thứ ba trong số tất cả chúng ta, và hầu hết các mùi ấy là mùi thối của xác chết nữ, đúng không?”
“Đúng là tôi từng nói thế.” Điền Đằng gật đầu: “Mùi của xác đàn ông khác mùi của xác phụ nữ.

Tôi cũng khó giải thích cặn kẽ với mọi người.”
“Chỉ cần cậu xác định như vậy là đủ.” Tôi quay đầu lại nhìn mọi người: “Các anh cũng thấy cảnh gã số 9 bị lôi ra cánh cổng sắt rồi đó.

Những cánh tay tóm lấy gã đều có hình dạng mảnh mai và sưng tấy.

Nếu tôi không nhìn nhầm, hẳn đó là tay của phụ nữ.
Gậy ông đập lưng ông, gã số 9 từng giết nhiều cô gái đến vậy, thế là lúc này đã bị những bàn tay của giới tính nữ kia xé xác bên ngoài.

Đến lúc này, chẳng lẽ mọi người còn chưa nhận ra chuyện gì à?”
“Ý anh là, những con quái vật bên ngoài thực sự là nạn nhân trước đó của mỗi một người à? Chúng biến thành vong hồn rồi quay trở lại để trả thù ư?” Kim Chu Triết lắc đầu mỉm cười: “Này số 12, trí tưởng tượng của anh quả là phong phú, nhưng lần này anh vừa vác đá đập chân mình rồi.

Anh hướng suy nghĩ chúng tôi về phương diện ma quỷ, phải chăng là đang chột dạ?”
“Đúng vậy, làm gì có chuyện ma quỷ trên thế giới này?” Vương Sư đồng ý với quan điểm của Kim Chu Triết: “Hồi còn trẻ, tôi từng đến nhiều nơi bị đồn là có quỷ ám, nhưng cơ hồ đều do có người cố tình dựng chuyện nên mà thôi.”
Hai người đó không tin, nhưng tất cả những người khác đều sa sầm cả mặt, im lặng một hồi lâu.
“Trên đời này thật sự có quỷ sao?” Đỗ Dự không còn cười nhạt như lúc đầu nữa.

Gã tựa lưng vào ghế, nhìn lên ánh đèn mờ ảo, dường như nhớ lại một trải nghiệm kỳ quái nào đó từng chôn sâu trong tâm trí.
“Tôi đồng ý với góc nhìn của số 12.

Những thứ bên ngoài cửa thực sự có thể là ma quỷ.” Người đầu tiên ủng hộ tôi là Điền Đằng.

Gã xoa nhẹ mũi mình: “Mắt tôi trông thấy được chúng, nhưng mũi tôi ngửi không ra mùi.

Tình huống này chưa bao giờ xảy ra cả.

Lời giải thích hợp lý duy nhất là chúng không tồn tại.

Nếu đó không phải là ảo giác, vậy chắc chắn là quỷ hồn theo như lời số 12.”
“Thằng số 3, số 8 và số 9 đều bị chúng lôi ra ngoài.

Đây làm sao có thể là ảo giác? Hẳn là ma quỷ đấy! Bọn họ đã trở lại, bọn họ trở lại báo thù!” Gã số 6 bắt đầu có dấu hiệu mất tự kiểm soát, thậm chí không nhận ra lưỡi dao trên tay đã tự cắt vào da mình.
“Bình tĩnh, đừng để thằng số 12 ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân.” Kim Chu Triết vẫn không tin có ma quỷ ngoài cửa.

Là một người có học thức cao, gã khó mà thay đổi đức tin nhanh chóng trong một số phạm trù.
“Thật ra, bên ngoài có ma quỷ hay không cũng không quan trọng.

Quỷ cũng được, người cũng thế, vì theo tôi quan sát thì bọn chúng không hề có ý thức trả thù.

Trên thực tế, chúng đang tuân theo một quy luật nào đó, hoặc giả là tuân theo quy tắc của trò chơi.
Mỗi khi chuông báo động vang lên, chúng sẽ xông tới, tìm cách phá cửa.

Sau khi chuông báo động dừng lại, chúng sẽ lập tức tránh ra xa.

Dường như đây không phải là sự trả thù của một hồn ma nào cả.

Chúng cư xử giống như có ai đó đang đứng sau kiểm soát vậy.
Kẻ chủ mưu ẩn nấp giữa chúng ta sử dụng ma quỷ như một vị trọng tài của trò chơi.

Gã muốn đàn áp chúng ta nhằm duy trì tiến độ của ván đấu này.
Vì vậy, mặc kệ bên ngoài là quỷ ma hay con người, chúng ta chỉ có thể tìm ra kẻ chủ mưu và cô lập gã ấy với bọn quỷ bên ngoài, thế mới có cơ hội thoát thân.
Nếu không, dù có lấy được thuốc giải thì chúng ta vẫn không thể ra khỏi căn phòng này.

Mạng sống của chúng ta vẫn nằm trong tay người khác, giống như mấy người vừa chết cách đây ít lâu vậy.”
Tôi dừng lại một lúc để mọi người có thời gian suy nghĩ, rồi tiếp tục: “Tìm ra kẻ chủ mưu mới chính là lối thoát duy nhất của chúng ta.

Giết kẻ đó, đương nhiên sẽ chấm dứt trò chơi ngay lập tức.

Tôi biết kẻ chủ mưu là một người trong số chúng ta đây.

Thế nên khi nói ra những điều này, đúng là tôi đang chơi liều đấy.”
“Chờ một chút! Nếu những thứ bên ngoài thật sự là quỷ hồn của những nạn nhân chúng ta từng giết, vậy kẻ chủ mưu dùng cách nào để thao túng bọn họ? Siêu năng lực à?” Sư Vương giơ tay phát biểu: “Này số 12, nếu anh có thể nói ra phương pháp điều khiển bọn chúng, tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ anh.”
“Nếu tôi biết phương pháp điều khiển, thế có cần ở đây nói nhảm với anh không? Tôi cứ thế mà giết sạch chúng, thế cho đỡ tốn thời gian.” Tôi bèn gằn giọng: “Các anh cũng không cần thử tôi thế đâu.

Chỉ có người tổ chức mới biết phương pháp kiểm soát.

Mấy dạng phương pháp này thường rất bí mật và đặc biệt.

Ít nhất cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể biết được là ai, nhưng tôi tin rằng kẻ chủ mưu sẽ để lộ chút ít manh mối nào đó.”
“Anh đúng là rất lạc quan.” Lần này, giọng điệu của Kim Chu Triết không còn đầy ác ý như trước nữa: “Trình bày ý tưởng của anh đi.

Nếu hữu ích, tôi sẽ vote cho anh 1 phiếu của mình, và thậm chí có thể hết lòng hợp tác với anh.”
“Đây mới đúng là thái độ nên có.” Tôi hòa hoãn lại thái độ của mình, sau đó cười nhẹ một thoáng: “Chúng ta đều đến từ Giang Thành hoặc các quận huyện xung quanh thành phố ấy.

Chúng ta đã phạm tội hơn 10 năm nay.

Hầu như tất cả đều là những vụ án chưa được giải quyết, ví dụ như câu chuyện của người chơi số 10 dùng ám thị tâm lý để mưu sát.

Đến bây giờ, ngay cả cảnh sát cũng không tìm ra được hung thủ thì làm cách nào mà kẻ chủ mưu kia biết được chúng ta?
Ở đây, tôi mạnh dạn đưa ra giả thuyết rằng, đó là do quỷ ma mách bảo.

Những quỷ hồn đó muốn kẻ chủ mưu trừng phạt những kẻ có tội – chính là chúng ta đây này.

Và vì để giúp đỡ những vong linh chết oan ấy, kẻ chủ mưu đã rất vất vả để tập hợp chúng ta lại với nhau.

Mà cũng theo cách nghĩ này, chủ đề của trò chơi cũng khá phù hợp, chính là sám hối.
Tất cả các người tham gia trò chơi đều là những kẻ sát nhân, tất cả đều từng thực sự giết người.

Nhưng kẻ chủ mưu thì khác.

