Tối nay nói chuyện với cô gái live stream kia không moi ra được gì, chỉ có một số thông tin cơ bản.
Không phải anh không giỏi mà là anh không thể gấp gáp được.
Đừng tưởng rằng bọn họ đều là những người ngực to óc như trái nho, bọn họ tất cả đều đã được trải qua đào tạo bài bản, chỉ cần để bọn họ phát giác, chắc chắn sẽ bị chặn sau một phút.
Đúng vậy, lúc trước cấp dưới không cẩn trọng đã bị chặn, sau đó đến Bộ Công tin đổi hẳn IP, lấy số mới, lấy căn cước mới để xác minh, mất thêm ba tháng nữa, mới nâng cấp lên thành viên chính thức.
Mỗi lần làm như vậy, mất thời gian và công sức không nói, tiền bạc đổ vào cũng rất nhiều.
Đây quả thực là một trò chơi mà chỉ có những người giàu có mới chịu chơi.
Cho dù có nhiều tiền, nhưng số lần bị chặn càng nhiều sẽ bị cấm vĩnh viễn, thế nên lần này phải thận trọng.
Anh phải làm theo lời dụ dỗ và để cô “khỏa thân” từng chút một.
Anh nhớ lại cơ thể cô có một nốt ruồi đỏ trên đùi, nhưng chỉ dựa vào đặc điểm này không thể tìm ra được ai đó.
Cô có phải là sinh viên không? Nếu không, cô làm việc ở đâu? Một khi danh tính của cô được xác định, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn để điều tra.
Anh tập trung tìm hiểu vụ việc, đã quên mất cô gái anh vừa nhìn thấy ở hành lang từ lâu.
Mặc dù là cảnh sát, nhưng anh không thích tọc mạch, anh vốn dĩ không biết giao tiếp với cô như thế nào, nhưng cô nhìn thẳng vào anh, mặc một chiếc váy mỏng lủng lẳng, trông giống như một nữ sinh không hiểu thế sự.
Có lẽ, chỉ là để phá vỡ bầu không khí kỳ quái khi bị cô nhìn chằm chằm vào lúc đó, nên anh mới thản nhiên nhắc nhở.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, anh không nghĩ về cô nữa.
"Cốc cốc cốc", Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Anh nghe thấy, nhưng mặc kệ, anh ghét bị gián đoạn trong bồn tắm.
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, ngày càng dồn dập hơn.
Có thể là đồng nghiệp, hoặc có thể có trường hợp khẩn cấp, anh thốt lên "đệt", tắt vòi hoa sen ngay ngắn rồi sải bước ra ngoài.
"Có vụ án gì?"
Cửa vừa mở ra, hơi nóng từ người đàn ông xông thẳng vào người, Uyển Thu thấy anh trần trụi, hai mắt sắp nóng lên, nhưng đôi mắt sắc bén như lưỡi dao đang nhìn, khiến cô sợ hãi đứng yên.
Anh không ngờ đó không phải là đồng nghiệp mà là cô gái vừa rồi vẫn đang giữ tư thế giơ tay đập cửa, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Tại sao lại là em?” Anh thẳng thắn hỏi.
Có vẻ hơi dữ dội, cô ngây thơ chớp mắt nhìn anh.
“Có gì đó? Nói đi.” Anh khẽ nhíu mày, dọa cô sợ, muốn quay lại.
"Ừm...!Anh có thể xem giúp em công tắc được không? Em không biết nó có vấn đề ở đâu.
Em không rành những thứ này.
Khi bật công tắc lại không lên đèn.
Em thử dùng lực còn làm tay bị xước nữa.
"
Cô mở lòng bàn tay ra cho anh xem vết thương, vẻ mặt và cử chỉ đều thận trọng, sợ làm phật lòng anh.
Thực ra anh không nóng nảy, mà tính cách anh chính là như vậy.
Sau khi cô hỏi câu này, anh chỉ đơn giản trả lời ngắn gọn "OK".
Anh quay lại phòng lấy dụng cụ, cô thở phào nhẹ nhõm, cô dịnh vào cánh cửa, trong tim vẫn đập thình thịch thình thịch.
Một mặt bị anh làm sợ, còn mặt khác...
Anh lúc này chắc hẳn là vội đi ra, nên chỉ mặc quần dài một cách thản nhiên, khóa chưa kịp kéo lên, nhưng cơ bắp cường tráng đã chống đỡ lại, quần dài không những không bị rơi xuống mà còn lộ ra một phần hông như người tiên cá.
Còn có phần bụng dưới lộ ra thưa thớt vài sợi lông xoăn dày đầy gợi cảm.
Cô vô tình liếc nhìn, liền dời tầm mắt đi như bị điện giật, sau đó chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, nhưng hình ảnh trong đầu vẫn như cũ.
Lông ở chỗ của anh trông rất thô, đen và hoa lệ.
Nghe nói người đàn ông như vậy ở trên giường sẽ rất dữ dội.
Cô muốn che giấu suy nghĩ của mình, nhưng đôi chân trắng nõn của cô vô thức khép lại, âm đạo ướt át của cô co rút.
Cô liếc nhìn trong phòng, người đàn ông đi vào phòng ngủ, chắc là thay quần áo.
Mặc dù giọng điệu không nhẹ nhàng và vẻ mặt cứng rắn, nhưng anh nhanh chóng đồng ý yêu cầu của cô, gần như không chút do dự, cho nên trong phân tích cuối cùng, anh vẫn rất tốt, chỉ có thể nói rằng khí chất quả thực rất cứng rắn.
Lúc đi ra, anh ăn mặc chỉnh tề, tay áo ngắn không che được cẳng tay, nơi cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh nam tính.
Tiếc thật, không còn nhìn thấy cơ bụng của anh nữa.
“Em dọn đến khi nào vậy?” Anh thản nhiên hỏi, trong khi sải bước về phía đối diện.
Cô đi theo anh và đáp: "Nửa tháng trước."
"Hèn gì tôi không gặp em nhiều.
Em học đại học ở gần đây à?"
Cô không hiểu sao anh lại đoán được cô là sinh viên đại học, nhưng cô thành thật gật đầu.
“Đại học S?” Anh hỏi lại.
Ầy, lại bị anh đoán trúng rồi.
"Em không có ký túc xá sao?"
"Đúng vậy, em sắp tốt nghiệp.
Để thuận tiện cho công việc, nên em dọn ra ngoài ở riêng."
Bằng cách này, chỉ cần trò chuyện, bầu không khí trở nên thoải mái.
Cô không hề đoán được trước, "Làm cảnh sát thật vất vả.
Thường xuyên về khuya như vậy, chắc anh không hay về nhà? Hôm nay em cũng mới phát hiện ra ở đối diện còn có một người ở?"
Nghe xong, anh chầm chậm dò xét cô, cười như có như không, hỏi: "Hôm nay em mới thấy tôi sao?"
Giọng trầm trong và đoan chính, lời nói hết sức chậm rãi nhưng đè thấp, giọng nói này như có thể cào trong tim người khác.
"Em quá hờ hững", Người đàn ông nói chậm rãi, "Tôi đã nhìn thấy em ba lần rồi.
Lần đầu tiên em chạy vào lúc 7 giờ sáng với chiếc cặp trên lưng.
Chắc em đến lớp muộn, nên ban nãy tôi mới hỏi có phải em học đại học ở gần đây không; Lần thứ hai đi ra ngoài lúc 6 giờ tối, đội tóc giả màu đỏ, hình như phải đi gặp người nào đó nên phải ngụy trang thân phận; Lần thứ ba là tối nay.
Tôi nghĩ chắc em thường xuyên đi chơi vào ban đêm, bởi vì trông em không sợ hãi chút nào.
Chậc, đó không phải là thói quen tốt của con gái, nên tôi nhắc nhở em, đừng quanh quẩn một mình vào đêm khuya nữa."
Lời nhận xét này đến phân nửa thì nụ cười trên mặt cô liền cứng lại, khi anh nói xong, cô hối hận vì đã chủ động đến gần anh.
Lần thứ hai anh nói, chính là khi cô vội vàng đi live stream, bởi vì không muốn lộ ra thân phận, cho nên phải ngụy trang ở trước máy quay.
Năng lực quan sát của người đàn ông này có chút đáng kinh ngạc, nhưng điều đáng sợ hơn nữa là bản thân cô đã không nhận ra tất cả những điều này.
Cô gái sôi nổi trước đó bỗng nhiên mất đi giọng nói, anh không cần nhìn cô cũng biết cô đang nghĩ gì, liền nói: "Đừng ngạc nhiên hay sợ hãi.
Tôi không phải là kẻ rình mò, tôi là cảnh sát hình sự, bệnh nghề nghiệp thôi."
Sau đó, Uyển Thu không nói một lời, thầm cảnh báo bản thân nên chú ý hơn trong tương lai.
Sau khi bước vào phòng, anh mở cửa bằng tay trái của mình, tối tăm và oi bức, nhưng có mùi thơm của con gái.
Cô định dùng điện thoại soi cho anh thì anh đã lấy chiếc đèn pin trong hộp đồ nghề ra.
“Công tắc ở đó.” Cô chỉ ra ban công.
Trên ban công treo áo ngực, quần lót và cả loạt ảnh khiêu dục gợi cảm.
Vì mới giặt không lâu nên còn bị chảy nước, lúc đầu chảy trên mặt một ít nên anh mặc kệ, càng về sau càng chảy nhiều hơn, còn chảy lên cả môi anh.
Anh mím môi, nhưng đầu lưỡi dường như có vị mặn một chút.
Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lúc đó Uyển Thu mới nhận ra, nhanh chóng cầm lấy tay vịn quần áo, đẩy đồ lót sang chỗ khác.
Sau đó, cô chịu trách nhiệm rọi đèn pin bên cạnh anh, còn anh cạy hộp công tắc.
Cô nhìn theo bóng dáng nghiêng của anh, lướt từ trên gương mặt điển trai xuống dưới.
Dưới lớp quần không thể đoán ra kích thước cụ thể của anh, nhưng vì điều này, cô cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Không phân biệt được là vì đói khát tan nát cõi lòng hay là do người đàn ông trước mặt quá đẹp trai, bỏ qua việc anh là cảnh sát hình sự, khuôn mặt và thân hình hoàn toàn là mẫu người lý tưởng của cô.
Sửa thứ này đối với anh dễ như chơi, nhưng thời tiết quá nóng, áo sơ mi nhanh chóng thấm mồ hôi, khi thấm vào, cơ lưng rắn chắc liền hiện lên, theo hơi thở của anh mà phập phồng lên xuống.
Người đàn ông này thực sự rất đẹp trai và vạm vỡ, bàn tay to với các đốt ngón tay thon dài.
Có lẽ anh có thể bóp trọn bộ ngực bằng một tay? Chỉ cần anh dùng lực ở cánh tay to lớn, anh sẽ dễ dàng kẹp cô ở dưới không thể giãy dụa, đúng không?
Anh đột nhiên quay đầu nhìn cô, cô trợn to hai mắt nhìn anh, mặt nóng lên, không nhúc nhích, anh hơi nhướng mày, "Kìm."
Cô luống cuống đưa qua tay anh, vô tình chạm vào vết chai sần sùi trên đầu ngón tay anh.
Có vẻ như người đàn ông này đã cầm súng.
Nếu như được bàn tay này vuốt ve da thịt non nớt nhất ở bắp đùi thì sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Trong khoảng trống giữa những lần thay đổi công cụ, anh rút một điếu thuốc khác ra.
Cô đưa chiếc bật lửa đến, anh vừa muốn cầm lấy, nhưng cô đã châm lửa "cạch" một cái, chủ động đưa ngọn lửa lên môi anh.
Quay đầu qua châm lửa, tầm mắt anh tự nhiên hạ xuống.
Ngọn lửa soi sáng phía trước cô, dưới lớp vải mỏng, hai bầu ngực không bị gò bó của cô gái đang căng phồng, như hai trái đào to và đầy đặn.
Nó quá lớn và mềm mại.
Giờ con gái đều phát triển thế này sao?
May mắn thay, nicotine được hít vào phổi của anh, cùng với mùi thuốc lá kích thích ngay lập tức che đi những suy nghĩ đang lướt qua.
Cầu chì đã được thay mới, anh lấy kìm làm thêm một chút công đoạn liền xong xuôi, anh nói, "Xong rồi."
Cô bước đến cửa bấm công tắc thử, đèn trong phòng sáng lên.
Người đàn ông không ở lại nhiều thêm một giây, rời đi với hộp dụng cụ.
Uyển Thu nói cảm ơn, tiễn anh ra cửa.
“Đúng rồi, em quên hỏi anh tên gì?” Cô tựa vào cửa nhìn anh.
"Lê Trú."
"Cái tên này hình như có rất nhiều ý nghĩa," Cô nghiêng đầu, dáng vẻ khá ngọt ngào đáng yêu, "Bình minh và ban ngày, tượng trưng cho bình minh xé tan bóng đêm sao?"
Anh cười nhạt, từ chối cho ý kiến.