Nữ sát nói với đồng nghiệp, “Chụp lại hạ bộ, hạ bộ của hai người phụ nữ này chắc chắn giống nhau.”
Uyển Thu thở dốc, nhất thời trong lòng cô tràn đầy thù hận.
Nam cảnh sát do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn giơ điện thoại lên.
Tuy nhiên anh ta chưa kịp bấm nút chụp thì cửa phòng thẩm vấn đã bị người ta đạp văng ra.
‘Bùm!’ một tiếng nổ lớn, khiến cho tất cả mọi người tê dại cả đầu óc.
Gương mặt nam cảnh sát lập tức tái nhợt, vội vàng vứt điện thoại đi.
“Đội trưởng…đội trưởng Lê.”
Lê Trú bước vào phòng, người anh phát ra một luồng khí lạnh.
“Các anh thẩm vấn như này đây hả?”
Một nam một nữ nhìn nhau, không ai dám trả lời.
Lê Trú liếc mắt nhìn một lượt, rồi ánh mắt anh dừng lại trên người Uyển Thu, vì cô đang ở gần anh nhất.
Nữ cảnh sát nghẹn ngào nói khác hẳn với giọng nói khi nãy, “Đội trưởng Lê, cô ta hình như chính là nữ streamer Tô Vãn, chúng tôi chỉ đang tìm chứng….”
Chó chết! Uyển Thu thầm chửi trong lòng, mặt nhăn nhó hung dữ, không muốn để cho anh thấy bộ dạng xấu hổ này của cô, cô co rúm người trong góc phòng, ngón tay run rẩy túm lấy quần lót bị kéo xuống, mặc lại một cách khó khăn.
Lê Trú đi qua, dừng lại trước mặt bọn họ.
‘Bùn!’ bàn sắt bị anh đá văng đi, tiếng ồn làm người ta kinh hãi.
Nữ cảnh sát bị dọa cho lùi lại, mắt mở to đầy kinh hãi và sợ sệt nhìn anh.
“Đừng có nghĩ tôi không động tay với phụ nữ, một khi tôi điên lên, tôi không còn lý trí đâu, đến lúc đó….” Anh chỉ tay, “Cô sẽ như cái bàn này đó.”
Chu Nghị im thin thít, anh ta như đang nín thở vậy.
“Cút” Lê Trú lạnh lùng nói đúng một chữ.
Nam cảnh sát vội vàng lao đi, nữ cảnh sát đang ứa nước mắt uất ức, nhưng hình như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng rồi cô ta ý thức được,lại chọn im lặng, cẩn thận rời khỏi tầm mắt của Lê Trú.
Uyển Thu cúi đầu kìm lại nước mắt, muốn chạy khỏi anh, nhưng vừa mới định đứng dậy thì đã bị anh nắm lấy cổ tay kéo lại.
Cô tay cô nằm trọn trong bàn tay anh.
“Dày vò em như vậy vẫn chưa đủ sao?” Uyển Thu thở hổn hển, ngực cô nhấp nhô, “Khó khăn lắm mọi thứ mới kết thúc, xin anh hãy buông tha cho em đi.” Cô rất cứng rắn, nhưng rõ ràng cô đang tức giận.
Nhưng trong mắt Lê Trú, cô như đang dẫn dỗi ích kỷ.
“Em muốn đi đâu?”
“Không liên quan đến anh!”
“Sao lại không liên quan đến tôi?”Anh đột ngột kéo cô lại, Uyển Thu ngã người ra sau, vậy là anh lấy tay ôm lấy eo cô, giữ chặt lại.
Cô thở hổn hển, cau mày lại, “Anh rốt cuộc muốn làm gì em?”
Người đàn ông tỏa ra sự nguy hiểm, nha là cảnh sát, còn đã từng giết người.
Điểm này, bình thường cô không hề cảm nhận thấy, nhưng lúc này đây, nó lại rõ ràng một cách kỳ lạ.
Cô khổng khỏi sợ hãi anh, đặc biệt là đang ở trong đồn cảnh sát canh giữ nghiêm ngặt này, nơi này cảnh báo rõ ràng sự khác biệt giữa thân phận của hai người.
Cơ thể bị người đàn ông khống chế, cô không cách nào dãy dụa ra được, hơi thở của anh càng ngày càng nóng, nó áp sát vào tai cô.
“Ưm….” Cô không nhịn được mà khẽ kêu lên, vô tức vặn vẹo người, “Anh, anh rốt cuộc muốn em làm sao đây?”
“Tôi muốn em không bị sao cả.” Lê trú thấp giọng nói, “Nhà của em đã bị người ta vào và gắn camera giám sát, tôi đụ em thế nào, cũng đều bị người ta quay lại hết.
Chỗ đó rất nguy hiểm, đồn cảnh sát mới có thể đảm bảo an toàn cho em, có tôi ở đây, không có ai dám làm gì em đâu.”
“Ngoài ra, em không thể là trường hợp đặc biệt, bị thẩm vấn là đương nhiên.”
“Dù em có là người phụ nữ của tôi, thì cũng vẫn bị thẩm vấn thôi.”
Giọng nói trầm ấm của anh vừa dứt, thì anh đặt đôi môi hôn lên tai cô, cảm giác tê tê nóng nóng, khiến cô thở gấp.
May thay, khi cơ thể có cảm giác tê dại như vậy nhưng cô vẫn còn ý thức, cô khẽ hỏi lại: “Rõ ràng là làm ở phòng anh mà, tại sao lại thành chỗ em nguy hiểm?”
Lê Trú nhìn cô, ngơ người ra.
“Lần đầu tiên, anh qua chất vấn em, có phải là em tới tháng không, lúc đó là ở phòng em, nhưng sau đó là ở phòng anh, trong nhà tắm, anh đâm em sống dở chết dở mà….”
Bởi vì cô luôn nhớ, nhớ đến dương vật to lớn của anh dính đầy máu, nhấp vô ra liên tục trong âm đạo cô.
Cái cảnh tượng tục tĩu này xảy ra trong phòng tắm nhà anh, cô sẽ không nhớ nhầm đâu.
Lê Trú phản ứng lại, mọi thứ ban đầu như chìm trong bóng tối.
Nhưng những lời nhắc nhở vô tình của cô lại giúp đỡ anh rất nhiều!
Xem ra, chị Lan không hề biến mất, mà chỉ đổi một nơi khác để trốn thôi.
Gan cô ta cũng to lắm! Có lẽ cố ta nhận định, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, vậy mà còn đầy kiêu ngạo xem Lê Trú như con mồi của bọn chúng, chứ không phải Uyển Thu.
Cô chú ý đến vẻ thất thần của Lê Trú, đẩy anh ra, “Mau buông ra!”
Áo vẫn còn chưa kịp cái cúc, ngực cô như muốn bung ra ngoài, anh nhìn từ trên xuống, nhìn chăm chăm ngực cô, bàn tay giơ lên trước ngực cô.
Ngay khi hai tay anh chạm đến ngực cô, cơ thể cô như có có một luồng khí nóng nổ tung ở bên trong, cô hoảng sợ kẹp chặt hai chân, “Điên rồi hả! Bị nhìn thấy thì làm sao?”
Nhưng ngay sau đó, thay vì nhào nặn bộ ngực của cô, anh lại giúp cô cài cúc áo lại cẩn thận.
Từng cái từng cái một một cách cẩn thận từ trên xuống.
“Đổi một nơi khác làm thôi, nhưng lát nữa.
Đến lúc đó, tôi sẽ đến đưa em ra khỏi đây.”