Có lẽ gã đó chưa bao giờ giết người.

Câu chuyện sám hối của kẻ đó là hư cấu, chắc chắn không phải trải nghiệm thực tế
Do đó, chúng ta cần phải nhớ lại lời thú tội của từng người.

Miễn phát hiện ra có bất cứ một người nào kể lại câu chuyện bao hàm một chi tiết phi logic, đó có khả năng là kẻ chủ mưu.”
Tôi chống tay xuống bàn, nhìn lướt qua 6 người còn lại: “Chúng ta vốn dĩ không tin tưởng nhau.

Nhưng nếu muốn sống sót, ít nhất chúng ta phải hợp tác chặt chẽ ngay lúc này.

Nếu ai đó nghĩ rằng tôi đang nói nhảm, hoặc không đồng ý với qua điểm của tôi thì cứ rời đi.

Tôi cũng không có ý kiến gì đâu.”
“Anh nói cũng có lý.

Trong tất cả mọi người ở đây, chẳng ai là giết người vì ngộ sát cả.

Thế nên, sẽ có một điểm chung nhất định trong tâm lý của hung thủ mưu sát và hung thủ giết người liên hoàn.

Có thể bịa đặt ra kỹ thuật giết người, nhưng người ta chẳng thể chém gió về trạng thái tâm lý khi giết người được.” Kim Chu Triết đồng ý với tôi, và sau đó gã còn nói thêm một điểm vô cùng quan trọng: “Thực ra, tôi có một phát hiện khác và giờ đây muốn nói cho các anh nghe.”
Đôi mắt gã sáng lên: “Tôi làm việc trong nhà tù.

Biết bao nhiêu vụ án oan nghiệt đã từng xảy ra ở Giang Thành và các quận, huyện xung quanh mỗi năm.

Con số này cao gấp mấy lần con số của các vụ án oan mà giới truyền thông công bố.

Trong 10 năm qua, số án oan bõ ngõ tại Giang Thành nhiều vô số kể, nhưng tại sao kẻ chủ mưu chỉ bắt cóc mỗi chúng ta mà thôi.

Liệu mọi người có từng cân nhắc đến góc nhìn này hay không?
Đúng là tôi chưa từng suy xét về trường hợp này, “Mong anh giải thích rõ.”
“Sau khi nghe lời sám hối của mọi người, tôi thấy hầu hết chúng ta đều có một điểm chung.

Chúng ta đều có liên quan gì đó đến con sông lớn cạnh Giang Thành.” Giọng điệu của Kim Chu Triết có chút bất định: “Anh bạn số 11 là người vớt xác chết ở hạ lưu sông lớn.

Anh bạn số 12 giết người ngay trên đập lớn rồi rơi xuống sông.

Gia đình của anh bạn số 6 Trương Bắc sống ở thôn Tiền Liên, và theo tôi biết, thôn Tiền Liên cũng ở ven sông.

Cậu Điền Đằng số 5 đã từng chôn xác trong một bãi rác.

Tôi không rõ lắm về tình trạng của cậu ấy; nhưng đã có tin đồn từ lâu rằng, hai nhà máy xử lý rác thải lớn nhất hồi đó đều tọa lạc ở không xa con sông là bao trước khi được di dời.

Cuối cùng là tôi; sau mỗi vụ giết người, tôi sẽ cắt một phần da thịt trên thân thể lõa lồ của nạn nhân để làm kỷ niệm.

Sau đó, tôi lái xe đến cạnh sông lớn, ném toàn bộ tang chứng và cả da thịt của nạn nhân xuống sông.”
“Có khi nào chỉ là trùng hợp hay không?” Vương Sư cau mày nhìn mọi người, sau đó nói với Đỗ Dự: “Này số 10, anh phát biểu đi.”
“E rằng không phải trùng hợp.” Đỗ Dự nghiêm mặt lại: “Sau khi Vương Hiển qua đời, điện thoại di động của tôi vẫn có thể nhận được tin nhắn của nó.

Bởi vậy, tôi đã ném mọi vật dụng có liên quan đến Vương Hiển xuống sông.
=============


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui