Uyển Thu tỉnh dậy vì đói quá, sau khi tỉnh dậy cô cứ nhìn chăm chăm lên trần nhà, có cảm giác như có gì đó chảy ra từ tận xương tủy khiến cô mệt mỏi vô cùng.
Cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, vậy mà đã 6 giờ 30 chiều rồi sao, cô đã ngủ gần 18 tiếng lận rồi đó, lại còn cúp học nguyên ngày hôm nay.
Cô hoàn toàn không muốn dậy chút nào, chỉ hơi khẽ nhích mông một chút, là thấy như có chất dịch gì đấy chảy ra từ bên dưới.
Lúc này cô mới ý thức được bên dưới cô không hề mặc gì, ngay cả nội y cũng không mặc.
Cái tên Lê Trú khốn nạn!
Cô không thể tiếp tục nằm nữa mà nhanh chóng ngồi dậy, xuống giường, vội vàng đi tìm một cái quần sót sạch, rồi khập khễnh đi vào trong nhà vệ sinh.
Xem ra Lê Trú cũng không quá khốn nạn cho lắm, cũng không phải ăn xong không chùi mép, bên dưới của cô sớm đã được rửa sạch sẽ thoải mái, cũng không lưu lại chút máu hay chất chầy gì.
Nhưng cô vẫn cứ rửa lại một lần nữa cho chắc.
Ga giường cũng đã được thay mới, nếu không, với trận chiến ác liệt ngày hôm qua, chỉ mỗi dâm thủy thôi cũng đã đầm đìa dơ bẩn rồi, chứ nó sẽ không như bây giờ đâu, tấm ga trải sạch sẽ trắng tinh kia sẽ không chỉ dính mỗi một ít máu kinh mà cô không cẩn thận vừa dính ra ban nãy.
Nhưng, ga giường thay đi để đâu hết rồi? Cô đi tìm trong máy giặt, cũng không có.
Đồng thời, cô còn phát hiện ra một thứ quan trọng hơn đã không thấy đâu nữa, đó là điện thoại của cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nó đã bị Lê Trú cầm đi mất rồi.
Anh muốn có được thứ này để tìm ra manh mối đột phá mới trong vụ án, nhưng chị Lan đã từng nói, chiếc điện thoại đó rất an toàn, nó sẽ tự động hủy hết tất cả các dữ liệu nếu như bị cường chế bẻ khóa.
Nhưng cho dù có như nào, thì cô vẫn có chút buồn bã trong lòng.
Đó chính là sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà, khi làm tình cô sẽ quên đi hết tất cả, thậm chí quên đi cả thân phận và công việc mẫn cảm của bản thân.
Rõ ràng Lê Trú cũng trầm mê như vậy, “ làm tình” với cô mãnh liệt như vậy, nhưng cuối cùng, anh cũng sẽ không bao giờ giống như cô bỏ hết sự phòng bị xuống.
Anh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhớ, thân phận của cả hai là đối lập nhau.
Uyển Thu còn chưa kịp nghĩ gì nhiều, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Trong tiềm thức cô mong đợi đó là anh, lập tức chạy đến mở cửa, nhưng mọi thứ nằm ngoài dự đoán của cô, đứng bên ngoài cửa lại là chị Lan.
“Tiền mà em kiếm được tiêu vào đâu hết rồi? Sao lại ở trong cái nơi cũ nát tồi tàn này,hành lang còn không có cả camera an ninh.”
Uyển Thu đang rót trà cho cô ta, nghe thấy vậy ngước mắt lên nhìn, “Nếu như có camera giám sát, thì chị đâu có đến đây.” Chị Lan vốn rất thận trọng.
Cô ta mỉm cười, rồi lại nhìn cô thăm dò, sau đó nở nụ cười dịu dàng, “Thành công rồi hả?”
Uyển Thu vô thức phủ nhận, “Có đâu.”
Đối phương lập tức nhìn cô bằng ánh mắt ‘đừng có mà giả bộ với lão tử đây làm gì’, rồi nói: “Có mùi tanh sau làm tình ở trong căn phòng này của em, sao hả, em không tự ngửi ra được à? Chị vừa mới vào đã ngửi thấy ngay rồi.
Còn nữa, điện thoại của em đâu? Đừng có nói với chị, bị anh ta lấy rồi nha, bị cái tên cảnh sát đó lấy đi thật rồi hả? Anh ta chắc chắn đã ở đây hôm qua.”
Uyển Thu giật mình, cúi mắt nhìn xuống dưới đất.
“Hôm qua làm cũng mãnh liệt đấy, em bây giờ đi cũng không đi bình thường nổi đúng không?” Chị Lan giọng đầy thần bí, còn liếc mắt nhìn đôi chân đang run rẩy của Uyển Thu, “Có đeo bao không đó?”
Không có đeo bao, may thay vừa hay đến ngày tới tháng nên xác suất thụ tinh không cao, cũng không cần quá lo lắng.
Nhưng vì để tráng đối phương hỏi quá nhiều, nên cô vẫn “Có” một tiếng.
“Chị liên lạc cho em mãi không được, cho nên chị đến để xem em thế nào rồi, không có chuyện gì xảy ra thì tốt, nhận tiện nhắc nhở em một câu, sau này để tâm vào một tí, đừng có thật sự xem anh ta là đàn ông.”
Chị Lan lấy từ trong túi ra một cái điện thoại mới, “Nè, cho em nè, số điện thoại vẫn như cũ, tài liệu cũng đã chuyển hết qua đó rồi.”
“Vãn Vãn, em bây giờ là người nổi tiếng, luôn có một đám đàn ông đợi xem em biểu diễn, phòng livestream của em luôn bùng nổ lượng người xem, nhưng tối hôm qua em lại không livestream, chị chỉ có thể tìm người khác thay em, tối nay, em phải làm việc bình thường lại đi đó nha?”
Uyển Thu lắc đầu, “Em đang tới tháng.”
“Không sao hết, dùng băng vệ sinh dạng ống là được.”
“Không được, em thấy không thoải mái.”
“Được rồi, cho em nghỉ ngơi, nhưng đừng có nghỉ ngơi lâu quá.” Chị Lan nói hết câu rồi cũng không nói thêm gì nữa, hoặc là, cô ta đã biết hết tỏng suy nghĩ của Uyển Thu rồi.
Dù sao 1-2 ngày không làm cũng không sao hết, cô ta có thể dung túng được, nhưng nếu như có suy nghĩ trốn tránh, cô ta nhất định sẽ không tha.