" Đàn anh, mua giúp em cái băng..cái băng ấy được không?"
" Tôi không thích động chạm đến đồ của con gái.
"
" Không sao, cảm ơn anh."
Dù không nhận được sự giúp đỡ từ Thẩm Bạch Phong nhưng Đồng Giai Mẫn vẫn không hề giận hay cáu dỗi bởi lẽ anh là người cô yêu nên dù anh có phũ phàng với cô đến mấy cô vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, không một lời oán hận.
Cô vui vẻ đáp lại nó, tuy rằng không được giúp đỡ nhưng Đồng Giai Mẫn vẫn lên tiếng cảm ơn.
Cô muốn cảm ơn Thẩm Bạch Phong vì đã đáp lại lời của cô, chỉ vậy thôi cô đã vui rồi.
Nhưng người ở bên ngoài đã đi khỏi từ lâu rồi, lời cảm ơn của cô có lẽ anh không nghe thấy, nhưng hẳn là không muốn nghe.
Đồng Giai Mẫn cởi áo khoác bên ngoài quấn quanh hông rồi chạy vào lớp mở cặp lấy đồ hứng dâu.
Nào ngờ khi bước vào lớp cô thấy Thẩm Bạch Phong đang cầm trên tay một cái túi bóng màu đen nhưng thông qua lời nói ân cần, quan tâm cô hiểu được bên trong nó là thứ gì.
" Đồng Giai Nhiên, hình như hôm nay em đến ngày dâu, bạc hà mát lạnh của em đây."
Đồng Giai Mẫn hiểu ra rồi.
Cô hiểu được rồi.
Không phải Thẩm Bạch Phong không thích chạm vào đồ của con gái mà là...người cần đồ đó không phải là người anh yêu.
Anh yêu chị gái cô, cô biết nhưng cô vẫn mong một ngày nào đó anh nhận ra tình cảm chân thành của mình.
Có lẽ tia hi vọng được anh đáp lại thực rất nhỏ nhoi.
Đồng Giai Mẫn bặm môi gạt nước mắt, cười nhạt bước vào lớp né tránh qua hai người họ rồi mở cặp lấy đồ rồi rời khỏi lớp.
Cô hành động thật kín đáo nhẹ nhàng để không làm ảnh hưởng tới họ.
Chị gái cô thật có phúc khi được Thẩm Bạch Phong yêu.
Đôi lúc cô rất ghen tị nhưng cũng thầm vui mừng.
...
" Tiểu Mẫn, em thấy hết rồi."
Đồng Giai Mẫn vừa đi vừa nghĩ về hành động của Thẩm Bạch Phong ban sáng.
Từng bước chân của cô nặng trĩu u sầu.
Cô như người trên mây, đầu óc chỉ nghĩ đến anh căn bản là không để ý tới lời của Đồng Giai Nhiên.
Đồng Giai Nhiên hua hua tay trước mặt Đồng Giai Mẫn rồi vỗ mạnh vào vai cô.
" Tiểu Mẫn, em nghe chị nói không?"
Lúc bấy giờ cô mới hoàn hồn, lấy lại ý thức rồi ngơ ngác quay sang nhìn chị.
" Có..có.."
Đồng Giai Nhiên biết thừa em gái mình đang đầu óc trên mây, có lẽ vì hôm nay em ấy cũng đến ngày dâu nên cô thông cảm.
Cơ thể có chút mệt là lẽ đương nhiên.
" Em nhìn thấy Phong mang đồ cho chị rồi đúng không? "
" Vâng "
Đồng Giai Nhiên gãi gãi đầu cười hì, ngượng ngùng đáp lại.
" Em đừng hiểu nhầm nhé, chị và Phong không có gì đâu."
Chị gái Đồng Giai Mẫn có lẽ cũng chưa biết được tình cảm của Thẩm Bạch Phong đanh cho mình.
Chị ấy vốn đơn thuần trong sáng, đối mặt với tình huống như vậy quả thực rất ngượng.
Đồng Giai Mẫn thật sự rất đau đớn bởi vì người mình yêu lại đi yêu người khác.
Người đó lại là chị gái của mình.
" Anh ấy rất yêu chị."
" Hả...không thể nào đâu."
Mặt Đồng Giai Nhiên bỗng đỏ như quả cà chua, cô chính xác là đang xấu hổ rồi.
Đồng Giai Mẫn huých nhẹ tay vào người chị gái mình.
