“Sâu quá, đừng sâu quá có được không? A….
a….
.
”
“Hu hu….
cứu với….
đừng có đâm sâu vào tận đó nữa, nó đau….
.
”
“Ưm! Đừng, đừng, đừng như vậy….
.
”
“Xin anh mà, chậm thôi, em chịu không nổi.
”
….
.
Tiếng rên rỉ trên giường của Uyển Thu, tiếng ‘bạch bạch’ khi dương vật đâm vào, thậm chí, cả tiếng ‘nhóp nhép’ của dâm thủy khi dương vật cọ sát trong âm đạo, tất cả mọi thứ diễn ra giữa cô và Lê Trú đều truyền đến đầu dây bên kia.
Bạch Huyền vẫn nhớ cái lần bị Lê Trú khiêu khích, cho nên ông ta là người đầu tiên nói.
“Tôi không ngờ, cảnh sát Lê của chúng ta sau lưng lại hung hãn như vậy đó, tôi còn cho rằng cậu ta là một quý ông dịu dàng cơ.
” Lời nói này chứa đầy ý giễu cợt, ngoài ra còn có hai người đàn ông nữa cũng nghe thấy, nhưng lại không có phản ứng gì.
“Người phụ nữ đó nói giúp anh ta bắt chúng ta, ông thấy có thể tin lời cô ta không?” Ông ta nói với giọng nói đầy lạnh lùng, nhưng khi nói đến “bắt chúng ta”, rõ ràng câu nói có chút coi thường khinh bỉ.
Bạch Huyền nói “Tất nhiên là có thể tin rồi, dù gì thì cũng có câu nói âm đạo là đường đi vào trái tim phụ nữ mà, cho nên tôi thấy, cô ta đã quay lưng lại với chúng ta, đã không còn giá trị gì với chúng ta nữa rồi.
”
“Xử lý cô ta thế nào đây?” Giọng nói vẫn không có chút tình cảm nào, lạnh lùng đến khó tin, “ Treo lên rao bán?”
Bạch Huyền cười nói “Không, đợi thêm chút nữa, tôi vẫn còn muốn để cảnh sát Lê có thêm chút tình cảm với cô ta.
”
Đối phương nghe vậy, bình thản ‘chậc’ một cái, “Ông vẫn ác độc như vậy.
” ngay lập tức, ông ta hướng ánh mắt đến người thứ 3 đang ngồi bên cạnh, rõ ràng người này có quyền nói nhưng lại chẳng nói lấy một câu.
“Xử lý Lê Trú thế nào, nhất định cần có sự đồng ý của anh, nói đi, anh muốn thế nào đây?”
Người đàn ông bị hỏi vẫn ngồi hút thuốc, dù có nghe thấy câu hỏi nhưng ông ta vẫn như không nghe thấy, mà hai người kia thì biết rõ chuyện này, cho nên nhẫn nại chờ đợi anh ta.
“Không được làm hại đến cậu ta” Người đàn ông ấn nửa điếu thuốc lá còn cháy hồng vào gạt tàn, từ từ ấn xuống cho đến khi nó tắt hẳn, “Cho tôi chút thời gian đi, tôi sẽ khiến cậu ta từ bỏ.
”
Người đàn ông đứng dậy, chỉnh lại bộ vest đang mặc trên người, nhìn bộ dạng có vẻ như muốn rời đi rồi.
Bạch Huyền không thoải mái hừ một tiếng, “Lâu như vậy rồi mà anh cũng đâu có cách nào đâu, bây giờ cậu ta không chỉ là trở ngại, lại còn địch thân đến điều tra, cái con mẹ nó chứ, anh bảo chúng tôi làm sao mà tiếp tục tin anh nữa đây?”
Người đàn ông bị khiêu khích không hề tức giận, anh ta vẫn rất bình tĩnh, về điểm này anh ta rất giống Lê Trú.
“Trừ việc tiếp tục tin tưởng tôi, ông còn có lựa chọn nào khác sao?”
Bạch Huyền nghe vậy, tức giận đập bàn đứng dậy, lửa giận phừng phừng.
Mà người đàn ông đối đầu với ông ta, vẫn bình tĩnh như chưa có gì nhìn ông ta.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, mười giây sau, may thay, có người kịp thời ngăn lại, thấp giọng cắt ngang mọi chuyện: “Đủ rồi.
”
Uyển Thu và Lê Trú không hề biết những chuyện này, sau khi hai người làm tình xong, giống như bao cặp đôi bình thường khác.
Chủ yếu là do Uyển Thu quá ngọt ngào, không thể ngăn cản lại được, cô chủ động chạy ra ban công xà vào lòng anh.
Anh khi đó cũng không đẩy cô ra, khẽ mỉm cười, rồi hút thuốc, vòng tay ôm lấy cô.
“Tối nay em lại không livestream, lẽ nào không khiến bọn họ nghi ngờ gì sao?”
Uyển Thu kiên quyết nói “Không có đâu, em đã nói với chị Lan rồi, bây giờ đang tới tháng, không tiện livestream, cho nên em không làm vài ngày cũng không sao hết.
Ây da, đã bị anh chiếm lấy rồi mà.
” Lúc cô nói câu nói cuối cùng, cô khẽ mỉm cười, ngọt ngào dễ thương vô cùng, khiến cho ai thấy cũng đều có cảm giác thoải mái.
Cô ngồi lên đùi anh, âm đạo còn ướt áp sát lên đùi anh chỉ cách qua một lớp vải mỏng, “Cho dù em có livestream, cũng chỉ để phục vụ một mình anh thôi, nó có gì khác nhau sao?”
Lê Trú dang tay ra, luồn vào trong váy cô.
Khi bị anh sờ mó, cô lại càng giống như một chú mèo quấn người, khẽ cọ sát vào anh, ghé sát cả người vào người anh.
“Anh đồng ý với em rồi đó, từ bây giờ trở đi, bất luận có như nào anh cũng không được bắt em đâu đấy nha?”
“Ừm.
”
“Còn phải bảo vệ em nữa cơ.
”
Anh gật đầu, “Ừm.
”
Cô dang tay ra ôm lấy anh, trong lòng anh cô cảm thấy thật an toàn, “Em nói được là làm được, em nhất định sẽ cố gắng giúp được anh.
”
Anh trần giọng nói, “Đem chị Lan đến đây.
”
“Được thôi.
”
“Địa điểm là ở đối diện, chính là phòng em, có thể làm được không?”
Cô cười híp mắt: “Chuyện nhỏ.
”
Uyển Thu sơ với những nữ nghi phạm mà anh từng gặp qua không hề giống nhau, thậm chí là hoàn toàn khác nhau.
Cô giống như, thật sự giống một sinh viên bình thường, từ trong ra ngoài, cô là một nữ sinh đại học vô tư thoải mái.