Tám giờ rưỡi tối, cô ở trong phòng tắm của một người đàn ông lạ.
Cởi chiếc đầm ướt đẫm, đưa tay ra sau cởi áo lót, cúi xuống, một tay vịn cửa để lại vết nước ướt nhẹp, tay kia móc đầu ngón tay cởi quần lót ra khỏi mắt cá chân.
Hình bóng quyến rũ và từng động tác cởi đồ của cô đều hiện trên cánh cửa mờ của phòng tắm, bao gồm cả dấu tay phiến tình, mọi thứ giống như khúc dạo đầu của một bộ phim khiêu dâm.
Khi hình ảnh ví von hoang đường này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, Lê Trú đang cầm điếu thuốc, lười biếng dựa vào tường, tầm mắt đặt trên cánh cửa phòng tắm mờ sương.
Mười năm trước, anh được huấn luyện khắc nghiệt tại một căn cứ quân sự ở Đông Nam Á, phương thức vô cùng thô sơ và tàn khốc, mỗi ngày đều phải chiến đấu tới khi ra máu mới thôi, những vết thương đó liền vảy lành lại, khiến thân thể càng ngày càng mạnh mẽ.
Hàng tháng, những người phụ nữ sẽ được đưa đón bằng ô tô tới để họ trút bỏ ham muốn tình dục sau những buổi tập luyện khắc nghiệt.
Ở nơi cá lớn nuốt cá bé, kể cả tình dục cũng là luật rừng, một khi có phụ nữ xinh đẹp một chút thì những người đàn ông đó chẳng khác gì cá mập ngửi thấy máu, cắn xé nhau điên cuồng, đánh những trận đẫm máu.
Những trận chiến này cũng chỉ là một phần luyện tập, nhưng ngoài dự đoán, những người đàn ông đối với loại chuyện này càng phát cuồng, thậm chí khinh thường mạng sống.
Đúng vậy, anh suýt chút nữa đã đánh chết hai đối thủ, cho đến khi huấn luyện viên cầm súng xuất hiện, chỉ huy tên vệ sĩ hùng hậu lao lên kéo anh đi.
Vẻ mặt anh vô cảm, buông bỏ sự kiềm chế của bản thân, quăng chiến lợi phẩm của mình, người phụ nữ có khuôn mặt sợ hãi tới không còn chút máu, sau đó xé toạc quần áo của cô ta rồi dùng cô ta để trút những ham muốn mãnh liệt của mình.
Mặt anh tóe máu vì đối phương, người phụ nữ ôm mặt nằm dưới người anh mà run rẩy, không dám nhìn anh, cô ta tiếp tục khóc trong hoảng sợ và kinh hoàng cho đến khi anh hét lên "Câm miệng", cô ta liền sợ hãi, hoàn toàn im bặt, thậm chí còn không dám rên rỉ như bình thường.
Đó không thể gọi là tình dục được.
Anh không hề cảm thấy một chút khoái cảm, thuần túy trút giận và chinh phục.
Chiến đấu và phụ nữ chỉ là phương tiện, thông qua hai điều này, anh cố gắng hết sức để thể hiện bản chất hung dữ và tàn nhẫn của mình.
Tất cả những điều này chỉ để chứng tỏ rằng anh rất mạnh, để cho những người khác e sợ, tìm kiếm sự an toàn sống còn.
Sau này, anh trở thành kẻ "cấm dục" trong miệng của những người bên cạnh.
Không phải cố tình, nhưng đối với anh, tình dục không còn là một bí ẩn gây nghiện, mà chỉ là phương tiện và lối đi mà thôi.
Nhưng hiện tại, cô gái live stream kia lại khiến lòng anh chấn động kỳ lạ, có khi còn hơn cả sự chủ động dụ dỗ của nữ sinh đại học này.
Cảm giác rất lạ, xen lẫn thích thú, chẳng lẽ là ham muốn tình dục? Anh không biết, cũng không muốn nghĩ về nó.
Nhưng liệu có mối liên hệ nào giữa hai người phụ nữ này không? Anh rất tình nguyện để đào sâu.
Uyển Thu tắt vòi hoa sen, lông mi dài hơi rủ xuống che khuất đôi mắt, chỉ thấy bộ ngực của cô nhô lên hạ xuống, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Cô có thể tỏ ra quyến rũ và lẳng lơ trên Internet, nhưng trên thực tế, cô sẽ sợ hãi và rụt rè.
Thậm chí còn cảm thấy đây là một quyết định sai lầm, dù gì thì chị Lan cũng chỉ nói giải quyết anh, thu hoạch tiến độ điều tra từ anh, chứ không nói phải dùng cách này để “giải quyết”.
Tại sao không trở thành bạn bè chứ?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không được, nam nữ trưởng thành làm gì có tình bạn, nhất là khi cô và anh là hai người xa lạ, mập mờ là cách thân mật nhanh nhất.
"Anh Lê Trú, có thể mượn khăn của anh để lau được không?"
Anh đi đến, nhìn thấy cơ thể của cô bị che nửa người trong màn sương.
Trên thực tế, anh chỉ cần nói "Có", nhưng anh đã tiến đến gần hơn từng bước.
Cô nắm lấy tay nắm cửa rồi đột ngột vặn nó.
Khi đến cửa, anh dừng lại.
Góc nhìn này khiến anh càng trông uy lực hơn, cô gần như đã chuẩn bị sẵn sàng bị anh xâm phạm, nhưng anh lại vươn tay đưa quần áo ra.
Sơ mi nam màu trắng.
Uyển Thu đóng cửa lại, đưa áo lên ngực, tim đập loạn xạ.
Cô không chắc chắn, trong lúc sững sờ, anh có nở nụ cười tự phụ hay không, cứ như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh vậy.
Đã sớm đoán được rằng sau khi mượn khăn, cô sẽ làm nũng nói: “Anh ơi, em không có quần áo để thay, em mặc đồ của anh được không?”.
Vì vậy, cô chắc chắn 100% người đàn ông đã biết ý đồ của mình.
Cô bước chân trần ra, mặc áo sơ mi của anh, lấy khăn xoa xoa mái tóc ướt.
Hiện tại cô trông rất xinh đẹp, ngay cả với trang phục này cũng rất gợi cảm.
“Nhà của anh gọn gàng ngăn nắp như vậy, không nhìn ra là đàn ông ở được.” Cô cười nhẹ, trông rất ngọt ngào.
Anh không nói gì, đưa ly rượu cho cô, cô ngồi xuống nhấp một ngụm, cô ngạc nhiên nhận ra đó không phải là rượu mà là trà gừng, ấm nóng tuột xuống cổ họng.
Rượu ngon dễ đi theo hướng khiêu dâm, nhưng đây lại là trà gừng.
Cô đang suy nghĩ bước tiếp theo, không thể nói với ngữ khí như lúc live stream được, uống trà gừng nóng quá, có thể cởi quần áo ra được không?
May mắn thay, Lê Trú đã giải quyết được sự bối rối này, anh lên tiếng trước, câu nói đầu tiên đã tràn đầy trêu chọc.
“Không lên đây ngồi sao?” Anh vỗ vỗ đùi.
Nhìn đi, người đàn ông đã thực sự nhìn thấu ý đồ của mình.
Đôi mắt sáng ngời của Uyển Thu hơi dao động, nghe lời đi qua ngồi xuống.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt ướt át, "Anh muốn tôi cảm ơn anh như thế nào?"
“Không phải em đã có ý tưởng rồi sao, hửm?” Chữ “Hửm” khiến cô có chút tê dại.