Một hàng dài topic làm tôi phải giật mình, nhưng số lượng comment và tổng lượng người xem không cao.
So với những comment trong các post liên quan đến showbiz, những mẩu chuyện này thực sự khó thu hút sự chú ý của công chúng.
Trong thời đại tin tức rầm rộ này, những câu chuyện liên quan đến quỷ thần do Trương Hằng tường thuật lại khó mà thu hút được nhiều sự chú đến từ khán giả.
“Người phóng viên này không chú trọng đánh mạnh vào mấy mảng tin hot nhất hiện nay.
Vì để tìm tư liệu viết bài, anh ta đã đi khắp các hang cùng ngõ hẻm ở khu Song Phật mỗi ngày để đào sâu về các tôn giáo và Phật đà gì gì đó.
Ngay cả khi những thứ này thực sự tồn tại, chẳng hiểu sao anh ta cũng không công bố hết mọi thứ, mà lại giấu giếm một điều gì đó.
Đó là lý do tại sao tôi nói anh ấy là một người kỳ lạ.” Lý Tĩnh Ngọc đứng dậy rót một cốc nước, gạt hết những tạp chất trên mặt nước, rồi nhấp nhẹ một ngụm tựa như một chú mèo Ba Tư tao nhã.
“Quả nhiên là một kẻ khác hẳn người bình thường.
Tôi càng ngày càng có hứng thú đối với vụ ủy thác của cô.” Tôi âm thầm ghi nhớ mọi manh mối mà Lý Tĩnh Ngọc cung cấp.
“Hầu hết các topic của anh ấy đều là khơi gợi chủ đề để thu hút sự chú ý, còn nội dung bên trong lại rất mơ hồ, chẳng có thông tin nào mang tính thực tế cả.
Chị đoán xem, anh ta là đang cố câu like hay thực sự nắm giữ một bí mật quan trọng nào đó nên không dám tùy ý tiết lộ?”
“Tôi cũng không rõ.
Ngành nào thì chuyên ngành đấy, tôi cũng không phải thám tử nha.
Cậu cứ tự phân tích thì hơn.” Lý Tĩnh Ngoc vừa cười, vừa nói.
Thấy tôi khẳng định vụ hợp tác này, cô ta cũng đã bình tĩnh lại, còn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng hơn trước.
Khi cô ấy trắng tay và không thể offer trước bất cứ khoản thù lao mang tính thực tế nào, chuyện tôi đồng ý giúp cô ta điều tra cũng có thể được tính là một phần ân tình.
“Phải tính toán kỹ rồi mới hành động được.
Tôi cần thu thập tư liệu về người này trước đã.” Đặt điện thoại sang một bên, tôi lấy giấy bút, liệt kê tất cả các tin tức liên quan đến khu Song Phật mà Trương Hằng đã đăng lên, tổng cộng là 15 bài post.
Nội dung của chúng liên quan đến ba khu vực hành chính của thành phố Tân Hỗ, trong đó có mười một bài viết đều xảy ra ở khu Song Phật.
Còn có một bài post đính kèm ảnh chụp bản thân của anh ta.
Người này có đôi mắt tựa mắt dê, kiểu mắt lộ tứ bạch*, đầu và trán hẹp, lông mày rậm và tóc đã ngã màu, miệng lớn, môi mỏng, mũi nhọn, cằm lẹm, vành tay hơi lệch về phía sau.
(Chú thích: mắt tứ bạch là kiểu mắt có lòng đen bé, 4 phía lòng đen lộ lòng trắng.
Con mắt đang bình thường mà tự nhiên lộ tứ bạch thì sẽ tự sát chết - bất kể vì nguyên nhân gì).
Dù không biết nhiều về nhân tướng học, nhưng điều đầu tiên tôi cảm nhận được sau khi nhìn thấy người này là tướng hung tợn.
Đây không có nghĩa là nói anh ta hung dữ, ác độc, mà nghĩa là số mệnh của anh ta chứa nhiều nguy nan, lành ít dữ nhiều.
“Gã này có tướng mạo già trước tuổi.
Mình phải đi tìm gã ấy càng sớm càng tốt mới được.
Ngộ nhỡ chậm một bước, ắt hẳn có chuyện xảy ra.” Tôi đặt bút xuống, bỏ tờ giấy ghi đầy đủ thông tin vào túi: “Tôi sẽ tìm ra bằng chứng càng sớm càng tốt.
Trong khoảng thời gian này, chị chịu khó chờ tôi nhé.”
“Hy vọng sớm nghe tin vui từ cậu.”
Rời khỏi phòng trọ của Lý Tĩnh Ngọc, lúc này đã là 10:00 sáng.
Tôi không hề trì hoãn, vội vàng bắt taxi đến nhà Trương Hằng.
Trương Hằng cũng là dân tỉnh đến đây định cư.
Nơi anh ta thuê tọa lạc ngay khu Hải Hưng, chỉ là cách xa khu công nghiệp.
Đây được xem như một vị trí khá tốt tại Tân Hỗ này.
Cư xá này không quá lớn, có ba dãy lầu, trông hơi cũ kỹ một chút.
Thay vì lên lầu tìm kiếm, tôi ưu tiên đến gặp mặt chủ cư xá.
Đó một bà cụ ngoài 60 tuổi.
Tôi giả vờ cần thuê nhà, sau đó đi theo bà cụ lên lầu xem thử.
Khi đi ngang qua cửa nhà Trương Hằng, tôi đặc biệt chú ý đến một thoáng.
Tán gẫu một hồi với bà chủ, tôi dần dà moi móc được tí thông tin mà mình đang cần.
Trương Hằng hiện đang sống ở đây, nhưng đa phần là hiếm khi về phòng.
Theo lời của bà chủ, Trương Hằng là một người lầm lì và kỳ quặc, không thích giao du với người xung quanh.
Vào dịp Đoan Ngọ một năm nào đó, bà cụ làm bánh trôi nước rồi gửi tặng đến tận nhà khách thuê phòng.
Tuy nhiên, Trương Hằng là người duy nhất không cho bà cụ bước vô phòng, trông rất kỳ lạ.
Và cách ngày hiện tại 2 đêm, bà chủ còn nghe thấy Trương Hằng la hét gì đó trong phòng riêng của mình, như thể lên cơn điên vậy.
Bà vừa định tới cửa khiển trách thì thấy Trương Hằng vội vàng chạy ra khỏi khu cư xá, còn mang theo một cái gì đó nữa.
Cho tới bây giờ, bà vẫn chưa thấy gã trở lại.
Bà cụ này khá tốt bụng.
Tuy Trương Hành có tính tình rất kỳ quái, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra một chút dấu vết lo lắng từ lời nói của bà.
Sau khi có được thông tin mình muốn, tôi quyết định rút lui, sau đó châm một điếu thuốc và lang thang quanh nơi ở của Trương Hằng.
“Hai ngày trước rời khỏi nhà lúc giữa đêm, đến nay còn chưa trở về.
Đây là một chi tiết đáng cân nhắc.” Tôi lấy ra bản tư liệu ghi đầy đủ các thông tin: “Topic cuối cùng mà Trương Hằng đã đăng tải lên: Lộc Hưng, kẻ sát nhân trong vụ án giết người hàng loạt tại Giang Thành, từng xuất hiện ở khu Song Phật cách đây 2 ngày.
Mà đêm đó chính là thời điểm bắt đầu trò chơi tử vong kia.
Liệu hai sự kiện này có dính dáng gì đến nhau không nhỉ? Chẳng lẽ Trương Hằng thật sự tìm ra Lộc Hưng? Vào lúc này, Lộc Hưng đang lẫn trốn trong khu Song Phật ư?”
Rơi xuống từ đập nước và bị tôi đâm một đao vào bụng, Lộc Hưng chắc hẳn vẫn chưa bình phục hoàn toàn.
Về phần tôi, tôi đã hoàn thành xong buổi livestream lần thứ 10, có thêm 3 con lệ quỷ trợ giúp nữa nên tổng thể sức mạnh của tôi đã tăng vọt.
Đây rõ ràng là thời điểm tốt nhất để giết chết gã kia.
“Trước khi đến khu Song Phật, mình phải tìm ra người phóng viên này để hỏi rõ mọi chuyện thật kỹ càng đã.
Như vậy mới đảm bảo được mọi mặt an toàn.”
Chờ đến trưa mà không thấy Trương Hằng trở về, sau khi lang thang phía bên ngoài khu cư xá một lúc, tôi quyết định không lãng phí thời gian nữa.
Mới hơn 1:00 trưa, trời đang đứng bóng nên có khá ít người đi bộ qua lại.
Thế là, tôi bèn lẻn vào bên trong khu cư xá một lần nữa.
Tôi gần như đã thăm dò đủ thông tin chi tiết của các cư dân nơi đây, thế nên không gặp phải bất kỳ sự kiện nào ngoài ý muốn trên đường đột nhập vào.
Cuối cùng, tôi đã có thể đứng trước cửa nhà Trương Hằng một cách dễ dàng.
“Con người có thể nói dối, nhưng đồ vật thì không.” Tôi lấy chìa khóa vạn năng trong túi ra.
Vật này vốn dĩ thuộc về gã thám tử ngồi ở ghế số 3 trong trò chơi kia, để rồi bị tôi bí mật trộm đi sau khi trò chơi tử vong kết thúc.
Chỉ mất vài giây để mở cánh cửa chống trộm ra, tôi lập tức lách người vào trong mà không hề do dự.
“Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, mong anh không trách tôi.” Tôi chèn một trang giấy vào điểm tiếp giáp giữa cánh cửa và bức tường rồi đóng cửa lại, sau đó dùng tay kịt kín cả miệng và mũi của mình lại.
Phòng ốc đã lâu không được dọn dẹp, thoang thoảng một mùi tanh tưởi nào đó.
“Một phòng ngủ và một phòng khách cùng với nhà vệ sinh, cuộc sống đơn giản của anh ấy cũng không tệ lắm.” TV trong phòng khách chưa được rút phích cắm, màn hình còn nhấp nháy màu đỏ.
Trên bàn còn dư lại một nửa phần fast food đang bốc mùi và một chai nước ngọt khui dở, chưa uống được bao nhiêu.
“Những dấu hiệu này cho thấy anh ta đã phải rời khỏi nhà trong trạng thái rất vội vàng.
Đã xảy ra chuyện gì ấy nhỉ?” Tôi đứng ngay cửa ra vào, dùng Phán nhãn để liếc nhìn xung quanh.
Phòng khách rất bừa bộn, giày dép đặt tùy tiện ở cửa chính, áo quần bị ném lung tung trên ghế sô pha...” Đây đúng là phòng ốc kiểu mẫu của mấy tên FA.
Tôi bước vào, mở cửa phòng ngủ.
Bên trong hầu như không có chỗ để đặt chân luôn ấy chứ.
Ngoại trừ một chiếc giường lớn, không gian còn lại chất đầy các loại dụng cụ và tư liệu khác nhau.
“Con người sẽ đi về đâu sau khi chết?”, “Trọng lượng của linh hồn”, “Đức Phật có tồn tại hay không?”...!Hầu hết sách vở trong phòng ngủ đều thuộc thể loại này.
Vì sợ để lại dấu vân tay, tôi bèn đeo bao tay vào, đọc sơ qua tất cả các quyển sách.
Có thể nhận ra rằng, cứ cách vài trang là Trương Hằng lại viết chú thích một điều gì đó vào.
Sức tò mò của người này thật đáng sợ.
Sau khi đọc xong, tôi đặt mấy quyển sách về lại vị trí cũ, sau đó ngồi xổm xuống, di chuyển từng bước thật cẩn thận.
Tôi không lạ gì những công cụ trên mặt đất này, gồm giá ba chân, camera cơ và camera loại mini.
Chúng đều là những thiết bị chụp ảnh rất bình thường nhưng từng được cải tiến lại, cũng thay hẳn vỏ máy rồi nên khá tiện lợi và nhẹ nhàng hơn trong quá trình sử dụng.
Chiếc camera mini kia được bao bọc bởi một chiếc vỏ đựng máy ảnh tự chế, trông như một chiếc ví của nam giới trên tay.
Các hộp dụng cụ được bày biện nơi góc tường, trong đó có đủ các loại ống kính, cáp dữ liệu, dụng cụ bảo trì,… được xếp đặt gọn gàng.
“Anh chàng này đúng là dân chuyên nghiệp.” Dưới con mắt của những người hiểu biết, chỉ cần một con chip, một ống kính, một sợi cáp dữ liệu và một chiếc vỏ ngoài là đủ để lắp ráp thành một thiết bị chụp ảnh đơn giản nhất.
Vừa nghĩ thế, tôi bèn nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng phát hiện ra một ánh sáng màu đỏ mờ nhạt đang lóe lên bên dưới vị trí máy điều hòa.
“Điên thật! Tay này còn lắp cả camera theo dõi ngay trong phòng ngủ của mình.” Tôi đẩy ghế đến vị trí đó rồi trèo lên tháo camera xuống.
Tiếp theo, tôi còn tìm ra một số thiết bị để chụp ảnh trộm từng được cải tiến qua trong căn phòng này, bao gồm cả bút máy, thắt lưng và đồng hồ, đủ các loại đồ chơi.
Ai mà không biết, đoán chừng sẽ nghĩ người anh em này là một tên gián điệp của phe thù địch cài cấm vào Tân Hỗ ấy chứ.
“Video trích xuất từ camera luôn được lưu trên cloud trong máy vi tính.
Để rời khỏi đây mà không bị lộ danh tính, mình phải xóa hẳn mấy cái clip này.” Tôi bật chiếc máy tính duy nhất trong phòng lên, sau đó đột ngột giật thót cả tim khi CPU vừa khởi động xong.
Hình nền trong màn hình máy tính hiện tại là khung cảnh về một thi thể nam vô cùng tàn khốc.
Đứng cạnh xác chết là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai.
Với con dao sắc bén trên tay, kẻ ấy đâm xuyên qua gáy nạn nhân rồi xắn mạnh xuống, như thể chuẩn bị lột da của người chết vậy.
Đây là một bức ảnh được chụp trong lén lút, và người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia không hề biết rằng, tội ác của mình đã bị quay chụp lại.
“Đây là vụ án lột da trong các topic của Trương Hằng à?” Tôi nhìn chằm chằm vào gã đội mũ lưỡi trai trên màn hình, sau đó chợt cảm thấy khá quen thuộc: “Đây chẳng phải là Lộc Hưng sao?”.