Đằng Duệ Triết – Tô Đại Lận
Mưa càng rơi càng lớn, tiếng sấm nổ vang trời, hai người nín thở ở trong điện thoại, ai cũng đều không nói nữa.
Thật lâu về sau, quả nhiên Đại Lận nhận được điện thoại của Dạ Triệt từ nước ngoài gọi tới, liền cúp máy, để hắn không cần lại gọi qua đây.
—-
Mà Đằng Duệ Triết ngồi ở trong xe, không có gọi lại cho cô, ngồi một đêm trong mưa.
Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, ở cửa khách sạn, có một cô gái thon thả mặc một chiếc váy màu đen bó sát, mái tóc dài màu nâu được uốn lọn bước ra từ khách sạn, khuôn mặt khéo léo của cô đeo kính che nửa khuôn mặt, bàn tay tuyết trắng mang theo một chiếc túi công sự, cùng hai người nam đồng nghiệp mặc đồ tây giày da đang đi ra khỏi khách sạn.
Bọn họ bước nhanh đi tới, cũng không có nói chuyện cùng nhau, ngồi lên xe liền lái xe đi luôn, không có dừng lại ở cửa khách sạn một phút đồng hồ.
Đằng Duệ Triết ngồi trêи xe thấy một cảnh như vậy, lập tức lái xe đuổi theo, ánh mắt thâm thuý nóng rực, trái tim phấn chấn đập liên hồi thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực!
Nhưng mà sau khi hắn lái xe đi theo cô gái kia được một khoảng cách, có một cô gái khác mặc váy dài màu vàng nhạt, bên ngoài mặc áo vét màu trắng, tóc dài đi ra từ cửa khách sạn, mái tóc đen thẳng dài suôn mượt như một thác nước buông xoã qua đầu vai, dùng kẹp tóc kẹp lại một chút, để tiện cho công việc.
Một hàng lông mi dài rậm nâng lên, môi ửng hồng, khuôn mặt trắng nõn hồng nhuận, một bàn chân trắng nõn nà lộ ra dưới chiếc váy dài vàng nhạt, da thịt trắng nõn như tuyết, ngoại hình tuyệt đẹp.
Cô mang giày cao gót đi thẳng một đường, mộc mạc mà phiêu dật, tựa như một hương hoa thanh nhã.
Đi cùng bên người cô có một nam một nữ, ba người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, bước đi mang vẻ bận rộn, nhanh chóng ngồi lên một chiếc xe đứng chờ sẵn ở cửa khách sạn.
Sau khi cô gái lên xe, thành thạo chỉ về phương hướng đến thôn Thương Khẩu, ý bào nam tài xế lái qua.
Vì thế vài giờ sau, khi bọn họ đứng lặng trước thôn Thương Khẩu đã rực rỡ hẳn lên, đúng là tìm không ra cây cầu nhỏ dẫn vào thôn.
Cô gái mặc áo vét màu trắng nhìn thấy, năm đó sau giai đoạn Dạ Triệt cõng cô qua cầu, bên đường đã đầy ánh vàng rực rỡ của hoa hướng dương, không biết là để thu hoạch hạt, hay là lọc dầu, một rừng hoa tươi tốt, đẹp không sao tả xiết.
Mà phía sau hoa hướng dương, còn lại là khu buôn bán phồn hoa cùng khu công nghiệp, mấy toà nhà hùng vĩ do các công ty bên ngoài đến đầu tư xây dựng như phượng hoàng ghé qua nơi đây, có vẻ phá lệ chói mắt nơi mảnh đất cằn cỗi ngày xưa này.
“Đúng vậy đó, trêи bản đồ đúng là nơi này, xem ra nơi này tiến bộ không ít, phát triển đến mức mau chóng vượt qua cả một thành phố.” Trợ lý lái xe bên cạnh cười ha ha, lái xe vào thôn, một đường đi đến khu trung tâm thương nghiệp.
Chỉ thấy mỗi một toà kiến trúc, như trường học, viện dưỡng lão, bệnh viện, nhà xưởng, nhà ăn, khách sạn…… đều là dựa theo đồ án thiết kế quy hoạch mà năm đó Tô Đại Lận quyên góp, ba người tiến vào nơi này, cảm thấy trước mắt sáng ngời, hết sức kinh ngạc vui sướиɠ.
Bởi vì không ai trong bọn họ nghĩ tới, lãnh đạo nơi này thực sự chọn đồ án năm đó của Tô Đại Lận, thực sự tu sửa kiến thiết nơi này thành dáng vẻ trong tưởng tượng của Đại Lận!
Nhưng mà tất cả công trình ở nơi này đều đang đình công, giàn dáo dính đầy bùn đất đang nằm tại kia, thùng sơn mới tô được một nửa, công nhân đều bị cho nghỉ, ai cũng không được phép bước từng bước vào công trường.
Ba người đi xuống xe, nghe thấy phòng học được dựng lên tạm thời ở bên cạnh, có một đám trẻ nhỏ đang ngồi xổm ở bên ngoài đang lanh lảnh đọc sách, những khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì thì lắc lắc lắc lắc, đang tập đọc, cười hì hì nhìn xe bọn họ lái vào thôn, sau đó một đứa trẻ lăn lộn đứng lên từ dưới mặt đất, cầm sách giáo khoa của mình mà vây quanh lại đây.
Bởi vì bọn họ phát hiện chị bé mặc váy màu vàng kia thật đẹp, da trắng như đậu hủ, thân thể thon cao, mảnh mai, so với cô giáo Diệp của bọn họ còn muốn xinh đẹp hơn.
Bọn nhỏ cợt nhả vây lại đây, chật như nêm cối mà vây quanh cô gái, tranh nhau hỏi chị bé, chị tìm ai, có phải tìm chú thị trưởng của tụi em hay không? Vì thế cô gái sờ sờ cái đầu nhỏ của bọn họ, mỉm cười hỏi: “Ngoài Trương Tiểu Kim ra, trong số các em còn có ai ngã bệnh nữa không?”
“Còn có Tiểu Nha nhà chú Nhị Cường, Rõ Ràng nhà chú Dài Quý, đều ở trạm y tế.
Bọn họ vẫn ho khan, cuối cùng là khụ khụ rồi xuất huyết.”
Cô gái nhăn hàng lông mày lại, nhìn về hướng trạm y tế ở cách đó không xa, phát hiện nơi này ẩn chứa một cỗ không khí tràn ngập lo lắng, có người lợi dụng phương tiện thi công, đổi toàn bộ sơn chất lượng tốt của tập đoàn Sang E thành sơn chất lượng kém, làm cho những người nơi này không thấy được bằng mắt thường, nhưng sau khi hít phải trong một thời gian dài, trẻ em có sức đề khánh yếu liền phát bệnh, trường hợp nhẹ thì ngất xỉu, trường hợp nặng thì có khả năng dẫn tới tử vong.
Vì thế cô để đám nhóc này giải tán đi, còn mình thì đi vào phòng học, khứu giác cẩn thận ngửi mùi sơn.
Nhưng mà nước sơn ở đây đều bị xử lý hết, một khối nước sơn màu trắng ở đây cũng không có giữ lại, rõ ràng là đối phương tiêu huỷ chứng cứ, không cho người ta bắt được nhược điểm.
Sau đó cô đi đến toà nhà căn hộ đang xây ở bên kia mà nhìn nhìn, phát hiện căn hộ còn chưa vào giai đoạn hoàn thiện tô sơn, sơn còn chưa được vận chuyển lại đây, nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn vài góc chết trong phòng ốc, cửa sổ, người trong nghề sẽ phát hiện, thật ra nơi này thi công thô ráp ẩu tả, sau một thời gian khánh thành, nhất định tường nhà sẽ có những cái khe nứt rất nhỏ, ống dẫn không thông, địa thế không bằng phẳng, nhất định hỗn hợp bùn đất sắt thép này không vững chắc, một khi xảy ra một cơn địa chấn rất nhỏ, nhất định phòng ốc nơi này sẽ sụp đổ chết người!
Nói cách khác, có người đang ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu kiếm món tiền lãi kếch sù, nhưng sau khi làm xong, trách nhiệm để lại cho tập đoàn Sang E gánh!
“Ngày hôm qua chủ thầu xây dựng vẫn luôn tỏ vẻ mãi, bọn họ nói vẫn không động qua sơn, nước sơn được vận chuyển đến đây, là bọn họ bắt đầu tô, mặc kệ chất lượng tốt xấu, bọn họ chỉ phụ trách thi công.
Đó không phải đang chứng minh có người lặng lẽ thay đổi sơn của chúng ta, dùng sơn chất lượng cao của chúng ta đi bán lấy tiền, rồi đổi lại một ít sơn kém chất lượng để thật giả lẫn lộn đây sao?” Nữ trợ lý sinh lòng nghi ngờ, “Có phải đối thủ cạnh tranh của chúng ta đang trả thù ác ý? Thời điểm lúc trước chúng ta cạnh tranh vài cái hạng mục lớn này, vẫn có người đùa giỡn sử dụng thủ đoạn, chỉ sợ là sau khi thua cuộc trong lòng không cam tâm.”
Cô gái mặc váy vàng gật gật đầu, “Có khả năng này, nhưng trước mắt chúng ta đi thăm vài đứa trẻ kia, hỏi thăm tình hình một chút.”
Cô đánh giá thôn xóm nơi này đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lật đất, một đường đi, một đường ngóng nhìn khắp nơi đều có thể thấy được sắc hoa vàng rực của hoa hướng dương, bỗng nhiên cảm thấy, tựa như hoa hướng dương ở nơi này không phải dùng để lọc dầu, mà là dùng để ngắm, giống như đúc biển hoa hướng dương trước một căn biệt thự tại Cẩm thành.
Chỉ thấy giờ phút này có một trận gió mùa hạ thổi qua, không khí thanh lương đánh tới, những đoá hoa vàng liền kéo thân hình mảnh khảnh của mình, lắc lắc lắc lắc ở trong gió, giống một cô gái thướt tha đang khiêu vũ, cỏ xanh đang cổ vũ.
Chúng vui mừng, thích chuyển động quanh mặt trời, mỗi ngày đều để lộ khuôn mặt tươi cười, nghênh đón mỗi một ngày mới, nhưng điều tiếc nuối duy nhất là, chúng phải dựa vào ánh mặt trời, một khi không có mặt trời, chúng liền mất đi sức sống của mình, không còn xinh đẹp như vậy.
“Kiến trúc sư Tô, phía trước có một cô gái tóc dài vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chúng ta, có phải là biết cô hay không?” Trợ lý bên cạnh đụng đụng cô, nhắc nhở cô quay đầu, “Cô ấy vừa đi xe điện về, nhìn váy áo như bị dầm mưa đêm qua, nhiều nếp nhăn, nhưng vừa chạy tới nơi đây, đột nhiên dừng xe, nhìn chằm chằm vào cô mà không đi lại đây.”
Vì thế cô gái váy vàng quay đầu, nhíu mày, chăm chú nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Diệp Tố Tố đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt thanh lệ hiện lên một tia kinh ngạc rõ ràng, môi nhấc lên, sau đó chạy xe điện lại đây, phanh xe lại cái két đứng trước mặt cô!
Diệp Tố Tố
Thời gian ba năm rưỡi, Diệp Tố Tố hoặc nhiều hay ít vẫn chín chắn chín muồi hơn một ít, làn da trắng nõn không còn thông thấu như trước, da thịt khoé mắt không còn nhanh trí như trước kia, giống một đoá hoa lê trắng noãn đã qua mùa xuân.
Cô tắt máy xe điện, đi đến trước mặt cô gái mặc váy vàng, liếc mắt đánh giá một cái, cười lạnh một tiếng: “So với hai năm trước, quả thật cô đẹp ra không ít, là một người phụ nữ đầu hai mươi đang ở thời điểm trong sáng nhất, cõi lòng đầy hương thơm mà quyến rũ đàn ông, khoe ra chính thanh xuân của mình.
Nhưng cô có tư cách gì đến nơi này, không phải hai năm trước cô đi rồi sao?! Đi rồi sẽ không cần phải về lại!”
Đại Lận thấy lần gặp mặt đầu tiên mà Diệp Tố Tố đã không khách sáo lịch sự như vậy, cười nói: “Tôi cũng nghĩ hai năm nay, sau khi cô canh chừng anh ấy trêи bàn mổ, đã sớm kết hôn cùng anh ấy làm vợ chồng thật sự, bù lại tiếc nuối của tám năm trước, nhưng không nghĩ rằng hai người không có như vậy.
A, lần này tôi lại đây, là tới làm việc, không phải vì anh ấy, xin Diệp tiểu thư chú ý ngôn từ của mình.”
Hai tròng mắt của cô trong như nước, lại không ngờ xuất hiện ý lạnh nhè nhẹ như thế, giống một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, lạnh khủng khϊế͙p͙, trong băng thanh ngọc khiết mang theo từng đợt ý lạnh.
Mặc dù hai năm cô chuyên tâm học hỏi nâng cao tay nghề, nhưng phong thái lạnh nhạt tự nhiên cũng không thuyên giảm, cô vẫn là Đại Lận như trước kia, chính là thời điểm khi đối mặt với Diệp Tố Tố, cô không còn là một đứa trẻ, mà là một người phụ nữ xinh đẹp, xuất sắc hơn so với Diệp Tố Tố.
Cô nhẹ nhàng đi qua bên người Diệp Tố Tố, môi anh đào xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo lung linh, thân hình toả ra mùi hương tự nhiên thơm ngát, váy dài nhẹ tung bay trong gió, lại nhẹ giọng mà nói: “Lần này sự việc chất lượng sơn kém thật sự nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sức khoẻ của tụi nhỏ, cùng với danh dự và chữ tín của tập đoàn Sang E chúng tôi, bởi vậy tôi hi vọng trước khi sự việc chưa bị làm lớn, dân chúng thôn Thương Khẩu có thể phối hợp làm việc với chúng tôi, tìm ra thủ phạm thật sự.”
“Thật không, thì ra là cô phụ trách hạng mục này, cô mới là chịu trách nhiệm chính của công trình.” Diệp Tố Tố hừ lạnh, khuôn mặt tối tăm, trực tiếp xem Đại Lận là kẻ địch, “Như vậy thủ phạm này không phải là cô sao? Cô còn cần gì phải tìm ra thủ phạm thật sự?!”
Đại Lận nghe vậy mỉm cười, “Hình như Diệp tiểu thư hi vọng đó là tôi thì phải?” Cô đi đến trước mặt Diệp Tố Tố, ánh mắt uyển chuyển, “Diệp tiểu thư là cánh tay phải của Đằng thị trưởng, không có chuyện gì là cô không biết, cũng không có người nào có thể đến gần Đằng thị trưởng của cô.
Hiện tại tôi đã thấu hiểu chuyện này trước tiên, là tôi cho rằng Diệp tiểu thư là người bên cạnh Đằng phó thị trưởng, hi vọng các người là hai vị lãnh đạo tốt trong mắt người dân, có thể dùng lý trí để phân tích vấn đề, dùng một tâm tư khoan dung rộng lượng mà dẫn dắt bọn họ tìm ra thủ phạm, chứ không phải xen lẫn chuyện ân oán cá nhân, trực tiếp chụp mũ lên đầu tôi, khiến cho người dân khủng hoảng! Ha ha, thử hỏi Diệp tiểu thư, tập đoàn Sang E cần dùng những loại sơn kém chất lượng này để đạp đổ bát cơm của mình sao?”
Khuôn mặt Diệp Tố Tố cười lạnh lùng, vẫn kiên trì quan điểm của mình như cũ: “Nếu là cô phụ trách hạng mục này, như vậy phải dự đoán được tất cả các vấn đề gặp phải trong quá trình thi công, nên tự mình gánh vác tất cả! Tôi mặc kệ các người có đạp đổ bát cơm của mình hay không, tôi chỉ muốn tự người phụ trách đứng ra chịu trách nhiệm, bồi thường mọi tổn thất cho người dân trong thôn, cùng với trả tiền thuốc men cho những đứa trẻ bị trúng độc, nói tiếng xin lỗi với bọn họ!”
Đại Lận nghe được khẽ nhếch môi, đôi mắt đẹp linh động khẽ liếc Diệp Tố Tố một cái, “Diệp tiểu thư không cần vội vã định tội tôi như vậy, luật sư của tôi am hiểu pháp luật đến điều tra rõ sự thật chân tướng, mang lại sự công bằng cho mọi người.
Nhưng mà trong quá trình này, tôi tin tưởng với sự ôn nhu rộng lượng của Diệp tiểu thư, nhất định sẽ không sinh sự gì, làm cho sự tình phức tạp hơn, đúng không?”
Cô mỉm cười, không hề để ý tới Diệp Tố Tố, bảo hai đồng nghiệp ở bên cạnh tiếp tục đi về phía bệnh viện, mua giỏ hoa quả cùng lẵng hoa, đi thăm các em nhỏ bị bệnh.
Trước kia, cô sẽ tin tưởng Diệp Tố Tố là một cô gái lương thiện, dịu dàng tốt đẹp, thanh dật thoát tục, nếu không, Đằng Duệ Triết cũng không yêu người con gái này, vì cô ấy mà nóng ruột nóng gan.
Nhưng sau nhiều năm chờ đợi không có kết quả, cô không dám cam đoan Diệp Tố Tố còn có thể thanh nhã rộng lượng, không làm ra một chút việc gì đó.
Vừa rồi ánh mắt Diệp Tố Tố nhìn cô, đã hàm chứa một cỗ ân oán căm phẫn ngưng đọng đã lâu.
Có khả năng là thật sự đau đớn, chờ không nổi nữa, cảm thấy cô đã đến phá huỷ cuộc sống hạnh phúc chốn điền viên của cô ấy và Đằng Duệ Triết, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.
Hoặc là, thật ra sâu trong nội tâm cô ấy có tâm tư oán hận về việc Tô Đại Lận cô dây dưa với Đằng Duệ Triết vào tám năm trước, cảm thấy cô đã chiếm đoạt Đằng Duệ Triết.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, cô phải muốn tới nơi này để giải quyết vấn đề sơn có chất lượng kém.
“Tô tiểu thư!” Ở bệnh viện, Tô Tiểu Nhạn một tay nắm một đứa, vui mừng quá đổi đứng lên từ ghế dài, trợn mắt há mồm nhìn cô gái xinh đẹp đã trở về sau nhiều năm, “Cô……cô đã đến rồi!”
Khiêm Khiêm và Ny Ny thì đồng thanh kêu 'Mẹ', nhảy từ trêи ghế xuống, dùng đôi chân ngắn chạy nhào vào trong lòng mẹ, cái đầu nhỏ dùng sức chui vào trong lòng mẹ, “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
Đại Lận ôm hai con vào trong ngực mà hôn, sờ sờ cái đầu nhỏ khích lệ bọn họ ngoan, sau đó ôm Ny Ny vào trong ngực, nắm bàn tay nhỏ bé của Khiêm Khiêm, đi đến trước mặt Tô Tiểu Nhạn, cười nói lời cám ơn.
Tô Tiểu Nhạn thì nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, bỗng nhiên nói: “Tô tiểu thư, vì sao hai năm trước cô không đến nhìn xem anh thị trưởng thế nào? Nếu lúc ấy cô đã đến, hiện tại người bên cạnh Đằng thị trưởng sẽ là cô, mà không phải là Diệp tiểu thư.
Trước khi Đằng thị trưởng phát bệnh, là Diệp tiểu thư không có cơ hội tiếp cận anh ấy, nhưng sau cái lần bệnh tình nguy kịch đó, Diệp tiểu thư bắt đầu cẩn thận chăm sóc Đằng thị trưởng, bất chấp mưa gió mà sắc thuốc cho anh ấy, nấu cơm, giặt quần áo, chùi giày da, mặc kệ Đằng thị trưởng có thích hay không, đều kiên trì làm.
Có một lần Đằng thị trưởng cảm thấy mình đã khỏi hẳn, lại tính thức đêm làm việc, Diệp tiểu thư tức giận đến dọn dẹp tài liệu của anh ấy, sau đó lại để anh ấy nằm ngủ, yên lặng canh giữ bên cạnh anh ấy.
Có khi Đằng thị trưởng đổi ổ khoá, sau đó vẫn thấy Diệp tiểu thư canh giữ ở trước cửa, đổi khoá vô dụng, liền ở lại bên ngoài không có quay về…… Thật ra tôi cảm thấy, Đằng thị trưởng là có áy náy với cô ấy, cô ấy lại đối xử với mình tốt như vậy, không thể xem cô ấy là kẻ đối đầu với mình, chỉ có thể dùng thái độ nhu hoà đi xử lý.
Mà Tô tiểu thư cô, vì sao lại không đến?”
Đại Lận ôm hai con ngồi vào ghế dài ở hành lang, ngóng nhìn khúc cua của hành lang, nghe thấy một chút tiếng chạy tới vội vàng của một thân ảnh cao lớn vĩ ngạn, cũng chính là người không ngừng gọi điện cho cô tối hôm qua, giờ phút này các cô đang thảo luận về nhân vật chính là Đằng Duệ Triết, nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu Nhạn, nếu cô có chồng, hơn nữa chồng của cô đối xử với cô tốt lắm, cô nhận lời đi theo anh ấy rồi, cô sẽ lựa chọn ở lại nơi này sao? A.”
—-
Duệ Triết – Đại Lận
Đằng Duệ Triết phong trần mệt mỏi chạy từ bên ngoài vào, gặp Đại Lận quả nhiên ngồi ở nơi này, thân hình cao lớn khựng lại thật mạnh, dừng lại bước chân! Lồng ngực cường tráng của hắn không ngừng phập phồng, một đôi mắt màu thâm đen chứa đầy sự nhớ nhung tưởng niệm khiến người ta chói mắt, toàn bộ sự kϊƈɦ động đều viết lên trêи khuôn mặt tuấn tú, yết hầu rắn chắc thì đang trượt lên trượt xuống, hơi thở gấp rút, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm về phía cô!
Vài năm trước thời điểm cô gặp hắn, hắn vẫn không có chăm sóc cô thật tốt, từ đầu đến cuối xem nhẹ cảm nhận của cô, giận cô mà đi, cho đến khi cô rời đi thật sự, hắn mới phát hiện có lẽ là cô sẽ không bao giờ trở lại nữa! Hắn ở trong màn sương tình nguyện hẹn ước với cô một năm, lại hai năm, yêu cầu cô tiếp tục chờ hắn, không cần thay lòng đổi dạ, hắn cũng sẽ chờ cô trưởng thành, thành một người phụ nữ thành thục hiểu chuyện, phát huy toàn bộ tài năng của mình, tìm được chính mình, đồng thời cho mọi người một đoạn thời gian đi giải sầu, sống vui vẻ.
Nhưng mà cái đi này, chính là ly biệt thật sự, hắn phát hiện thời gian thay đổi rất nhiều thứ, quên đi rất nhiều điều, lòng của cô, phai nhạt, trong đôi mắt không còn một tia lửa nóng nồng đậm.
Tuy rằng giờ phút này cô đang chậm rãi đứng lên, đôi mắt mang theo ý cười, nhưng hắn nhìn không thấy sự kϊƈɦ động của cô, cũng không nhìn thấy sự nhớ nhung mà cô dành cho hắn.
“Đằng thị trưởng, tất cả những công trình này đều do em phụ trách, ngày hôm qua em mới được thông báo sự việc phát sinh ở đây, biết được chất lượng sơn xảy ra vấn đề, hay là bây giờ chúng ta nói chuyện luôn đi.” Đại Lận nở một nụ cười tươi đối với hắn, trong sự hào phóng khéo léo mang theo áy náy, sau đó cúi đầu, sờ sờ tóc của hai con, có ý bảo bọn họ đi theo dì Tô Tiểu Nhạn mà chơi, đừng bám lấy mẹ, “Bây giờ mẹ có chuyện quan trọng cần nói chuyện cới chú, hai con nên đi làm gì đây?”
Nhưng hai tiểu bảo bảo ngẩng đầu, mắt to như hai viên bảo thạch đen đều tò mò nhìn hai người lớn, vươn cánh tay trắng nõn mà chỉ chỉ Đằng Duệ Triết, “Mẹ, chính là chú này mang tụi con đến nơi này.” Tỏ vẻ rất ngạc nhiên, cảm thấy chú này lớn lên cũng có chút giống mình, hơn nữa chú thật ôn nhu dịu dàng!
“Ừ, mẹ biết rồi.” Đại Lận ngồi xổm xuống sửa lại váy áo cho hai con, để bọn họ ngoan, đừng chạy nhảy nhiều mà đầu đầy mồ hôi, thời tiết nóng thế này dễ bị cảm nắng, “Bây giờ hai con cùng dì Tiểu Nhạn đi ra ngoài chơi, không được đến gần hồ nước, cũng không được chơi trốn tìm với dì, mà phải luôn nắm tay dì Tiểu Nhạn, không được rời xa, mười phút nữa mẹ sẽ đến đón hai con, biết chưa?”
“Vâng!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai bé cưng đỏ bừng, ngoan ngoãn gật đầu, một trái một phải nắm tay Tô Tiểu Nhạn, bước đi vô cùng vui vẻ.
Bọn họ đi rồi, Đại Lận mỉm cười với Đằng Duệ Triết, không có nói thêm lời gì với hắn, ôm giỏ hoa quả vào phòng bệnh nhi.
Trong phòng bệnh có vài đứa trẻ đang nằm, phụ huynh của trẻ được bệnh viện báo là bị cảm mạo, có chút nghiêm trọng, bởi vậy phụ huynh không suy nghĩ gì nhiều, cho là bị cảm mạo.
Đại Lận ôm theo giỏ hoa quả bước vào cũng là bị mọi người nhận ra, là cô gái mặc bộ đồ thể thao màu hồng trắng lên núi chặt trúc cùng bọn họ vào ba năm rưỡi trước! Cho dù thời gian qua lâu mọi người không nhớ rõ, nhưng nhìn thấy cô và Đằng thị trưởng đứng chung một chỗ, cũng là tự nhiên nhớ lại.
Vì thế mọi người vui vẻ nhận giỏ hoa quả và lẵng hoa của Đại Lận, vì cô mà rót trà, nói rõ quá trình sinh bệnh của những đứa trẻ.
Chỉ nói là bọn họ vẫn ho khan, khụ khụ xong liền vào bệnh viện.
Lúc ấy nếu không phải Diệp lão sư hiểu biết cấp cứu, nói không chừng cái mạng nhỏ của con bọn họ đã không còn!
Đại Lận nghe vậy kinh hãi, nháy mắt với trợ lý ở bên cạnh, ám chỉ ra ngoài nói chuyện.
Đằng Duệ Triết thì đi ở bên cạnh cô, con ngươi đen thâm thuý nhìn chằm chằm vào cô không hé răng, cùng cô đi trêи hành lang bệnh viện, thế này mới lên tiếng: “Đại Lận, em có biết có một cô gái có thân hình tương tự như em, có khả năng tối qua ở cùng một khách sạn, thậm chí ở ngay tại phòng bên cạnh của em hay không? Cô gái này mặc một chiếc váy màu đen bó sát người, mái tóc nhuộm nâu uốn quăn, trêи mặt đeo kính mắt màu trà, em có gặp qua không?”
Đại Lận nhìn chăm chú vào hắn, cười cười: “Ý anh là, cô gái này có khả năng luôn luôn theo dõi em.” Cô quay đầu liếc mắt nhìn đồng nghiệp ở bên cạnh một cái, cho nhau ánh mắt trao đổi, vừa cười nói: “Nếu không phải anh nhắc nhở, em còn không biết có tồn tại một cô gái như vậy.
Đằng thị trưởng, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Cô mời Đằng Duệ Triết cùng nhau đi về phía trước, lấy trong túi xách ra một phần văn kiện đưa cho hắn, “Đây là danh sách sơn do kiến trúc sư của Sang E nhập hàng, sử dụng sơn và chất lượng sơn không có vấn đề gì, giám định chất lượng sơn đủ tiêu chuẩn, vấn đề hẳn là nằm trong quá trình vận chuyển sơn, bị người ta đổi đi, công nhân cũng mơ hồ dùng sơn hiện có mà tô tường, mới tạo thành việc mọi người bị trúng độc.
Đối với sai sót lần này, Sang E cảm thấy thật sự có lỗi, nhất định sẽ bồi thường thiệt hại cho mọi người, hi vọng Đằng thị trưởng có thể giúp Sang E trấn an cảm xúc của mọi người, cho Sang E thời gian để điều tra rõ ràng chân tướng sự việc.”
Đằng Duệ Triết không có nhận lấy văn kiện mà cô đưa, mà là thật sự còn đang nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Anh đã muốn bắt tay vào làm công tác chuẩn bị được triệu hồi về lại, kết thúc nhiệm kỳ, Đại Lận, em có nguyện ý theo anh cùng nhau trở về Cẩm thành không?”
Đại Lận nhìn xa công trình đang xây dựng ở bốn phía từ bệnh viện, cười trả lời với hắn: “Chỉ sợ sự việc không có thuận lợi như anh tưởng tượng.
Em cuối cùng có cảm giác, chuyện này sẽ nhấc lên một trận sóng gió lần nữa, khiến công việc triệu hồi lại Cẩm thành của anh gặp trở ngại, cũng khiến em phải gánh chịu một khoản tiền bồi thường.
Đối với vụ án khó giải quyết này, trong vài năm nay em gặp được không ít, coi như là một sự tôi luyện đối với em, làm cho em một đường vừa đi vừa đánh, dần dần sờ soạng bước đi trêи con đường của mình.
Nhưng lưng đeo mạng người là chuyện em không muốn nghĩ đến, những đứa trẻ xảy ra chuyện trong vụ án của em, chúng là vô tội, em không thể bỏ qua được.”
Cô đi ra bên ngoài bệnh viện, dần dần đi về phía công trường đang bụi mờ mịt, di chuyển quanh mấy dàn giáo, cuối cùng nói: “Em vẫn tin tưởng vận mệnh an bài, xem ra lúc này đây, có người muốn làm cho chúng ta lặp lại con đường trước kia, không muốn chúng ta được sống yên ổn.”
“Nhưng em cũng có thể thử đi thay đổi.” Đằng Duệ Triết đứng ở phía sau cô, chậm rãi đến gần phía cô, muốn ôm giữ lấy thân hình thon thả của cô, nhưng không có đủ dũng khí, “Em lựa chọn về nước, chứng minh em còn quyến luyến nơi này.
Có lẽ chúng ta có thể dùng một loại phương pháp khác để giải quyết tất cả vấn đề trước mắt của chúng ta, không cần lặp lại con đường trước kia, có lẽ kết cục cũng không giống như trước.”
—-
Diệp Tố Tố
Sau khi Diệp Tố Tố giằng co với Đại Lận xong, vẫn nhìn theo Đại Lận xoay người ôm giỏ hoa quả đi, đi vào bệnh viện ở gần đó, khuôn mặt càng ngày càng âm trầm, hàm răng cắn chặt.
Cho đến khi bóng dáng của Đại Lận hoàn toàn biến mất ở trước mật cô, thế này cô mới đẩy xe điện đi về phía trước, chật vật chịu không nổi mà trở lại nơi ở của chính mình.
Cô tắm rửa một cái, thay bộ quần áo nhiều nếp nhăn kia, ngồi ngẩn người trước cửa sổ.
Tối hôm qua sau khi khóc một trận uỷ khuất xong, thật ra cô lại đi tìm Đằng Duệ Triết, nhìn thấy hắn ngồi trong xe, còn chính cô thì dầm mưa, một thân ướt đẫm cứ như vậy mà chờ.
Chờ chờ, đợi đợi cho đến bình minh, sau khi nhìn thấy hắn đi theo cô gái mặc chiếc váy màu đen, lúc đó cô mới chạy xe điện trở về lại.
Kết quả lại nhìn thấy Tô Đại Lận thật sự mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt cùng áo khoác vét màu trắng xuất hiện trước mặt mình, làm cho trong lòng cô giật mình thật mạnh, ngay sau đó là cảm xúc cuồn cuộn, không thể bình tĩnh được! Giờ phút này cô ngồi một lát bên cửa sổ, nhìn thấy trong vườn có mấy đôi giày da mà cô lấy ra từ trong phòng của Duệ Triết để chuẩn bị lau chùi, bỗng nhiên đi qua vài bước, đem tất cả những đôi giày da này ném xuống mặt đất.
