Lỗ Ái


Đằng Duệ Triết – Tô Đại Lận
Người đàn ông này nói những lời này là có ý gì? Đại Lận quay đầu thoáng nhìn hắn đầy kinh ngạc, đang cân nhắc trong lời nói của hắn có một tầng ý khác, nhìn thấy hắn cúp máy, hướng về phía cô mà ngồi.
Hắn tới gần cô, vươn tay nâng cửa kính lên giúp cô, đôi mắt bình tĩnh nhìn qua: “Nếu em đồng ý, ba người chúng ta có thể gặp mặt nhau, nói chuyện trực tiếp, như vậy sau này chắc là cô ấy sẽ không gọi điện cho em nữa.”
Đại Lận nhìn hắn nhẹ nhàng cười: “Anh vẫn thật mâu thuẫn, không ngừng thuyết phục chính mình cũng không yêu cả hai người, lại không thể đi yêu, bởi vì thời gian trôi qua, sẽ thấy cảm giác không quay về được, chỉ biết tình cảm của anh sẽ mang đến tai nạn cho cả hai người, chi bằng buông tay.

Nhưng mà hành động hiện tại của anh, giống như đang cự tuyệt cô ấy mà lựa chọn em, từ trong mắt anh em lại nhìn không thấy anh yêu em sâu đậm vô cùng.

Bởi vậy xin anh nói cho em biết, ngoài chuyện trách nhiệm anh gánh trêи người ra, vì sao anh nhất định phải cùng em ăn bữa cơm này, mà cự tuyệt uống tách trà với cô ấy? Em rất ngạc nhiên.”
Đằng Duệ Triết nghe vậy sắc mặt buồn bã, đem bàn tay to chậm rãi đặt lên mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: “Cảm giác hiện tại của anh là muốn cùng ở một chỗ với em ăn bữa cơm này, anh yêu hay không thương em, cũng không có chút liên quan nào đến cô ấy.

Yêu chính là yêu, không thương chính là không thương, không có bước lui mà mong cầu điều tiếp theo.”
“Nhưng ở sâu trong nội tâm anh lại có áy náy không ngừng liên luỵ cùng với trách nhiệm.” Đại Lận nhẹ nhàng bỏ bàn tay của hắn ra, vẫn nhẹ nhàng cười, “Không phải yêu cũng là một loại trách nhiệm sao? Tuy rằng anh và cô ấy bị tách ra dưới âm mưu kế hoạch, nhưng một chút gì đó ở trêи người cô ấy từng làm anh si mê cùng tình cảnh trước mắt của cô ấy, là vẫn luôn ở trong đầu anh, hai người không có tính chia tay.

Anh có yêu chính là có yêu, sẽ không bởi vì một người khách qua đường là em, mà hoàn toàn quên mất đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm này.

Mà anh yêu em cái gì, chính anh cũng không trả lời được, vậy chứng minh, em ở trong mắt anh quả thật không có chỗ nào để anh nhớ rõ.

Bởi vậy xin anh đừng là một Tiêu Tử tiếp theo lại đến để thương tổn em, mỗi một lần anh không cam lòng mà chiếm đoạt, đều đã làm cho em gian nan không đứng thẳng để đi được, mà điều em thật sự cần, là một người đàn ông biết đau lòng em, tôn trọng em, thưởng thức con người em, em là xương sườn của anh ấy, anh ấy là kiếp này của em.

Nhưng Đằng Duệ Triết anh, vĩnh viễn không thuộc loại đàn ông này.”
Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết đen tối, chậm rãi rút bàn tay to của hắn ra, mắt nhìn về phía trước mà nói: “Năm đó Đại Lận em đuổi theo anh chạy là vì yêu anh điều gì.

Nếu không có sự tuỳ tiện kiêu căng năm đó của em, cố ý dây dưa, có lẽ cả đời anh sẽ không bao giờ chú ý đến em.

Nhưng chú ý chính là chú ý, cũng bởi vậy mà bị hấp dẫn, đau lòng em thương tiếc em, muốn tiếp tục đi cùng em về phía trước.

Bi kịch năm đó của Tố Tố, là anh sơ sẩy ở phía trước, Lâm Nhã Tĩnh bày ra ở phía sau, hơn nữa Đại Lận em lại bị người ta xúi giục, vội vàng đi đến cửa hàng hoa tìm cô ấy, do đó làm cho mình lọt vào một âm mưu phóng hoả.

Đại Lận em trở thành tác giả phóng hoả trong cái âm mưu lớn này, cũng là nạn nhân, bị tổn thương sâu nhất, anh có dùng cả đời mình cũng không có cách nào bù đắp lại.

Nhưng dù nói như thế nào, năm đó Tố Tố là vị hôn thê của anh.

Trước khi bắt được kẻ chủ mưu phía sau vụ án tham ô, anh biết được cô ấy mất tích li kì, không có khả năng cho rằng chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng làm tất cả để điều tra manh mối, một Lâm Nhã Tĩnh lại làm nổi lên mưa máu gió tanh, anh mới biết được hiện tại anh đã dùng chính phương thức của mình mà thương tổn em thật sâu sắc.

Đại Lận em không phải từng bước đi lên cùng anh, là do anh cướp đoạt được từ trong tay Tiêu Tử mà có, anh thật may mắn vì năm đó em quấn quýt lấy anh, làm cho anh chú ý đến em ở phía sau Tố Tố.

Anh thích dùng phương thức đoạt lấy, bắt em đến trêи giường của anh, chiếm lấy em, cho em chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của anh, cùng chung sống với anh một đời, nhưng mà hiện tại mới phát hiện, chính anh đã huỷ diệt cơ hội mà em dành cho anh, khiến em bị thương, thương tích đầy mình, mà giữa chúng ta, quả thật tồn tại ngăn cách rất lớn, cần thời gian để lấp đầy!”
Đại Lận nhìn ngoài cửa sổ im lặng lắng nghe, cười cười: “Bởi vậy em cảm thấy, hẳn là anh nên cùng một chỗ với Diệp Tố Tố một lần nữa, hai người có vẻ tình ý tương thông, tư tưởng không có khoảng cách.”
Xe taxi dừng trước cửa khách sạn trong nội thành, cô xuống xe trước, bình tĩnh đứng ở trước cửa khách sạn, yêu cầu Mộ Dạ Triệt đến mới bằng lòng đi vào.
Đằng Duệ Triết đứng ở phía sau cô, thế này mới phát hiện cô ỷ lại Mộ Dạ Triệt đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, xét thấy hai lần cưỡng hôn lần trước, lần này cho dù nói như thế nào cũng không chịu một mình ở chung với hắn, nhất định phải chờ Mộ Dạ Triệt đến!
Thì ra giữa cô và hắn đã sớm nổi lên một khoảng cách không thể vượt qua, hắn lần lượt từ tụ hợp đến chia lìa, căn bản không có hiểu biết rõ về cô, lại đẩy cô ra càng ngày càng xa.

Trêи khuôn mặt nhỏ nhắn của cô là vẻ đạm bạc, không phải mặt nạ, mà là biểu tình thật sự, phát ra từ nội tâm của cô, làm như không thấy đối với hắn, không một gợn sóng sợ hãi.
Vài phút sau, Mộ Dạ Triệt cũng đi taxi tới đây, tài xế hỗ trợ lấy vali hành lý.

Mộ Dạ Triệt phong thần tuấn lãnh đi về hướng bên này, cảm thấy thật vừa lòng đối với sự chờ đợi của Đại Lận, đến đây ôm một cái thâm tình.
“Đặt phòng chưa?” Mộ Dạ Triệt ôm lấy cô đi về phía khách sạn, bụng đói đã kêu thầm thì, “Ăn một bữa cơm đơn giản, tắm rửa ngủ nghỉ, sáng sớm ngày mai trở lại Cẩm thành.” Hắn đã sớm xem Đại Lận là người trong nhà, vuốt vuốt đầu tóc của cô, kéo ghế ra cho cô ngồi, ngồi vào cái bàn bên cửa sổ, lại cười nói với Đằng Duệ Triết ở phía đối diện: “Diệp tiểu thư không đến sao? Có muốn gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại, đến đây cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?”
“Có thể cho Diệp tiểu thư đến đây uống ly cà phê.” Đại Lận cũng nhẹ nhàng cười, cười nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, “Vừa rồi Diệp tiểu thư mời uống trà, Đằng thị trưởng cự tuyệt như vậy, giống như có chút không giống với tình nhân.”
Sắc mặt Đằng Duệ Triết tỏ vẻ lo lắng, dưới hàng lông mày kiếm đen đặc đầy khí phách của hắn, là một ánh mắt âm lãnh sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người trước mặt, nâng tay để nhân viên phục vụ lui ra, trước mắt không gọi cơm.
“Sau này Tố Tố ở lại chỗ này, tìm kiếm đoạn hạnh phúc tiếp theo của cô ấy.

Anh có thể giúp sẽ giúp, nhưng cùng lắm chỉ là mối quan hệ bạn bè.” Hắn lên tiếng trầm ổn, ánh mắt u ám thâm sâu đang nhìn thẳng chằm chằm vào Đại Lận đang uống trà, lại nói: “Nếu em có chút gì cần gặp mặt trực tiếp nói rõ ràng với cô ấy, hiện tại anh có thể gọi cô ấy đến đây.”
“Không cần, em không có gì để nói.” Đại Lận lắc đầu, đôi mắt to chớp mắt vụt sáng, hơi hơi nâng hàng lông mi dài rậm, cười nói: “Anh đã cảm thấy xấu hổ khi gặp mặt, vậy quên đi, em cũng chỉ là thuận miệng nói như vậy, sợ Diệp tiểu thư nghĩ lầm em không cho cô ấy đến đây.

Bây giờ em đi đặt phòng khách sạn, sau đó tắm rửa một cái, để nhân viên khách sạn đưa cơm vào trong phòng, Đằng thị trưởng ăn uống vui vẻ.”
Cô đứng lên, kéo vali hành lý đi ra khỏi nhà ăn, cảm thấy áp lực khi ăn cơm cùng người đàn ông này, vẫn nên lên phòng tắm rửa cho thoải mái một cái.

Hôm nay chặt trúc ra mồ hôi đầy người, tay chân đau nhức, nếu không tắm một cái rồi đi ngủ sớm một chút, ngày mai về lại Cẩm thành, cánh tay cô bủn rủn không còn sức sẽ không ôm được hai đứa con của mình mất, bị hai đứa con khinh bỉ.
Vì thế sau khi đặt phòng xong, cô thoải mái nằm trêи giường lớn, đá giày rớt xuống sàn nhà, gọi điện thoại cho Long Lệ ở Cẩm thành, để anh cho cô nghe thấy tiếng của hai đứa nhỏ, giải toả nỗi nhớ con.
Long Lệ đúng là chú mặt quan tài, lần trước nói anh ấy hỗ trợ ôm bé con giúp cô, anh ấy lại ôm ngược hai đứa vào trong người, một tay ôm một đứa, làm cho hai đứa nhỏ bị bắt ở trước ngực anh, gào khóc.

Hai đứa con nhà cô chính là thích được ôm, nhìn không tới mặt của người lớn liền mếu máo, đôi mắt to chớp chớp, kiên quyết không cho phép mẹ bỏ hai đứa lại!
Lúc này đây, có lẽ chú mặt quan tài bị hai bé cưng làm cho sứt đầu mẻ trán, ban đêm mất ngủ, không biết có tức giận hay không, có dùng ánh mắt mà trừng hai bé cưng không? Cô nghĩ lại khuôn mặt quan tài này liền cảm thấy buồn cười, miệng cười để lộ hàm răng trắng đi đến buồng tắm.
Đằng Duệ Triết là mặt băng sơn, anh em hộ vệ của hắn là mặt quan tài, một đám vệ sĩ lại càng khỏi nói đến, lãnh khốc vô tình lợi hại như đao kiếm, không hề có chút tâm tư đồng tình.

Nhưng mà đối xử với hai bé cưng, bọn họ không dám lấy ánh mắt lạnh lùng mà trừng tiểu thiên sứ, chỉ biết nhẫn nại tính tình, dỗ dành nựng nịu hai bé cưng vui vẻ, đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Giờ phút này Mộ Dạ Triệt đang ở lại phía dưới cùng Đằng Duệ Triết ăn cơm, không biết đang nói chuyện gì, chưa đi lên cùng cô.

Cô ngâm mình ở bồn tắm một lúc, đang cảm thấy thoải mái, Mộ Dạ Triệt gọi điện thoại lên đây, nói cô tắm xong xuống dưới ăn cơm, hắn đã huỷ bỏ gọi phần cơm đưa vào phòng, cô không ăn.

Về phần nguyên nhân, hắn cũng không nói gì, chính là làm cho cô xuống lầu.
Vì thế cô mặc một chiếc áo rộng thùng thình màu hoa lá sen, nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ đi xuống lầu, cô phát hiện vị trí của cô đã có người ngồi, một cô gái mặc váy đen không mời từ trước đến nay, đang cùng nói chuyện với hai người đàn ông tuấn mỹ ở bên cạnh.
Hai người đàn ông tuấn mỹ tất nhiên là chỉ Mộ Dạ Triệt cùng Đằng Duệ Triết, ba người vừa tán gẫu vừa ăn, không khí vô cùng hoà hợp, thậm chí thần thái của Mộ tiểu cữu còn bay lên, cảm thấy thật hứng thú đối với chuyện của Diệp Tố Tố thật, luôn luôn cười.

Thấy cô đi xuống lầu đến đây, thoải mái soái khí vẫy tay với cô, thấy cô tươi mát tự nhiên, liếc mắt một cái nhìn chiếc váy để lộ xương quai xanh của cô, ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức, “Gọi mấy món này cho em, em ngồi bên cạnh tôi! Cái áo này mua khi nào, sao tôi chưa thấy qua?”
Đại Lận ngồi xuống bên cạnh hắn, trắng mắt liếc hắn một cái, cười nói, “Anh ở nhà tôi được bao lâu, sao có thể nhìn thấy mỗi một bộ quần áo của tôi ở trong tủ được? Đây là áo tôi mua ở Hải Nam, chị Như Tuyết cũng có một cái, là chuyện thật lâu trước kia.” Cô nhìn Diệp Tố Tố thật ở phía đối diện, phát hiện người thật và ảnh chụp không khác nhau mấy, da thịt tuyết trắng nổi bật trêи vẻ thần bí tối tăm, so với bốn năm trước, có một tia đoan trang thanh lịch hơn.
Mà Lâm Nhã Tĩnh giả dạng Diệp Tố Tố váy trắng, luôn ra vẻ dịu dàng yếu đuối, phiêu dật ôn nhu, nước mắt rơi như mưa, ngẫu nhiên có tố chất thần kinh, không có linh hồn.
Diệp Tố Tố váy đen mộc mạc đạm bạc mà đánh giá cô, phát hiện vài năm sau cô đã lịch sự tao nhã và xinh đẹp, toàn thân gây chú ý mà lại thanh lệ, thân hình thon thả cao gầy, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, nụ cười yếu ớt trong lúc đó càng tăng thêm mấy phần hoạt bât cùng quyến rũ, không có mất đi vẻ linh hoạt, liền mở miệng nói chuyện: “Thành phố này không được lớn, khách sạn không được nhiều lắm, bởi vậy tôi tìm đến đây, đoán rằng mọi người đang ăn cơm trong mấy khách sạn này.

Tô tiểu thư, ngày mai cô sẽ về lại Cẩm thành, đêm nay để tôi mời cô bữa cơm.”
Ánh mắt Diệp Tố Tố thanh nhu nhìn về Đằng Duệ Triết đang trầm mặc không nói ở bên cạnh, chủ động châm trà cho mọi người, lại nói: “Hoàn cảnh nơi đây thật thanh tĩnh, không rộn rành sôi nổi, bởi vậy tôi quyết định ở lại nơi này, tìm một phần công việc, im lặng sống qua ngày.

Đối với chuyện trước kia, tôi sẽ buông bỏ, hi vọng Tô tiểu thư cô cũng có thể buông bỏ.

Hơn nữa tôi muốn thay mặt Lâm Nhã Tĩnh nói lời thật xin lỗi với cô, nếu lúc trước không phải chị ấy nhúng tay chuyện của tôi, Tô tiểu thư cô sẽ không bị tổn thương lớn như vậy.”
Lông mày Đại Lận lặng lẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Đằng Duệ Triết, lại nói lạnh nhạt với Diệp Tố Tố: “Nếu lúc trước tôi không có dây dưa với Đằng Duệ Triết, cũng sẽ không có chuyện sau này cô lấy đi điện thoại của tôi.

Lúc ấy cô biết tôi lẻn vào ngủ trong phòng của anh ấy đêm đó, vẫn luôn dây dưa anh ấy, nhất định muốn biết rốt cuộc trong điện thoại có cái gì, liền lấy đi điện thoại di động trong tay Đằng bá mẫu.

Nhưng không nghĩ rằng sau khi biết được, chính cô lại gặp phải rắc rối, còn không kịp trả lại cái điện thoại, đã gặp chuyện bất hạnh, được Lâm Nhã Tĩnh cứu thoát khỏi tay Diệp phụ, lại bị cô ta khống chế.

Có lẽ cô muốn nói, cô cũng không có địch ý đối với tôi, lúc ấy chỉ nghĩ đó là điện thoại của mình, thuận tay cầm trở về, nhưng những chuyện xảy ra liên tiếp sau này, lại huỷ diệt tất cả mọi người, bao gồm cả cô.

Diệp tiểu thư, lúc trước là tôi không nên dây dưa với Đằng Duệ Triết, thương tổn cô, nhưng Lâm Nhã Tĩnh có thể trả thù đều đã trả thù lại, hiện tại tôi không cần cô phải thay mặt cô ta nói một tiếng thật xin lỗi, mà là cô ta phải biết những hành vi phạm tội của mình, trả lại sự trong sạch cho người cha đã mất của tôi, tàn dư băng đảng của cô ta bỏ chạy, làm cho mẹ con tôi sống không được yên ổn!”
Ánh mắt Diệp Tố Tố sâu lắng, cất tiếng từ cái cổ họng bị phá hư: “Năm đó sau khi chị ấy bị bán ra khỏi cô nhi viện, liền mất liên lạc cùng tôi, chị ấy thay tên đổi họ có cuộc sống đầy ác độc thù hận, sớm đã không còn là Lâm Nhã Tĩnh lúc trước.

Rất nhiều năm sau chị ấy lại xuất hiện, cũng là thời điểm vụ án tham ô lớn nhất của Cẩm thành bị tố cáo, vì tìm kẻ chết thay, người nhà cũng không chịu nhận.

Hiện tại chị ấy đã đền tội, tàn dư băng đảng của chị ấy sẽ như rắn mất đầu cũng sẽ dần dần giải tán, Tô tiểu thư, cô không cần phải lo lắng.”
“Nhưng theo tôi được biết, Đằng Vi Trì cũng không có đền tội, trước khi bị bỏ tù đã được người ta giải cứu bỏ trốn, cô cảm thấy anh ta như vậy là vì ai?” Mộ Dạ Triệt cười khẽ lên tiếng, “Phía sau anh ta còn có một Thư Mẫn Mẫn, Thư Mẫn Mẫn là một kẻ hai mặt, có thể giúp Đại Lận, cũng có thể giúp Đằng Vi Trì, nhưng thời điểm mấu chốt, cô ta vẫn chạy theo người đàn ông mà mình yêu.

Bởi vậy Diệp tiểu thư, Lâm Nhã Tĩnh có thể sắm vai cô, thật ra cô cũng có thể giả dạng thành Lâm Nhã Tĩnh mà dẫn dụ bọn họ ra mặt, đồng ý sao?”
Diệp Tố Tố thật hơi hơi khựng lại một chút, trêи khuôn mặt trắng mịn mềm mại có chút chần chừ, nhìn về phía Đằng Duệ Triết mà nói: “Tôi đồng ý, nhưng sau này khi thân phận của tôi bị bại lộ, tôi không có khả năng trải qua những tháng ngày yên tĩnh.”
—-
Mộ Dạ Triệt
“Bọn họ luôn luôn truy tìm cô, cô cho là mỗi lần mình sẽ tránh thoát được sự đuổi giết của bọn họ, trải qua những tháng ngày bình tĩnh được sao?” Mộ Dạ Triệt sửa lại thành cười ha ha.

“Đại Lận cũng giống như cô, cũng khát vọng mong cầu loại cuộc sống bình yên bên cạnh người đàn ông mà mình yêu, một cuộc sống yên lặng gần nhau, đừng có phân tranh, đừng có đuổi giết, nhưng chỉ cần kẻ thù còn sống, tin tức cô ở nơi này, sớm hay muộn cũng sẽ đến tai bọn họ, Đại Lận bước chân ra cửa lúc nào cũng có thể bị người ta bắn chết! Nếu không phải cô gọi điện thoại đến, tôi cũng sẽ không lừa cô ấy đến đây để nhìn xem, phải xem qua mới biết được, sau khi Diệp Tố Tố cô thử lòng tâm tư của Đại Lận đối với Đằng thị trưởng xong, liền yên tâm thoải mái ở lại nơi này, quyết định nối lại tình xưa, cứ như vậy ở trong này hưởng thụ cuộc sống chốn đào nguyên với anh ta! Nhưng cô có nghĩ tới hay không, có rất nhiều chuyện sẽ không trở về được, nhất là sau khi phát sinh ra nhiều sự tình như vậy, điều mọi người cần chính là cho mình thời gian để buông ra, rộng rãi, sau đó nhìn lại xem mình còn thích hợp ở chung một chỗ hay không, chứ không phải ích kỷ muốn thừa nước đục thả câu thừa thắng xông lên, càng trói càng chặt! Cô đã chịu qua thương tổn, Đại Lận cũng vậy, nhưng cô ấy còn có hai đứa con, cô cảm thấy ai thích hợp làm baba của hai đứa nhỏ? Hơn nữa hai người tách ra là vì 'Cái chết' của cô! Tôi còn nghĩ rằng Diệp tiểu thư cô chấp nhận buông tha mọi người, hiểu được việc mình nên rời đi, ra ngoài du lịch, không thể tưởng tượng được là tôi đánh giá cô quá cao rồi, a.”
Cuối cùng hắn cười châm chọc, dắt tay Đại Lận đứng lên, nhìn chằm chằm vào Đằng Duệ Triết mà nói: “Đại Lận vẫn biết anh không thương cô ấy, không có cái loại vừa gặp đã yêu cùng khắc cốt ghi tâm như đối với Diệp tiểu thư, cũng không có đặt cô ấy vào vị trí ngang hàng với mình, tạo thành rất nhiều tư tưởng ngăn cách, cho nên cô ấy lựa chọn rời khỏi mối quan hệ tam giác phức tạp này, mấy năm tới đây xin anh đừng đến quấy rầy cô ấy!”
—-
Diệp Tố Tố
Diệp Tố Tố xuất hiện làm ba người bọn họ lâm vào một cục diện bế tắc, đêm đó, Đại Lận và Mộ Dạ Triệt rời khỏi khách sạn này, ngồi lên xe lửa về lại Cẩm thành, mua ghế giường nằm nghỉ ngơi.
'Tuần trăng mật' vội vàng của bọn họ đã xong, gặp được Diệp Tố Tố thật ẩn nấp lâu nay, cũng thông qua lần gặp mặt này xác minh được một sự việc — mặc kệ Diệp Tố Tố thật là tốt hay xấu, chỉ cần có Diệp Tố Tố tồn tại, Duệ Triết và Đại Lận không thể có được những ngày sống trong thái bình, cô gái này tựa như một quả bom hẹn giờ đặt ở bên người, cũng có lực nổ mạnh như Lâm Nhã Tĩnh vậy.
Đằng Duệ Triết không ngăn cản được sự xuất hiện của cô ấy, càng không thể đưa cô ấy ra khỏi nơi này, bởi vì đuổi đi thì cô ấy còn có thể đến, chỉ cần cô ấy không chết tâm, cô ấy vĩnh viễn có khí lực cùng đến đây, hơn nữa đem 'Mối quan hệ bạn bè' này mà gắn bó đến cùng trời cuối đất, lợi dụng sự áy náy của Đằng Duệ Triết đối với cô ấy vô cùng nhuần nhuyễn.
Không thể tưởng tượng được, Diệp Tố Tố này cố chấp thật mạnh, không thoải mái buông bỏ được đối với đoạn cảm tình không tật mà chết này, dù có chết cũng không chịu buông tay! Như vậy, bọn họ để thời gian đến quyết định tất cả những điều này, nếu trong vài năm tới, Đằng Duệ Triết thật sự nổi lên ngọn lửa tình năm xưa với cô ấy, nhất định trong lòng hắn còn có người phụ nữ này, như vậy Đại Lận rời đi sao lại không phải là một hành động sáng suốt được, sớm giải thoát thì mới có khả năng tái sinh lại lần nữa!
Nếu vài năm tới, Đằng Duệ Triết và cô ấy vẫn là bạn, như vậy cũng chứng minh Đằng Duệ Triết là thật sự buông bỏ Diệp Tố Tố, không có khả năng còn cảm giác rung động với cô ấy, bạn chính là bạn, cho dù Diệp Tố Tố có dùng hết tâm tư như thế nào, sự áy náy của hắn đối với cô ấy cũng xong rồi, cũng chính là một mối quan hệ bạn bè mỏng manh, kϊƈɦ thích không nổi một gợn sóng, đối với những tốt đẹp ngày xưa qua lại cũng không lưu luyến chỗ nào.
Loại tách ra này là một phương thức để bình tĩnh, so với cho nhau sự dây dưa thì thoải mái nhiều hơn.

Ít nhất Mộ Dạ Triệt nhìn ra, Đại Lận chỉ cần nhìn thấy Đằng Duệ Triết là rất đau đớn thống khổ, chỉ cần đề cập chuyện cũ, khúc mắc lại càng trói cành chặt, giãy dụa vẫn không ra được.
Như vậy thì tách ra đi, dùng năm tháng tuổi trẻ tốt đẹp này mà đi học tập lấy tri thức, làm chính mình phong phú hơn, chỉ có như vậy, Đằng Duệ Triết mới có khả năng nói ra được lý do yêu cô, dùng một ánh mắt hoàn toàn mới để nhìn kỹ cô, thưởng thức con người cô, đem cô đặt ở vị trí ngang hàng, biết cô là một người phụ nữ có thể sánh vai đứng cùng hắn, không hề kém hơn so với Diệp Tố Tố.
Nhưng mà, đến thời điểm đó nhất định Đại Lận phải dùng một cước đá văng người đàn ông đã làm cô tổn thương quá sâu sắc này, tiếp tục sống những tháng ngày hạnh phúc, làm cho thế giới của chính mình càng thêm phong phú và hạnh phúc, trong lòng được vui vẻ.

Bởi vì chạm lại vào đoạn tình cảm đã có kết cục bế tắc chết yểu này, là không đáng.
Bốn giờ đi xe lửa, đã đến Cẩm thành, trời tờ mờ sáng, ánh bình minh đang dâng lên le lói từ phía chân trời, chiếu sáng trưng toàn bộ cảnh vật.

Đại Lận ngủ vừa đủ giấc xuống xe, phát hiện một ngày mới lại đến, hơn nữa gió thu lạnh đến xương.
Mộ Dạ Triệt ôm đồm toàn bộ hành lý, một tay kéo, một tay kia nắm tay cô đi ra cửa trạm, đi đến thành phố quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Thành phố này trong hơn một năm nay không có biến hoá gì rõ ràng về kinh tế, nhưng từ khi vụ án của Tô thị trưởng được làm rõ đến nay, vài công trình trọng điểm của Cẩm thành đã bị bắt đình công, tên của một đám quan tham ô đã được tuôn ra từ miệng Lâm Nhã Tĩnh, trong đó người gây cho sóng to gió lớn nhất tất nhiên là bí thư thị uỷ tiền nhiệm của Cẩm thành Trâu Tông Sinh, vị này trong mắt mọi người là một cán bộ lãnh đạo tốt, vì nước vì dân, thế nhưng lại làm mọi chuyện từ tham ô nhận hối lộ nuôi dưỡng tình nhân, đến giết người cùng với tình nhân Lâm Nhã Tĩnh, phóng hoả, hãm hại, vu oan giáng hoạ, táng tận lương tâm.
Lan Nhã Các – Lan hội sở bị niêm phong, thu giữ được vô số súng ống đạn dược cùng bột độc.
Những căn nhà bất động sản của Lâm Nhã Tĩnh, giam giữ mấy chục cô gái trẻ tuổi thu mua từ khắp nơi, trong két sắt chứa đầy đô la Mĩ cùng các loại hợp đồng giao dịch đen, dưới đáy bể cá đều là vàng khối……
Mà Trâu Tông Sinh lúc trước bỏ trốn bị bắt trở về giữa đường, vì lập công chuộc tội giảm án phạt, ông ta đem toàn bộ mọi chuyện nói rõ ràng, thừa nhận đẩy Tô Cẩm Phong làm kẻ chết thay, ủng hộ tình nhân mua chuộc quản ngục làm chuyện giết cỏ diệt tận gốc với Tô gia, lừa gạt mẹ, vợ và con, ở bên ngoài có vô số căn biệt thự xa hoa làm chỗ dừng chân với tình nhân, tính bỏ người vợ chanh chua đanh đá mà mình cưới hỏi về, cùng tình nhân và con gái tạo thành một nhà ba người hạnh phúc.
Đồng thời, ông ta cũng chủ động khai ra vài tên quan tham, vài cái tên tham quan này đều được đăng tin thông báo trêи TV mỗi ngày, cả nước đều đã biết.
Giờ phút này tin tức thời sự buổi sáng đang phát lại, khuôn mặt gầy yếu của Trâu Tông Sinh và khuôn mặt cười lạnh của Lâm Nhã Tĩnh lại xuất hiện trêи màn hình lớn, những cái tên mà hai người khai ra đều trùng khớp, bởi vậy bọn họ được giảm hình phạt, không có chấp hành xử bắn ngay lập tức.
Ở giữa hai phiên toà xét xử có một phóng viên hỏi Lâm Nhã Tĩnh vì sao lại đả thương và hại chết em gái ruột của mình, hành động cử chỉ cũng không giống đang bảo vệ thân nhân người nhà của chính mình, Lâm Nhã Tĩnh cười lạnh trả lời: “Năm đó tôi đem cơ hội được nhận nuôi cho cô ấy, là vì không muốn cô ấy bị cô nhi viện bán đi, nhưng sau khi tôi bị bán đi, tôi mới biết được thế giới bên ngoài làm cho người ta sống không bằng chết.

Vì mạng sống, tôi đã ngủ và hầu hạ qua rất nhiều người đàn ông, bị hành hạ bán đi đến rất nhiều nơi, gặp đủ loại kiểu dáng đàn ông.

Cuối cùng là tôi về tới Cẩm thành, nhìn thấy em gái ngoan của tôi mặc kệ chị gái mình sống chết, có thể may mắn tìm được một người đàn ông vĩ đại như vậy, mà tôi dù có thập tử nhất sinh lại không gặp được.

Hơn nữa đứa em gái này của tôi thật vô dụng, đã lớn như vậy rồi, bị nhốt dưới hầm bị cưỡng bức liền đòi tự sát, dễ dàng chấm dứt tính mạng của mình, mà không nghĩ tới biện pháp trốn đi giết chết cha nuôi của cô ấy, trả thù tên đàn ông xấu xa này!”
Lâm Nhã Tĩnh
“Bởi vậy cô giết luôn Diệp phụ, giam giữ Diệp Tố Tố, cùng lúc bịt miệng cô ấy, không cho cô ấy tiết lộ bí mật trong thẻ nhớ điện thoại di động của Tô Cẩm Phong.

Về mặt khác là bởi vì bản thân cô đã trải qua nhiều chuyện, tình cảm đối với em gái đã thay đổi biến chất, đối với cô ấy lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rất thất vọng và đau khổ đối với thế giới này, bởi vậy mới giấu cô ấy đi, mượn danh nghĩa báo thù, thực chất là cùng em gái thờ chung một chồng đúng không? Hoặc là nói cô hâm mộ và ghen tị vì em gái có được tình yêu như vậy, nếu em gái không biết quý trọng, không cần, như vậy cô sẽ muốn có.”
“Ha ha, có một lần tôi để Lả Lướt mướn người đến đại học Giang Bắc tìm Tô Đại Lận, là để nhắc nhở mọi người, Diệp Tố Tố có chị em, có người thân ruột thịt, là do các người không tin!” Lâm Nhã Tĩnh cười ha ha, bị giam giữ một đoạn thời gian căn bản không khiến cô ta tiều tuỵ, phong thái vẫn như trước, trắng nõn như ngọc, “Đừng có nói hai chị em 'Thờ chung một chồng' khó nghe như vậy, tôi là chị gái của Tố Tố, là người đã kéo dài tính mạng của cô ấy, thời điểm cô ấy chịu thua kém, tôi có quyền lợi giúp cô ấy bảo vệ hạnh phúc! Hơn bốn năm trước, chỉ vì một lần bị cưỡng bức, cô ấy liền quyết định chấm dứt sinh mạng, chấm dứt đoạn tình cảm này, tôi giúp cô ấy có được thứ mình muốn thì có gì là không được?”
Mộ Dạ Triệt đưa Đại Lận ngồi vào xe taxi, đối với câu trả lời của Lâm Nhã Tĩnh trêи TV, tổng kết lại một câu: “Cô ta là một người phụ nữ biến thái, tư tưởng không giống một người bình thường, Diệp Tố Tố có một người chị gái như vậy, thật ra cũng quá đáng sợ.”
Đại Lận thì dựa người vào trêи ghế, nhìn mặt trời mọc ở phía Đông ngoài cửa xe, khoé môi thanh tú nhấc lên, xem như trả lời hắn bằng một nụ cười.
Thật ra Diệp Tố Tố đang giá được kiêu ngạo, bởi vì có nhiều người phụ nữ vì Đằng Duệ Triết, lại đi bắt chước cô ấy.

Năm xưa, cô thấy Diệp Tố Tố mặc váy dài, tay áo thướt tha, làm Đằng Duệ Triết nhìn đến đui mù, cô cũng liền học theo đi mặc váy dài Bohemian.
Sau đó cô bị bỏ tù, Trâu Tiểu Hàm cũng hiện rõ ý đồ, cũng thể hiện năng lực của mình, mỗi ngày đều dốc lòng bảo vệ nuôi dưỡng mái tóc dài của cô ta, nhất định phải lấy Diệp Tố Tố làm gương, mái tóc thướt tha, mỗi một sợi tóc đen được gió thổi vuốt ve lên da thịt đàn ông, nhè nhẹ nhu tình như nước.
Tiếp theo chính là Lâm Nhã Tĩnh, lợi dụng ưu thế có khuôn mặt giống với em gái, một vụ hoả hoạn liền đánh tráo Diệp Tố Tố, ở Châu Âu không ngừng tan tan hợp hợp với Đằng Duệ Triết.
Thật ra, đôi giày đi có vừa chân hay không, chỉ có đi thử mới biết được, loại phương pháp thông qua việc bắt chước Diệp Tố Tố này, chỉ có thể làm Đằng Duệ Triết yêu bóng dáng của Diệp Tố Tố, chứ không phải làm cho hắn đi yêu chính con người mình.

Hắn sẽ không nhìn thấy trêи người cô có nơi hấp dẫn độc đáo, mà là một khi gặp chuyện không may, hắn sẽ đem Diệp Tố Tố và cô thành hai hình ảnh đối lập, không thể thoải mái sảng kɧօáϊ làm ra sự lựa chọn, có ý đồ đều quan tâm đến cả hai, đều có trách nhiệm đối với cả hai, cả hai lại đều là những người bạn.
“Dạ Triệt, không phải là tôi suy nghĩ nhiều sao?” Cô thay đổi tư thế nằm, sườn mặt quay qua đối diện người đàn ông ở bên cạnh, “Vì sao tôi cứ luôn dây dưa ở cùng một vấn đề vậy? Tôi nhắm mắt lại, luôn nhớ tới anh ấy vì chuyện điều tra Diệp Tố Tố mất tích, vì để ba mẹ con tôi không bị người ta bao vây đuổi giết, mà anh ấy tình nguyện lựa chọn vắng vẻ ngó lơ ba mẹ con tôi, không tiếp xúc cùng tôi.

Điều này sẽ khắc sâu trong tâm trí tôi không phai mờ được, bởi vì cho dù là anh ấy bảo vệ ba mẹ con tôi, cần phải làm như vậy, nhưng anh ấy cũng có thể cho tôi một chút ám chỉ chứ, tôi không phải sẽ không thông cảm cho anh ấy!”
“Em lại đang rối rắm rồi.” Mộ Dạ Triệt cũng nằm tựa lên ghế ngủ thêm chút, cười cười: “Rất nhiều chuyện không thể nói là do nguyên nhân ngày trước mà sinh ra hậu quả ngày sau được, nếu em nói trước đó anh ta không nói cho em, vậy lần đầu tiên không phải là em đóng cửa phòng, không cho anh ta vào ngủ sao? Nếu em nói anh ta không nên ở thời điểm lật lại vụ án của Tô thị trưởng mà chú ý Diệp Tố Tố, nhưng quả thật Diệp Tố Tố là vị hôn thê trước kia của anh ta, yêu cô ấy sớm hơn so với em, trong quá trình bọn họ yêu nhau Diệp Tố Tố bị đánh tráo, mất tích, bị thương tổn, bị thay thế, chắc chắn anh ta không thể thờ ơ được.

Bởi vậy tôi chỉ có thể nói, là do hai người yêu nhau không đủ đậm sâu, em cũng không đủ mị lực để anh ta trước tiên quyết đoán bỏ Diệp Tố Tố mà chọn em! Đương nhiên hiện tại anh ta giống như đã quyết đoán lựa chọn em, chỉ làm bạn cùng Diệp Tố Tố, nhưng thương tổn chính là thương tổn, quả bom Diệp Tố Tố này còn tồn tại, không có khả năng được gió êm sóng lặng, Đại Lận em lại còn đang dậm chân tại chỗ, không có tư tưởng tiến thủ, sau này nếu còn phát sinh chuyện như vậy, bi kịch tương tự còn có thể xảy ra!”
Đại Lận cọ cọ về hướng hắn, đem mặt chôn trong lòng hắn, “Chúng ta về nhà đi, đừng nói những chuyện này nữa”

Torn
Trở lại Tô trạch sau mấy ngày xa cách, không khí so với thành phố kia tươi mát hơn vài lần, không hề nặng nề, không hề áp lực, hoa cỏ trong vườn đua nhau nở, một mảnh hồng vàng, Torn mang theo hai chú chó nhỏ, đẩy xe nôi trẻ em đi tản bộ ở vườn hoa.
Hai bé cưng đang ngủ trong xe nôi, lông mi nhắm chặt, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn phúng phính hơn, cái miệng hồng hồng, đang ngủ say.
Torn nói cho Đại Lận, Long Lệ chăm sóc không nổi hai đứa nhỏ, liền gọi điện thoại họi cô đến đây hỗ trợ, để cô chú ý nước uống, kiểm tra xong mới có khả năng đem đi pha sữa bột.

Buổi tối ngủ, nhất định phải để hai bé cưng ngủ ở giường nôi, mang theo bên người, tạo thành bức màn.
Vì thế hai bé cưng ăn no ngủ kỹ, ngày càng phúng phính mập mạp, dì Torn lại sút đi mấy ký, cả ngày đều để lộ cặp mắt gấu mèo, ngủ không đủ giấc.
“Đại Lận, hai đứa con của em gần đây thật nghịch ngợm, nhất định phải ôm dựng thẳng, còn muốn đứng trêи đùi người lớn, dùng đôi mắt to mà nhìn người ôm mình, nếu không sẽ khóc cho xem, hoặc là cười cho xem.” Torn cảm thấy trẻ em như vậy thật là thiên tài, xương cốt phát triển thật tốt, nhỏ như vậy đã đứng thẳng, nhanh chóng đi được.
Đại Lận chùi chùi mồ hôi, dở khóc dở cười, “Trẻ em đang phát triển thôi, sẽ tự có ý thức, được ôm, ôm dựng thẳng, nó mới có thể thoải mái, hơn nữa sẽ có cảm giác an toàn với người quen.

Nhưng mà xương cốt tụi nhỏ còn mềm như vậy, không thể để tụi nhỏ đứng thẳng trong thời gian dài như vậy, lâu lâu kéo giúp tụi nhỏ như vậy, nhưng không thể để đứng thật được.”
“Cái này chị đã biết từ sớm rồi, bởi vậy khi hai đứa nghịch ngợm, chị liền giữ cánh tay hai đứa nâng lên rồi hạ xuống, chọc hai đứa được vui vẻ, giờ đang ngủ say rồi, lúc nãy chơi đúng mệt luôn.” Torn đẩy hai cái xe nôi, đem theo hai con chó nhỏ màu trắng vào nhà, vì bọn họ trở về mà mở cửa giúp, “Chị nấu cơm rồi, có phải rất thơm hay không? Sau này chúng ta liền trải qua một cuộc sống như vậy, thỉnh thoảng chị sẽ đến đây ăn ké cơm, ôm hai đứa nhỏ, vợ chồng hai người muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật, cứ gọi điện cho chị, chị có thời gian chăm hai bé con cùng vợ chồng Tuyết Cầu, nhân tiện nâng cao tay nghề nấu ăn, ha ha.”
—-
Đằng Duệ Triết
Đằng Duệ Triết đến Cẩm thành kế sau bọn họ, trêи tay mang theo túi công sự, mặc áo khoác dài màu đen, một lần nữa bước chân lên mảnh đất cố hương.

Hắn cũng nhìn thấy Trâu Tông Sinh và Lâm Nhã Tĩnh trêи màn hình TV, nhìn thấy thành phố phồn hoa đô hội này, nơi nơi đều nói về vụ án của Tô Cẩm Phong năm đó, lôi vụ án dưới âm mưu đen tối ra mà trả lại như cũ, khiến cả thế gian tỉnh ngủ.
Nhưng mà thời gian qua đi, cảnh còn người mất, đến cuối cùng còn có bao nhiêu người nhớ rõ năm đó có một Tô thị trưởng làm sơn dương thế tội cho Trâu bí thư, chết đi khi tuổi còn mạnh khoẻ? Lại có bao nhiêu người nhớ rõ cùng thời gian đó con gái của Tô thị trưởng bị phán quyết bỏ tù, trở thành vật hi sinh dưới cái âm mưu này?
Có lẽ bọn họ chỉ nhớ rõ thị trưởng có cô con gái là thiên kim tiểu thư ương ngạnh kiêu ngạo, thích gì làm đó, cũng không miệt mài theo đuổi nguyên nhân duyên cớ ở trong đó, dần dần phai nhạt chuyện xưa.

Hiện tại vụ án của Tô thị trưởng được lật lại, Nhà nước sẽ bồi thường đền bù cho Tô gia, khôi phục danh dự cho Tô gia bị bêu danh tiếng xấu, không hề bị người ta nhạo báng chỉ trỏ.
Chẳng qua kết cục như vậy, vẫn làm cho người ta cảm thấy có chút bi thương.
Sau khi ngồi xe trở lại Đằng gia, không ngoài dự đoán, hắn thấy cánh cổng lớn của Đằng gia đã bị khoá lại, mẹ theo ông nội trở về Bắc Kinh, đi du lịch xung quanh giải sầu, thỉnh thoảng đến thăm ba đang ngồi tù, lại đây nhìn xem ba mẹ con Đại Lận.
Mà suối phun nước cùng ao cá phía sau cánh cổng đã khô cạn, căn biệt thự ba tầng sáu gian vì không có người ở lại, không khí trầm lặng, tường ngoài mọc rong rêu.

Trong vườn hoa thì cỏ dại mọc um tùm, loang lổ.

Căn phòng ngày xưa hắn từng ở, Đại Lận đã không còn khả năng muốn đi đến đó, tất cả hoàn toàn thay đổi dáng vẻ.
Hắn nhìn thoáng qua, đi về phương hướng của Tô gia, nhìn thấy hàng phong hai bên đường thay màu lá đỏ, trời cao trong xanh, khu dân cư cao cấp này như vừa trải qua một cơn mưa lớn, có vẻ yên tĩnh cùng sạch sẽ như vậy.

Căn biệt thự Tô gia thì truyền đến âm thanh nói cười, là tiếng nói chuyện của bọn họ vây quanh bàn cơm, Khiêm Khiêm và Ny Ny lớn hơn một chút thì tỉnh ngủ, khóc oa oa ở trêи lầu, tiếng khóc vẫn thanh thuý vang dội như trước, càng ngày càng có cảm quan và ý thức của chính mình, hiểu được khóc to sẽ có sữa bυ", hiểu được buồn bực khi ở một mình.
Đại Lận buông đũa chạy lên lầu ôm con, một tay ôm một đứa, đứng trước cửa sổ sát đất mà dỗ dành.

Vì thế cô thoáng nhìn thấy hắn đứng dưới lầu, xoay người nhìn qua, biết là hắn thật sự đến Cẩm thành, có thể là vì chuyện góp vốn giúp thôn dân, cũng có thể là vì muốn nhìn thấy con, áo khoác dài màu đen từ trêи xuống, cao to cao gầy đứng dưới hàng cây phong lá đỏ, nhìn về phía cô.

—-
Tô Đại Lận
Đại Lận nhíu nhíu mày, ôm hai con đi đến trêи ban công, nhìn người đàn ông ở dưới lầu.
Người đàn ông ở dưới lầu thì đang nhìn cô, nhìn thấy hai con đang giãy dụa khóc trong lòng cô, vung nắm tay nhỏ bé, muốn được bυ" sữa.

Trêи khuôn mặt tuấn lãng của hắn lộ ra một biểu tình vui sướиɠ, đôi mắt thâm hắc như có một tầng sương mù đen, loé ra ánh sáng nhu hoà, nhẹ nhàng kéo dãn bờ môi.
Hai đứa con của hắn đang khoẻ mạnh an khang mà trưởng thành, từ hai con mèo nhỏ nay đã lớn thành hai đứa bé phúng phính mập mạp, tuy rằng thật nghịch ngợm, khóc cả trăm ngày, nhưng nghe âm thanh tiếng khóc thanh thuý này, hắn chỉ biết hai bé cưng đang cố gắng duỗi thân, phát triển, dùng tiếng khóc tiếng cười để diễn đạt hỉ nộ ái ố của mình, làm con ngoan của mẹ.
Chính là không biết, sau này hai đứa nhỏ có nhận biết baba là hắn hay không?
Một cơn gió thổi qua, từng tán lá đỏ của cây phong vang lên tiếng xào xạc nhỏ, những chiếc lá rớt từ trêи cây xuống đất.

Gió nổi lên làm lá phong rơi rụng, tre già măng mọc, lá đỏ bay đầy trời, xẹt qua trước mắt hắn.
Đôi mắt thâm thuý của hắn chợt loé lại chợt loé ánh sáng nhu hoà dưới ánh mặt trời, giống như đang nở nụ cười, mang một chút bi thương, vẫy tay đối với hai đứa con của hắn.
Hai đứa con của hắn vẫn đang tiếp tục khóc, căn bản không có biết ba ruột của mình đang đứng ở phía dưới, không ngừng gào khóc trong lòng mẹ, kêu khóc oa oa, không nhìn thấy baba đang vẫy tay với hai đứa.

Một lát sau, Mộ Dạ Triệt cùng Torn đi lên đây hỗ trợ ôm một đứa nhỏ, ôm Khiêm Khiêm từ trong tay Đại Lận lại đây, đưa bình sữa bột đã được pha cho tên nhóc này bυ".

Công chúa tiểu Ny Ny thì tiếp tục ở lại trong lòng mẹ, bυ" một ngụm sữa lại liếc mắt nhìn bên cạnh một cái, tò mò nhìn bọn họ mím môi cười khẽ, nhìn ông cậu Mộ tao nhã, đối với việc ba người lớn buông đũa đi lên quan tâm đến mình, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ba người dàn xếp cho hai đứa nhỏ xong, nhìn lại phía dưới lầu, lại phát hiện không còn nhìn thấy thân ảnh mặc áo khoác đen dưới hàng lá cây phong màu đỏ nữa, không biết Đằng Duệ Triết vẫy tay với hai đứa nhỏ đã rời đi từ khi nào, chỉ để lại một điểm đen đi xa dưới tán lá của một loạt hàng cây phong dài.
“Vừa rồi giống như ngài ấy muốn đi vào nhìn hai đứa nhỏ.” Torn cũng nhìn về phía này, có chút cảm xúc, “Nếu Đại Lận em chịu gật đầu, nhất định ngài ấy sẽ gấp rút đi lên ôm hai đứa con.

Hiện tại đối với ngài ấy mà nói, có thể ôm hai đứa con hay không, còn phải được sự đồng ý của em.”
Ánh mắt của Mộ Dạ Triệt ở một bên khẽ nhướng lên, đụng đụng vào Torn, để cô đừng nói nữa.
Chỉ thấy sau khi Đại Lận ngóng nhìn về phương hướng này thật lâu, đột nhiên xoay người đi trở về trong phòng, bước nhanh chạy xuống cầu thang, đi tới đường lớn trước cổng.

Trêи đường những chiếc lá phong đỏ vẫn rơi rụng như trước, gió thu nổi lên cuồn cuộn cuốn theo những chiếc lá rụng, mang một sắc đẹp của mùa thu, nhưng dưới bầu trời cao xanh trong, gió thu tiêu điều, bóng dáng màu đen đang cô đơn đi xa, Đại Lận đứng tại chỗ, lại phát hiện chính mình đối mặt với bóng dáng này rốt cuộc cũng không đuổi kịp, cũng không có cách nào lại đuổi theo.
—-
Tô Đại Lận – Mộ Dạ Triệt
Một năm rưỡi về sau.
Hai bên con đường vào đại học Cẩm thành đầy hoa và cờ, tháng sáu lại đến, toàn bộ học sinh năm cuối làm luận án tốt nghiệp, lấy bằng tốt nghiệp.

Chỉ thấy dưới những tán cây xanh, những hàng cổ thụ soi mình phản chiếu dưới mặt hồ, sinh viên năm bốn đầy thanh xuân phấp phới đều mặc đồng phục tốt nghiệp, đội mũ, tụm ba tụm năm một chỗ chụp ảnh kỷ niệm ở ngôi trường mà bọn họ theo học trong thời gian cuối cùng này, âm thanh vui vẻ cười nói liên tục.
Sau đó chờ chụp chung ảnh tốt nghiệp xong, một cô gái thon thả mặc váy trắng ôm đồng phục tốt nghiệp của mình chạy qua bên này, thần thái bay lên mà hô một tiếng 'Khiêm Khiêm, Ny Ny', tiếng cười thanh thuý như được truyền tới từ một chiếc chuông bạc.

Thì ra bên này có hai đứa trẻ đáng yêu được một năm tám tháng tuổi, đang chớp chớp đôi mắt to, bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy bàn tay to của Mộ Dạ Triệt, đứng dưới bóng cây cổ thụ chờ mẹ.
Hai đứa trẻ phúng phính mập mạp, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn còn có một đôi mắt trong veo như nước, đôi mắt to đen láy, giống hai viên bảo thạch màu đen, sáng ngời mà lại thuần khiết.

Cái miệng nhỏ xinh hồng hồng, bàn tay nhỏ bé mềm mềm, hơn nữa lại đáng yêu cực kì.
Giờ phút này mỗi một cô sinh viên nữ năm bốn nào đi qua đây cũng dừng lại xoa đầu hai đứa trẻ xinh đẹp này, sau đó lại liếc trộm nhan sắc kinh diễm baba Mộ Dạ Triệt của hai đứa trẻ, cười rời đi.

Hèn gì hai đứa trẻ lớn lên lại xinh đẹp như vậy, thì ra là di truyền gien tốt từ baba, tuấn nam mỹ nữ kết hợp sinh ra hai đứa con xinh đẹp này, làm cho bọn họ thật sự yêu thích.
Hơn nữa, mĩ nam đang một tay nắm một đứa trẻ, ngũ quan tuấn mỹ đến chói mắt, hai đứa trẻ ngoan ngoãn, trở thành một cảnh đẹp đến rớt nước mắt ở trong trường.
Đại Lận cười duyên đã chạy tới bên này, mái tóc dài đen bóng tung bay, xinh đẹp hào sảng, da thịt toàn thân trắng nõn như tuyết, bộ váy trắng càng tôn lên vẻ đoan trang thanh lịch, trong mộc mạc không mất vẻ lưu loát, trưởng thành rất nhiều.

Cô ôm đồng phục tốt nghiệp ngồi xổm trước mặt hai con, lấy tay sửa sang lại cái váy hồng nhạt cho Ny Ny, vuốt vuốt mái tóc ngắn của Khiêm Khiên, tặng cho tụi nhỏ một cái ôm thật to.
“Mẹ, con muốn ôm một cái.” Hai đứa trẻ ôm lấy cổ cô, thân hình nhỏ bé nghịch ngợm muốn leo lên người cô, làm nũng để mẹ tiếp tục ôm mỗi đứa một tay như vậy.

Chính là bọn họ lớn lên trong vòng tay này của mẹ, từ khi còn đỏ hỏn cho đến một năm tám tháng tuổi, đã học đi xong, học nói xong, cũng có tư tưởng và sở thích của chính mình.
Ny Ny thích khiêu vũ theo âm nhạc, mặc chiếc váy kiểu bánh ngọt, thắt bím tóc có cái nơ hình con bướm màu hồng nhạt, xoay xoay cái ᘻôиɠ nhỏ của mình.

Khiêm Khiêm thì thích xem phim hoạt hình, chơi mô hình chiến sĩ, cùng chơi cuộn len với Tiểu Cầu Cầu là con của Tiểu Tuyết Cầu, chơi trốn tìm ngoài sân vườn.
Thời điểm hai đứa được mấy tháng, bọn họ thích đứng trêи đùi người lớn, thích được nhìn lên trêи.

Hiện tại dưới sự chăm sóc của dì Torn và ông cậu Mộ, rốt cuộc bọn họ cũng tập đi, cai sữa, biết dùng thìa ăn cơm.
Hơn nữa có khi Khiên Khiêm còn bắt nạt Ny Ny, túm bím tóc của con bé, chọc chị gái khóc.
Giờ phút này hai tên nhóc lại đang tranh giành mẹ, xem ai leo được lên đùi của mẹ trước, người thắng có thể độc chiếm được cái ôm ấm áp của mẹ, cho đối phương nhăn mặt.

Kết quả hai đứa đang tranh đoạt, 'Baba' của bọn họ kéo Khiêm Khiêm xuống, bàn tay to sờ lên cái dầu nhỏ của cậu bé, “Khiêm Khiêm là con trai, phải nhường con gái.

Hơn nữa giờ hai con được hai mươi mấy ký rồi, cánh tay của mẹ ôm hai đứa không nổi nữa, sẽ bị đau.” Hắn chỉa chỉa cánh tay.
Khiêm Khiêm chớp đôi mắt to, nghe hiểu được, ô a một tiếng bổ nhào vào trong lòng hắn, đổi thành để hắn ôm mình một cái.
“Bây giờ hai con cùng chụp chung ảnh tốt nghiệp với mẹ nào, đây là trường học cũ của mẹ, có rất nhiều chuyện xảy ra ở trong này, có vui cười cũng có rơi nước mắt, nhưng tất cả đều đã qua, hôm nay mẹ đã chính thức tốt nghiệp, nào, hai con mỗi người tặng mẹ một nụ hôn ngọt ngào nào.” Mộ Dạ Triệt ôm Khiêm Khiêm đến bên người Đại Lận, để cô mặc vào đồng phục tốt nghiệp một lần nữa, ôm hai đứa trẻ một trái một phải, để hai đứa trẻ dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình hôn lên khuôn mặt của cô, lưu lại ảnh chụp hạnh phúc của ba mẹ con trước ngôi trường của Đại Lận.
Sau đó, Mộ Dạ Triệt nhờ người lại đây chụp, lấy tay ôm ba mẹ con bọn họ, để lại tấm ảnh gia đình đẹp nhất tại vườn trường này, hạnh phúc cười vui, ôm sát Đại Lận.
—-
Đằng Duệ Triết
Đằng Duệ Triết đi ra từ toà án dân sự của T thị, cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề phân phối tài sản công của thôn Thương Khẩu, vì một nhà bí thư chi bộ thôn luôn vắng mặt trong các phiên toà xét xử, mà chuyện này kéo dài đã hơn một năm nay.
Hơn một năm trước, hắn để thư ký Vương tìm cho mình một luật sư chuyên nghiệp, nộp đơn vấn đề của bí thư chi bộ thôn lên toà.

Kết quả vấn đề tham ô này liên quan đến rất nhiều khu vực trong xã, quan to tham ô, quan nhỏ tham ô, quan lại lãnh đạo bao che cho nhau, mỗi lần tiền Nhà nước trợ cấp xuống đều chui vào túi tiền của vô số người, không thể nào điều tra nổi.
Sau khi toà án có giấy thông báo triệu tập bí thư chi bộ thôn đến phiên toà xét xử, Trương gia gặp một lần lại ngó lơ một lần, chính là không chịu lên toà trình diện, hơn nữa còn ngoa ngoắt mà nói 'Dù sao tôi không đi, gặp các người ai dám đi!”, kéo dài hết lần này đến lần khác, sau đó trong một đêm khuya, bí thư chi bộ thôn bỏ lại hai đứa con, cùng với những chiến hữu ngày xưa của mình, ôm tiền bỏ chạy.
Hiện tại, nơi này đã được sửa sang đường sá cống rãnh tốt lắm, đèn đường cũng được lắp lên, hắn bỏ vốn hơn bốn mươi vạn tệ, để cho hai người trẻ tuổi chạy đi vận chuyển hành khách, lái xe ra vào, thay thế xe bò lạc hậu.

Trong thôn có một ít căn nhà bị hư hỏng, hắn dẫn dắt dân chúng hỗ trợ sửa sang lại nóc nhà, không hề bị dột, cũng xây dựng nhà vệ sinh cùng căn phòng học, để trẻ em được miễn phí đến đây đi học.

Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, mà hẳn là phải xây một căn nhà mới, tu sửa xưởng sản xuất, viện dưỡng lão, khách sạn, nhà ăn, trường học, khai thông hệ thống cung cấp nước uống cùng hệ thống thông tin liên lạc, chiêu mộ thương lái, thật sự làm cho nơi này ngày càng phát triển.
Nhưng mà hiện tại, tuy rằng đường sắt đã được thông xe, nhưng bọn họ chỉ mới đi được nửa đường, gần đây chỉ tu sửa xây dựng lại đường xá cống rãnh, thiết lập được nhà máy quy mô nhỏ, nhưng vẫn chưa thành công khi 'xây tổ thu hút chim phượng' được, chưa hấp dẫn được những hộ dân ở đây tập trung tăng gia sản xuất.
Hắn từng nghĩ tới việc liên hệ những khách hàng lớn và bạn cũ của hắn, lợi dụng mối quan hệ cũ để thiết lập vấn đề kinh doanh, nhưng đầu tiên, nơi này không đủ đất, không phải mỗi hộ đều đồng ý sản xuất công nghiệp, không chịu bỏ nông theo thương, tồn tại rất nhiều hộ dân bị 'cưỡng chế', cần phải làm công tác tư tưởng thật lâu.

Thêm cái là, hơn một năm trước hắn phạm vào vấn đề chính trị, là không có tiện đi liên hệ những người bạn ngày xưa.
“Đằng thị trưởng, bây giờ ngài muốn đi đâu? Hiện tại không phải chúng ta cần đi họp, báo cáo tình hình cụ thể ở trong thôn cho lãnh đạo cấp trêи sao?” Tô Tiểu Nhạn ở bên cạnh cầm túi công sự cho hắn, vội vã đi tới, phía sau còn đi theo một số cán bộ thôn, “Như vậy lãnh đạo cấp trêи mới biết được toàn bộ khoản tiền cứu tế cho chúng tôi là bị người ta tham ô, một hai năm nay là ngài dùng chính tiền của mình chi trợ cho chúng tôi, sửa nhà cho chúng tôi, mua máy móc làm màn trúc, thiết lập xí nghiệp đầu tiên cho thôn, còn mình lại sống những ngày nghèo khó.”
Bóng dáng cao lớn của Đằng Duệ Triết đã chạy như bay, trước khi bị mấy người cán bộ thôn phấn đấu cùng hắn vây lại, đã vội vàng đi ra trước cổng toà án, lái xe chạy về nhà ga.
Hiện tại hắn phải chạy về Cẩm thành, thời gian không thể vượt quá ba tiếng, bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt, có người bảo vệ luận án tốt nghiệp, một lần nữa đứng lên ở đại học Cẩm thành! Trường đại học đó, cô ngây người đứng thật lâu, dùng hơn ba năm thời gian mới tốt nghiệp từ nơi đó, chậm ba năm so với những người bạn học cùng lớp.

Cô đã từng đau đớn thống khổ, từng vui cười, từng mê mang, từng phong phú, nhưng một ngày này, mới thật sự mang ý nghĩa là lễ trưởng thành của cô, từ nay về sau không ai còn dám cười nhạo cô là một kẻ phóng hoả, bằng cấp thấp.
Thật ra cô không hề thua kém so với người nào cả, không có một cô gái trẻ tuổi nào có thể làm được như cô, sau khi cửa nát nhà tan, cửu tử nhất sinh, còn có thể kiên cường đứng lên, dùng chính thực lực của mình mà tốt nghiệp khoá chính quy, lấy được bằng tốt nghiệp học vị của mình.

Hơn nữa trong vài năm nay, cô không hề động vào một xu tiền nào của hắn, toàn bộ là dựa vào chính mình cố gắng nuôi sống mình, mỗi ngày cần cù và chăm chỉ làm việc.
Ba giờ sau, khi hắn giành giật từng phút giây đuổi theo đến trường học của cô, quả nhiên các nữ sinh viên đang chụp ảnh dưới ánh nắng, đầu đội mũ tốt nghiệp tạo dáng, cười cười nói nói, bầu không khí mang đậm mùa lễ tốt nghiệp.

Nhưng tốt nghiệp xong cô rời đi trước tiên, mang theo hai đứa con gần hai tuổi đi ra khỏi ngôi trường này, chỉ để lại hình ảnh của cô ở ảnh chụp chung lễ tốt nghiệp cùng khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, thướt tha.
Bởi vì thân phận có tính đặc biệt, cô không gần gũi các bạn cùng lớp, các bạn nữ sinh viên chỉ có thể tiếc nuối nói cho hắn biết, Tô Đại Lận để anh chồng soái ca đến đón đi rồi, chụp mấy tấm ảnh lưu niệm lễ tốt nghiệp xong, có khả năng một nhà bốn người đã đi ăn tiệc mừng tốt nghiệp, chắc là chồng của cô đã đặt bàn trước, chuẩn bị quà mừng tốt nghiệp, hẹn hò lãng mạn.

Nhưng vị trí cụ thể, bọn họ không biết, cũng không có quen thân với Tô Đại Lận.
Đằng Duệ Triết xiết chặt hộp quà trong lòng bàn tay, đi một vòng quanh sân trường, nhìn thấy lại là một mùa hè sau một năm rưỡi thời gian, những đoá hoa màu hồng nhạt dưới con đường nhỏ với hàng cây hai bên, mùa hè làm những đoá hoa màu hồng nở ra đung đưa trong gió.

Cách đó không xa là khu ký túc xá xa hoa sừng sững ở trước mặt, ánh sáng bức tường phía ngoài như mới, ánh mặt trời sáng ngời, cửa sổ căn phòng mà Đại Lận cùng Mẫn Mẫn ở đối diện với bên này, cũng đã thay đổi khách thuê phòng, đặt đầy quần áo chăn đệm lên ban công hoa hướng dương, rốt cuộc tìm không thấy cảm giác tươi mát.
Hắn đi rồi đi, đứng lặng trước bảng thông báo tuyên truyền của trường, nhớ tới sáu năm trước, trường học đăng tin thông báo Đại Lận bị đuổi học, cùng với biểu ngữ tuyên truyền Trâu Tiểu Hàm là gương mặt đại diện của trường.
Thật ra cho đến hôm nay, hắn cùng trường đại học đều giống nhau, không thể hiểu được vì sao sáu năm trước nhất định phải đi so sánh Đại Lận và Trâu Tiểu Hàm làm thành hai hình ảnh đối lập?
Đại Lận bị bỏ tù, là vì Trâu gia hãm hại Tô gia, làm thành một hồi bi kịch, nhưng năm đó tất cả mọi người đều không nhìn rõ sự thật, đều cho rằng Đại Lận là kẻ chủ mưu phóng hoả, vô pháp vô thiên, Trâu Tiểu Hàm và Diệp Tố Tố thì ôn nhu tú tĩnh, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, một con kiến cũng không dám giết.

Nhưng mà sự thật chứng minh, tất cả mọi người sai lầm rồi, bao gồm chính hắn.
Hắn vẫn cảm thấy, tất cả mọi chuyện trong cuộc sống nhất định đều được làm sáng tỏ, được sắp xếp ổn thoả, sẽ đâu vào đó.

Hắn đã từng không quý trọng cô, thương tổn cô hết lần này đến lần khác, tương tự, cô cũng sẽ không ở tại chỗ mà chờ hắn, sẽ một lần nữa yêu người khác.
Hiện tại thời gian một năm rưỡi đã trôi qua, hắn đến vì kì hạn như đã hứa với cô, xem trong lòng cô có thật sự chứa 'Người chồng' Mộ Dạ Triệt của cô hay không? Nhưng kết quả chứng minh, cô sẽ không ly hôn cùng Mộ Dạ Triệt, càng ngày càng có thói quen chung sống cùng Mộ Dạ Triệt, cảm thấy vui vẻ đối với loại cuộc sống này.
Hơn nữa cô thay đổi số điện thoại di động, đổi số điện thoại bàn, từ nay về sau không bao giờ đến thôn xã ở T thị mà hắn nhận chức nữa, cũng không bao giờ đi trêи tuyến tàu cao tốc nối liền Cẩm thành và T thị.

Thật ra sau khi đường sắt được tu sửa, Cẩm thành cũng có một tuyến cao tốc nối đến đây, ngay tại thôn bên cạnh, là trạm cuối cùng, sau khi xuống tàu là đến thẳng đây, có thể đến rất nhanh.
Nhưng mà mỗi ngày lúc sáng sớm hay chạng vạng hắn đi ra đây tản bộ, ở bờ ruộng đi một con đường rất xa, đều không nhìn thấy trong màn sương mù trắng xoá có một bóng dáng tinh tế đi về hướng bên này.

Có lẽ cô đã quên, cũng có lẽ không biết phía cuối tuyến tàu cao tốc chính là thôn Thương Khẩu, tóm lại, sau một lần ở dưới hàng cây phong lá đỏ trước cổng nhà Tô gia vào một năm rưỡi trước đó, cô chưa từng gặp lại hắn.
Hiện tại, giống như cô không cần hắn đến chúc mừng cô tốt nghiệp.
Dưới cái nắng của tháng sáu, hắn nhếch môi cười cười thâm lạnh, nhét hộp quà cố ý chọn lựa tặng cô bỏ vào trong túi quần, rời khỏi bảng thông báo tuyên truyền, rời khỏi sân trường này.
Hiện tại hắn đến toà thị chính của Cẩm thành để xem chính sách gần đây, chính mình có hi vọng được triệu hồi về lại hay không, còn bao lâu thì được triệu hồi về lại?
—-
Khiêm Khiêm
Mộ Dạ Triệt chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho Đại Lận, đặt một bàn ở khách sạn, để anh em Cổ gia chạy tới nơi này sau khi tan làm, Đằng lão gia gia và Đằng mẫu cũng bay qua đây, vừa vặn vây quanh một bàn.
Kế hoạch của hắn là như vậy, thời gian bữa tối để giành cho mọi người vui chơi náo nhiệt, còn thời gian buổi tối thì giữ lại cho hắn và Đại Lận ở chung, có không gian lặng lẽ nói chuyện.

Bởi vì theo hẹn ước là một năm, nhưng giờ lại một năm rưỡi qua đi, hắn không tìm được ý trung nhân, Đại Lận cũng không tìm được người trong lòng, bọn họ thương lượng một chút, có muốn mở bàn tiệc công bố kết hôn với mọi người hay không.
Giờ phút này, hơn một năm trước có hai đứa nhỏ chỉ biết ăn khóc ngủ nay đã lớn, đôi mắt to đen láy, chớp lông mi dài, kêu ông cố nội, bà nội, chú, dì, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm đứng thẳng người lên, hôn nhẹ lên mặt của mọi người.
Hai đứa trẻ đều biết tự mình dùng thìa ăn cơm, cánh tay trắng mịn mập mạp múc từng thìa từng thìa đưa lên cái miệng nhỏ nhắn, còn ăn thật sự, biết ăn rau xanh, ngoan ngoãn ăn canh, nói giữ vệ sinh.

Nhưng mà lâu lâu sẽ làm nghiêng bát, rớt thìa, bị mẹ đánh ᘻôиɠ, phê bình hai đứa không ngoan.
Đôi mắt và khuôn miệng của hai đứa trẻ này lớn lên giống Đại Lận, tiêu chuẩn xinh đẹp, Đằng lão thái gia còn cười nói Khiêm Khiêm lớn lên giống Tô thị trưởng, giống ông ngoại, mà không phải Đằng Duệ Triết.

Vì vậy cái tên này là một điều cấm kỵ ở bữa tiệc liên hoan, mọi người cực kì ăn ý không có đề cập đến cái tên này trêи bàn cơm, không đề cập đến chuyện hai đứa trẻ lớn lên giống người nhà Đằng gia.
Thật ra tiểu Khiêm Khiêm chính là một phiên bản thu nhỏ của Đằng Duệ Triết, mỗi một lần Đằng mẫu ôm, đều cảm thấy đứa nhỏ này càng ngày càng giống Đằng Duệ Triết trước đây, đôi mắt to loé ra ánh sáng sâu thẳm sáng bóng như một viên bảo thạch màu đen, mũi thẳng tắp biểu lộ tính cách quật cường, mịn màng mập mạp, như được nặn ra từ bột được khắc ra từ ngọc.
Đương nhiên những người còn lại cũng nhận ra được hình dáng của Khiêm Khiêm, chỉ là có chút cảm xúc khi cảnh còn người mất, không quay lại đến lúc trước.

Năm đó thời điểm Khiêm Khiêm chào đời ở Hải Nam, mở mắt ra đầu tiên nhìn thấy chính là baba, baba vì chuyện Khiêm Khiêm bị hạ độc thiếu chút nữa thành tử thai trong bụng mẹ, liền giam giữ Đằng Vi Trì.

Vì muốn đổi Ny Ny trở về, làm chuyện chế tạo phi pháp một phôi thai đứa bé da đen, cuối cùng bị điều chuyển đến một nơi xa xôi.
Nếu nói Đằng Duệ Triết bị giáng chức điều chuyển, là vì lúc trước hắn không có giết chết Ny Ny ở trong bụng Trâu Tiểu Hàm, do đó làm cho sau này không thể không dùng loại phương pháp này mà đem Ny Ny đổi trở về, như vậy hiện tại vợ con hắn ly tán, cũng có hắn góp phần gieo gió gặt bão.
Bởi vì đã có một gia đình đầy đủ, ngàn lần vạn lần không thể nói ra tên của vị hôn thê trước kia, cho dù là trách nhiệm hay áy náy, hay là chia tay không bình thường, phá giải vụ án tham ô cần đề cập đến Diệp Tố Tố, nhưng cứ tiếp tục giấu diếm, đối với người vợ hiện tại cùng với những đứa con của mình mà nói, đều là một loại thương tổn.
Có lẽ hiện tại ba ruột của hai đứa trẻ đã thấu hiểu đạo lý này, nhưng đã muộn rồi.

Một năm rưỡi đi qua, hai người đều biết, không phải bọn họ không yêu nhau, mà là không hiểu làm thế nào để đi cùng nhau.

Nếu ở chung một chỗ chỉ có đau đớn thống khổ, sao không thả cho đối phương một con đường sống?
“Dạ Triệt, thật ra em có một món quà muốn đưa cho Đằng Duệ Triết, nhưng vẫn không có gởi đi.” Sau khi ăn cơm xong, Đại Lận và Mộ Dạ Triệt đứng trêи ban công phòng VIP của khách sạn, lấy ra một cuộn bản vẽ từ trong túi, “Một năm rưỡi trước nhìn thấy kho hàng bị hư hỏng như vậy, em đã vẽ một bản quy hoạch cho anh ấy gồm nhà xưởng có thiết kế đơn giản, còn có trường học, viện dưỡng lão, khách sạn, nhà hàng…… Mặt khác nếu anh ấy mời nhân viên thiết kế kỹ thuật, đo trắc địa, nhất định cần không ít tiền.

Nếu anh ấy không nghi ngờ trình độ của em, thật ra những bản vẽ này có thể đưa trực tiếp cho công nhân để thi công dựa theo thiết kế.”
—-
Mộ Dạ Triệt
Mộ Dạ Triệt đứng nghe ở trong gió, đột nhiên đem chuyện thương lượng hôn ước giữ lại trong cổ họng, không có nói ra, nhẹ nhàng cười nói: “Thì ra đã hơn một năm nay, em luôn luôn thiết kế thôn cho anh ta, buổi tối thức khuya.

Anh không nghi ngờ trình độ của em, hiện tại thành tích ưu việt của em khi đang thực tập ở sở nội vụ chính mà minh chứng tốt nhất, em là nhân tài mới xuất hiện, chỉ với một bản thiết kế nhà trẻ đã làm cho mọi người sáng mắt, từ nay về sau làm lãnh đạo chú ý tới một nhân viên thực tập như em.

Anh nghi ngờ là chính mình có ra sức phán đoán, cũng không biết trong kì hạn một năm hẹn ước này, Đại Lận em đã có người trong lòng hay chưa.”
“Phòng ốc ở thôn xóm cần đơn giản vững chắc, dễ áp dụng tài chính, không cần phải đẹp, bởi vậy em tính toán mật độ, thiết kế đơn giản một chút.” Đại Lận lơ đễnh, đôi mắt sáng im lặng nhìn hắn, “Dạ Triệt, sở dĩ nói những bản vẽ thiết kế này là vì đưa cho Đằng Duệ Triết, là muốn để cho anh ấy xem trước, sau đó mới thiết kế phòng ở cho thôn xóm.

Dù sao anh ấy là lãnh đạo, tất cả đều do anh ấy định đoạt, nếu anh ấy không chịu, em cũng không đưa được những thứ này đến tay của người dân trong thôn.

Hơn nữa em cũng quyết định đem tiền mà Nhà nước bồi thường cho Tô gia để quyên góp cho thôn xóm nghèo khó này, để cho bọn họ có vốn đầu tư, mở rộng quy mô.”
“Nếu bản thân Đằng Duệ Triết đến đây, em có thể tự mình đưa tận tay những thứ này cho anh ta hay không?” Mộ Dạ Triệt lấy những bản vẽ trêи tay cô, chậm rãi mở ra, cười như trước, “Thật ra hơn một năm nay, anh ta vẫn đến Cẩm thành, chính là em không có nhìn thấy.

Hai người ở chung, giống với một lần anh ta đứng dưới tán cây phong lá đỏ mà ngóng nhìn, cho nhau sự canh gác với đối phương, lại không có từng bước đến gần.”
“Vậy đã hơn một năm nay, Dạ Triệt anh không có gặp được người con gái mà mình thích sao?” Đại Lận thật sự đang nhìn hắn, giữa hai người lúc này không có động tác vuốt tóc, vuốt mặt thân thiết, mà là ôn nhu ngóng nhìn đối phương, “Nếu Đằng Duệ Triết không ở nơi đó, em cũng đem khoản tiền bồi thường danh dự dành cho người cha đã mất của mình mà quyên góp ra ngoài.

Dạ Triệt anh mang em đi đến nơi đó, làm cho em nhìn thấy nơi đó cằn cỗi, anh cũng có quyên tiền cho những đứa trẻ, em chỉ có thể dùng phương pháp này góp một phần sức lực.

Dạ Triệt, nếu anh không có gặp được người trong lòng, vậy để chúng ta mở bàn tiệc mời mọi người đến chung vui, chúng ta ra nước ngoài sống, theo em đi du học đào tạo sâu, được chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui