Đó là một xác chết nam, mặc Âu phục, không có vết thương hay vết đánh nhau trên cơ thể.
Có lẽ đây là do tự tử mà chết.
Da của gã nhợt nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dạng cơ bản của khuôn mặt, và thời gian tử vong được ước tính là trong vòng một tuần.
Xác chết này còn có một tảng đá lớn buộc ngang hông nên bị chìm dưới đáy sông, nhẹ nhàng lắc lư theo dòng nước.
Tuy nhiên, vì bị sợi dây thừng cố định lại cả người nên cái xác ấy cứ bị giam mãi trong làn nước tối như vậy.
Nhìn bề ngoài, xác chết này không khác gì những cái xác khác, nhưng tôi lại phát hiện ra một điểm rất bất thường nhưng trông vô cùng bình thường.
Đó là, miếng vải lót túi của bộ veston của xác chết nam kia đang mặc bị lộn ngược ra.
Rõ ràng, có người đã lục lọi túi áo của gã sau khi gã đó chết.
Có lẽ người lục túi và dùng đá buộc chặt cái xác ấy chìm dưới đáy sông là cùng một người.
Như vậy, ai lại rãnh rỗi lục lọi túi áo của một xác chết giữa sông thế này?
Câu trả lời đã rành rành, dĩ nhiên là người làm nghề nhặt xác, kiếm chác từ những tử thi trôi nổi rồi!
Tôi không nhìn nữa, chợt quay đầu nhìn gã số 11: "Anh hay đi tìm kiếm thi thể trên sông lớn, hẳn là hiểu rõ hướng sông chảy hơn chúng tôi.
Anh chia sẻ cho mọi người nghe xem, ý kiến của anh về tình hình này thế nào?"
"Anh có thể đi trái hoặc phải đều được, quan trọng là nhớ đánh dấu đường đi để quay lại đúng đường cũ." Hạ Ba nói chuyện rất kín kẽ.
Gã đứng ở đầu mũi thuyền, như đang thực sự quan sát đo đạc gì đó: "Mặ nước yên lặng, không thể nghe thấy tiếng gió.
Cả hai con đường đều có thể là lối ra."
"Hay là đi sang bên trái đi." Kim Chu Triết phát biểu sau khi cầm điện thoại di động soi sáng một lúc lâu, "Xác chết dưới đáy nước bên trái tương đối thưa thớt."
“Vậy đi bên trái trước, cùng lắm là quay lại sau.” Đỗ Dự lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, vạch một đường dài trên tường hầm trú ẩn; nhóm người trên chiếc thuyền nhỏ bèn chèn sang lối đi bên trái.
Sau khi đi được khoảng 10 mét từ vị trí đánh dấu, mọi người đều cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Không khí trở nên ngột ngạt hơn, chẳng biết là do mực nước lên cao hay đường hầm bị thu hẹp rồi.
Tốc độ thuyền ngày càng chậm, cứ va chạm thứ gì đó liên tục, đa phần là vướng mắc vào mấy thi thể dưới đáy nước.
“Không, tôi không chèo được nữa.
Hình như có thứ gì đó mắc vào dưới thuyền.” Hạ Ba số 11 giật mạnh mái chèo hai lần, tất cả mọi người chợt nghe thấy một tiếng “bựt” tựa như dây thừng bị đứt ra.
“Chèo được rồi!” Nhưng trước khi Hạ Ba kịp thời chèo tiếp tục, một thi thể nam bỗng dưng nổi lên khỏi mặt nước; đây có lẽ chính là cái xác vừa vướng vào đáy thuyền ban nãy.
“Sao trông gã ăn mặc chỉnh chu này hơi quen quen ấy nhỉ?” Tôi cũng được coi là một người gan lớn, thế nên dùng một tay giữ lấy mép thuyền, một tay tóm lấy gấu quần của cái xác chết kia: “Giúp tôi một tay đi nào.”
Được sự giúp đỡ của mọi người, tôi bèn lật ngược thi thể ấy lại.
Thế là, cả nhóm đều nhìn thấy gương mặt của xác chết kia.
“Gã thám tử số 3!”
“Tại sao gã lại trôi nổi ở đây?”
“Đừng nói nhảm, nhìn miệng vết thương trên người gã ấy kìa.”
Nhìn bề ngoài, có vẻ như gã số 3 bị chết đuối.
Nhưng khi xốc áo khoác của gã ra, tất cả đều nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Phần bụng của gã số 3 bị đè bẹp dúm như một ổ bánh mì.
“Có ai trong các người từng nhìn thấy cách chết như vậy không?”
“Mới thấy lần đầu tiên luôn! Có lẽ nội tạng của gã cũng nát nhừ thành bã đậu rồi!”
“Có phải do ma quỷ gây ra không?”
Nghe mọi người bàn tán, tôi chợt cảm thấy ớn lạnh.
Vốn dĩ, một con lệ quỷ báo thù sẽ tự thân mang oán niệm sâu nặng, rất khó đối phó.
Đồng thời, trong nhóm hiện tại vẫn còn ẩn giấu một người số 12 dư ra, và kẻ đó còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ nữa.
"Mau, mau ra khỏi đây! Mọi người cùng giúp nhau một tay đi." Tôi thò tay xuống nước, chèo về phía trước.
Thỉnh thoảng, đầu ngón tay của tôi chạm phải một thứ gì đó mơ hồ nhưng tôi cũng không chú ý tìm tòi thêm, thậm chí cũng không dám nhìn tới: "Nhanh nữa lên nào!”
Đỗ Dự và Vương Sư cũng làm theo tôi, duy chỉ có Kim Chu Triết còn do dự nhìn xuống dòng sông tối đen.
Gã bần thần cả người, ngồi xổm một mình lẻ loi ở đuôi thuyền.
Dù với sự trợ giúp của ba người nữa, nhưng tốc độ của con thuyền không tăng lên bao nhiêu.
Lối đi trở nên hẹp hơn, thậm chí cả nhóm phải co lại cả thân người mới có thể đi qua một số ngã rẽ.
“Con đường này sẽ không có vấn đề gì chứ? Chẳng bằng chúng ta trở về đi?”
Vương Sư vừa nói xong, Hạ Ba ở ngay mũi thuyền chợt chống mái chèo vào vách tường rồi kêu to: “Phía trước là đường cụt!"
Tôi cũng ngồi ở mũi thuyền nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế là lập tức vận dụng Phán nhãn để quan sát.
Con đường cách đó hơn chục mét đã bị phong tỏa hoàn toàn, vì vô số các xác chết nữ với những vết thương chằng chịt trên cơ thể đã ngăn chặn lối ra!
Theo dòng nước, rõ ràng là con thuyền nhỏ này đang trôi càng ngày càng gần đống xác chết, dường như sắp đụng phải.
"Dừng chèo đi! Dừng lại ngay! Không được rồi, chèo ngược trở lại! Quay lại đường cũ đi!" Hạ Ba lo lắng hét lên, nhưng dường như có một dòng chảy ngầm đang kéo chiếc thuyền tiến tới trước.
"Dizzz cmmm! Vừa rồi ai đã chọn con đường này?"
"Mày lo lắn quái gì? Không phải chỉ là một đống xác chết thôi sao? Xuôi theo dòng nước mới lối ra; cùng lắm là chúng ta cứ hất tung đống xác trôi ấy đi là được mà!" Con đường bên trái chính là do Kim Chu Triết chọn.
Lúc này, gã cũng hơi bối rối, chỉ giả bộ cứng rắn mà thôi: "Có lẽ do nước chảy và đất bồi, nên đống thi thể kia mới tích tụ ở đây.
Chúng ta cứ đẩy dạt đống thi thể ấy đi, nhất định là tìm ra hy vọng đằng sau đó!"
Sóng ngầm cuồn cuộn, và rất khó để quay đầu đi ngược trở lại chỉ với một mái chèo thế này.
Khi khoảng cách với đống xác chết phụ nữ kia càng lúc càng gần, con quỷ em bé mà tôi đang ân cần chăm sóc trong thận khiếu đột nhiên tỉnh dậy.
Nó mở bừng cả 3 con mắt, và tốc độ di chuyển của dòng âm khí bên trong âm mạch chợt tăng nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
Con quỷ em bé di chuyển tới lui hoảng loạn, há miệng thét lên, phát ra cảnh báo vô cùng mãnh liệt.
Tôi âm thầm bàng hoàng, dùng Phán nhãn soi kỹ từng ngóc ngách, để rồi bất ngờ phát hiện ra một cái đầu đàn ông nằm giữa đống xác nữ chết trôi kia.
“Đó là gã số 9!” Trước khi tôi kịp hành động thêm, đôi mắt đang nhắm nghiền của gã số 9 đột nhiên mở ra.
Ánh mắt đỏ ngầu của gã bao hàm một sự oán hận dày đặc.
"Gã ấy vẫn chưa chết à?"
Dưới cái nhìn của Phán nhãn, tất cả các linh hồn xấu xa đều hiện ra.
Tôi có thể thấy rõ ràng rằng, cơ thể của gã số 9 đang bị một vài thi thể khác giữ trên tay.
Nhưng điều khủng khiếp chính là, phần ngực của gã số 9 ẩn dưới mặt nước vẫn còn hơi phập phồng, tựa như gã thực sự còn sống vậy!
Khi thuyền nhỏ đến gần gã trong vòng 10 mét, cái miệng đang đóng chặt của gã số 9 từ từ mở ra.
Răng và lưỡi bên trong đã bị nhổ sạch, chỉ còn nước bẩn và máu tươi chảy ra ngoài, đi kèm với một nụ cười oán độc.
Cùng lúc đó, những ngón tay nắm chặt lấy cơ thể gã dường như buông lỏng ra, và trông có vẻ như dưới mặt sông dần xuất hiện từng làn tóc đen kỳ quái - cũng chẳng rõ đó là tóc hay rong rêu nữa.
"Không xong rồi! Gã số 9 đang ở trong đống xác chết! Có thứ gì đó đang tiến tới đây!" Tôi hét lên ngay lập tức, nhưng khó mà thay đổi dòng chảy con nước lúc này.
Tốc độ của con thuyền vẫn không giảm, chắc chắn sẽ tông vào đống xác chết trong muộn nhất là 10 giây nữa.
Tình hình rất nguy cấp, nhưng một số người trên thuyền vẫn không nhận ra điều đó.
Bao gồm cả Đỗ Dự, gã vẫn nghĩ rằng tôi có chút lo xa.
Không kịp giải thích cho họ hiểu, tôi bèn nghiến răng nhảy ra khỏi thuyền, dùng hai tay chống vào mũi thuyền: "Chèo ngược trở lại! Nhanh lên!"
Dưới chân dường như đã giẫm lên vật gì đó, tôi nhận ra vị trí bắp chân và phần lưng của mình cũng bị thứ gì đó sượt qua bên dưới mặt nước đen ngòm.
“Phù phù!” Dường như Hạ Ba cũng nhận ra chuyện rất khẩn cấp, thế nên gã đưa mái chèo cho Đỗ Dự rồi nhảy xuống nước luôn.
Cả hai cùng nhau hợp tác, cuối cùng mới đẩy được chiếc thuyền nhỏ lệch ra khỏi dòng nước chảy xiết đang cuốn về phía trước kia.
“Đi sang con đường bên phải; bỏ ngay lối đi hiện tại.” Tôi quay đầu trông lại với nỗi sợ hãi vẫn còn dư âm.
Mái tóc đen của những xác chết nữ ở mặt nước cách đó không xa đang trôi dạt đến đây như từng làn cỏ nước.
“Những xác chết trôi này sao có thể lội ngược dòng nước được?" Vương Sư thở dài nói thế, nhưng hai chân của tôi đã run lên vì sợ.
Đây mà là xác chết trôi à? Không đâu, chúng chính những người từng chết oan trên sông lớn, mang chấp niệm dai dẳng không tan, cuối cùng biến thành những con Quỷ nước chuyên hại người đấy!
“Lên thuyền nhanh nào!” Vào thời khắc mấu chốt, tôi và Hạ Ba đã đồng thời nhảy khỏi thuyền, khiến thân thuyền rung chuyển.
Đỗ Dự ngồi trên mũi thuyền, không chút do dự đưa tay kéo tôi lên thuyền.
Hít một hơi thật sâu, ngay khi tôi và Đỗ Dự muốn đi cứu Hạ Ba, đột nhiên hai chân của tên Hạ Ba ấy mềm nhũn ra, trông như có vật gì đó bắt lấy chân gã vậy.
Gã bỗng dưng quỳ xuống dưới mặt nước mà chẳng rõ vì lý do gì, trong khi mặt mày thì trắng bệch và hai tay vùng vẫy loạn xạ như kẻ bị chết đuối.
Tôi muốn đưa tay ra, nhưng ở khu vực nước cách đó không xa chợt xuất hiện một đám tóc đen.
Rất khó để có thể miêu tả cảnh tượng ấy, dù tôi đã trải qua quá nhiều lần livestream nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng, mất hết mọi sức lực trước hình ảnh này.
"Cái gì vậy? Xác chết sống lại à?"
"Mau chèo đi! Nhanh lên!"
Hạ Ba, người đang quỳ trong nước, lại dần chìm xuống.
Nước vốn dĩ ngập đến thắt lưng nhưng lúc này đã nhấn chìm đến cổ gã, và tất cả mọi người trên thuyền đều có thể hiểu được nỗi sợ hãi đang lấp đầy gương mặt Hạ Ba.
Gã vừa mở miệng, chưa kịp nói một câu nào thì đầu đã bị kéo xuống nước.
Tiếp theo, chỉ còn một loạt bong bóng nổi phập phồng trên mặt nước sông - dấu hiệu chứng tỏ rằng từng có một người sống sờ sờ ở nơi đó.
Số người sống sót lại giảm xuống, trong khi Kim Chu Triết và Vương Sư chèo thuyền trong tuyệt vọng.
Họ thoát khỏi lối đi bên trái, bắt đầu quay trở lại ngã ba đường ban nãy.
Vẻ mặt của một số người vô cùng ảm đạm.
Mặc dù ai ai cũng đều là những tên sát nhân với bàn tay đẫm máu, nhưng đối mặt với những điều mơ hồ thế này, lại vượt ra khỏi lẽ thường thức, tính cách mềm yếu của nhân loại sẽ được bộc lộ rõ rệt ngay lập tức.
“Phải làm gì tiếp theo đây?”
“Bên trái là ngõ cụt, vậy chỉ có thể đi qua con đường bên phải rồi.”
“Nhưng xác chết dưới nước ở lối đi bên phải còn nhiều hơn con đường bên trái.
Tôi e rằng sẽ gặp phải nhiều thứ đáng sợ hơn đấy.”Kim Chu Triết rối rắm khi nhìn xuống mặt nước vẩn đục.
"Ma quỷ không đáng sợ, thứ đáng sợ chính là lòng người.".
Tôi ngồi trên mũi thuyền, liếc nhìn một vài người còn lại: "Đừng quên, kẻ chủ mưu có thể là 1 trong 4 người chúng ta."