Tôi sững sờ một lúc nhưng cũng không nhận ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Hoàng Tuyết, chỉ thản nhiên gật đầu: “Cũng hơi đặc biệt.”
Mãi đến khi rời khỏi Viện an dưỡng Tĩnh Anh vào buổi tối, tôi bèn nhắn tin cho Hạ Tình Chi nhưng con bé không reply.
Sau khi nghĩ lại, học sinh cấp 3 hẳn là có lớp học vào buổi tối nên tôi cũng không để tâm cho lắm.
Tôi đi thẳng đến trường cấp 3, nơi Hạ Tình Chi học; có một phố bán đồ ăn nhanh bên cạnh ngôi trường.
Tôi cứ lang thang trong đó và đợi đến gần 9:00 đêm mới dần có học sinh bước ra khỏi trường.
Đứng ở đầu con phố, tôi nhanh chóng tìm thấy Hà Tình Chi giữa trong đám đông nhờ vào Phán nhãn.
Cô bé mặc đồng phục học sinh kết hợp với quần jean ôm bó sát, vừa trưởng thành, vừa có nét ngây thơ.
Chỉ là, gương mặt vốn dĩ nên tràn ngập sức sống thanh xuân kia lại dường như bị một vầng mây đen bao phủ, ắt hẳn đang mang nặng một tâm sự nào đó.
Cô bé đẩy xe đạp bước đi, chắc chắn là không nhìn thấy tôi rồi.
Tuy nhiên, dường như cố tình tránh né ai đó, con bé bước đi rất vội vàng, thỉnh thoảng còn nhìn xung quanh.
“Rất khả nghi.” Dựa theo kinh nghiệm phán đoán khi thực hiện các phi vụ theo dõi chuyện ngoại tình trong nhiều năm, Hạ Thanh Chi có thể đang gặp phải một việc rắc rối nào đó.
Không tự bại lộ bản thân, tôi lặng lẽ đi theo sau con bé.
Xuyên qua đám đông, Hạ Tình Chi đạp xe rời đi.
Nhưng không xa sau lưng con bé, một vài cô gái khác cũng mặc đồng phục học sinh lập tức đuổi theo nó.
Mấy đứa nữ sinh này trông cũng không giống kẻ xấu.
Chúng mặc đồng phục học sinh giống như những học sinh bình thường, còn cười cười nói nói và chào các thầy cô đi ngang nữa.
Nếu không phải bọn họ thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ Tình Chi, tôi cũng không nhận ra bọn họ có gì đặc biệt.
Bắt một chiếc taxi để đi theo, tôi giữ im lặng suốt cả quãng đường.
Khi Hạ Tình Chi sắp sửa về đến nhà, lúc đi ngang qua một quán nhỏ ở khu chợ đêm, chợt có hai tên côn đồ ngồi bên lề đường đứng dậy, sau đó đi về phía ven đường.
Một trong hai kẻ đó đang nghe điện thoại, người còn lại có vẻ như đang say xỉn, cầm bình rượu ngồi trên vỉa hè.
Lúc Hạ Tình Chi đạp xe chạy ngang qua hai kẻ đó, đúng lúc này, gã say rượu đột nhiên đứng dậy, đập chai rượu về phía con bé.
Chuyện quá đột ngột, còn Hạ Tình Chi lại giật thót cả tim nên không tránh kịp; cả xe và người đều đổ nhào xuống đường.
Cánh tay trắng nõn bị trầy xước tróc hết cả da, và khi con bé chưa kịp đứng dậy, người đàn ông say xỉn còn chủ động làm dữ lên.
Gã ném vỡ chai rượu, hung hăng nhìn Hạ Tình Chi: “Sao mày dám đụng tao?”
Hạ Tình Chi run bắn cả người, né tránh ánh mắt của gã, vừa đỡ chiếc xe đạp lên, vừa nói: “Là anh đụng tôi trước mà.”
“ĐM” Gã vừa nói chuyện điện thoại ban nãy cũng cúp máy rồi đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh tên đồng bọn: “Tường Minh, mày đứng dậy nổi không?”
“Gãy xương rồi! Con nhỏ này chạy xe mà không nhìn đường.”Gã giở trò trong lúc đang ngồi dưới đất, cố tình nắm chặt lấy bánh xe đạp của Hạ Tình Chi.
“Không cần xin lỗi, đưa tao 1000 tệ là được.
Việc này dừng ở đây.” Gã nọ dùng điện thoại di động chỉ vào Hạ Tình Chi, quyết không buông tha.
Xung quanh không có quá nhiều người đi đường, và dường như người chủ quán gần đó cũng biết hai gã côn đồ này nên chẳng dám lên tiếng.
Bên đó đi tới đi lui trong quán mấy lần mà cứ giả vờ như không thấy vụ tai nạn bên đây.
Không có bất cứ một ai đứng ra nói câu công bằng cho Hạ Tình Chi.
Con bé nhặt cặp sách lên, cúi đầu lấy điện thoại di động của mình ra.
Dường như con bé muốn gọi ai đó đến giúp đỡ, nhưng tên côn đồ đã nhanh chóng giật lấy chiếc điện thoại trước khi con bé kịp tìm ra số phone trong danh bạ.
“Trả lại cho tôi!”
Hạ Tình Chi hơi kích động, ngẩng đầu thét lên.
Vẻ ngoài đáng yêu và thuần khiết của con bé khiến tên côn đồ vừa giật điện thoại phải nuốt nước miếng: “Ui cha, hàng ngon à nha!”
Gã vừa dứt lời, nhóm nữ sinh đi theo đằng sau cũng kịp chạy xe đến đây.
Vốn dĩ, tôi cứ nghĩ đó là nhóm bạn cùng trường của Hạ Tình Chi nên sẽ ra mặt cho con bé.
Dù gì đi nữa, nhóm nữ sinh này ăn mặc trông không khác gì học sinh bình thường.
“Ủa ủa? Đây không phải chính là hot girl của lớp chúng ta sao?”
“Đồ gái lẳng lơ, giờ mày biết ngoan ngoãn rồi à? Không chạy đến cái shop bán đồ chơi người lớn kia nữa ư?”
“Sao các cậu dám nói thế, nó méc bạn trai nó tới đây đánh cậu bây giờ!”
“Tao sợ quá ha!”
Tôi nhận ra giọng nói của con bé cầm đầu này.
Nhìn kỹ hơn, tôi phát hiện đó chính là nhóc nữ sinh đã chặn đường Hạ Tình Chi khi con bé đến shop đồ chơi người lớn lần đầu tiên.
Khi ấy, nó còn đeo khuyên tai và nhuộm tóc nữa.
“Đúng là thay đổi khác hẳn, nhưng đã là chó thì khó mà đổi được tính ăn phân.” Tôi yêu cầu tài xế dừng lại bên kia đường rồi đi bộ vào một cửa hàng sau khi xuống xe, thay vì vội vàng xông đến giải vây cho Hạ Tình Chi ngay lập tức.
Về mặt tình cảm, hành vi của tôi như vầy chắc chắn là sai.
Nhưng trong lòng, tôi luôn có chút nghi ngờ.
Tôi đã nhắn tin cho con bé rồi, nhưng con bé không hề nhắn lại.
Có lẽ, Hạ Tình Chi đã đoán trước là tôi sẽ đến gặp nó.
Lần trước, cái hồi ở shop đồ chơi người lớn, con bé chạy thẳng ra ngoài mà bỏ quên cả cặp sách ở lại.
Và nếu tôi muốn trả lại đồ cho con bé thì phải rượt theo ra ngoài, thế là tình cờ gặp phải cảnh con bé đang bị côn đồ bắt nạt.
Lần này cũng là một tình huống tương tự, thế nên tôi mới nghi ngờ.
Tôi châm một điếu thuốc rồi nhìn qua làn khói, có hai nữ sinh không tham gia chuyện này, còn vội vã đạp xe bỏ đi.
Tổng cộng là còn lại ba đứa nữ sinh bao vây Hạ Tình Chi vào giữa.
“Quyên Tử, nghe nói lần trước cậu bị bạn trai của con quỷ cái lẳng lơ này đánh hả?”
“Tất cả là do cái thằng họ Trần kia đấy.
Ngày nào ổng cũng khoe khoang trước mặt mình.
Mình còn tưởng rằng ổng hay ho lắm, ai ngờ bị đánh như một đống sh*t, còn chẳng dám hó hé một câu!”
“Vậy mà cậu còn dám gây sự với nó à? Mình cũng chướng mắt con quỷ cái này, nhưng đám bạn nam trong lớp thích nó lắm.
Ngay cả mấy thầy cô cũng bênh vực nó nữa.”
“Nếu thầy cô càng muốn che chở nó, mình càng muốn chơi chết nó.
Bộ tưởng xinh đẹp là ngon à? Ngày nào nó cũng đi đến shop đồ chơi người lớn, chắc các cậu hiểu nó là hạng người gì rồi chứ?” Nữ sinh tên Quyên Tử bèn chớp mắt nhìn hai tên côn đồ, tỏ vẻ xu nịnh: “Hơn nữa, anh Tường và anh Vu khác với tên rác rưởi họ Trần kia.
Đây là hai anh lớn của vùng Giang Bắc này, là đàn em của Giang Long đấy.”
“Quyên Tử, cậu nhầm rồi.
Mình có xem TV, trên đài nói Giang Long hình như đã bị giết rồi mà.” Cô bé có vóc dáng nhỏ con nhất bên cạnh lén lút nói nhỏ.
“Dù sao thì anh Tường và anh Vu đều có băng nhóm thứ dữ chống lưng, thế nên kẻ bình thường không dám đụng chạm đến họ đâu.
Hơn nữa, lần này đâu phải do mình gây sự với con nhỏ đó, mà do anh Tường và anh Vu muốn dằn mặt nó trước mà.” Quyên Tử mỉm cười đầy bí ẩn.
Và khi nhìn đến khuôn mặt thanh tú đến mức không tìm thấy chút tì vết nào của Hạ Tình Chi, tâm trạng của con bé nữ sinh này đột nhiên trở nên rất tệ, giọng nói còn trở nên nặng nề hơn: “Tất cả đều do mày.
Vì mày mà ba mẹ cấm túc tao, bắt tao nhuộm đen tóc, cấm không cho đi chơi xung quanh.
Hạ Tình Chi, mày hay lắm!”
“Tôi không hề làm gì cả, mấy người tránh ra!”
“Tránh ra à? Rồi còn chuyện mày chạy xe đụng trúng tao thì sao?”
Trước sức ép của hai tên côn đồ, Hạ Tình Chi không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu: “Tôi xin lỗi vì đã không nhìn đường.”
“Biết sai là tốt rồi, bọn tao giúp mày sửa sai nhé!” Ba người nữ sinh kia tóm lấy Hạ Tình Chi, đẩy con bé vào ngõ hẻm gần đó.
So với bọn học sinh gan trời kia, hai tên côn đồ có vẻ dày dặn kinh nghiệm hơn nhiều.
Bọn chúng huýt sáo với chủ quán trong khu chợ đêm, ngầm ý bảo họ đẩy mấy chiếc xe đạp này tới đầu ngõ.
Sau đó, hai gã này nhìn nhau cười cười, lộ rõ vẻ dâm tà trên mặt rồi cùng nhau tiến vào con hẻm.
Tôi bóp tắt tàn thuốc, biết rằng mình không thể đợi thêm được nữa.
Thế là, tôi bước ra khỏi cửa hàng, dùng Phán nhãn tập trung vào khu vực chính giữa con hẻm.
Quyên Tử đẩy Hạ Tình Chi vào góc tường, yêu cầu nhỏ nữ sinh lùn nhất lấy điện thoại di động ra để quay clip lại.
Sau đó, nó chỉ tay thẳng vào mặt Hạ Tình Chi, rủa xả con bé hết lời để hả mọi cơn giận trong một tháng vừa qua.
Tất cả các loại ngôn từ thô tục xuất phát từ miệng của một học sinh nghe thật chói tai.
Sau khi nhục mạ xong, Quyên Tử còn cảm thấy chưa đã ghiền, bèn đấm đá túi bụi vào người Hạ Tình Chi.
Lần này, con nhóc này đã khôn hơn, biết đánh vào một số vị trí thuộc vùng kín nhằm tránh để lại dấu vết bạo lực rõ rệt trên người Hạ Tình Chi.
“Con người với nhau, tại sao lại có thể đối xử với một kẻ vô tội bằng cách thức nặng nề đến như vậy?” Trong lúc tôi băng qua đường, ngoại trừ con bé cầm điện thoại di động quay phim lại, những người khác đều ít nhiều ra tay đánh đấm Hạ Tình Chi.
Chiếc áo đồng phục của con bé bị xé rách, còn quần jean thì in đầy dấu giày; Hạ Tình Chi chỉ có thể chống tay xuống đùi mình, cúi đầu xuống thật sâu.
Nhỏ nữ sinh bên cạnh áp chiếc điện thoại di động vào mặt Hạ Tình Chi, to tiếng kêu con bé ngẩng đầu lên, sau đó túm lấy tóc và nâng cằm của con bé lên, bắt buộc con bé phải nhìn thẳng vào camera điện thoại.
Cả đám cười to mà không hề kiêng kỵ ai, còn hai tên côn đồ kia thì nhìn dọc nhìn xuôi khắp cả cơ thể của Hạ Tình Chi.
So với ba con nhóc nữ sinh nơi đây, Hạ Tình Chi đúng thuộc hàng ngon, loại siêu Vip ấy.
Không hề phản kháng, Hạ Tình Chi cư xử đúng như một kẻ nên bị ức hiếp vậy.
Con bé nuốt ngược mọi sự đau đớn và ghê tởm vào trong bụng.
Cảm giác sỉ nhục này cứ như một lưỡi dao cứa vào dây thần kinh của nó, đâm sâu vào tâm trí nó, tạo thành một vết thương chẳng thể nào lành lại.
Con bé nghiến răng chờ đợi bọn làm nhục rời đi sau khi thỏa mãn.
Thế nhưng mà, đoạn clip trên chiếc điện thoại kia có thể trở thành một cơn ác mộng mà nó không thể nào né tránh.
Danh dự cuối cùng của con bé sắp bị xé nát thành bụi phấn.
Đâu có ai muốn thừa nhận bản thân mình yếu đuối, nên điều đau khổ nhất của một người chịu đựng các hành vi sỉ nhục chính là bị người khác biết chuyện mình bị sỉ nhục.
Đôi mắt từ từ đỏ lên, con bé chợt nhớ ra một điều gì đó.
Nhìn chiếc điện thoại vừa bị bọn côn đồ giật lấy khi nãy, nơi đó vẫn còn một số điện thoại mà con bé chưa kịp nhấn phím gọi đi..