Thư Mẫn Mẫn
Sau khi náo loạn ở Đằng trạch xong đi ra ngoài, Mẫn Mẫn cảm thấy buồn cười về thái độ cũng như sự bình tĩnh của Trâu Tiểu Hàm, cười nói với Đằng tổng: “Vừa rồi ngài cũng nhìn thấy tính tình của cô ta rồi, luôn mồm kêu 'Chồng của tôi', có thể không biết xấu hổ đến như vậy luôn, cái gì cũng đều nói ra miệng! Ai là chồng của cô ta chứ, cũng không nghĩ lại lần trước mình khốn nạn vô liêm sỉ như thế nào, dùng cái bản mặt tiểu thư khuê các đó, lại kê đơn hạ thuốc Đằng tổng ngài……”
Đằng Duệ Triết im lặng nghe, nhoẻn miệng cười, đột nhiên trầm giọng hỏi ngược lại: “Làm sao cô biết được lúc trước cô ta kê đơn hạ thuốc tôi? Còn có rất nhiều chi tiết của vấn đề, ví dụ như Đại Lận bị bắt cóc, bị đánh, giống như cô rất rõ trong lòng bàn tay?! Tất cả, đều là chủ nhân của cô nói cho cô biết sao?”
Mẫn Mẫn đang ngồi lên ghế phụ, nghe vậy vội vàng quay đầu, vội vàng giải thích: “Không, tất cả những điều này đều là Dĩnh Nhi nói cho tôi biết! Bình thường tôi hay nói chuyện phiếm với cô ấy, chuyện gì cũng đều nói hết, vì thế qua một thời gian dài, tôi mới biết được những chuyện trước kia của cô ấy, nói tôi là bạn tốt của cô ấy cũng không sai!”
“Ồ, thì ra là như vậy?” Đằng Duệ Triết khẽ nâng hàng lông mày, cười nhẹ, rõ ràng không tin lời giải thích này, chắc chắn Mẫn Mẫn đang nói dối.
Nhưng mà hắn không có tiếp tục truy hỏi, vững vàng tay lái di chuyển xe, chạy ra cổng biệt thự Đằng gia, thẳng đường đến công ty!
Nửa giờ sau đến công ty, hắn tự mình đưa Mẫn Mẫn tới trước quầy lễ tân, nhìn Dĩnh Nhi đang ngồi thẫn thờ ở bàn làm việc một cái, sau đó lại nhỏ giọng dặn dò Mẫn Mẫn: “Mua một phần cơm trưa phong phú vào cho cô ấy, xem ra cô ấy thức dậy chưa có ăn gì, trong lòng còn có suy nghĩ nặng nề! Hơn nữa giải thích rõ ràng chuyện phát sinh giữa chúng ta cho cô ấy, đừng để cô ấy hiểu lầm!”
“Biết rồi!” Mẫn Mẫn nhu thuận gật đầu, ái muội đứng sát bên người hắn, ngẩng đầu, cố ý bốn mắt nhìn nhau với hắn ở đại sảnh đầy người đến người đi này, “Đằng tổng, em bị hạn chế khu vực làm việc, sau này không thể đến văn phòng của ngài được.
Nếu có chuyện gì, em sẽ nhờ bạn tốt của em là Dĩnh Nhi đến văn phòng của ngài chuyển lời có được không?”
Đằng Duệ Triết buông hàng mi liếc mắt một cái nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mẫn Mẫn đang làm nũng, mím lại bờ môi, khuôn mặt tuấn tú nhàn nhã, toàn thân cao quý nghiêm nghị, xoay người bước chân về phía cửa thang máy, không để ý đến cô ấy nữa.
Ngay lập tức, mấy cô nữ nhân viên xinh đẹp trước quầy lễ tân bắt đầu lôi kéo Mẫn Mẫn không cho phép cô lại đuổi theo Đằng tổng, nhỏ giọng mà buôn chuyện.
“Mẫn Mẫn, thật sự là em cùng với Đằng tổng hả?” Vừa lấy tay chỉ, vừa nháy mắt ái muội nhìn Mẫn Mẫn.
“Đúng vậy, chính là cái dạng giống như các chị nghĩ!” Mẫn Mẫn cười quyến rũ, thoải mái thừa nhận: “Vừa rồi các chị không nhìn thấy ánh mắt sủng nịnh của Đằng tổng dành cho em sao? Đằng tổng chính là như vậy đó, trước mặt người bên ngoài thì thích giả vờ lạnh lùng, đóng cửa lại thì nhiệt tình như lửa! Ai, đêm qua vậy mà khiến em mệt chết đi được.”
“Vậy thái độ của Đằng lão gia thì sao? Thật sự ông ta cho phép em ở cùng một chỗ với Đằng tổng hả?”
“Đúng vậy! Đằng tổng là con trai của ông ấy, con mà thích, ông ấy không muốn chấp nhận cũng phải thừa nhận thôi! Ha ha ~ các chị ơi, các chị đang hâm mộ, hay là đang chúc mừng vậy? Em ngửi được mùi vị có người ghen tị thì phải?”
—
Thư Mẫn Mẫn
Mẫn Mẫn không thèm để ý đến những tin đồn nhảm ở công ty, đeo mắt kính thật to, mang theo chiếc túi xách hàng hiệu Đằng tổng mới mua cho cô, xoay eo vểnh ᘻôиɠ đi ra ngoài mua cơm trưa cho Đại Lận.
Dưới cái ngày nắng đẹp như vậy, cho dù là đi ra ngoài mua cơm trưa, cũng phải sửa soạn thật kỹ, phải có dáng vẻ xinh đẹp nhất.
Nữ nhân viên ở công ty này, các chị muốn hâm mộ ghen tị hay thù hận thì cứ việc đi, Thư Mẫn Mẫn tôi xuất hiện ở nơi đây chính là để cho các người xầm xì to nhỏ, nói cho sướиɠ miệng xong rồi thì về nhà mà cho con bυ", hầu hạ chồng của mình, tắm rửa cho sạch sẽ mà đi ngủ.
Cả đời người phụ nữ, không dễ dàng gặp được một người đàn ông yêu thích tính tình và bản chất thật của chính mình, đừng có liếc mắt đưa tình với mấy vị thái tử gia có tiền có của ở chốn công ty, còn người đàn ông của mình thì xem như một bức tường khô khan không hấp dẫn.
Các người mắng tôi là hồ li tinh, không phải là vì các người không thể tự biến mình thành hồ ly tinh của Đằng tổng, bởi vậy mới ở trong này đi ghen ghét sao?
Tôi chỉ nhìn thôi xem như cũng hiểu được, mấy bà chị giật dây tôi đi quyến rũ Đằng tổng, thật ra trong lòng các chị đều là một lũ ma quỷ, thấy mình không lọt vào mắt xanh của Đằng tổng, nên mới tìm chuyện vui trêи người tôi, tìm niềm an ủi, ước gì tôi bị Đằng lão gia đuổi giết, trở thành trò cười cho toàn công ty!
Nhưng ngại quá đi, bản thân tôi lại không sợ những điều này, rất thích nhấc lên sóng gió cho đỡ buồn chán vậy đó, ngày qua ngày bình thản thì bản thân lại không thoải mái.
Hơn nữa Đằng tổng là người của Đại Lận, ai trong các người cũng đừng hòng hy vọng mơ tưởng có được!
“Mẫn Mẫn à, đi đâu mà xinh đẹp vậy? Hình như lúc này chưa phải giờ tan làm mà.” Nữ đồng nghiệp nhìn chằm chằm không chớp mắt vào chiếc túi xách hàng hiệu mà cô cầm trêи tay, để lộ một nụ cười khinh thường đầy giả tạo, “Đây là túi LV, chắc là Đằng tổng mua cho nhỉ, tối qua em qua đêm ở chỗ của ngài ấy à?”
Đúng là một con hồ li tinh giữa ban ngày ban mặt, thật không biết xấu hổ!
“Đúng vậy.” Mẫn Mẫn hạ cặp mắt kính trêи mũi xuống một chút, nũng nịu cười ngọt ngào, “Không chỉ có qua đêm, mà là còn qua đêm ở Đằng gia của ngài ấy! Chị à, không phải là chị cũng muốn như vậy sao? Hay là em giới thiệu em họ của Đằng tổng cho chị nhé, nghe nói chưa kết hôn, hơn nữa lại còn rất đẹp trai tuấn tú đó.”
“Không có hứng, chị không muốn làm một người phụ nữ ở chốn lầu xanh!” Cô gái kia vội vàng giơ cao biểu ngữ trinh tiết ngay thẳng, đôi mắt nhỏ lén trừng một cái, nhìn Mẫn Mẫn cười nhạo, “Chị nói thật, thật sự nhìn em Mẫn Mẫn rất giống gái ngành đó!”
“Có hả?” Mẫn Mẫn nhún vai, cúi đầu liếc mắt nhìn bộ áo quần mùa hè hàng hiệu rất thanh nhã của mình, lại nhìn bộ quần áo cố ý khoe ngực của cô gái kia, “Có phải gần đây chị hay cho con bυ" đúng không, mặc quần áo không đàng hoàng gì cả, hay là để chuẩn bị lúc nào cũng có thể sẵn sàng cho con bú? Mẫn Mẫn cũng nói thật, dáng chị như bò sữa ấy, cho dù có cởi sạch trước mặt Đằng tổng, ngài ấy cũng không thèm liếc mắt một cái.
Bởi vì nhìn thật là ngán, giống như nhìn thấy một con bò sữa đang đứng trước mặt, ngực thì vừa đen lại vừa xệ ~”
“Cô nói cái gì vậy, dám mắng tôi ư?!” Trước mắt khách sạn Cung Điện Hoàng Gia đang quy hoạch, cho nên cô gái này được điều chuyển đến đây, đang lo không có người để cho mình mắng, không ngờ được ở đây lại đụng phải một cô gái có diện mạo ra vẻ như Tô Đại Lận, thật đúng là khiến cho loại ruồi bọ như cô ta giống như nhìn thấy máu, hận không thể tát cho đứa con gái nhỏ tuổi này một cái tát thật mạnh!
Bình sinh cô ta ghét nhất cái loại con gái nhỏ tuổi mà đã dựa vào nhan sắc như vậy, bởi vì loại con gái này mà tồn tại, trực tiếp khiến cô ta trở thành phế phẩm bị đào thải, đi đến đâu cũng không chiếm được ưu thế, khắp nơi đều bị ngăn cản không thăng chức được! Bởi vậy cô ta đấu không lại những nữ đồng nghiệp cùng tầm tuổi, chỉ có thể đứng đây bắt nạt tất cả những cô gái nhỏ tuổi hơn mình!
Lúc trước cô ta tưởng mình có thể thăng chức lên làm chủ quản, nên không dám kết hôn, chỉ sợ công ty ngại chuyện kết hôn sinh con mà từ chối, rồi áp chế cô ta, sau đó đề bạt từng người nữ đồng nghiệp bên cạnh mình!
Cũng may mặc dù cô ta không có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng mà có một bộ ngực bự tròn căng, vì thế luôn cẩn thận cố ý khoe ra trước mặt lãnh đạo, mặc áo quần càng ngày càng thiếu vải cũng như xuyên thấu, kết quả cuối cùng, cô ta bị bạn trai bỏ, cũng không được thăng chức, luôn luôn giậm chân tại chỗ ở công ty!
Cho nên cô ta luôn không hiểu, vì sao mình càng muốn đi lên trêи, lại càng không đi được? Cô ta không dám nói lãnh đạo không có mắt, bị mù mới không nhìn thấy những cố gắng của mình, nhưng không chấp nhận đề bạt thăng chức cho cô ta, chắc chắn nguyên nhân là do mấy cô em gái xinh đẹp trong năm nay! Vì xã hội bây giờ, có nhiều quy tắc ngầm lắm!
“Không phải cô chỉ là một nhân viên đứng quầy lễ tân thôi sao! Hay chỉ là một nhân viên bị Đằng chủ tịch ban hành lệnh hạn chế khu vực làm việc như một bình hoa di động, ở trước mặt tôi mà thể hiện cái gì! Sớm hay muộn cũng có ngày công ty này đuổi việc cô!”
“Bà chị bò sữa này, tôi thể hiện cái gì?” Mẫn Mẫn cười ha ha, nâng cái cằm lên một cách kiêu ngạo, lại xoay xoay chùm chìa khóa xe của Đằng tổng trong tay, “Tôi chính là đang ra ngoài mua cơm, đang đi yên lành, bị bà chị bò sữa ngăn lại để càu nhàu, mắng tôi là bình hoa di động, mắng tôi thể hiện! Như vậy hỏi xem tôi có bị oan ức hay không? Bà chị bò sữa, chị đã không nhận ý tốt của tôi, không muốn làm quen với em họ của Đằng tổng thì thôi, vậy tôi đi mua cơm đây.
Lần sau đừng để tôi nhìn thấy những lời lẽ thô tục phát ra từ cái miệng của chị nữa nhé, nếu không tôi nói Đằng tổng đuổi việc chị trước đó!”
Dung nhan xinh đẹp của Mẫn Mẫn đột nhiên lạnh lùng, không hề mỉm cười, liếc mắt nhìn bà cô bò sữa một cái, xoay người ngoắt ᘻôиɠ đi ra đại sảnh của công ty.
Cô lái chiếc xe Bugatti Veyron của Đằng Duệ Triết đang đậu trước cửa trụ sở công ty, nghênh ngang chạy rêu rao khắp nơi mà mua cơm trưa cho Đại Lận, phanh xe cái két ở một nhà hàng xa hoa nhất gần đó.
Nếu Đằng tổng đã có ý dặn dò, vậy cô sẽ mua cho Đại Lận một phần cơm trưa tốt nhất, đồ ăn có nguyên liệu dinh dưỡng nhất, dù sao Đằng tổng cũng là chủ chi đài thọ, cô có mua đắt bao nhiêu thì tâm cũng không đau thịt cũng không đau.
Tháo cái kính mắt ra, khí phái đi vào đại sảnh của nhà hàng, cô chọn cho mình một góc, gọi cho mình một món kem điểm tâm.
Ai ngờ có một nhân viên phục vụ nói cho cô tên của một căn phòng, nói có vị tiên sinh cần mời cô đi qua đó, nhất định phải đi.
Cô nghe xong, buông xuống hàng mi dài, nhìn mặt bàn mà tự hỏi, sau đó ngẩng đầu lên rất nhanh, cười, không nói hai lời đi về địa điểm được chỉ định.
Đi vào cánh cửa phòng, một người đàn ông đứng ở bên cửa sổ, thân ảnh thon dài đưa lưng về phía Mẫn Mẫn, cổ họng dùng một lực hùng hậu, lại mang theo một ý lạnh nhè nhẹ: “Gần đây cô không có tuân theo mệnh lệnh làm việc, có rất nhiều chuyện là cô tự mình chủ trương, tự biên tự diễn! Cô cho là mình đang làm việc cho ai?”
“Nhưng em cũng không có thương tổn đến Trâu Tiểu Hàm.” Mẫn Mẫn chậm rãi đi về phía người đàn ông đó, đôi mắt xinh đẹp lộ ra một chút ánh sáng nhu hòa, không hề sống động tinh ranh, liếc ngang liếc dọc, mà là nhìn chăm chú ôn nhu vào bóng dáng trước mặt, “Em không có dọa cô ta đến mức sảy thai, cũng không có làm gì cô ta cả, cô ta vẫn là Trâu Tiểu Hàm sống an nhàn sung sướиɠ, an toàn mà dưỡng thai, thuận lợi sinh con.
Em chỉ giúp Đại Lận giải tỏa cơn giận một chút, đền bù những gì mà ta đối xử thua thiệt với Đại Lận.”
“Nhưng cô đang cố ý đối nghịch với tôi!” Người đàn ông xoay người, tiếng nói êm tai đột nhiên oán hận, đôi mắt nho nhã tuấn tú bỗng nhiên hung ác âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mẫn Mẫn, “Tôi cũng không có chỉ đạo cô vào ở lại Đằng gia, ngang nhiên ở trêи bàn ăn mà khiêu khích người của Đằng gia! Cô làm như vậy, đơn giản chính là muốn khiến tôi phải chú ý cũng như nổi giận, để tôi nhớ kỹ về cô vì sao lại như vậy! Nhưng Thư Mẫn Mẫn, tôi cho cô nghe, cô chính là một quân cờ, một quân cờ tự động dâng lên cửa! Nếu chỉ vì một chút tâm tư kia của cô, phá hủy kế hoạch hoàn chỉnh của tôi, tôi sẽ khiến cô biết sợ hãi gọi là gì!”
Mẫn Mẫn nghe vậy, mặc dù trấn an bản thân phải bình tĩnh, muốn trước sau như một mà cười vô tư lự, nhưng đối mặt với ngọn lửa giận của anh ta, cô vẫn có chút khó chịu, bước nhẹ hai bước, khuôn mặt ảm đạm nở một nụ cười tươi: “Một vị vương tử cao quý lịch sự tao nhã như vậy, vì sao nhất định phải tranh đoạt những thứ vô dụng này? Tiếp xúc với anh, ở trong lòng em anh vô cùng hoàn mỹ, ngoại trừ việc không thương em, em không tìm thấy một tì vết nào.
Nhưng bây giờ em lại phát hiện, vị vương tử hoàn mỹ cũng sẽ trở thành kẻ trung thành ngu ngốc, cũng như hiếu thảo một cách ngu ngốc, biến thành một con người có âm mưu có thù hận.
Anh có biết, khi anh nghe lời làm việc cho bác mình đi giết hại Tô Đại Lận, trêи lưng cũng đã bắt đầu đeo một mạng người rồi không?”
“Bởi vậy?” Người đàn ông này nhăn lại hàng mi, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm lãnh, cười một cách vô tình nhìn Thư Mẫn Mẫn, “Nên cô mới không ngừng thay tôi bồi thường cho Tô Đại Lận, đi ngược lại với mệnh lệnh của tôi? Nhưng cô cho rằng mình là ai? Cô cho là bản thân mình thực sự hiểu biết tôi, là có thể tự mình chủ trương vi phạm mệnh lệnh của tôi sao, bắt đầu xung đột với Đằng gia và Trâu Tiểu Hàm ư?! Thư Mẫn Mẫn, ngoại trừ tôi chỉ biết gọi cô là Thư Mẫn Mẫn, còn lại không có một chút hứng thú gì! Hiện tại cô nói cho tôi nghe được lắm, không cần dùng thước mà đo lường tâm tư của tôi, tôi để cô làm chuyện gì thì hãy làm chuyện đó! Đây là do lúc trước cô toại nguyện tự tiến cử với tôi, cầu xin tôi sử dụng cô, đồng ý chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm! Đừng để tôi phải thất vọng và tức giận, cũng đừng để tôi phải thua cuộc chỉ vì tùy tiện tiếp nhận một quân cờ như cô! Tôi đối với cô, ngoại trừ chuyện lui tới liên quan đến công việc, chỉ đạo một người cấp dưới như cô làm việc, giao cho cô nhiệm vụ chăm sóc Tô Đại Lận, còn lại dù chỉ một tia hứng thú với cô cũng không có!”
—
Phu nhân bí thư
Chấm dứt bữa cơm trưa với một bầu không khí quỷ dị, Đằng Duệ Triết cũng không dừng lại, cũng không hề nói một câu, con ngươi mang ý cười tà lãnh, đem Mẫn Mẫn đang to miệng mắng chửi hai nhà Trâu Đằng đi ra cửa của Đằng gia, tuyệt tình lái xe rời đi!
Phu nhân bí thư ngồi ở bàn cơm, âm thầm cắn răng, thật sự cảm thấy vô cùng đau đớn đối với phản ứng của Đằng phụ Đằng mẫu, càng không dám yên tâm giao con gái cho bọn họ.
Vì thế dìu Trâu Tiểu Hàm đang mang thai lên lầu, sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, bà viện cớ quay lại Trâu gia lấy chút đồ, lại ngồi xe đi thẳng đến trụ sở của tập đoàn Đằng thị.
Bởi vì, bà ta cần phải biết rằng, rốt cuộc Đằng gia xử lý bố trí Thư Mẫn Mẫn như thế nào, có phải thật sự tiếp tục giữ cô lại ở công ty hay không?
Kết quả ở tầng một, bà nhìn thấy Thư Mẫn Mẫn nghêng ngang lái chiếc xe cao cấp của Đằng Duệ Triết rời đi, so với trước kia còn kiêu ngạo hơn, thế mà có thể một mình lái chiếc xe cao cấp của Duệ Triết ra ngoài mua cơm, còn chỉ trích mắng mỏ nhân viên của công ty, nghiễm nhiên xem mình mới là thiếu nãi nãi chính quy của Đằng gia!
Trong lòng bà càng thêm tức giận, nhưng lại không thể chạy đi đánh được! Hai mắt nhìn về phương hướng mà Mẫn Mẫn rời đi, thiếu chút nữa nghiền nát hàm răng, quay đầu dặn dò tài xế của Trâu gia ngăn lại bà cô bò sữa da đen kia, hỏi tình huống xảy ra vừa nãy ở đại sảnh, để bà cô bò sữa da đen kia hỗ trợ cung cấp tin tức sự việc.
“Để cho cô ta giám sát hành tung của Thư Mẫn Mẫn ở công ty từng giờ từng phút, bao gồm cả những người gần gũi với cô ta, cũng như hành tung của mấy người bạn đó.
Ta không tin con yêu tinh kia có thể chịu được cô đơn, không lén lút đi lên tìm Duệ Triết! Ta tin tưởng chắc chắn cô ta sẽ nhờ người bạn đang mang thai đi truyền lời lại, tiếp cận Duệ Triết, nói với người phụ nữ ngực bự kia cũng chú ý tới hành tung của người đang mang thai đó! Sau này ta sẽ giúp người phụ nữ ngực bự kia được thăng chức!”
“Vâng, thái thái, tôi đi làm ngay!”
—
Dĩnh Nhi
Đại Lận ngồi làm công tác thống kê ở quầy lễ tân, đã nhìn thấy Mẫn Mẫn cãi nhau cùng bà chị ngực bự kia từ sớm, nhưng chính mình lại không thể nói chuyện, đi qua cũng không khuyên can được gì, liền rót một ly nước, im lặng ngồi ở quầy lễ tân theo dõi tình hình.
Theo cô nhìn thấy, quả thật Mẫn Mẫn có chút rêu rao, mua một hộp cơm thôi mà, không cần thiết phải xách túi hàng hiệu cũng như chạy dòng xe sang, khiến toàn bộ nhân viên của công ty biết được mối quan hệ thân mật giữa cô và Đằng Duệ Triết.
Vừa rồi hai người nói lời tạm biệt trước mặt cô, Mẫn Mẫn lại dán lên người Duệ Triết, động tác ngày càng tự nhiên, ngày càng thân mật, nhìn động tác xoay chuyển rất đặc biệt.
Cô nhịn không được mà suy nghĩ, Mẫn Mẫn cố ý làm như vậy, rốt cuộc là để cho ai xem?
Hay là Mẫn Mẫn thực sự có tình ý với Duệ Triết?
Hơn nữa cô còn không biết, buổi sáng hôm nay Mẫn Mẫn có chui vào trong chăn của Duệ Triết hay không, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì ở trong phòng?
“Êu, Black widow chặn đường Mẫn Mẫn kìa, có trò hay để nhìn!” Mấy cô nữ đồng nghiệp bên cạnh vừa ăn cơm đựng trong cặp lồng, vừa hóng chuyện, “Nghe nói Black widow này từ nhà hàng của khách sạn ở Giang Bắc chuyển qua đây, ở nơi này lại thích bắt nạt người khác, còn suốt ngày khoe hai cái bái bánh bao ra bước mặt lãnh đạo.
Kết quả là ở cuộc họp người lao động đầu năm của công ty, trực tiếp chuyển bà này đến vị trí nhân viên thấp nhất, còn ra thông báo đề nghị bà này chỉnh đốn lại trang phục nơi công sở.
Sau đó bà này rơi vào thời kỳ mãn kinh, gặp người nào cũng khó chịu nổi giận, lúc nào trong lòng cũng có suy nghĩ ác cảm.
Hơn nữa tôi còn nghe nói, khách sạn bên Giang Bắc bị giảm biên chế hơn một nửa, nhưng Black widow này mạng lớn, có quan hệ thân thích với quản lí Dương, nên mới được bảo vệ như vậy.”
“Quản lí Dương nào vậy?”
“Quản lí Dương của nhà hàng Cung Điện Hoàng Gia đó, bây giờ được điều chuyển đến tập đoàn làm chủ quản của bộ phận công tác thống kê, người hiền lành, năng lực cũng giỏi, vậy mà lại có họ hàng thân thích với Black widow này.”
“Tôi thì hy vọng lần này Mẫn Mẫn có thể trị được cái bà Black widow kia, để cho bà ta đừng có dựa hơi vào người chị của mình mà chui lên chui xuống ở đây nữa, đừng có thấy ai mới vào làm cũng đi bắt nạt!”
“Mẫn Mẫn rất lợi hại, sẽ không thua bà ta đâu! Nhưng Mẫn Mẫn vậy mà lại có chìa khoá xe của Đằng tổng, có túi xách LV, Đằng tổng thật là quá tâm lý biết chiều ý cô ấy vô cùng!”
“Cô ghen tị hả? Vậy sao lúc trước không theo đuổi Đằng tổng trước đi, để rồi giờ lọt vào tay của Mẫn Mẫn?” Các cô gái hi hi ha ha náo loạn cả lên, dọn dọn dẹp cặp lồng đựng cơm, liếc mắt nhìn người ngoài cuộc như Dĩnh Nhi một cái, tụm năm tụm ba đi toilet sửa soạn lại nhan sắc.
Dĩnh Nhi không để ý tới các cô ấy, dùng khăn lau khô bàn làm việc, lại nhìn thấy bà cô lần trước tát cô ở khách sạn Cung Điện Hoàng Gia bị một người đàn ông có bộ dạng như tài xế đang ngăn lại, ông ta chỉ chỉ ra ngoài cửa, ý bảo Black widow đi ra ngoài nói chuyện, cũng sử dụng khoé mắt liếc nhìn một cái về phía cô.
Một cái liếc mắt này, khiến cô cảm thấy có gì đó cực kì không đúng, vội vàng hướng về vị trí màn hình lớn hiển thị hình ảnh camera ghi lại!
Bình thường ở quầy lễ tân đều có một màn hình hiển thị hình ảnh camera theo dõi, thuận tiện bảo vệ an ninh trật tự, cũng như bảo trì an toàn những tầng lầu thông nhau.
Chỉ thấy ở màn hình, xe của Trâu gia đang đậu trước cửa, nam tài xế dẫn Black widow đi đến một góc sáng sủa, vừa đi vừa nói, rõ ràng là có chuyện quan trọng cần thương lượng!
Cô hơi hơi cúi đầu, chỉ hơi suy nghĩ, vẫn cầm lấy di động đi về phía thang máy, đi tìm Duệ Triết.
Cùng Duệ Triết bàn bạc, nói cho hắn biết, có khả năng hành tung của bọn họ bị Trâu gia giám sát, tốt nhất tất cả mọi chuyện vẫn cẩn thận thì hơn.
Torn thấy cô chủ động lên đây, lập tức gọi điện thoại nội tuyến cho Đằng tổng ngay, cười nói: “Đằng tổng, bạn của Mẫn Mẫn lên đây, có còn muốn ăn cơm với Cổ tiên sinh nữa không?”
Sau đó cúp máy, trực tiếp đi mở cửa cho Đại Lận, mỉm cười nháy mắt với Đại Lận: “Mấy ngày nay đều là chị chăm sóc Tiểu Tuyết Cầu, nó bị bệnh không hề nhẹ, cứ rêи ư hử đòi mẹ.
Khi nào thì em lại đến thăm nó?”
Đại Lận cười ấm áp, nhìn Torn cảm kϊƈɦ, biết là Torn đang thử cô, cũng không dám nhận ra nhau quá sớm, xoay người đi vào phòng.
Mà trong phòng không phải chỉ một mình Duệ Triết, Cổ Ngạo đã lâu không gặp cũng đang ở đây, giống như hai người đang bàn bạc chuyện công việc rất quan trọng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Thấy cô đẩy cửa bước vào, Đằng Duệ Triết đứng dậy đi tới ngay lập tức, nhíu mi hỏi cô, có phải Mẫn Mẫn đã xảy ra chuyện gì hay không?
Mà Mẫn Mẫn này, chính là chỉ cô.
Hắn đang hỏi có phải cô đã xảy ra chuyện gì hay không? Bởi vì nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, cô sẽ không chủ động lên đây tìm hắn.
Cô liếc mắt nhìn Cổ Ngạo ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm về phía cô không chớp mắt, cô không dám đứng gần Duệ Triết quá, liền đi tới bên cửa sổ, ý bảo bọn họ lại đây xem.
Giờ phút này chiếc xe kia của Trâu gia đang lăn bánh, chuẩn bị rời đi cho kịp thời gian, Duệ Triết chỉ cần liếc mắt xem một cái, sẽ hiểu được, hiểu được thân phận của cô sẽ bị đào móc ra ngay lập tức, có thể sau này bọn họ sẽ không thể gặp lại nhau nữa, tất cả nên lấy đại cục làm trọng.
—
Cổ Ngạo
Đằng Duệ Triết đi đến bên cửa sổ, dùng kính viễn vọng từ văn phòng liếc mắt một cái nhìn xuống dưới, khuôn mặt tuấn tú đang hăng hái phút chốc trở nên ám trầm, quay đầu nói với Cổ Ngạo: “Thì ra là người của Trâu gia đến đây, chắc là không có chuyện gì tốt.
Cổ Ngạo, lúc cậu đi xuống, nhân tiện giúp tôi xem bọn họ muốn làm cái gì, bọn họ không ngu ngốc mà gây cản trở Trâu bí thư trong thời điểm mấu chốt quan trọng này đâu.”
“Được, bây giờ tôi sẽ đi xuống.” Cổ Ngạo gật gật đầu, lại liếc mắt một cái nhìn Dĩnh Nhi đang mang thai, có chút ý cười thâm sâu, xoay người đi ra cửa.
Sau khi đi ra, anh đi đến trước bàn làm việc của cô em gái, gõ gõ lên mặt bàn, hỏi: “Người phụ nữ mang thai này đến đây làm gì? Giống như có mối quan hệ với Đằng Duệ Triết vậy, có thể xông thẳng vào văn phòng của cậu ấy.”
“Anh, trong lòng anh là biết rõ rồi, còn ở đây hỏi em nữa! Đi, em đưa anh ra thang máy!” Torn cười duyên đứng lên, vừa tiễn anh trai, vừa bổ sung nói một câu: “Dĩnh Nhi đến công ty làm thật lâu rồi, nhưng chú ý đến cô ấy, cũng là chuyện vài ngày gần đây.
Nếu không phải bởi vì Thư Mẫn Mẫn kia, có khi vĩnh viễn em cũng không chú ý đến sự tồn tại của Dĩnh Nhi.”
“Thư Mẫn Mẫn chính là Tô Đại Lận trong truyền thuyết sao?” Cổ Ngạo cười nhẹ, đôi chân dài bước nhanh về thang máy, “Tính cách hoạt bát như vậy nhìn không giống lắm, Tô Đại Lận hẳn là ôn nhu hơn, mang một chút ưu thương, đâu có hoạt bát như vậy!”
“Em cũng cảm thấy thế! Nhưng nếu Đằng tổng không thừa nhận, em cũng không dám ra kết luận.
Anh, lần này anh đến tìm Đằng tổng là vì chuyện gì?” Cổ Dư soi gương vuốt tóc, luôn giữ bộ dạng sạch sẽ chỉn chu của mình, không chấp nhận được một chút luộm thuộm, “Là vì Đại Lận mà đến, hay là vì Đằng tổng?”
“Anh đến để xem tân Đại Lận trong truyền thuyết, nhân tiện nói những chuyện sau này với Đằng Duệ Triết.” Cổ Ngạo nhìn thẳng em gái ở trong gương, vẫn lộ ra một chút nụ cười mềm nhẹ mê người, “Sau này khả năng Đằng tổng nhà em muốn đi làm quan, giao tiếp với giới chính trị, một bước có thể có được quyền thế cao nhất, xoay chuyển thế cục trước mắt! Anh ủng hộ cậu ấy.”
—
Trong văn phòng, Đằng Duệ Triết cùng Đại Lận đang nhẹ nhàng ôm nhau, tâm chạm vào tâm, cùng nhau im lặng nhìn về phía xa xăm bên ngoài cửa sổ.
Bọn họ không nói gì, nhưng bọn họ biết, con đường tương lai phía trước, kẻ thù có nhiều lắm, tất cả cần phải cẩn thận, thận trọng.
Bọn họ không muốn đã gần một năm lại tái diễn bi kịch, cầu nguyện Đại Lận bình an, con yêu khỏe mạnh, không hề tham dự chuyện tranh đoạt gì.
Chỉ có như vậy, bọn họ mới có một hạnh phúc chân chính cùng bình an.
—
Đằng Duệ Triết
Trước khi Đằng thị chính thức chuyển giao quyền lực, Đằng phụ tìm con để nói chuyện một lần cuối cùng, yêu cầu con đuổi việc Thư Mẫn Mẫn, hơn nữa trục xuất ra khỏi Cẩm thành, đi càng xa càng tốt, không thể ở trước mặt công chúng lại náo loạn làm chuyện xấu mặt!
Đằng Duệ Triết gật đầu sảng kɧօáϊ, đồng ý vào ngày diễn ra đại hội cổ đông cấp cao đó, tự mình sẽ đưa Thư Mẫn Mẫn ra nước ngoài, không làm ảnh hưởng đến danh dự của Đằng gia.
Đồng thời, hắn cười hỏi lại một câu: “Phía Đằng Vi Trì, bây giờ ba tính sao?” Đằng Vi Trì làm nhiều chuyện cho ông như vậy, lại đi theo làm tay sai nhiều năm, sao lại dễ dàng từ bỏ ý đồ được?
“Đây là chuyện giữa ba và nó, con chỉ cần nhớ rõ chia tay Tô Đại Lận đi, tiếp quản Đằng thị cho thật tốt là được rồi!” Đằng phụ khẽ nâng mày nghiêm túc theo dõi hắn, khoanh tay chậm rãi đến gần, ánh mắt lại lóe ra ánh sáng lạnh như băng, “Ba biết con vẫn không hề nguôi giận chuyện tám tháng trước, hận ba và mẹ, nhưng hôm nay nếu ba đã đồng ý đem Đằng thị giao vào tay con, điều này đã nói lên rằng ba không sợ hãi bị con trả thù.
Ba hy vọng con có thể hiểu được, chúng ta mới là người một nhà, còn kẻ như hổ rình mồi này, đều là kẻ địch! Mà đã là kẻ địch, đều là bước lên xác thân nhân mà sống, cũng không có cái loại tình cảm chú cháu gì!”
“Nhưng ba biết rõ mục đích của tôi, còn muốn giao toàn bộ quyền lực cho tôi, không sợ tôi hủy diệt Đằng thị sao?” Đằng Duệ Triết nhếch mép cười lạnh, từ sô pha đứng lên, ánh mắt tà mị nhìn thẳng vào ba mình, “Tôi nghĩ hẳn là ông cũng hiểu được, tôi không có khả năng chia tay với Đại Lận, càng không thể để xảy ra chuyện ông lại sử dụng chiêu giết người diệt khẩu với cô ấy!”
“Bởi vậy ba tình nguyện để Đằng thị bị hủy diệt trong tay của con, cũng không nguyện ý để rơi vào tay của Đằng Vi Trì!” Đằng phụ vung tay áo, lạnh như băng mà nhìn chằm chằm vào con của mình, gằn từng chữ một, “Hiện tại, ba cho phép con gặp gỡ Tô Đại Lận, hơn nữa ngoại trừ Cẩm thành ra, hai đứa đều có thể đi chỗ khác hẹn hò! Nhưng mà không được cho cô ta một danh phận, phải tập trung vào chính chuyện của con! Cuộc đời này của ba, cho dù có chết đi, cũng không chấp nhận cô ta!”
“Được!” Đôi mắt của Đằng Duệ Triết càng lạnh lùng hơn, trêи khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia cười lạnh, âm khí bức người mà nhìn chính ba mình: “Nếu để tôi phát hiện ông lật lọng thêm một lần nữa, khốn nạn vô liêm sỉ mà phái người đi ám sát cô ấy, tôi sẽ không ngại chuyện trước đây mà bắt tay với Vi Trì, cho bậc cha chú trong nhà như ông không thể sống yên ổn cả đời được! Đừng tưởng rằng lấy vị trí đứng đầu tập đoàn là kìm hãm được tôi, là có thể cho ông thở phào nhẹ nhõm! Hiện tại ngoài tôi ra, còn lại là Vi Trì, ông không còn sự lựa chọn nào!”
—
Tô Dại Lận
Đại Lận và Mẫn Mẫn ở quầy lễ tân làm việc, bà cô ngực bự cứ lượn lờ xung quanh hai người, lúc thì xem Mẫn Mẫn, lúc thì nhìn Đại Lận, chẳng khác gì bệnh nhân thần kinh.
Mẫn Mẫn trừng mắt liếc bà ta một cái, để bà ta cút đi, thế này bà ta mới ngừng liếc ngang liếc dọc, đi đến phòng pha trà, âm thầm gọi điện thoại cho 'Chủ nhân' của mình: “Hai người bọn họ vẫn luôn làm việc, không có đi lên lầu, cái người mang thai kia cũng không đi lên lầu, tất cả đều bình thường……”
Đại Lận ôm bụng bầu nhẹ nhàng đi đến phía sau cô ta, vừa rót nước uống, vừa nghe cô ta nói chuyện điện thoại, khóe môi thản nhiên lộ ra một nụ cười.
Làm sao Trâu gia lại có thể tìm một người có tâm lý xấu bụng làm nội gián như vậy chứ? Người này không thông minh thì không nói, mà lại còn bị điên nữa, cả ngày cứ lượn lờ quanh tụi cô, sợ cô và Mẫn Mẫn không biết bà ta đang giám sát mình!
Mẫn Mẫn sớm đã nhìn ra manh mối, trực tiếp ngồi dũa móng tay ở quầy lễ tân, chỗ nào cũng không đi cả.
Lúc này gần đến giờ tan tầm, Mẫn Mẫn đem vụn móng tay vứt vào sọt rác, đứng dậy phủi phủi chiếc váy ngắn khêu gợi của mình, xách túi ra về, “Dĩnh Nhi, hết giờ rồi, hôm nay để tớ lái xe.”
Cô liền mở khóa dòng xe cao cấp của Đằng tổng mà huênh hoang khắp nơi, mỗi ngày đều đưa đón Dĩnh Nhi đi làm, muốn làm thế nào là làm thế đó, ai cũng không quản lý được!
Dĩnh Nhi thấy Mẫn Mẫn ra về, đổ nước trong ly đi, thu dọn xong cũng chuẩn bị ra về.
Nhưng sau khi ngồi lên xe, bỗng nhiên Mẫn Mẫn nói với cô: “Đằng tổng nói, người của Trâu gia và Đằng gia có khả năng sẽ điều tra chỗ ở của tớ, tìm tớ gây chuyện.
Bởi vậy vì sự an toàn của cậu, ngài ấy để cậu về ở lại ký túc xá nữ.
Không phải chúng ta có giường ở ký túc xá sao? Hiện tại đang giữa kỳ nghỉ hè, phòng ký túc xá sẽ có sinh viên ở lại làm thêm, cửa luôn mở.
Bây giờ tớ phải cắt đuôi những người theo dõi tớ, thả cậu xuống xe ở ngã tư đường, cậu tự gọi xe taxi quay về trường.”
Dĩnh Nhi nghe xong, giơ tay ra dấu OK.
Hơn mười phút sau, Mẫn Mẫn thả cô xuống ở một ngã tư đường, sau đó lái con xe Bugatti Veyron của Đằng Duệ Triết lao vào dòng xe trêи đường như bão táp, cắt đuôi người của Trâu gia đang theo dõi cô.
Đại Lận nhìn, thật muốn toát mồ hôi hột vì Mẫn Mẫn phóng xe vút đi như bay, sợ cô ấy lái xe nhanh sẽ gặp chuyện không may.
Trước kia cô cũng từng chạy xe bạt mạng như vậy, biết hậu quả của việc đua xe!
Chỉ hi vọng Mẫn Mẫn phải chú ý an toàn, nhất định phải chú ý an toàn.
Sau đó vươn tay muốn đón xe taxi, đột nhiên một chiếc xe màu bạc dừng lại trước mặt cô, phanh két một cái, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của Duệ Triết, “Lên xe, anh đưa em đến một nơi!” Hắn mở cửa xe ra giúp cô, ý bảo cô nhanh chóng lên xe, đừng để người ta theo dõi!
Cô cười nhợt nhạt, mang theo bé cưng ngồi vào trong xe của hắn, nhẹ nghiêng người, cùng hắn trao một nụ hôn nhẹ, xuất phát.
—
Thư Mẫn Mẫn
Dòng xe cộ đông đúc chen chúc, vài ngã tư đường, mấy con đường lớn, tất cả đều chật ních xe ô tô, từng chiếc nối đuôi nhau, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến một chiếc xe đang lao tới.
Mẫn Mẫn lái xe bay nhanh vào khuôn viên trường, sau đó dừng xe thật mạnh ở con đường nhỏ dưới hai hàng cây, nhảy chân sáo đi về phía trước.
Giờ phút này cô mới cho người theo dõi của Trâu gia hít khói, thật kϊƈɦ thích, thật thành công, nhưng cô hiểu được, cô không cắt đứt được sự dây dưa của Trâu gia dành cho cô, cho dù hôm nay có cắt đuôi được, sau này chỗ ở của cô cũng sẽ bị điều tra ra, sau đó sẽ có liên tiếp những chuyện phiền phức xảy ra!
Nhưng cô không hối hận khi ngụy trang thành Đại Lận, gặp phải phiền toái, bởi vì những điều này đều có ý nghĩa, so với những tháng ngày cô ở Bắc Kinh còn tốt hơn, có giá trị nhiều hơn.
Bởi vì, nếu cô không giúp anh ta làm một chút gì đó, làm sao anh ta sẽ biết, cô cũng có những ưu điểm của mình?
Cô không ngừng thở phì phỏ, ngửa đầu nhìn một đóa hoa hồng nhạt trêи cây mà cười, đôi mắt sáng lấp lánh, cũng kỳ vọng có được một giấc mộng mềm mại màu hồng.
Chốn học đường tinh thuần, là nơi mang giấc mộng thiếu nữ, cho dù có trải qua bao nhiêu lần, người ta cũng nguyện ý trở lại nơi này.
Bởi vì chỉ có ở nơi đây, người ta mới có thể phát hiện tình yêu hồn nhiên như thế, cuộc sống tốt đẹp như thế.
Trước đây, ánh mắt đầu tiên của cô đã từng nhìn thấy một chàng trai, bất chấp mưa gió mà theo đuổi anh ta, nhưng sau đó cô lại phát hiện, nếu muốn được anh ta yêu, phải chấp nhận trả giá, giúp anh ta làm rất nhiều chuyện.
Mà không phải là cầm một bó hoa hồng, đứng trong mưa gió chờ anh ta.
Bởi vì như vậy không hề có ý nghĩa.
—
Điều hòa ở trong phòng đã được thay mới, từng đợt không khí lạnh tràn đầy căn phòng, thổi bay cái oi bức giữa mùa hè khô nóng.
Mẫn Mẫn nằm ở trêи giường, mặc dù là ngủ, nhưng vẫn cảnh giác nghe được tiếng mở cửa ở phòng khách, nhanh chóng bật người dậy, mở đèn sáng ở đầu giường.
Cánh cửa này, ngoại trừ cô và Đại Lận có chìa khóa, anh ta cũng có, lại càng không thể thiếu sát thủ do Trâu gia Đằng gia phái lại đây mở cửa phòng của cô giữa đêm hôm khuya khoắt.
Nhưng những điều này cũng chẳng sao cả, từ giây phút cô cải trang thành Tô Đại Lận, cô biết mạng của mình chỉ còn một nửa.
Cho dù không ai cứu lấy cô, Đằng Duệ triết chỉ đơn giản để cô làm một kẻ chết thay, cô cũng hiểu được.
Bởi vì tất cả những điều này là tự cô tìm tới, không ai bắt ép cô cả.
Cô khoác thêm áo, nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn phòng khách tối đen như mực.
Không có súng ngắm, cũng không có sát thủ, chỉ có một thân ảnh cao lớn như một kỵ sĩ u linh đứng trước cửa phòng cô, dùng một đôi mắt đang nảy lên ngọn lửa giận mà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
—
“Tô Đại Lận đâu?” Tiếng nói êm tai, trầm thấp mà rõ ràng, lại khiến người nghe muốn rét run, “Đây, chính là hoàn thành nhiệm vụ mà tôi giao sao?”
“Vì cắt đuôi mấy người phiền phức, em sắp xếp cho cô ấy ngủ lại phòng ký túc xá nữ……”
“Cô đang phản bội tôi!” Người đàn ông nâng tay, một cơn gió sắc bén sượt lên mặt, một tiếng 'Phách', Mẫn Mẫn chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình bị một vạt áo vụt qua thật mạnh, sau đó cảm thấy trêи mặt đau rát, cơ thể lùi về phía sau ngã xuống mặt đất, đau đến nỗi không phát ra một tiếng nào.
“Ký túc xá nữ vốn không có người!” Người đàn ông chậm rãi đến gần cô, tiếng nói không có nổi giận, ngạo nghễ nhìn cô rồi lại chớp mắt lạnh lẽo, “Vì sao lại làm kẻ phản bội? Là để cho một người vốn không có khả năng yêu cô nhìn cô với một đôi mắt khác sao?! Thư Mẫn Mẫn, hết lần này đến lần khác tự ý hành động, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục, tôi đều có thể xem như không có gì, nhưng duy nhất lần này, chính là cô đang khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi!”
“Em không có, thật sự là em sắp xếp để cô ấy ngủ lại ký túc xá nữ.” Mẫn Mẫn nhanh chóng bò từ dưới đất đứng lên, nghĩ tới việc muốn ôm anh ta, nhưng không dám, chỉ có thể nhìn từ xa, ” Người của Trâu gia theo dõi em, em thả cô ấy xuống ngã tư đường, để cô ấy tự bắt xe về ký túc xá nữ…… Nếu anh không tin, bây giờ chúng ta đi đến ký túc xá nữ……”
“Tôi vừa điều tra qua ký túc xá nữ, cô đang muốn chứng minh điều gì?” Người đàn ông lạnh giọng hỏi cô, hơi hơi cúi thân hình cao to của mình, trong đôi mắt chứa đầy sự chán ghét, “Lần sau, đừng tự cho là đúng khi tiếp nhận thực hiện nhiệm vụ! Cô đang tiếp nhận nhiệm vụ cải trang để trả thù tôi, phản bội tôi, mà tôi, đã quá dễ dàng tin cô một lần!”
—
Tô Đại Lận
Đại Lận ôm Tiểu Tuyết Cầu đứng ở ban công lầu hai, hôn hôn lên mặt 'thằng con', nhìn biển hoa hướng dương trước biệt thự dưới bầu trời đêm, nhẹ nhàng hít thở hương vị tươi mát này.
Nếu có một ngày không còn muôn vàn khó khăn, bọn họ không bị đuổi giết, không bị cản trở, nhất định cô sẽ dẫn theo con ở nơi này hái hoa hướng dương, chờ ba của con yêu về nhà.
Cô phải tin tưởng người đàn ông của mình vĩnh viễn bảo vệ cô và con, mặc kệ Trâu Tiểu Hàm có bày mưu tính kế gì, trong lòng hắn cùng tấm thân của hắn luôn bảo trì sự trung trinh đối với cô.
Cho dù Trâu Tiểu Hàm có gài bẫy hắn, giành lấy danh phận Đằng thái thái, người đàn ông này cũng vẫn là của cô, cả đời này đều vậy, không bao giờ xa rời cô.
“Suy nghĩ chuyện gì? Bây giờ chúng ta xuất phát.” Hắn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy, hôn hôn lên vành tay trắng nõn của cô, đôi mắt trầm thấp giọng nói khàn khàn: “Đừng lo lắng, mấy ngày nay ở cửa biển Sanya, anh em của anh ở đó sẽ bảo vệ tốt cho em và con, bọn họ có mối quan hệ với giới quan chức của tỉnh cũng như giới giang hồ, sẽ không gặp chuyện gì không may.
Bệnh viện phụ sản ở Sanya cũng đã chuẩn bị giường, lúc nào cũng sẵn sàng chờ em chuyển dạ.
Đợi đại hội cổ đông cấp cao trao quyền ở công ty kết thúc, Đằng Vi Trì không hề gây sóng gió nữa, anh lại đón em về.”
Đại Lận gật gật đầu, không phải lo lắng vấn đề này, mà là lo cho hắn và bản thân mình.
Hiện tại người âm thầm đối đầu kia là ai, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng.
Người kia không phải người ngoài, lại chính là anh em trong nhà.
Bởi vậy vì để cho con yêu khoẻ mạnh, hắn không thể không đưa cô đến đảo Hải Nam trước, tránh cho Trâu gia Đằng gia nhận ra cô trong thời khắc quan trọng, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi bất nhân bất nghĩa mà hãm hại bọn họ.
Cô không phải lo lắng chuyện bi kịch tám tháng trước lại tái diễn, bởi vì hắn sẽ không để những người kia có cơ hội thực hiện lại chuyện này, mà là lo lắng hắn một mình ở lại nơi đây đơn độc chiến đấu, sẽ bị thương tổn.
Bởi vì cha mẹ của hắn, anh họ của hắn đều lập mưu tính kế hắn, thậm chí là thái đội của ông nội, cũng không rõ đen tối thế nào, cho nên cô sợ là phải, để rồi đến một ngày khi đón cô từ biển đảo trở về, nhìn thấy bộ dạng của hắn bị người nhà bắt tay phối hợp thương tổn hắn.
Cô luôn luôn nghĩ, nếu cô không thể giúp được gì, lại không ngừng cản trở hắn, không những khiến hắn bị kiềm hãm, lại khiến mình cũng bị tổn thương, như vậy cô còn có thể ở bên cạnh hắn sao?
Nếu kết quả của chia lìa là hai người đều bình an, vậy có gì là không tốt?
“Đại Lận, anh đi nghe điện thoại, di động đang đổ chuông.” Từ ban công đi tới, hắn nhẹ nhàng buông cô ra, để cô nằm lên giường, còn mình thì đi qua một bên nhận điện thoại, trầm giọng nói 'Alo, ai vậy', thân thể cao lớn vĩ ngạn chậm rãi di chuyển qua một bên, “Nói đi!”
“Ha ha, không nghe ra giọng của anh sao?” Đối phương cười lạnh lùng, “Hiện tại cậu đưa cô ấy đi cũng vô ích, bởi vì tiếp theo, anh sẽ cho cuộc sống của cậu 'Muôn màu muôn vẻ', cứ chậm rãi mà chơi với anh! Có lẽ cậu không cần nhiều con để làm gì, nhưng nếu cô ấy biết chính cậu đã phản bội cô ấy, có con với một người phụ nữ khác, cậu cảm thấy cô ấy sẽ nghĩ gì? Điều này như một cây kim trong lòng cô ấy rồi chứ?”
—
Cổ Dư
Đi ra khỏi biệt thự, Đại Lận ngồi lên máy bay đi đảo Hải Nam ngay trong đêm, đi theo là anh em Long Lệ thân tín của Duệ Triết và thư ký Cổ Dư, mười mấy người vệ sĩ ở khoang hạng nhất bảo vệ sự an toàn cho cô.
Nghe nói Long Lệ tiên sinh là từ bên Sanya được điều lại đây làm thân tín cho Duệ Triết, vốn dĩ là con trai thứ hai của Trưởng tham mưu quân khu Hải Nam, hơn tám tháng trước đã từ Hải Nam đến đây, tiến vào công ty của Duệ Triết, dứt khoát một lòng làm cánh tay đắc lực thân tín của Duệ Triết.
Mà theo như Cổ Dư nói, sau khi bay đi Hải Nam, có thể còn có người đón cô, đưa cô đến một nơi yên tĩnh để nghĩ dưỡng, không có ai quấy rầy, yên tâm chờ ngày chuyển dạ.
Hơn nữa Duệ Triết còn lén nhờ cậy một cặp vợ chồng quan chức cao cấp hằng ngày chăm sóc cô, thuận tiện đi lại ở chốn thành thị xa lạ này, ăn ở đi lại ngủ nghỉ hằng ngày, một ít thủ tục tiền sản hậu sản đều có vẻ dễ dàng hơn.
“Vì sợ Đằng gia, Trâu gia tìm được, Đằng tổng không có sắp xếp cho Đại Lận em ở nhà của Long tiên sinh hay nhà của các uỷ viên chính trị, mà là tìm cho em một biệt thự trước bờ biển, có núi có biển, rất đẹp.” Cổ Dư phủ tấm chăn lên cho Đại Lận, khuỵu chân nửa ngồi xổm trước ghế mà trực tiếp kêu tên cô là Đại Lận, trang phục toàn thân thể hiện thành phần trí thức, trêи mặt để lộ nụ cười ôn nhu, “Biệt thự đó có ba người quản gia, là chị, Long Lệ, còn có một nữ giáo sư.
Hơn nữa chúng ta còn có hàng xóm — là vợ chồng Ngao Thần, nghe nói đó là một cặp đôi yêu nhau trải qua tuần trăng mật thần tiên truyền kỳ, từ thành phố khác chuyển đến nơi này sinh sống.
Nhưng mà Đại Lận, em còn nhớ chị không?”
Cô hướng về Đại Lận mà chớp chớp mắt.
Tâm tư của Đại Lận vẫn còn đặt lên thần thái của Duệ Triết khi nhíu mày nhận điện thoại, trong lòng có chút bất an, thấy Cổ Dư ngồi xổm trước mặt mình nói chuyện, ánh mắt nhu hoà chuyển lên mặt của Cổ Dư, gật đầu với cô một cái thật mạnh!
Chị là Cổ Dư, là người khiến em suýt chút nữa bị xe đạp đè, là Torn ăn bánh quẩy kì kèo trả giá! Làm sao em lại không biết chị được, sau khi em ra tù thì chị là người đầu tiên đối xử với em như một người bạn tốt, là người chị tốt cả đời này!
“Đại Lận, quả nhiên em không có quên những chuyện tốt đẹp trước đây!” Cổ Dư kêu lên một tiếng vui mừng, kϊƈɦ động ôm cổ cô, ôm thật chặt, “Chị chỉ sợ em không biết chị, vứt bỏ 'Hạnh phúc phi' của chúng ta! Em còn nợ chị mấy vạn tệ, đừng có nghĩ cắt đứt quan hệ với chị như vậy nhé!”
Đại Lận bị Cổ Dư ôm chặt qua, thiếu chút nữa thở không nổi, nhưng cô lại nhẹ nhàng nở nụ cười, đã nghĩ Torn sẽ gắt gao ôm chặt cô như vậy.
Có ai nghĩ muốn cắt đứt quan hệ với chị đâu, không phải em đã trở lại rồi sao? Đưa em kinh doanh 'Hạnh phúc phi' đi, em sẽ trả lại một vạn tệ kia cho chị.
Nào là học phí của em, sinh hoạt phí của Tiểu Tuyết Cầu, sau khi em với Tiêu Tử giải trừ hôn ước, là bước kinh doanh đầu tiên của em! Em vẫn còn nhớ kỹ.
—
Cổ Dư
Không ngừng ngồi xe một chặng đường dài, Đại Lận mệt mỏi đang ngủ trêи xe.
Đến khi tỉnh lại, một nữ quản gia tuổi trung niên đang ở bên ngoài xe gọi cô là Đằng thái thái: “Đằng thái thái, ngài muốn nghỉ ngơi trước, hay là muốn làm trị liệu trước?”
“Trị liệu gì?” Cổ Dư ở bên cạnh đang giúp Đại Lận mở cửa xe, nghe vậy cười lạnh lùng, cảm thấy nữ giáo sư này chỉ máy móc làm việc, không tốt khi ở chung chút nào, “Bà xem hiện tại mặt vợ của Đằng tổng mệt mỏi như vậy, là cần nghỉ ngơi trước? Hay là làm trị liệu trước?”
Ai có mắt cũng biết chắc rằng trước tiên nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng lấy lại sức! Mang thai mệt chết đi được, bà lớn tuổi như vậy rồi cũng đã từng sinh con, biết rõ loại mệt mỏi này, thế mà ở đây lại làm khó xử Đại Lận!
“Ha ha, Torn tiểu thư, đợt trị liệu này sử dụng sóng siêu âm làm trước khi ngủ, hiệu quả mới tốt nhất, cũng khiến cho giấc ngủ thoải mái hơn.” Nữ quản gia đáp lời nhã nhặn, vẫn mỉm cười, “Đằng tiên sinh đã dặn dò qua, nhất định mỗi đêm trước khi đi ngủ, giúp thái thái làm đợt trị liệu bằng sóng siêu âm, hỗ trợ thái thái khôi phục thanh âm sớm nhất.”
“Vậy Đại Lận, ý em sao?” Torn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nữ giáo sư này một cái, ghét nhất cái loại nói chuyện rào trước đón sau như vậy, khiến người ta muốn bốc hoả, quay đầu lại hỏi ý kiến của Đại Lận, “Có khả năng chính là một loại trị liệu có rung chấn, hiện tại em đang mệt vậy, có thể chấp nhận sao?”
Đại Lận cười gật đầu, tự nhiên đồng ý chấp nhận làm trị liệu ngay lập tức!
Dây thanh quản của cô, cũng giống như đàn dương cầm bị khoá, không thể phát ra âm thanh được.
Chỉ cần tìm đúng cách, đúng bệnh đúng thuốc, dẫn đường giúp cô mở ra, là cô có thể phục hồi giọng nói của mình!
—
Quả nhiên biệt thự sắp xếp cho cô ở ngay bờ biển, đi mấy chục bước ra ngoài kia là biển lớn bao la, ngọn gió thanh lương mang vị biển, từng đợt thổi vào trong phòng.
Cô nằm trong căn phòng xa lạ này, im lặng nhìn màn hình di động, muốn gọi điện cho Duệ Triết ở Cẩm thành xa xôi, nhưng bất đắc dĩ hắn đã có dặn qua, nên không dám tuỳ tiện đi gọi.
Chỉ khoác áo choàng mỏng, ngồi ở ban công ngắm sao.
Con yêu sắp chào đời, cô hi vọng cái ngày bước vào phòng sinh, hắn có thể đến cho đứa bé cái ôm đầu tiên, đón hai mẹ con trở về nhà.
—
Đằng Vi Trì
Ngày đại hội cổ đông cấp cao trao quyền của Đằng thị càng đến gần, tất cả nhân viên của Đằng thị luôn trong trạng thái tinh thần chuẩn bị chiến tranh, đều hướng vào hai vị Đằng tổng mà dựa vào, ngầm lựa chọn tốt vị trí, không ai dám đắc tội với cả hai bên, vừa nể mặt Chủ tịch, cũng nể mặt nhà chú Hai.
Những ngày không bình tĩnh như vậy cứ trôi qua, Đằng Duệ Triết xuất hiện ở công ty thì 'Chào Đằng tổng', Đằng Vi Trì xuất hiện ở công ty thì cũng là 'Chào Đằng tổng', dù sao đây cũng là bầu trời của Đằng gia bọn họ, người nào cũng kêu là Đằng tổng, ai là cấp dưới cũng chỉ là làm công ăn lương! Vì thế tâm trạng của bọn họ, cứ chậm rãi bình tĩnh, tính chờ có kết quả của cuộc đại hội cổ đông trao quyền rồi mới ôm ᘻôиɠ của Đằng tổng, ôm đùi của Đằng tổng, không vội…… Mà hôm nay, trêи mạng xã hội đột nhiên xuất hiện một tin tức nói về “Tấm màn đen phía sau nhà tù nữ của Cẩm thành', mấy ngàn chữ miêu tả về tấm màn đen xử bắn, hai hình ảnh phạm nhân tử hình đối lập nhau, là một tảng đá lớn ném xuống khởi nguồn một tầng sóng to!
Thì ra, có người tung ra tin tức ngày hành quyết xử bắn của tám tháng trước, tung ra hình ảnh người chết thay cho tử tù, chính là khuôn mặt của Tô Đại Lận, ảnh chụp Tô Đại Lận bị bắt cóc đưa vào tù, ảnh chụp cô trùm bịt đầu màu đen bị áp giải đưa ra pháp trường, dòng chữ thông báo miêu tả toàn bộ quá trình thay thế tử tù, đầu mũi dùi chỉ thẳng vào công ty gần đây chèn ép Thư Mẫn Mẫn, cũng như người có lỗi nặng với Tô Đại Lận chính là một vị quan chức cấp cao của Chính phủ trước đây!
Mặc dù không chỉ tên nói họ, nhưng căn cứ một số chuyện phát sinh của tám tháng trước, căn cứ những ảnh chụp này, ai đã xem qua, ai đã chú ý đến tin tức này, sẽ liên tưởng đến vài vị quan lớn quyền thế của Cẩm thành ngay lập tức!
Trong phút chốc, toàn bộ nhân viên của Đằng thị ồ lên, chỉ cần bật máy tính, là có thể nhìn thấy tin tức này, nhìn thấy hai cái tên 'Thư Mẫn Mẫn' 'Tô Đại Lận' này, cũng như nhớ tới Đằng chủ tịch của bọn họ gần đây chèn ép Thư Mẫn Mẫn!
Vốn dĩ Đằng phụ không biết về chuyện này, nhưng sau khi thấy nhân viên công ty gặp ông đều tránh xa đi đường vòng, giống như rất sợ hãi mình, thế này ông mới chỉ đạo thư ký điều tra rõ sự việc, chưa được mười phút sau đã thấy tờ báo nói về tin tức lan truyền trêи mạng xã hội, cùng với những bức ảnh chụp!
Ông ta chấn động, chưa xem hết ảnh chụp đã đánh rơi tờ báo, không chút nghĩ ngợi mà gọi điện cho Đằng Vi Trì, thậm chí ngón tay bấm số còn đang run rẩy: “Làm như vậy thì cháu được lợi ích gì?!”
“Bác, bác đang nói gì vậy? Cháu không hiểu?” Đằng Vi Trì miễn cưỡng cười trong điện thoại.
“Cháu giúp Tô Đại Lận căn bản không có một tia ưu việt!” Nét mặt già nua mà nghiêm khắc của Đằng phụ càng thêm dữ tợn, bàn tay phải đặt ở mặt bàn chậm rãi cầm tờ báo lên, sau đó bàn tay nắm chặt nổi rõ gân xanh, một tiếng răng rắc, “Ta đã muốn giao công ty cho Duệ Triết, cháu cứ việc đấu với ta đi, ta dư thời gian để hủy diệt tiền đồ của cháu, khiến cháu cả đời này cùng cực!”
“Ha ha, ai nói là cháu muốn giúp cô ấy?” Đằng Vi Trì cười ha ha, thân hình thon dài thay đổi dáng ngồi, mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cô ấy chính là một cái công cụ mà bác, cháu và cả Duệ Triết từng lợi dụng qua, nếu đã là công cụ, vậy nên lặp lại lợi dụng mà sử dụng, có hi sinh hay không cũng chẳng sao cả! Bác à, cháu muốn bác thân bại danh liệt, không người chăm sóc trước lúc lâm chung, bác nhìn không thấy sao?! Chỉ vì đám cưới với Trâu gia, đạt được vinh hoa một thể, với mục đích củng cố thế lực, bác lại có thể bắt cóc Tô Đại Lận vào nhà tù nữ, lợi dụng quyền riêng của mình mà giết người diệt khẩu, giết oan một mạng người! Ha ha.”
“Vi Trì, đừng có cười sớm quá, nếu ta mà ngã, cháu có chạy đằng trời cũng không thoát được!” Sâu thẳm trong con ngươi của Đằng phụ, có một ngọn lửa hận đang kịch liệt bùng cháy, âm thanh lạnh lẽo xuyên qua kẽ răng mà nói, hoàn toàn bùng nổ tức giận: “Đừng quên lúc trước là chính cháu ra tay với Tô Đại Lận, đến lúc đó cháu sẽ chết nhanh hơn ta!”
“Bác à, vậy thì làm sao? Cháu chỉ là làm theo chỉ đạo của bác, cũng không phải chủ ý của cháu!” Đằng Vi Trì cười bừa bãi, khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận hiện ra một vẻ lạnh lẽo của ác ma, đứng lên khỏi ghế, “Huống hồ, cháu cứu Tô Đại Lận, cũng không có cấu thành tội giết người.
Cái người giết oan một mạng người, qua sông rút ván, lật mặt lật lọng kia mới chính là bác đó, bác Cả à! Tiếp theo cháu sẽ dẫm lên xác của bác mà bước di, chậm rãi chơi đùa với Duệ Triết! Cháu sẽ cho bác biết, cái gì gọi là kết cục của cả đời ức hϊế͙p͙ người khác, lật lọng với chính người nhà của mình!”
—
Đằng Duệ Triết
Đằng Duệ Triết ngồi ở văn phòng, nhận được tin tức bình an từ đảo Hải Nam.
Hắn lẳng lặng buông ánh mắt, nhìn Đại Lận bị trùm bịt đầu mà đen trong màn hình máy tính, cùng một loạt ảnh chụp pháp trường xử bắn kia, tắt đi.
Lấy tay chống đỡ trán, nhắm mắt im lặng ngồi ở bàn làm việc, suy nghĩ xa xăm.
Đại Lận, chờ anh, cũng hãy tin tưởng anh.
Người đàn ông của em chưa từng có suy nghĩ phản bội em, hắn vẫn có cảm giác của mình, có phát sinh quan hệ hay không trong lòng hắn rõ ràng nhất, cũng phán đoán được âm thanh, bởi vậy sau này cho dù có phát sinh chuyện gì, em nhất định phải tin tưởng anh.
“Đằng tổng, Trâu Tiểu Hàm gọi điện tới, yêu cầu nói chuyện với ngài.” Thư ký mới gọi điện thoại nội tuyến, giọng nói ngọt ngào, “Chắc là có chuyện rất quan trọng muốn tìm ngài, yêu cầu nhất định phải cùng ngài nói chuyện.”
“Nối máy.” Hắn mở cặp mắt lạnh như băng ra.
—
Trâu Tiểu Hàm
“Duệ Triết.” Trâu Tiểu Hàm đang mang thai không dám tự mình đi đến công ty, chỉ có thể không ngừng gọi điện thoại đến văn phòng của Duệ Triết, yêu cầu thư ký nhất định phải có cách liên hệ với thiếu gia, cưỡng chế người ở văn phòng phải chấp nhận.
Hiện tại thật vất vả mới khiến Duệ Triết chịu nghe máy, giọng nói của cô ta mềm nhẹ ngay lập tức, khẩn cầu mà nói: “Anh có thể về nhà một chuyến được không? Có việc muốn tìm anh.”
Duệ Triết nghe giọng nói này, nâng mắt, sắc mặt càng tê buốt hơn, trực tiếp cúp máy, lao đầu vào công việc.
Người đàn bà này giống như không nhìn rõ phương thức giao tiếp của mình với hắn, vẫn nghĩ rằng bản thân vẫn là một Trâu Tiểu Hàm ngày xưa có thể ở trước mặt hắn mà hồn nhiên làm nũng.
Mà Trâu Tiểu Hàm khi xưa, chính là một loại rắn rết khoác lên mình tấm áo mềm mại, nhu thuận cũng không có, độc ác cũng chưa đủ để cho người ta kính nể, chính là không ngừng mượn thế lực của người khác mà phóng tên, vừa nham hiểm, lại có dáng vẻ kệch cỡm, đúng như tên gọi là một cây kim độc!
“Đằng tổng, cô ấy lại gọi đến, nói rằng nếu Đằng tổng bận, không cần thiết phải về nhà, cô ấy sẽ nói qua điện thoại.” Âm thanh của thư ký trong điện thoại nội bộ lại truyền đến.
Hắn đang cúi đầu phê duyệt văn bản, không lên tiếng, ý bảo thư ký lại nối máy.
“Duệ Triết, chúng ta có thể còn đường để rút lui hay không? Nếu em có thể giúp anh trêи con đường sự nghiệp, anh cũng không thể tha thứ cho em sao?” Lúc này đây, Trâu Tiểu Hàm hiểu được nói ít ý nhiều mà đánh thẳng vào vấn đề, không lãng phí thời gian cùng sự kiên nhẫn của hắn, “Em biết lần này anh rất muốn có được tập đoàn Đằng thị, bởi vậy em hy vọng chúng ta đừng cương với nhau như vậy nữa, trước mắt phải đối phó với người ngoài, sau đó mới giải quyết chuyện trong nhà.”
“Người ngoài này không bao gồm cô sao?” Hắn xì mũi khinh bỉ một tiếng, lưng dựa lên ghế da, tầm mắt lạnh lẽo đảo quanh tờ văn bản cầm trong tay, đặt xuống mặt bàn một 'Phách', “Người đàn bà như cô có một ưu điểm lớn nhất, đó là không biết xấu hổ! Hiện tại tôi bận rộn công việc, không có thời gian nói chuyện vô nghĩa với cô! Nếu có chuyện gì muốn tìm, đến công ty gặp tôi, tự tôi sẽ 'Gặp' cô!”
“Chờ một chút, Duệ Triết!” Trâu Tiểu Hàm cướp lời không cho hẳn tắt điện thoại trước, còn nói thêm: “Duệ Triết, cho dù thế nào, em đều đả gả cho anh, tâm đã hướng về phía anh, hướng về Đằng gia.
Nếu anh muốn thừa kế sự nghiệp của ba, em là vợ của anh, cũng có thể giúp anh, giúp ba chồng của mình.
Hơn nữa cuối cùng ba vẫn lựa chọn giao Đằng thị cho anh, đã nói lên trong lòng ông, anh vẫn là con trai của ông, là người một nhà.
Bởi vậy Duệ Triết, anh có thể xem lại vì tình cảm này của ba, trước mắt giúp Đằng gia đối phó với người ngoài được không? Chỉ có một nhà Đằng gia chúng ta hiệp lực lại, mới có khả năng chống trả một nhà chú Hai đang trong thế hổ rình mồi này! Hơn nữa hiện tại không phải anh cần Đằng thị sao? Để chúng ta đồng lòng……”
Mày kiếm của Duệ Triết khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên phát hiện đúng là Trâu Tiểu Hàm hiểu biết chuyện này không phải ít, thân hình to cao đứng lên, bước hai bước, cúi đầu, lạnh lùng mà nói: “Trâu Tiểu Hàm, cô giống như ấn định việc tôi không có Đằng thị thì không làm được gì nhỉ? Ở đây mà giảng hòa nói điều kiện với tôi sao? Nhưng hẳn cô cũng biết, tôi kế thừa Đằng thị, cũng không phải vì cô, mà là vì Đại Lận! Có Đằng thị, chính là tăng thêm một phần lực lượng cho tôi! Nếu muốn Đằng thị mà phải nhấc lên mối quan hệ với loại đàn bà như cô, tôi sẽ ngại bẩn, thà không có còn hơn!”
“Duệ Triết, phía sau em còn có Trâu gia, chẳng lẽ anh không muốn sao?” Âm thanh của Trâu Tiểu Hàm lại chuyển qua cầu xin, “Chẳng lẽ anh thật sự muốn đối đầu với anh họ, với ba, và cả Trâu gia sao? Em là vợ của anh, muốn giúp anh……”
“Đủ rồi Trâu Tiểu Hàm!” Duệ Triết gầm lên một tiếng, ngón tay dài cầm ống nghe điện thoại đặt bên tai, “Hiện tại chuyện tôi muốn làm nhất, chính là giết chết đứa con hoang kia trong bụng của cô, cho cô đừng có huênh hoang như vậy nữa! Bởi vậy lo mà che chở cho tốt cái bụng của mình, đừng để tôi phải nghe thấy giọng của cô thêm lần nữa!” —
“Duệ Triết, đừng như vậy……” Trâu Tiểu Hàm bị cắt điện thoại đột ngột, trong lòng không cam tâm, lại gọi qua.
Nhưng lần này thư ký ở văn phòng không cho cô một chút mặt mũi nào, không nói hai lời trực tiếp cắt đứt điện thoại, để cô gọi điện thoại đến gãy cả tay cũng không nhận nghe.
Vì thế cô không thể không từ bỏ, nằm ở đầu giường, nhìn về phía trước, sắc mặt lạnh lẽo nói: “Duệ Triết, cho dù anh không cần đứa con này, em cũng phải sinh ra nó.
Anh đừng hòng mơ tưởng thoát được mối quan hệ huyết thống này, em cũng không tin anh có một đứa con rồi, Tô Đại Lận có thể thờ ơ như vậy!”
—
Đằng Duệ Triết
Tin tức trêи mạng xã hội lan truyền điên cuồng một hai ngày, đã bị xóa bỏ, tất cả những chia sẻ cũng bị ngăn chặn, tìm không thấy bài viết gốc, cũng không tìm thấy bài báo tiếp theo nói về điều này.
Nhưng cho dù như vậy, tin tức này cũng đã dấy lên một làn sóng chú ý, trong vòng vài ngày đã trở thành một chủ đề nóng nhưng vô cùng nhạy cảm.
Hơn nữa chỉ dựa vào mấy trang tin báo lá cải, mấy ngàn chữ ít ỏi, lại không kinh động đến Chính phủ trung ương, ai dám bắt người đứng sau tin tức muốn chỉ điểm vị quan lớn ở Cẩm thành này! Chẳng qua là dân chúng luôn bàn tán nghị luận, ở trêи mạng chửi bới, bùng lên thời gian đầu, sự việc phát triển phía sau như thế nào, cớ chờ từ từ cũng sẽ đến.
Hôm nay là một ngày mưa rào giữa mùa hè nóng bức, đại hội cổ đông cấp cao tuyển cử nhiệm kì mới của Đằng thị mà mọi người chờ đợi đã đến.
Nói là tuyển cử, thực ra là con kế thừa sự nghiệp của cha, Đằng phụ trực tiếp trao quyền là được.
Mà dựa theo luật lệ thường, tất cả bậc cha chú, người nhà của Đằng gia đều phải tham dự, sau khi hoàn thành buổi lễ trao quyền, kết thúc đại hội, tất cả những người thuộc gia tộc họ Đằng sẽ đến Đằng trạch để ăn cơm, chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ tự cấp bậc thân phận từ trêи xuống dưới, đều là những người có trình độ cao và bậc cha chú bề trêи.
Giờ phút này Đằng gia đang chuẩn bị buổi tiệc, chiếc bàn dài được đặt từ trong phòng khách ra tận ngoài hiên cửa, từng vị trí đều dựa theo cấp bậc ông, bác, chú, con, cháu mà chuẩn bị đồ ăn, vô cùng hoành tráng.
Mà phòng hội nghị ở tầng cao nhất của Đằng thị bị bao phủ bởi một mảnh u ám, bầu không khí ngưng trọng, không ai nói chuyện.
Bởi vì nghi thức trao quyền của Đằng thị phải vài chục năm mới có một lần trước con mắt của mọi người được lên sóng ti vi, xảy ra một ít chi tiết nhỏ.
Mà chi tiết nhỏ này, chính là do Đằng Vi Trì khơi mào, trêи khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn luôn mang theo một nụ cười khẽ, đôi mắt lạnh nhìn nghi thức trao quyền bắt đầu, sau đó lạnh lùng, chậm rãi đứng dậy, ghé vào micro đặt trước mặt nói cho mọi người nghe, phát ra một âm thanh chói tai.
“Trước khi chính thức giao quyền, có phải bác Cả nên làm sáng tỏ một chút tin đồn ở bên ngoài cho mọi người biết hay không?” Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn Đằng Duệ Triết cũng mặc đồ vét phẳng phiu giống mình, ánh mắt ngạo nghễ bức người lại quay qua khuôn mặt của Đằng phụ, “Nếu không có giải thích hợp lý, bác Cả ở đây khó mà khiến mọi người nể phục được, cũng khiến cháu và ba cháu cảm thấy, nhiều năm cố gắng trả giá cho Đằng thị như thế cũng đều là nước đổ ra biển.
Dù sao cho dù Đằng thị của chúng ta có nền tảng ổn định, danh dự một nhà bác Cả cũng bị ảnh hưởng chịu không nổi, người bên ngoài sẽ nghĩ rằng, Đằng thị của chúng ta dùng việc công để mưu cầu lợi ích riêng, lạm dụng tư quyền!”
Đằng phụ nghe vậy chỉ cười lạnh lùng, nhìn về bên này mà liếc mắt một cái, lần này lại lựa chọn không tiếp nhận ý kiến của Vi Trì, tiếp tục nghi thức trao quyền: “Căn cứ quyết nghị của Ban giám đốc Tập đoàn tại cuộc họp đại hội cổ đông, quyết định bổ nhiệm tiên sinh Đằng Duệ Triết vì Thánh Hoàng mà trở thành tân Tổng giám đốc, kiêm chức vụ tân Chủ tịch Ban giám đốc, phụ trách các hạng mục và quyết nghị quan trọng của Tập đoàn.
Quyết định có hiệu lực kể từ ngày hôm nay, được luật sư ghi chép lại toàn bộ quy trình, căn cứ theo quy định của pháp luật hiện hành mà thực hiện!”
Liếc mắt nhìn con trai một cái, trong đôi mắt già có chút lời hứa bất đắc dĩ cũng như than thở, bắt tay với con thật mạnh, nói lời thấm thía thật lòng 'Làm cho tốt'.
Đằng Duệ Triết thu lại nụ cười, lạnh buốt nhìn chính ba của mình, khuôn mặt tuấn mỹ vĩnh viễn lộ ra vẻ cười lãnh đạm, đôi mắt sâu thẳm, không thấy nổi đang mừng hay giận.
Hắn vẫn không nói một câu gì với ông, vẫn là có ý khác mà cười thâm sâu như vậy, sau đó buông bàn tay của ông ra, đi về phía Đằng Vi Trì, vươn tay: “Sau này làm phiền anh họ vì Thánh Hoàng mà góp sức nhiều hơn! Cả nhà chú Hai dốc sức làm việc cho Thánh Hoàng nhiều năm như vậy, không có nhà chú Hai đúng là không được, mong chú Hai và anh họ giúp đỡ tôi một tay!”
“Không thành vấn đề.” Đằng Vi Trì nhoẻn miệng cười tà mị, hào phòng vươn tay bắt tay với Duệ Triết, trong đôi mắt bùng lên ngọn lửa tuyên chiến, “Chú hai và anh, nhất định sẽ 'Giúp' cậu để mắt để công ty, khiến Đằng thị cả đời hùng mạnh!”
Bàn tay to nắm lại thật mạnh, trong ánh mắt lại tỏa ra ánh sáng lạnh, bước đầu tiên phân cao thấp với Đằng Duệ Triết, toàn bộ lực chú ý đặt vào cái bắt tay này.
—
Bình minh, ánh mặt trời ló ra, một ngày mới lại đến.
Đại Lận ngủ đủ giấc vừa tỉnh lại, mặc chiếc váy ngủ mềm mại ngồi ở ghế trêи ban công, phóng tầm mắt ra xa, lúc này mới phát hiện phía trước biệt thự của bọn họ có một khu vực đầy hoa thủy tiên! Cánh hoa mềm mại trắng mịn, nhụy hoa màu vàng, lá cùng thân cây màu xanh vươn thẳng, cả một sườn dốc đều là biển hoa thủy tiên, cùng mặt biển lấp lánh cách đó mấy chục bước chân trong thật hài hòa tương xứng.
Mà ở mặt biển phía xa xa, có một rừng thông um tùm tươi tốt kéo dài ra phía biển, ở đó có một căn biệt thự tư nhân màu trắng nằm trong rừng thông, bí ẩn mà xa hoa, là nơi nghỉ ngơi bí mật của một số đại nhân vật cùng người yêu là minh tinh màn bạc của mình.
Cô không nghĩ rằng nơi này sẽ đẹp như vậy, tầm nhìn trống trải thoáng mát như thế, bất giác cô đi nhanh về phía trước hai bước, nhìn một mảnh màu trắng của hoa thủy tiên ở dưới ban công.
Nhiệt độ không khí nơi này thấp hơn so với Cẩm thành giữa mùa hè nóng nực, thấp hơn nhiều, là nhiệt độ bình thường, ấm ấm, không khí tươi mát, ánh mặt trời ấm áp.
Nhưng một khu vực hoa thủy tiên lớn như vậy, phải gieo trồng nhiều như thế nào, mới có thể chiếm toàn bộ một sườn núi như thế.
Hoa thủy tiên sinh trưởng trong môi trường nước, mới có hình dạng tốt nhất, bông hoa nở đẹp nhất, mà nơi này chính là bờ biển, sung túc hơi nước, sung túc ánh mặt trời, hoa thủy tiên hấp thụ được chất dinh dưỡng, từng bông hoa nở rộ, so với hoa uất kim hương cao quý càng ôn nhu hơn, so với hoa hồng càng thơm ngát hơn, từng mảnh từng mảnh hoa thủy tiên bao vây căn biệt thự nhỏ này, giống như đặt mình trong thiên đường biển hoa!
Hơn nữa, ở giữa biển hoa này không chỉ có biệt thự của cô, còn có một căn biệt thự ở cách vách nữa, có một cô gái, mặc một chiếc váy trắng rộng thùng thình, tóc dài nhẹ buông qua khuôn mặt khiến người ta kinh diễm, thật tương xứng với biển hoa thủy tiên phía sau, đẹp như một bức tranh thủy mặc khiến người ta không thể dời đi ánh mắt.
Cô gái đang nhìn xuống dưới, ngón tay trắng nõn đang vén mái tóc ra sau tai, cười khẽ mềm mại xuống phía dưới: “Tiếu, mau dẫn em gái lên đi, đừng dạy em hái hoa nữa, ba sắp về rồi đó nha ~”
Đại Lận lại nhìn xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện giữa biển hoa có hai đứa trẻ, bé trai có bộ dạng tầm bảy, tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, hàng lông mi dài, trong sự non nớt mang theo vẻ bá đạo, nhất định lớn lên cậu bé này sẽ không tầm thường.
Cậu bé mặc một chiếc quần yếm, bàn tay đang nắm lấy một bàn tay nhỏ bé mềm mại khác, chớp chớp đôi mắt, đỡ lấy hoa thủy tiên, giống một bé gái tầm hai, ba tuổi, vừa đi, vừa cất giọng trẻ con nói chuyện: “Bé, lần trước đến nhà trẻ của em, ở trêи xe anh thấy được người đẹp.”
Em gái: “Vậy anh hai không thương em.” Giận!
Anh trai: “Bạn đó còn đến gần anh nữa kìa!” Cậu nhóc tiếp tục nắm tay em gái đi lên phía trêи.
Em gái: “Chị ấy nói gì với anh?” Đôi mắt trong veo như nước non tơ như một chú nai trừng to, đang ghen.
Con trai nhà này đều là của bé, ba cũng vậy, anh hai cũng vậy!
Anh trai ngượng ngùng sờ sờ cái mũi nhỏ của mình: “Bạn đó nói, cách xa tớ ra một chút!”
Hả!
Cô bé hai, ba tuổi bị dọa cho ngất.
Cô bé còn tưởng rằng, anh hai sẽ giống ba không bao giờ bị bạn học từ chối đâu! Thì ra……
—
Đại Lận đứng trêи ban công, nhìn hai đứa trẻ một lớn một nhỏ nắm tay đi giữa biển hoa, bất giác nở nụ cười, không hiểu sao tâm trạng lại tốt như vậy, như hoa cỏ đón gió xuân.
Có con, có thể xem như có một gia đình đầy đủ.
Ba, mẹ, đứa nhỏ hồn nhiên đáng yêu, một nhà ba người, ai cũng không thể thiếu được, bởi vậy ba đứa nhỏ ở bên ngoài nhất định phải bảo trọng, bình an quay về, chào đón con yêu ra đời.
Con à, con có nhìn thấy không? Sát vách của chúng ta có hai anh em thật là đáng yêu, con sẽ có bọn họ làm bạn khi chào đời, sau đó làm bạn tốt của nhau, kể cho con nghe chuyện xưa, không để con cô đơn, mà một nhà chúng ta, một ngày nào đó cũng giống gia đình bên cạnh này, bình an, vui vẻ tâm hồn……
Như Tuyết đứng đối diện ở trêи lầu, đang quay đầu gọi con, chợt nhìn thấy một thai phụ trắng nõn, phúng phính trẻ tuổi lại có một vẻ mặt ưu thương cùng lo lắng không yên nhìn về biển hoa, trêи khuôn mặt mang vẻ bi thương không thích hợp với tầm tuổi này, có chút kinh ngạc, ánh mắt đặt lên bụng bầu của thai phụ.
Cô gái này, không chừng còn nhỏ tuổi hơn nhiều so với Nghiên Hề, thoáng nhìn bộ dạng chỉ có vẻ mười bảy, mười tám tuổi, vì sao lại có vẻ mặt trầm trọng như vậy?
Cô mỉm cười, đi về phía Đại Lận, cách hai thanh lan can mà cười nói ôn nhu: “Tôi cùng chồng mới chuyển đến nơi này, nghe nói hoa thủy tiên ở đây rất đẹp, so với hoa oải hương càng tươi mát tự nhiên hơn, nên đến đây nghỉ dưỡng, có khả năng hai đứa nhỏ này chơi đùa ồn ào, quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi, mong cô thông cảm.”
Đại Lận lắc đầu, tỏ vẽ không bị làm phiền gì, khách sáo, đôi mắt long lanh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái này, cũng có chút hâm mộ.
Không phải là hâm mộ dung mạo kinh diễm của cô ấy, mà là hạnh phúc của cô ấy.
Bởi vì người phụ nữ đắm chìm trong hạnh phúc, không cần phải cố ý che đậy, cũng sẽ đem tất cả hạnh phúc viết lên mặt, người bên ngoài có thể nhìn thấy được.
“Đại Lận, vào trong ăn một chút gì đi, nếu không em sẽ bị tụt huyết áp mất.” Torn lộ đầu ra khỏi cửa, “Ngày hôm qua đi máy bay em đã không ăn gì rồi, hôm nay rời giường thì uống ly sữa đi, chị không cho phép em để con nuôi của chị đói bụng đâu! Nữ giáo sư vừa nãy làm cơm dinh dưỡng cho em, vất vả lắm đó, em cũng nên cho bà ấy chút mặt mũi!”
Đại Lận không thể không xoay người đi vào trong phòng, khoác thêm cái áo ngủ mà mà Torn đã chuẩn bị cho cô, đi xuống lầu ăn cơm dinh dưỡng.
Mà dưới lầu, nữ quản gia, người làm, vệ sĩ xếp một hàng dài, mười mấy người chuyển động quanh cô, lúc nào cũng sẳn sàng chờ lệnh.
Trêи bàn ăn có cơm Tây, cơm dành cho thai phụ, đặc sản của Cẩm thành đến đặc sản của Hải Nam, tràn đầy một bàn dài! Nếu cô muốn dùng cơm, phải nhờ nữ giúp việc bên cạnh lấy thức ăn dùm mình!
Nữ quản gia thì mở ti vi ra cho cô xem tin tức, cố ý chuyển đến kênh tin tức, để cô tận mắt thấy tình hình chuyển giao quyền lực của Đằng thị!
“Thái thái, đồ ăn có vừa miệng hay không? Tất cả những món này tôi đều dựa vào khẩu vị của cô mà làm.” Nữ quản gia mỉm cười hỏi cô, tóc, khuôn mặt, móng tay vô cùng sạch sẽ, “Mọi người ở đây có thói quen ăn hải sản, nhưng ngày dự sinh của cô sắp đến, không nên ăn nhiều hải sản quá, nên ăn cơm và hoa quả là chủ yếu.”
Đại Lận chính là có chút áp lực khi ăn, thấy nữ quản gia nhắc nhở mình, liếc mắt nhìn Torn ở bên kia, nhờ Torn hỗ trợ cô trả lời.
Cổ Dư, chị là người tôn trọng cần kiệm, tiết kiệm nhất, có thể nhẫn tâm để mình em lãng phí nhiều đồ ăn như vậy sao? Em chỉ cần uống sữa, ăn cháo yến mạch và hoa quả là được rồi, không cần những thứ này!
“Thái thái.” Không đợi Cổ Dư ở bên cạnh mở miệng, đột nhiên nữ quản gia lại lên tiếng, cười nói chuyện: “Thực ra cô có thể tự mình trả lời, chỉ cần nói 'Thói quen' hay 'Không thói quen' thôi.
Không tin cô thử xem, có thể phát ra âm thanh.”
Đại Lận đã không mở miệng nói chuyện hơn tám tháng nay, cảm thấy không được tự nhiên, đôi môi mềm mọng giật giật, không có một âm thanh nào được phát ra từ cổ họng.
Cô không có cách nào khác để nói chuyện là thật, vừa tỉnh dậy đã không phát ra âm thanh……
“Thái thái, cô nói 'A' theo tôi đi.” Nữ quản gia nhẹ nhàng cười, có chút bất đắc dĩ, cung kính hạ thấp người, dùng một đôi mắt kiên định nhìn cô, “Âm thanh được phát ra từ trong cổ họng của cô, đừng ám chỉ bản thân mình không nói chuyện được! Đó chính là cô đã làm tâm lý tự kỷ ám thị với chính mình, nhận định yết hầu của mình bị thương nên không nói chuyện được, dần dần cứ thế mà cổ họng ngừng hoạt động.
Tình huống này cũng giống như tập đi vậy.
Có một số người bị thương ở chân, một thời gian dài chống nạng mà đi, thế nên cuối cùng dù vết thương ở chân đã khỏi hẳn, nhưng cũng không dám buông nạng ra tự đi.
Tối hôm qua tôi có kiểm tra qua cho cô, dây thanh quản của cô không có bị thương, bởi vậy cứ việc thả lỏng nói chuyện, phát ra âm thanh của mình.”
Đại Lận gật gật đầu, muốn làm theo, nhưng……
“Giáo sư, nhìn bộ dạng của Đại Lận có vẻ vẫn không thể phát ra âm thanh được!” Cổ Dư bên cạnh nhìn xem vội vàng muốn chết, vừa kéo tay nữ quản gia, vừa nhỏ giọng nói chuyện: “Bà đừng gạt chúng tôi nữa, cho chúng tôi hy vọng như vậy lại làm chúng tôi thất vọng nhiều hơn, chúng tôi tình nguyện đi bệnh viện hội chẩn, để bác sĩ cho chúng tôi một phương pháp điều trị khoa học!”
“Ai lừa hai người?” Nữ quản gia cười ôn nhu, từ trong túi áo lấy ra giấy phép giáo sư hành nghề y của mình, để Cổ Dư tự mình phân rõ thật giả, “Tôi luôn làm nghiên cứu về tai mũi họng ở nước Pháp, lần này Đằng tiên sinh ra cam kết mới, trả tôi gấp đôi tiền lương, tôi mới bay qua đây làm quản gia.
Dây thanh quản của thái thái đúng thật là không có vấn đề gì, có khả năng mấy tháng trước bị người ta hạ độc quá liều, tạm thời mất đi khả năng nói chuyện, nhưng sau này cổ họng của cô ấy vẫn tự do, không bị thương không đau đớn gì, là cô ấy 'Nghẹn' lâu lắm rồi, tự kỷ ám thị cho chính mình quá lâu, mới khiến bản thân đánh mất năng lực phát ra âm thanh.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Chỉ có thể để cô ấy chịu kϊƈɦ thích, đẩy cô ấy từ trêи vách núi cao ngã xuống, cô ấy mới có dũng khí mở miệng hét to.” Nữ quản gia nhún nhún vai, tỏ vẻ không còn biện pháp: “Hiện tại cô ấy như một bệnh nhân bị đau tay đau chân, cô càng ở trước mặt cô ấy nói kiểu bế tắc như vậy, cô ấy lại càng cảm thấy tay chân mình đau hơn.
Cô càng bức ép cô ấy nói chuyện, cô ấy càng không phát ra âm thanh.
Chỉ có thể để cô ấy tự mình đi tìm cảm giác, tự bản thân chậm rãi luyện tập.”
“Hiện tại cô ấy là phụ nữ mang thai, không chịu nổi một kϊƈɦ thích gì!” Cổ Dư tức giận vỗ bàn thật mạnh, âm thanh bắt đầu tăng cao theo tốc độ ánh sáng, bị câu nói 'đẩy ngã xuống vách núi' của nữ giáo sư kϊƈɦ thích!
Có thể khiến Đại Lận mở miệng nói chuyện là tốt, nhưng nữ giáo sư này lại đưa ra sáng kiến gì vậy chứ, thật hay giỡn cũng không thể nói như vậy được!
“Torn tiểu thư, tôi chỉ đang lấy ví dụ, để hình dung cấp độ kϊƈɦ thích này……” Khóe môi nữ quản gia bất đắc dĩ run run, bắt đầu nâng tay chùi mồ hôi lạnh, “Đây là thuốc đắng dã tật, khả năng cho hiệu quả trị liệu cao.
Để cô ấy can đảm phá tan tâm lý chướng ngại khi nhớ tới những chuyện khủng bố kia, chỉ cần một tiếng 'A' được phát ra, tình hình sẽ dễ dàng hơn.”
“Dù là ví dụ, tôi cũng không đồng ý!”
Mà ở phía sau, Đại Lận không để ý đến cuộc nói chuyện của hai người chui lọt vào tai mình, dùng khăn ăn ấn đè khóe miệng, đứng dậy im lặng lên lầu.
Vừa rồi thử vài lần cô đều không phát ra âm thanh, xem ra đúng là tâm lý có chướng ngại.
Nhưng mà cô cũng không muốn bị dọa sợ hãi giật mình, chậm rãi luyện tập là được rồi.
Đây là một tin tốt, không nên biến thành kiểu giống như giết người diệt khẩu vậy, cho cô một kϊƈɦ thích quá lớn.
Cô ngồi xuống trước bàn gương trang điểm, mở đôi môi ra, cổ họng thanh thanh, chậm rãi, cẩn thận đẩy mạnh khí ở hầu âm của mình……
—
“Đại Lận, hôm nay con có ngoan không?” Âm thanh trầm thấp của Duệ Triết vang lên trong chiếc di động mới của cô, mang theo chút mệt mỏi, “Chuyện ở công ty hơi nhiều, người cũng mệt mỏi theo.
Nhưng mà anh nghe được con của anh đang nói chuyện, ba phải bảo trọng, sớm đến thăm hai mẹ con, con sắp chào đời rồi.
A.
Đại Lận, hai ngày nữa anh sẽ đến thăm em, em phải nghĩ ngơi cho thật tốt.”
Đại Lận cầm di động dán bên tai, nắm lại thật chặt, rất nhớ hắn, muốn sớm ngày đoàn tụ, sau đó đôi môi giật giật, thế mà trong cổ họng lại phát ra một âm thanh 'Duệ' tinh tế.
—
“Đại Lận?” Duệ Triết hô một tiếng nhỏ, tiếng nói trầm thấp lại giống như long trời lở đất, tất cả mệt mỏi trêи người phút chốc biến mất, “Vừa rồi em mới nói gì?!”.