Bởi vì hiện tại, trong lòng cô rất khó chịu, không muốn sẽ đem mấy thứ đáng chê cười này của hắn bày ra trước mặt mình, lúc nào cũng nhắc nhở cô, người đàn ông này từng yêu cô đã thay lòng đổi dạ, ngược lại đi yêu một người con gái mà anh ta từng chán ghét đến cực điểm! Sự chờ đợi của cô không cần kết quả, hắn ở lại chỗ này bao lâu, cô liền ở lại trong này bấy lâu, nhưng cô tuyệt đối không thể tha thứ Tô Đại Lận lại ngóc đầu trở lại, giẫm nát bét cuộc sống bình tĩnh của cô!
Cuộc sống tình cảm của cô và Duệ Triết vào tám năm trước, chính là bởi vì Tô Đại Lận lặp lại sự dây dưa, nên chưa từng có lấy một ngày yên tĩnh, mỗi một lần bọn họ muốn nghĩ tới thế giới riêng của hai người, đều bị đứa con gái này xuất quỷ nhập thần, đến chết không buông, cuối cùng đành tan rã trong không vui, Duệ Triết bị biến thành lửa giận tận trời, phiền muộn không thôi, như vậy tám năm sau, vì sao còn muốn tái diễn loại bi kịch này?
Sau khi ném đi tất cả những thứ có liên quan đến hắn ở trong vườn, cô phát tiết xong, thở hỗn hển, dần dần tỉnh táo lại, thanh tỉnh mà đánh giá lại nơi đã cùng ăn cùng ở với hắn đến hai năm.
Ba năm rưỡi trước cô theo hắn tới nơi này, chính là muốn tiếp tục lại tiền duyên, Tô Đại Lận không quý trọng đoạn tình cảm này, mà cô thì quý như trân bảo, tuyệt đối không chủ động buông tay.
Bởi vì cô cảm thấy, tình duyên năm đó của cô và Duệ Triết vẫn chưa cạn, bọn họ vẫn còn cơ hội.
“Cô giáo Diệp, đang thu dọn quần áo cho Đằng thị trưởng à.” Có hàng xóm đi qua cửa, nhiệt tình chào hỏi cùng cô, vừa đi vừa lấy mũ rơm che gió, nhìn về phía cổng thôn, “A, hình như Đằng thị trưởng đã trở lại.”
Diệp Tố Tố nghe vậy, quần áo trêи mặt đất cũng không thèm nhặt lên, nhanh chóng lao ra sân, đi đón Đằng Duệ Triết trở về.
Nhưng mà Đằng Duệ Triết trực tiếp lái xe dừng trước cửa bệnh viện, dáng người cao lớn vĩ ngạn, màu da đồng cổ, hình dáng ngũ quan rõ ràng mà thâm thuý, giống như các vị thần Hy Lạp, con ngươi lạnh băng u ám thâm thuý, có vẻ cuồng dã không câu nệ, lòng nóng như lửa đốt.
Hắn sải bước đi vào bệnh viện, đi gặp Tô Đại Lận đã trở về, sớm đã để chuyện ngoài ý muốn hai năm trước bỏ qua sau đầu!
Lòng của cô lại một trận lạnh lẽo, không thể lại đi ngăn cản một người đang nhiệt tình như hoả, thả chậm lại bước chân, nhìn theo hắn đang rảo bước nhanh chân vào bệnh viện.
Cô cảm thấy, cuộc sống bình tĩnh trong hai năm chính là một giấc ngủ đông, cô đang cố gắng để hắn nhớ lại ký ức ngọt ngào trước kia của bọn họ, nhưng hắn lại chỉ nhớ rõ một đoạn tình cảm khác, nhớ rõ Tô Đại Lận đi xa tha hương! Người đàn ông này sau khi thời gian bình tĩnh qua đi, chung quy lại chính là một con sư tử đã tỉnh giấc, không thay đổi được tính cách này, cảm thấy thời gian chính là lắng đọng lại mọi thứ, để Tô Đại Lận đi giải sầu, hắn lại ở tại chỗ mà chờ, chờ Tô Đại Lận quay đầu.
Nhưng cô cũng đang chờ hắn quay đầu, hắn nhìn không thấy sao? Thời điểm năm đó hắn bệnh tình nguy kịch nằm trêи bàn mổ, là ai canh giữ bên cạnh hắn? Là ai mặc kệ hắn sống chết, dứt khoát bay ra nước ngoài?
Cô dừng bước ở ven đường, không có lại đi về phía trước, thất vọng và đau khổ với hành động của hắn, nhưng cũng không chấm dứt hi vọng.
Bởi vì hiện tại, Tô Đại Lận đối với hắn là không có cảm tình, mối liên luỵ duy nhất giữa bọn họ, chính là hai đứa con, có khả năng hai đứa trẻ này sẽ khiến bọn họ hợp lại, cũng có khả năng khiến bọn họ phản bội nhau, tóm lại, cô không thể tự mình làm loạn đầu trận tuyến, chủ động đẩy hắn về phía tình địch! Ít nhiều cô vẫn hiểu biết Duệ Triết, hiểu được thật sâu sắc, có thể chủ động lùi bước trước tình cảm tuyệt đối không phải là cảm tình thật sự!
Vài phút sau, quả nhiên tiểu Trạch Khiêm và tiểu Oánh Ny để Tô Tiểu Nhạn nắm mỗi tay một đứa đi ra, hai đứa bé vô cùng nghịch ngợm, nhất định phải làm cho Tô Tiểu Nhạn ôm một cái, giống như trước đây vậy, một bên ôm một đứa, tuyệt đối không thiên vị một ai trong hai đứa.
Nhưng Tô Tiểu Nhạn bế một đứa, liền ôm không nổi một đứa khác, chỉ có thể tiếp tục nắm tay một đứa, dùng kẹo dỗ bọn họ ngoan ngoãn đi trêи đường, không cho nhàn hạ.
Hai tiểu bảo bối thì có tâm tính trẻ nhỏ, đi vài bước lại muốn ôm, rất ít khi kiên trì đi được một đoạn đường, ngẩng cái đầu nhỏ, ôm đùi Tô Tiểu Nhạn không chịu thả ra, tóm lại chính là đi mệt, dì không ôm thì cháu không đi.
Tô Tiểu Nhạn bất đắc dĩ, chỉ chỉ cái siêu thị nhỏ ở bên cạnh, “Bên kia có hai con ngựa gỗ chạy bằng điện, ngồi lên sẽ lắc lư, dì đưa hai con qua đó chơi được không?”
Hai bé cưng đều hô đồng thanh được, sớm đã nhìn thấy con ngựa gỗ đang lắc lư ở đằng kia, hát nhạc thiếu nhi, chơi sẽ cực vui.
Vì thế hai cặp chân ngắn chạy qua đó, ô a một tiếng, đôi mắt to trong veo như thuỷ tinh ứa ra ngôi sao.
Tô Tiểu Nhạn vội vàng một tay nắm một đứa, không cho hai tiểu bảo bối ở trêи đường lớn mà chạy thẳng về phía trước, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi ngồi vào trêи lưng ngựa gỗ xong, tiểu Ny Ny có chút nhát gan, bị con ngựa gỗ chạy bằng điện hát nhạc thiếu nhi doạ cho sợ đến mức rụt chặt hai bả vai, bàn tay nhỏ bé túm chặt quần áo của Tô Tiểu Nhạn không chịu thả ra, thiếu chút nữa mếu máo khóc ré lên.
Sau đó ngựa gỗ lắc lư vài lần, cảm thấy chơi đùa thật vui, thế này mới cười khanh khách hẳn lên, bài hát chấm dứt cũng không chịu đi xuống.
Tô Tiểu Nhạn giúp cô bé chùi mồ hôi trêи trán, thế này mới nhớ lại con ngựa gỗ nhỏ mà Khiêm Khiêm chơi ở phía sau không có âm thanh, nhìn lại, phát hiện trêи ngựa gỗ nhỏ đã không còn bóng dáng của Khiêm Khiêm, cô hoảng tới mức hét lên một tiếng kêu sợ hãi!
Thì ra cậu bé hoạt bát hiếu động, đã bước xuống ngựa gỗ từ sớm, tìm kiếm thứ trò chơi mà cậu bé thích.
Bởi vì cậu bé phát hiện một loạt con thiên nga trắng với cái ᘻôиɠ đang lắc lắc, nhảy xuống ngựa gỗ, liền chạy về phía đường lớn ở đối diện.
Thời điểm đi ngang qua đường, còn có mấy chiếc xe máy móc thật lớn đứng lại, làm nổi lên một trận bụi đất, cậu bé này tựa như một quả bóng lăn an toàn sang bên kia đường, đuổi theo thiên nga của mình!
Diệp Tố Tố đứng ở bên này, mắt thấy cậu bé đang chui qua đường lớn, cái đầu nhỏ quay lại nhìn chiếc xe cơ động thật lớn phanh một cái két, cô vội vàng chạy vài bước, không muốn đứa trẻ còn nhỏ như vậy bị nghiền nát dưới bánh xe cộ máy móc, nhưng thấy Khiêm Khiêm an toàn chạy tới, tiếp tục đuổi theo thiên nga, cô liền dừng lại bước chân, tâm tình phức tạp, không hề tiếp cận đứa trẻ này.
Thiên nga trắng thì đang vặn vẹo thân hình mập mạp của mình, mang theo người bạn nhỏ Khiêm Khiêm đến bên hồ tắm rửa, tiểu Khiêm Khiêm nằm úp sấp trêи người một con thiên nga trắng, cái chân ngắn cử động, muốn leo lên, nhưng thiên nga trắng mặc kệ, đập cánh một chút bơi vào trong hồ, càng bơi càng xa.
Tiểu bảo bảo đứng ở bên hồ, chính mình cũng đi về hướng trong hồ, hoàn toàn không biết được hồ này sâu đến mấy mét, bên hồ trơn vô cùng, chỉ biết đi về phía trước để đuổi theo, sau đó quả nhiên chân trợt vào đám cỏ ướt, toàn bộ cơ thể rơi vào trong hồ một tiếng 'Bùm', làm nổi lên một trận bọt nước!
Diệp Tố Tố theo sát phía sau thấy vậy, mày liễu nhíu lại, theo bản năng muốn đi cứu đứa bé.
Nhưng tại đó trong nháy mắt, đột nhiên trong đầu cô toát lên một ý niệm khác, làm cho cô lập tức xoay người rời khỏi, lựa chọn chờ đợi người khác đi ngang qua cứu đứa bé, tất cả xem vào tạo hoá của chính đứa bé này!
—-
Qua vài phút thời gian, Đại Lận chợt nghe thấy tin tức con bị đi lạc, làm cho khuôn mặt cười của cô lập tức trắng xanh, thất kinh đẩy ra Đằng Duệ Triết ở phía sau mà chạy về phía siêu thị nhỏ như Tô Tiểu Nhạn nói! Tô Tiểu Nhạn nói con bị đi lạc ở trong này, cô ấy đang chăm sóc Ny Ny, nhìn lại, mới phát hiện Khiêm Khiêm không có ngồi trêи ngựa gỗ, cô ấy đã đi vài vòng ở bốn phía để tìm mà không thấy!
Đằng Duệ Triết cùng Đại Lận đi nhanh về phía bên này, khuôn mặt tuấn mỹ với ngũ quan lập thể như đao khắc đã đen như đáy nồi, làm cho Tô Tiểu Nhạn đừng có khóc lại nấc, đôi mắt nhọn nhìn về bốn phía, mày kiếm nhíu chặt, đáy lòng là một cơn giận nóng nảy!
Hắn dùng bàn tay to túm Đại Lận lại, không cho cô không khống chế được mà chạy loạn trêи đường lớn, còn mình thì nhìn đến cái hồ xanh ở cách đó không xa, có mấy con thiên nga đang hoảng loạn bơi trong mặt nước chấn động, vội vàng buông Đại Lận ra, chân dài chạy như điên, thân hình cao lớn như một mũi tên rời cung mà lao về phía hồ.
Phía sau, mọi người qua đường đều tụ tập lại đây, không ai trong đó phát hiện dưới cái hồ ở cách đó không xa có tiểu bảo bảo đang rơi ở trong nước, sau khi tiểu bảo bảo ngã vào trong hồ, không có ra sức vùng vẫy, kêu ô ô vài tiếng, cảm thấy nơi này không giống với bể bơi thiếu nhi mà mẹ và baba đưa cậu đến chơi đùa, cũng không mang phao cứu sinh cho cậu, cậu sắp chìm xuống.
Nhưng một khi cậu kêu ô ô, nước trong hồ liền chui vào cái miệng nhỏ nhắn của cậu, làm cậu sặc mũi.
Vì thế khi Đằng Duệ Triết hướng về bên này mà chạy như điên, giẫm lên mặt cỏ đầy bùn đất ướt sũng, run như cầy sấy hướng về hồ nước mà tìm kiếm, liền nhìn thấy con của hắn đang vùng vẫy dưới hồ nước, lợi dụng bài học mẹ dạy bơi, không ngừng đập hai tay hai chân, không để cho cơ thể chìm xuống dưới.
Tiểu bảo bảo hiểu được việc đưa đầu để lộ ra khỏi mặt nước, không thoải mái lại dần dần mất đi động tác, bắt đầu lộn xộn ở trong mặt nước.
Cậu bé cảm thấy nơi này không tốt để chơi chút nào, nước rất lạnh, cũng không có người lớn đứng ở trêи bờ chờ cậu, cậu đã không còn sức lực rồi.
Mà Đằng Duệ Triết đối mặt với một cảnh này ở trước mắt, gấp gáp rống lên một tiếng 'Con ơi', để con đừng có ngừng lại, baba và mẹ đang đến đây, rất nhanh nhảy xuống phía dưới, một phen bắt giữ lại thân hình nhỏ bé kia, ôm con sắp bị chìm xuống mặt hồ vào trong ngực, giơ lên cao ra khỏi mặt nước.
Sau khi lên bờ, hắn đè ép lồng ngực nhỏ của con, để con ọc nước ra, sau đó dùng quần áo bọc lại ôm chặt con vào trong ngực, vuốt vuốt mái tóc ngắn mềm mại đang ướt sũng của con.
Con kinh hồn chưa định thần lại, đối mặt với nhiều người vây quanh như vậy, thế này mới khóc oà lên, bổ nhào vào trong lòng mẹ, không ngừng chui rúc vào trong lòng mẹ.
Có lẽ hai tiểu bảo bảo chính là như vậy, thời điểm gặp chuyện không may không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó lại nhìn thấy bộ dạng lo lắng của baba và mẹ, thế này mới sợ tới mức khóc oà hẳn lên, biết hơi sợ.
Đại Lận ôm tiểu bảo bối vào trong ngực, để con đừng khóc, mẹ đang ở đây, gạt nước mắt cho con, vội vã ôm con đi vào bệnh viện.
Đằng Duệ Triết ướt đẫm toàn thân thì ôm Ny Ny vào trong ngực, không dám lại để Tô Tiểu Nhạn thay mình chăm sóc, đang đi đến trước bệnh viện.
Ban đầu tiểu Ny Ny muốn để mẹ ôm, hiện tại thấy chú ôm mình, cô bé chớp chớp hàng lông mi cong, đôi môi như cánh hoa hồng nhẹ mím lại, sợ hãi hô tiếng 'Chú ơi'.
Bàn tay nhỏ bé thì nắm chặt áo của chú, đôi mắt to trong veo như một quả nho đen trong sương mai tò mò nhìn chú ở đối diện, ôm chặt lấy cái cổ thon dài của chú.
Vừa rồi là Khiêm Khiêm bị rớt xuống nước, là chú này bế đứng Khiêm Khiêm ở trong nước lên, chú thật oai dũng xinh đẹp.
Đằng Duệ Triết thấy con gái kêu mình là chú, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt hảo hơi hơi mỉm cười, bàn tay to khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, ôm chặt con gái vào trong ngực.
Mặc kệ nói như thế nào, Ny Ny nhận ra hắn, chủ động gần gũi với ba ruột của mình, thật đúng là một đứa con ngoan.
Giờ phút này, người cha cao lớn đang ôm cô con gái nhỏ đứng bên cạnh giường bệnh, nhìn bác sĩ kiểm tra thân thể cho Khiêm Khiêm, Đại Lận thì canh giữ bên cạnh Khiêm Khiêm, dỗ con đi vào giấc ngủ, chờ đợi kết quả kiểm tra của bác sĩ.
Trong mắt Đại Lận xem ra, một cảnh hôm nay cũng không phải là lỗi của Tô Tiểu Nhạn, mà là chính mình vô dụng không có nhiều thời gian đi chăm sóc hai con, quá mức sơ ý đại ý, làm con chạy loạn xung quanh.
Nếu không phải cô và Dạ Triệt dạy hai con bơi lội từ nhỏ, để hai con làm quen với nước, thời điểm Khiêm Khiêm rớt xuống nước, có khả năng sẽ không giãy dụa kϊƈɦ thích, làm cho chính mình nổi lên giữa mặt nước một khoảng thời gian.
Loại tình huống nguy hiểm này, không phải mỗi lần con đều có thể tự cứu được, tự mình vùng vẫy ở trong nước.
Tuổi của con còn quá nhỏ, nếu rời khỏi phạm vi tầm mắt của người quản lý, chưa từng có người qua đường cứu con, là con không có khả năng hiểu được việc kêu cứu để thoát khỏi nguy hiểm!
Mà ngoài cửa, sau khi mọi người dần giải tán, Phó Minh Khải ngang qua nơi này đã đi tới về hướng bên đây, anh đến đây là tìm gặp cô giáo Diệp, nhưng Diệp Tố Tố không có nhà, anh liền đi qua bên này tìm đến.
Trùng hợp lại nhìn thấy cô giáo Diệp vội vàng đi ra từ phía hồ nước, mất hồn mất vía rời đi.
Vốn dĩ anh muốn giải thích chuyện tối hôm qua, cảm thấy phản ứng tối hôm qua của cô giáo Diệp có vẻ quá khích, có thể cảm thấy phương thức anh mượn Đằng thị trưởng để hẹn cô là không đúng, xem anh thành yêu râu xanh, bởi vậy hôm nay anh chính thức hẹn gặp cô, chủ động nói lời xin lỗi với cô.
—-
Phó Minh Khải
Nhưng lúc anh đi theo đến đây, tính lên tiếng kêu cô giáo Diệp, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy đoàn người chạy vọt về phía hồ nước, Đằng thị trưởng rống lên một tiếng 'Con ơi' thật lớn, lòng nóng như lửa đốt mà thả người nhảy vào lòng hồ, đúng là vớt lên một đứa trẻ, anh giật mình lại thoáng nhìn qua phương hướng mà Diệp Tố Tố rời đi, rốt cuộc cảm giác được có điều gì đó không thích hợp!
Bởi vì anh đứng cách hồ quá xa, hoàn toàn không biết được có một đứa trẻ rơi xuống nước, cho đến khi đứa trẻ được cứu vớt lên kịp thời, một vòng người vây quanh bên hồ, thế này anh mới bỗng nhiên kinh ngạc nhớ lại vừa rồi là cô giáo Diệp đi tới từ phía hồ, không biết vì sao không thể cứu một đứa trẻ rớt xuống nước? Hay là không có nhìn thấy? Với khoảng cách này, rõ ràng là cô nhìn thấy được, vì sao lại không cứu?!
Phó Minh Khải một đường đi theo Diệp Tố Tố, phát hiện cô vội vàng vào trong phòng, đóng cửa lại sẽ không mở cửa ra, hình như có tâm sự thật mạnh, tâm tình hậm hực.
Cho đến khi Đằng thị trưởng ôm đứa trẻ đã được kiểm tra thân thể xong, mang theo ba mẹ con về nhà, bức rèm kia mới bị kéo ra, để lộ khuôn mặt của Diệp Tố Tố ra bên ngoài đang nhìn xung quanh.
Làn da của Phó Minh Khải trắng nõn, độ dày bờ môi vừa phải, thần sắc đạm mạc như nước, trong ngũ quan thanh tú mang theo một chút tuấn tú, trong soái khí lại mang theo chút ôn nhu, là tổng giám đốc công ty hàng mỹ nghệ tại Trung Quốc, cũng là một vị công tử chưa kịp nắm vững dây cương sự nghiệp.
Anh hô một tiếng Đằng thị trưởng, nói là đến đây tìm cô giáo Diệp, cười nhẹ, cùng nhìn nhau với Diệp Tố Tố ở cửa sổ.
Ánh mắt của Diệp Tố Tố thì trốn tránh, dừng việc chải tóc lại, lập tức kéo tấm rèm ngăn cách lại.
Một bên, Đằng Duệ Triết thoáng nhìn hai người, có ý bảo Tô Tiểu Nhạn đi gõ cửa phòng Diệp Tố Tố, để cô ấy đi ra gặp Phó Minh Khải.
Còn chính mình thì đưa ba mẹ con đến phòng ở của mình, đem con đặt lên chiếc giường ngủ của chính mình.
Đại Lận đánh giá nơi sạch sẽ ngắn gọn gồm hai phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp này, phát hiện hắn và Diệp Tố Tố là tách ra mà ở, mỗi người ở một căn riêng, đều có không gian riêng, chính là xài chung một cái sân.
Hơn nữa có thể là suy nghĩ đến việc không ở lại nơi này lâu, đồ đạc trong phòng hắn rất ít, một giường một bàn hai cái tủ, không có bất kỳ một vật trang trí dư thừa nào.
Bởi vậy nói nơi này là cái phòng ngủ, còn không bằng nói đây là toàn bộ thư phòng của hắn, mỗi một góc đều bày đầy công văn, phiêu tán trong không khí một mùi hương của giấy!
Đại Lận đánh giá sơ lược một phen, đi đến bên cửa sổ nhìn bên ngoài sân, có ý cười rất nhỏ.
Bởi vì ở trong vườn trồng đủ loại hoa lan quân tử cùng hoa nhài, một mảnh tuyết trắng toả hương thơm, hương vị vô cùng nồng đậm.
Cô không cần nghĩ, cũng biết là Diệp Tố Tố ở phòng bên trồng, Diệp Tố Tố vô cùng yêu thích hai loại hoa này, trước kia thường xuyên mang hoa lan quân tử lên văn phòng của Đằng Duệ Triết, để cho hắn cùng thích loại hoa này, hai người gắn bó như keo như sơn.
Chẳng qua, Đằng Duệ Triết không thích loại hoa lan quân tử này, hay những loại hoa có hương nồng, hắn yêu thích hoa thuỷ tiên thanh nhã, chính mình nguyện ý trồng từng đám từng đám, trồng đủ loại ở khu vườn trong căn biệt thự ở Cẩm thành, còn tự mình đi thiết kế bố trí.
Giờ phút này Đằng Duệ Triết đang thay bộ quần áo ướt đẫm của hắn, để lộ làn da màu đồng cổ, tấm lưng cường tráng, cùng với cơ bụng rắn chắc cùng thắt lưng cao to.
Hắn không có thay quần dài, chỉ là đưa lưng về phía Đại Lận mà đổi áo, nhanh gọn lẹ mặc vào.
Chỉ thấy hắn dưới ánh mặt trời, một đầu tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, mặc áo sơ mi, cùng một chiếc quần âu màu đen, ngũ quan tuấn mỹ, khung mặt hoàn mỹ, dáng người cao gầy, dấu không được tư thế oai hùng hơn người của hắn.
Hắn quay đầu, ngũ quan anh tuấn vô cùng như được điêu khắc ra từ đá cẩm thạch, đường cong góc cạnh rõ ràng, ánh mắt thâm thuý lợi hại, tự nhiên làm cho người ta có một cảm giác áp bách! Nhưng trong đôi mắt của hắn lại loé ra ánh sáng nhu hoà, phảng phất một viên bảo thạch đen trong suốt, ẩn chứa một loại ôn nhu như nước, chậm rãi đi hướng về phía Đại Lận.
Đại Lận cũng nhìn chăm chú vào hắn, chờ hắn mở miệng nói chuyện.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cô đến chỗ ở của hắn, gần như hiểu biết được đoạn cuộc sống gần đây của hắn, cũng thấy được mối quan hệ của hắn và Diệp Tố Tố.
Mối quan hệ của hắn và Diệp Tố Tố là giống như một tầng cát mỏng, như ẩn như hiện, lại tồn tại chân thật, phiêu dật bồng bềnh theo cơn sóng.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, thời gian vừa có thể hoà tan khúc mắc của hai người đã chia lìa, cũng có thể chứng minh sự tồn tại của hai người chung một mái hiên lại càng chạy càng xa.
Hắn đối với Diệp Tố Tố, có khả năng thật sự không quay lại được cảm giác đã đi qua kia!
Tuy rằng, Diệp Tố Tố vẫn luôn sinh hoạt bên cạnh hắn, vẫn dịu dàng như trước mà đi theo hắn, cùng ở một chỗ, vẫn là Diệp Tố Tố váy trắng thướt tha của năm đó, nhưng thời gian ba năm rưỡi cũng đã chứng minh, Tố Tố năm đó ở đáy lòng hắn đã ngọc nát hương tan, từ thời điểm hắn phát hiện ra bộ xương trắng ở dưới hầm đất, ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng hắn đã lập mộ bia cho Diệp Tố Tố rồi, không muốn nhắc lại.
Vì thế thời gian một năm rưỡi đi qua, Diệp Tố Tố không thể từng bước gần gũi hắn.
Lại hai năm thời gian đi qua, thân thể hắn mang bệnh nặng, Diệp Tố Tố mới có thể chăm sóc hắn, tiếp cận hắn, lại không thể như trước mà kết hôn cùng hắn.
Chính là việc đã đến nước này, vì sao Diệp Tố Tố còn lựa chọn ở lại cách vách phòng của hắn?
“Bởi vì một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu rõ, cho dù cô ấy có làm thế nào, anh chỉ có thể làm một người bạn với cô ấy.” Đằng Duệ Triết hướng về cửa sổ đi đến bên cạnh cô, cũng là vươn cánh tay, dùng một lực mạnh ôm cô vào lòng, gắt gao khoá chặt thân hình mềm mại không xương của cô trong lồng ngực dày rộng của mình, không cho cô trốn, khoé môi mỏng mang luôn mang theo một loại xúc cảm lạnh lẽo như băng, đã có một sự sủng nịnh thật sâu, hôn lên cái trán trắng nõn của cô, “Lần này đã trở về, đừng đi nữa, anh không muốn lại để cho em đi xa tha hương!”
Vòng eo của Đại Lận cử động một cái, liền bị hắn gắt gao giữ chặt lại trong lòng, hai cơ thể dính vào một chỗ, từng hơi thở tươi mát dương cương của hắn cứ quanh quẩn nơi đây, lại quen thuộc ấm áp như vậy, làm cho người ta trầm luân như vậy, trong nháy mắt cô như đang thấy, giờ phút này dưới ánh nắng, giống như bọn họ đang ôm nhau trong căn biệt thự mới ở Cẩm thành.
Đối mặt với bọn họ là một mảnh vườn hoa thuỷ tiên màu trắng, khát khao tương lai tốt đẹp của bọn họ, đem chính thân thể và tâm hồn của mình, hoàn toàn giao cho người đàn ông trầm ổn có lồng ngực rộng lớn này.
Hắn bao năm nay, trêи người vẫn quanh quẩn hơi thở mê người nhiều năm không thay đổi này, là khiến người ta lưu luyến si mê như vậy, mỗi khi cô ở trong lòng hắn, cùng hắn ôm nhau, cô liền nhớ tới anh Duệ Triết đã khiến cô si mê bao năm.
Nếu nói năm đó đuổi theo anh Duệ Triết mà chạy là một bức tranh, một cảnh tốt đẹp trong mơ của cô gái thời hiện đại, như vậy sau đó Duệ Triết là một người đàn ông sinh động, chân thật, có ưu điểm có khuyết điểm.
Hắn cũng giống bao người đàn ông khác, ở ngã tư đường của cuộc đời sẽ có do dự, sẽ phạm phải sai lầm, sẽ không đem chính con người của mình để lộ trước mặt người khác, có thể hoàn mỹ đến mức không thể khủng hoảng, cũng có thể có nhiều tỳ vết, một lòng có thể lãnh huyết vô tình, nhưng cũng sẽ có đau xót bàng hoàng.
Nhưng tương tự như vậy, hắn cũng sẽ sửa sai, trưởng thành, khiến mình ngày càng hoàn mỹ hơn, hoàn mỹ đến chân thật, làm một người đàn ông chân thật.
Chính là cô không biết, đây có phải là một giấc mộng nữa hay không? Chính như lúc này, cô bị hắn ôm gắt gao vào trong ngực, dùng chính cảm xúc chất chứa nhiều năm mà phát ra nhiệt tình ôm giữ cô trong lồng ngực rắn chắc của hắn, là bá đạo như hoả vậy, để lộ sự kϊƈɦ động và vui sướиɠ, dùng cánh tay tráng kiện của hắn mà khoá chặt cô lại, làm cho cô không có chỗ nào để trốn đi.
Cô vươn hai tay, chậm rãi đặt lên lưng áo cao to rắn chắc của hắn, cảm giác là im lặng như vậy, nhu tình đâm sâu vào như vậy, trong đầu không hề có chuyện cũ trước kia, chỉ có hiện tại, thật nhẹ nhàng.
Cảm giác hai cánh tay của hắn đang ôm lấy cô không ngừng buộc chặt lại, mạnh mẽ bế đứng cô lên.
Hắn ôm cô đặt ngồi lên bàn làm việc, hai tròng mắt u ám thâm thuý lại loé ra ánh sáng kinh diễm, cúi đầu chậm rãi tới gần cô, hơi thở nóng rực đang di chuyển trong lồng ngực phập phồng, trái tim như đang nổi trống, một bàn tay thô to thì đang nhẹ phất sợi tóc của cô, cổ họng gọi cô một tiếng 'Đại Lận', sau đó lại thật mạnh mà chiếm giữ đôi môi đỏ mọng của cô, bàn tay lớn nắm giữ lấy cái eo của cô, khiến cho cô nghiêng người ngã ra phía sau, mái tóc tung bay, đem mọi sự mềm mại cùng hương diễm của cô mà nuốt vào trong đôi môi của chính mình đang gắn bó cùng cô!
Bốn cánh môi chạm nhau, Đại Lận chỉ cảm thấy trong lúc đó có tia lửa điện, có một dòng nhiệt nóng đặc đang dâng lên tiến vào trái tim của cô, làm cho trái tim của cô đập nhanh hơn, trong nháy mắt cơ thể của cô nóng lên, thầm nghĩ muốn vươn tay ôm lấy người đàn ông nhiệt tình này.
Cô cũng làm theo, đôi môi anh đào hương diễm nhẹ nhàng mở ra, để cho hắn dùng sự nóng bỏng hoà tan chính mình, đem tràn ngập sự nhớ nhung tưởng niệm mà trút xuống trong nụ hôn gắn bó triền miên này, chính mình thì ôm lấy thân hình to lớn rắn chắc của hắn, cùng hắn dần dần nằm xuống mặt bàn, chạm rớt tất cả sách vở tài liệu ống đựng bút ở trêи bàn.
Sự đáp lại của cô làm cho hắn thêm phấn chấn, làm hắn dùng khu vực cứng rắn đặt cô nằm dưới thân, hai người nằm lên trêи bàn, gắt gao ôm lấy đối phương, nhiệt tình đến nỗi không thể dừng lại, gạt rớt tất cả những thứ gì có ở trêи mặt bàn, hai đứa con đang ngủ ở trêи giường thì tỉnh lại.
Hình như là hai đứa con cảm nhận được sự nhiệt tình của cha mẹ, cũng hình như là bị đánh thức vì vật gì đó rớt xuống đất, nghiêng người, thân hình nhỏ bé ngồi dậy, đôi mắt to đen láy nhìn bên này, còn ngái ngủ mà hô một tiếng 'Mẹ' 'Chú', ho sàn sạt, nhắc nhở hai người lớn là bọn họ đã tỉnh lại..