Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Cô không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết rằng, đến cuối cùng, cô và Tiêu
Tử vẫn không thể có một kết cục tốt đẹp.

Cô ngồi trên bậc thang,
nhìn về phía những ngôi sao xa xôi, nhẹ nhàng cười, nghĩ đến cảnh tượng
Tiêu Tử ôm cô vào lòng cùng ngắm sao đêm ở Tô gia. Tiêu Tử, em rất biết
ơn anh đã giúp đỡ em. Em nghĩ rằng mình sẽ quý trọng, bù đắp cho anh,
nhưng, anh lại không cho em một cơ hội…

Em biết, nhất định bản thân mình đã làm điều không đúng.

Cô cười, hai hàng nước mắt nóng ran vẫn cứ thế tuôn trào, lăn dài trên khuôn mặt trắng noãn, rơi xuống chiếc váy cưới xinh đẹp.

Ở cửa khách sạn, người đi đường qua lại, tò mò cảm khái nhìn cô dâu bị
chú rễ vứt bỏ, nhìn cô ngồi trên bậc thềm, giống như đang đợi chú rễ đến rước, một mình lẻ bóng.

Cho đến nữa đêm, khách sạn không còn một ai ra vào, cô mới từ từ đứng lên, kéo lê chiếc váy cưới trắng xóa bước xuống đường.

Dưới ánh đèn, dáng người yểu điệu, thướt tha, cả cái bóng cũng cô tịch như vậy.

Cô đi trên đường, cảm thấy thật giống với cái đêm được ra khỏi tù, trên
người mang theo túi hành lý cũ, một mình trở về nhà. Cô rất mong muốn
được gặp người thân, nhưng có ai ngờ, khi nhìn lại, căn biệt thự nhỏ
thân thuộc giờ đã bị niêm phong cũng tin tức mẹ Hàn Tử đã dời đi chỗ
khác.

Vì thế, hy vọng của cô khi còn ở trong ngục giam cơ cực, rốt cục lại biến mất, hoàn toàn hết hy vọng.

Họ không ghé qua ngục giam thăm cô, không phải vì không có thời gian, căn bản vốn chỉ là họ chưa bao giờ muốn đến .

Ngay lúc này, cô biết rằng, ở Tô gia lạnh lẽo này sẽ không còn một tiếng hỏi thăm ân cần của Tiêu Tử. Bây giờ cô chỉ có thể mỉm cười mà đối mặt,
không thể khóc.

Vì Tiêu Tử không phải cố ý bỏ đi, do anh đã quá
mệt mỏi, muốn gỡ xuống một ít trọng trách, tìm cho chính bản thân mình
một con đường sống.

“Tiểu thư, cần gọi xe sao?” Xe taxi theo hướng cô chạy đến, hạ cửa kiếng hỏi thăm cô.

“Đi Đài Nam Đông bao nhiêu tiền?” Cô hỏi với nụ cười đầy nước mắt. Cảnh này thật sự rất giống với ngày hôm đó.

“Ba trăm.” Lái xe liếc mắt nhìn chiếc váy cưới đánh giá.

“Tôi không đi.” Cô không mở cửa xe, cũng không có bất cứ hành động gì, chỉ im lặng cười nói.

Lái xe hừ một tiếng, lập tức nâng cửa kiếng xe, cũng không quay đầu nhìn lại.

Cô kéo váy cưới, đứng tại chỗ, trên mắt nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Ngày đó ra tù, trên người cô còn đúng ba trăm đồng, nhưng bây giờ, trên
người tuy mặc đồ cưới sang trọng, mà lại không có dù chỉ một xu.

Thậm chí còn chưa kịp đeo nhẫn kết hôn, Tiêu Tử đã rời khỏi.

Cuối cùng, cô vẫn trở về thời điểm vừa ra tù, quay lại là Tô Đại Lận vừa
hoàn tất cải cách, còn Tiêu Tử, vẫn chỉ là một giấc mộng.

Rạng ba giờ sáng, đi về khu biệt thự Đài Nam Đông, cửa hàng tiện lợi 24h vẫn
còn mở cửa, đèn đuốc sáng trưng, nhân viên ngồi trước cửa hàng ngủ gà
ngủ gật. Cô lẳng lặng đi qua, nữ nhân viên cửa hàng đột nhiên nhảy dựng
lên, tỉnh ngủ, giật mình chạy đến xem,“Ô, ai đây? Mặc thế này mà đi mua
cái gì?”

Đại Lận đi ở phía trước, nhẹ nhàng cười, cười đến cô đơn.

Đúng vậy, cô mặc thế này mà vào đây mua cái gì chứ?

Trên đường, những chiếc xe đắt tiền không ngừng chạy qua, chiếu đèn làm cô
chói mắt không thể mở mắt được. Sau khi cô tới gần Đằng trạch, chỉ thấy ở đó đang có yến tiệc, trang trí lộng lẫy, hoan hỉ đón khách, long trọng
mà xa hoa. Có thể là lễ đính hôn, nhưng cũng có thể… là kết hôn.

Đằng lão khoác trên người bộ tây trang thẳng thớm, đang cùng phu nhân cùng
nhau nghênh đưa khách quý, đứng ở cửa cùng Trâu bí thư, cùng một vài
quan chính phủ nói cười.

Đại Lận nhìn qua một lượt, chợt hiểu được điều gì đó…

Không thể tin được, thì ra cô và Tiêu Tử đã chọn cùng ngày với bọn họ…

A. Cô lại nhẹ nhàng cười, xoay người, đi về hướng biệt thự của Tô gia.

Tô gia tối đen như mực, cô tiến vào mà không bật đèn, thả mình nằm trên
ghế sô pha. Nơi này thực sự rất tĩnh lặng, Nơi này thực sự rất tĩnh
lặng, không bị bất cứ thứ gì ràng buộc, có thể ngủ một giấc thật sâu.

Vì cái gì mà nước mắt cứ thế chảy xuống? Thật khiến người ta càng thêm đau lòng.

Cô nằm trên sô pha, ôm gối thật chặt, lòng run run.

Nữa tiếng sau, cô thay chiếc váy cưới ra, cho vào túi rồi vứt ra sọt rác.

Ánh mặt trời đầu tiên dần lộ ra sau tầng mây, cô đứng trước khu biệt thự, nhìn xung quanh con đường.

Đây là đường về nhà, cô sẽ không quên, nhất định sẽ đi đường này về thăm cha.

Cô ngồi xe đến bệnh viện, mặc một bộ đồ rẻ tiền, nói muốn gặp mẹ Tiêu.

Y tá ngẩng đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói:“Cô tới chậm rồi, Tiêu phu nhân đêm hôm qua đã được đưa vào phòng cấp cứu, không thể gặp bà ấy bây giờ.”

“Ý cô là sao?” Hốc mắt cô đỏ lên, đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an.

“Tiêu phu nhân một tay gây dựng Hồng Vũ, hôm qua lại nghe tin tuyên bố giải
tán, toàn bộ cổ đông rút lui, rất nhiều vốn đã không biết đi đâu, Tiêu
phu nhân nhất thời không chịu nỗi đã kích. Trước mắt các bác sĩ đang cố
gắng cứu chữa, mọi việc vẫn chưa biết về đâu.” Y tá ôn hòa giải thích,
trong ánh mắt hiện lên chút khinh bỉ hèn mọn: “Hồng Vũ phá sản, gần như
trở thành đề tài nóng, Tô tiểu thư, chả lẽ cô không biết?”

Đại Lận toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hai mắt còn không nhìn nổi về phía trước.

Thì ra do công ty xảy ra chuyện, Tiêu Tử mới bỏ đi, bỏ lại cô, làm cô phải chờ đợi, nhưng còn những người khác đâu? Họ làm gì?

Cô chậm rãi đi đến hành lang phòng cấp cứu, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Tử
ngồi ở ghế, mười ngón tay đan chặt vào nhau, hai khuỷu tay chống lên
đùi, đầu cúi thấp trầm tư.

Anh không nghe tiếng bước chân của cô, đầu vẫn không ngẩng lên, vẫn chìm trong hàng tá suy nghĩ, cả người mệt
mỏi cùng tuyệt vọng.

Bộ tây trang màu trắng đã nhăn nhúm lại. Đó là âu phục trong hôn lễ của anh.

Cô đứng một chỗ, không hề động đậy. Chỉ như vậy, chỉ lặng im nhìn anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui