Trong bức thư thứ hai của Lý Trường Quý, ông không đề cập đến tài sản của mình, chỉ nhắc nhở hậu nhân nhất định phải làm 3 chuyện trước khi hạ táng bản thân.
Đầu tiên, là xây dựng hai ngôi Phật đường dưới chân núi Hận Sơn.
Một trong hai ngôi Phật đường ấy có cửa chính hướng về phía mặt trời, ngôi còn lại đưa lưng về phía mặt trời.
Bên trong Phật đường phải thờ cúng Bát bảo của Phật môn, thờ một bức tượng Phật nhưng tượng này không được điêu khắc rõ gương mặt.
Nói cách khác, là thờ phụng một Đức Phật không mặt.
Thứ hai, giữ nghiêm những thông tin cơ mật về kinh doanh của tập đoàn nhà họ Lý.
Nếu có người tên Lộc Hưng tìm tới, hãy cố gắng hết sức để giúp đỡ cậu ta.
Thứ ba, đến thôn Tỏa Long nằm ở vị trí sâu bên trong rặng núi Hận Sơn, thỉnh bức điêu khắc bằng đất sét trong từ đường của thôn ra, sau đó mới hạ táng cùng ông ấy..
Ba chuyện này được Lý Trường Quý nói rõ trong bức di chúc, nhưng con cháu của ông không đếm xỉa gì tới, thế nên cũng chẳng làm bất cứ điều nào trong đây cả.
Cuối bức thư, ông ta còn viết rằng, nếu không làm thì ông sẽ chết không nhắm mắt.
Thế nhưng mà, ông ta đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ và đê hèn của người con nuôi Lý Xuân Cường.
Cơ bản là gã ấy không hề quan tâm đến ông ta, chỉ muốn độc chiếm tài sản, còn làm giả một bản di chúc khác nữa.
“Biết người, biết mặt mà không biết lòng; Lý Trường Quý ngang dọc trong giới kinh doanh tại thành phố Tân Hỗ như vậy, không ngờ khi về già lại bại trận bởi chính con trai nuôi của mình.
Đúng là tạo hóa trêu người.”
Và khi đọc đến đoạn “Nếu có người tên Lộc Hưng tìm tới, hãy cố gắng hết sức để giúp đỡ cậu ta” trong tờ di chúc của Lý Trường Quý, tôi cũng xác định là ông ta có một mối quan hệ nào đó với Song Diện Phật.
May mắn thay, cái chết của ông ta quá đột ngột khiến Lý Xuân Cường đánh tráo bản di chúc.
Bằng không, tôi sẽ phải đối mặt với viễn cảnh hai tập đoàn nhà họ Giang và họ Lý cùng hợp tác nhau để cùng trấn áp tôi.
Điều cuối cùng theo di chúc của ông ta là phải đến thôn Tỏa Long, một ngôi làng hoang vắng nằm sâu trong núi Hận Sơn.
Khi Thiết Ngưng Hương đuổi bắt Lộc Hưng ở lần đầu tiên, từng có một cảnh sát đã đi qua đó, nhưng tình huống lúc ấy không mấy khả quan.
Có một viên cảnh sát trở nên điên loạn khi bị mắc kẹt trong giếng khô, còn một người khác thì mất tích hoàn toàn trong vùng núi rộng lớn, cho đến nay vẫn chưa có tung tích gì.
“Ngôi từ đường trong thôn Tỏa Long à? Nơi đó cũng có liên quan đến Song Diện Phật ư? Tại sao Lý Trường Quý lại muốn bản thân chôn cùng với tượng đất sét trong ngôi từ đường đó? Trong này có ẩn chứa một bí mật gì à?” Tôi cấp tốc phân tích, sau đó mới chợt nhận ra là mình không hề biết gì về Lý Trường Quý cả.
Mọi tư liệu về ông ta rất mơ hồ, còn Lý Tĩnh Ngọc cũng không kể quá nhiều về đời tư của ông ta cho tôi nghe.
“Để trở thành đại gia giàu nhất Tân Hỗ, chắc chắn đó không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Nhưng tại sao ông ta lại dính dáng đến Song Diện Phật? Chẳng lẽ người nâng đỡ sau lưng ông ta lại là Song Diện Phật sao?” Tôi lục lọi khắp cả trang viên này, nhưng thứ duy nhất có liên quan đến Phật Đà chính là những bức tượng trên bàn thờ kia.
Nhìn đến cảnh tượng bức di ảnh được đặt cạnh tượng Phật như thế, trong lòng tôi vẫn cứ cảm giác nó là lạ sao sao ấy.
Cảm giác ấy cứ tựa như có một ai đó đang nhìn tôi trong căn phòng, khiến tôi mất tự nhiên, nhưng thật sự rất khó để miêu tả rõ cảm giác này.
Tôi không rõ, người đang nhìn về tôi là bức tượng Song Diện Phật, hay bức di ảnh đen trắng của Lý Trường Quý nữa.
“Người chết như đèn tắt, ông không cần phải vướng bận sự vụ nơi trần thế nữa.
Tôi sẽ giúp ông lấy lại công bằng.” Tôi giơ tay, úp tấm ảnh đen trắng của Lý Trường Quý xuống, sau đó nâng bức tượng Song Diện Phật lên rồi quay trở lại phòng làm việc.
Người phụ nữ vẫn đang đứng trong góc tường, thỉnh thoảng nhìn trộm Vương Vũ Thuần đang ngồi trên két bảo hiểm.
Tôi đặt bức tượng Song Diện Phật trước mặt cô ta trước khi hỏi thẳng: “Nói cho tôi biết tất cả những gì mà cô biết về Lý Trường Quý và khu Song Phật.
Tôi muốn nghe sự thật.
Nếu cô dám giấu giếm hay nói dối...”
Tôi vẫy ngón tay, Vương Vũ Thuần và Điền Đằng bèn siết chặt người phụ nữ kia vào giữa; âm khí rét lạnh tận xương tủy.
“Tôi nói mà, tôi sẽ nói hết những gì mình biết.”
Trong cuộc trò chuyện sau đó, tôi được biết người phụ nữ này là thư ký riêng của Lý Trường Quý.
Ngoại trừ chăm sóc cuộc sống thường nhật của ông ta, cô còn chịu trách nhiệm giúp ông truyền đạt một vài mệnh lệnh đến công ty.
Cô ấy vốn là một sinh viên đại học do Lý Trường Quý đỡ đầu, rất thông minh và nhạy bén, được Lý Trường Quý cực kỳ yêu mến.
Nhưng đây chỉ là những gì cô ta cố tình thể hiện trước mặt Lý Trường Quý.
Trên thực tế, cô đã có quan hệ với Lý Xuân Cường từ lâu.
Kể từ khi Lý Xuân Cường tình cờ nghe được nội dung của bức di chúc đầu tiên cách đây 5 năm, hai người bắt đầu lên kế hoạch và dần ngóng trông Lý Trường Quý qua đời.
Lý Trường Quý là một người đàn ông rất bảo thủ.
Ông ta làm việc rất chăm chỉ để xây dựng sự nghiệp tại Tân Hỗ khi còn trẻ, từ độ tuổi trung niên thì bắt đầu tin vào Phật giáo.
Ông thích làm từ thiện, còn thường xuyên thực hiện một vài động thái khó mà giải thích nổi.
Mà những động thái khó giải thích nổi này đã chứng minh rằng, sự lựa chọn của Lý Trường Quý trước đó là hoàn toàn đúng đắn.
Ví dụ, trong thời kỳ hoàng kim của công ty, mọi người đều muốn Lý Trường Quý lấn sân sang các tỉnh khác, nhưng ông lại lao đầu vào lĩnh vực bất động sản.
Ông mua một khu đất lớn từ tay chính phủ, chủ động gánh vác trách nhiệm phát triển khu Song Phật.
Có thể nói, nếu không có tập đoàn nhà họ Lý thì sẽ không có quận Song Phật bây giờ.
Địa vị hiện tại khu Song Phật đang nằm ở thế yếu; nhưng vào thời điểm bất động sản đang hút hàng, động thái của Lý Trường Quý đã giúp hồi sinh toàn bộ nền kinh tế mới của thành phố Tân Hỗ.
Xuất phát điểm từ khu Song Phật, sau đó mới dần sinh ra các khu công nghiệp mới khác, ví dụ như tại khu Hải Hưng.
Theo trí nhớ của người nữ thư ký, lúc đầu Lý Trường Quý không có ý định đầu tư vào khu Song Phật.
Nhưng sau khi gặp gỡ một người nào đó, ông ta mới thay đổi chủ ý.
Người đó cũng có một chân trong công ty, từ trước đến nay đều nắm giữ 7% cổ phần, là cổ đông đứng sau mỗi Lý Xuân Cường mà thôi.
Người này được Lý Trường Quý gọi là Chỉ tiên sinh.
Cô không rõ tên thật của ông ta; còn ngoại hình của người ấy cũng rất lạ, lúc nào cũng mặc một bộ áo khoát trắng cùng một kiểu dáng.
Tôi không rõ dân cư trong nước có nhà nào mang họ Chỉ hay không, chỉ có thể kiên nhẫn nghe người phụ nữ này kể hết.
Càng tìm hiểu sâu hơn, người nữ thư ký này dần dần phát hiện Lý Trường Quý có nhiều hành động khá quái gở, và những hành động ấy đều do Chỉ tiên sinh thúc đẩy mà nên.
Chẳng hạn như bản vẽ thiết kế của khu Song Phật, vốn dĩ Lý Trường Quý định thuê chuyên gia từ tỉnh khác đến đây thiết kế, quyết tâm biến khu Song Phật thành một trung tâm thịnh vượng nhất thành phố Tân Hỗ này.
Thật không may, bên chuyên gia xây dựng kia chưa kịp hoàn thiện phương án thiết kế thì Chỉ tiên sinh đã đưa ra một bộ bản vẽ kiến trúc khác, yêu cầu Lý Trường Quý nghiêm khắc dựa theo bản vẽ ấy để quy hoạch khu Song Phật.
Người nữ thư ký này từng lén xem bản vẽ kia.
Nội dung bên trong khá kỳ lạ, chủ yếu là cách quy hoạch đường sá rất hỗn loạn, nhiều tòa nhà có chức năng khác nhau xen lẫn cùng một vị trí.
Nếu quy hoạch như vậy, chỉ đơn giản là tạo ra một mớ hỗn độn, chẳng thể nào thu hút được giới đầu tư đến đây.
Nhưng chính bản thiết kế cực kỳ tồi tệ và phi lý này đã được Lý Trường Quý tôn sùng như một tờ thánh chỉ.
Ông mạnh mẽ phớt lờ mọi ý kiến quần chúng, rót tiền vào rồi bắt đầu xây dựng.
Phải mất vài năm hơn để xây mới khu Song Phật này.
Kể từ khi hoàn công, cứ cách một khoảng thời gian lại có vài chuyện kỳ quái xảy ra.
Cho đến ngày nay, vào ban đêm, không cần nói đến người sống, thậm chí còn chẳng có mấy mèo hoang hay chó hoang nào lảng vảng bên đường.
Điều kỳ lạ hơn nữa chính là, số lượng người khuyết tật sống trong khu này bắt đầu tăng lên mà chẳng rõ thời điểm bắt đầu là khi nào.
Dường như đây là nơi tập trung của người khuyết tật đến từ tất cả các quận, huyện trong cả thành phố Tân Hỗ vậy.
Có lần, người nữ thư ký tình cờ nghe lén được cuộc trò chuyện giữa Chỉ tiên sinh và Lý Trường Quý từ ngoài cửa.
Hóa ra, hành động ấy chính là do Phật Đà muốn biến khu Song Phật này thành Đất Phật, noi theo Địa Tạng Bồ Tát để lập đại nguyện, tu công đức.
Trong tư tưởng Đạo gia, đạo của trời chính là lấy chỗ thừa để bù chỗ thiếu.
Còn Phật Đà lại muốn kết hợp Phật giáo và Đạo giáo lại với nhau, dùng tín đồ khuyết tật để vượt qua Khổ hải, đạt thành chính quả.
Theo suy đoán của người phụ nữ này, Lý Trường Quý có thể là một tín đồ của Phật Đà.
Bởi vì, Lý Trường Quý cũng mắc phải một điểm khuyến khuyến, chính là bị vô sinh.
Đây là lời khẳng định trong hồ sơ bệnh án trước kia của ông ta.
Nhưng từ lúc Vương Vũ Thuần mang thai cho Lý Trường Quý, đây có lẽ là do Phật Đà hiển thánh, là phước lành hiển nhiên vì Lý Trường Quý đã làm rất nhiều chuyện cho Phật Đà.
Người nữ thư ký nói nhanh như vẹt, đôi khi ngắt quãng trong lúc nhớ lại, và thỉnh thoảng nói vài chữ mang tính chất then chốt trong chuyện này.
Sau khi tóm tắt đại khái lại, tôi còn tìm ra bản di chúc giả mạo mà cô ấy và Lý Xuyên Cường từng soạn thảo trong két bảo hiểm, sau đó mang đi.
Tiếp theo, tôi bật chức năng ghi âm trên điện thoại lên rồi hỏi thăm về một số chuyện mờ ám giữa cô và Lý Xuân Cường, buộc cô phải thừa nhận hành vi giả tạo di chúc và kể rõ cụ thể về quá trình đi hối lộ nhân viên công chứng.
Cô ấy mới nói được một nửa thì ngoài cửa sổ có ánh sáng yếu ớt lóe lên.
Dựa vào Phán nhãn, tôi phát hiện có vài chiếc ô tô đang tiến đến biệt thự.
Hẳn là Lý Xuân Cường vừa chạy thoát ban nãy rồi trở về.
Tôi không dám ở lại lâu, bèn đánh ngất người nữ thư ký trước khi thu hồi Uế quỷ và Diễm quỷ lại, cuối cùng mới vội vàng chạy khỏi nơi này.
Sau khi rời khỏi căn biệt thự, tôi tiếp tục đi khỏi khu Song Phật mà chẳng hề nghỉ ngơi.
Mãi đến khi về lại khu Hải Hưng sau 11:00 đêm, tôi mới bình tĩnh trở lại.
Tôi gọi điện thoại cho Lý Tĩnh Ngọc.
Vì không muốn mất quá nhiều thời gian, tôi phải trở về nhà vào sáng mai.
Thế nên, mặc kệ cô ấy có đồng ý hay không, tôi lập tức chạy thẳng đến nhà cô ấy ngay thời điểm hiện tại.
Đợi vài phút thì cửa phòng mới chịu mở ra, sự bất mãn và cảnh giác trong mắt Lý Tĩnh Ngọc mới bắt đầu thay đổi dần sau khi nghe xong lời tự thú của người nữ thư ký kia về tờ di chúc giả mạo.
Cô nghiến chặt răng, im lặng một lúc thật lâu.
“Những thứ này chắc cũng đủ để giúp chị rồi, mong chị hoàn thành lời hứa càng sớm càng tốt.” Tôi không trao vật chứng cho Lý Tĩnh Ngọc.
Cô ta còn chưa có khả năng bảo vệ phần chứng cứ này.
“Cảm ơn cậu.
Thật sự, tôi không ngờ là cậu lại có thể điều tra nhanh chóng và hiệu quả đến mức này.” Lý Tĩnh Ngọc không còn lạnh lùng như trước nữa, giọng nói cũng hơi kích động, thậm chí còn không nhận ra sợi dây buộc váy của mình vừa trượt xuống..