Cô đang cố gắng tỏ ra rất bình thường nhưng thực ra trái tim cô đang rỉ máu, rất rất đau đớn.
Tình cảm của hai chị em đang tốt đẹp, cô không muốn vì một người con trai mà khiến nó rạn nứt.
Huống chi người Thẩm Bạch Phong yêu lại không phải là cô.
Cô không có tư cách xen vào họ.
...
" Đàn anh, hộp cơm của em làm..."
" Thức ăn của người lạ tôi không dám ăn."
Thẩm Bạch Phong không thèm lướt mắt qua hộp cơm được cầm trên tay Đồng Giai Mẫn.
Anh lạnh lùng quay mặt đi sang chỗ khác, đối diện với cô bằng tấm lưng lạnh lẽo.
Nhưng cô vẫn muốn quan tâm anh, bởi nó đã trở thành thói quen khó bỏ của cô.
Cô tiến lên phía trước Thẩm Bạch Phong, giơ hộp cơm ra trước mặt anh:
" Anh ăn đi, không được nhịn.
Nếu không sẽ bị dạ dày."
Bị chắn tầm nhìn bởi hộp cơm, Thẩm Bạch Phong phũ phàng hất tay một cái.
Hộp cơm rơi xuống đất đổ vãi tung tóe.
Ánh mắt đau đớn, xót xa của Đồng Giai Mẫn nhìn theo hộp cơm cô tốn công sức làm thật ngon để dành cho anh.
Anh mãi mãi không bao giờ hiểu nổi, vì theo đuổi anh cô đã chịu bao nhiêu oan ức, từ những cơn thịnh nộ vô cớ đến những sự ghét bỏ không thích củ anh.
Nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ việc thích anh, cũng chưa bao giờ ghi hận anh.
Trong lòng cô anh là một người con trai tốt, hoàn mỹ đến cực độ.
" Tôi đã nói là không muốn ăn."
Đồng Giai Nhiên lúc bấy giờ cũng đem hộp cơm mình làm đến cho Thẩm Bạch Phong.
Nhìn thấy em gái mình đang quỳ gối trước anh, từng chút một nhặt cơm và thức ăn vào hộp.
Có thể nhìn ra cô đã khóc, nước mắt hòa vào cơm khiến cơm trở nên mềm nhũn.
Nó giống như trái tim cô vậy, tuy rất cứng rắn kho quyết định theo đuổi anh, nhưng khi hòa trộn với đớn đau nó lại trở nên mềm nhũn, yếu đuối.
Đồng Giai Nhiên vội vàng chạy đến kéo em gái mình đứng dậy.
Thẩm Bạch Phong thấy cô thì miệng nhanh hơn não, kéo cô lại giải thích.
Anh sợ cô sẽ nghĩ xấu về anh, rồi sẽ ghét bỏ anh.
Anh không muốn cô rời xa anh.
" Tiểu Nhiên, anh..."
Chưa kịp nói gì thì Đồng Giai Mẫn đã lên tiếng bao che cho anh.
Cô biết anh yêu chị mình say đắm nên cô cũng không muốn phá hoại tình yêu cháy bỏng của Thẩm Bạch Phong.
Cô sẽ vì anh mà làm tất cả.
" Chị, là em bất cẩn không may làm rơi cơm.
Là đàn anh đây đã có ý giúp em nhưng em không cần."
Đồng Giai Nhiên ôm lấy Đồng Giai Mẫn, mất hộp cơm trưa có lẽ sẽ đói nên cô đưa cho em gái mình hộp cơm trên tay.
Nó vốn dĩ làm ra để dành cho Thẩm Bạch Phong nhưng tình thân vẫn hơn tình thương.
" Tiểu Mẫn, cầm lấy ăn đi!"
Đồng Giai Mẫn gạt nước mắt ngại ngùng nói:
" Nhưng cái này chị làm cho anh Phong mà?"
Thẩm Bạch Phong lên tiếng để cắt đứt cuộc trò chuyện này.
Anh chỉ muốn có nhiều thời gian để ở bên cạnh Đồng Giai Nhiên.
" Cô cứ ăn đi, tôi có Tiểu Nhiên là no rồi."
Ánh mắt đầy ý cười của anh dừng trên người Đồng Giai Nhiên.
Cô xấu hổ mà đánh vào người anh.
Nhưng anh không để cho cô đánh, trực tiếp bế cô lên đưa đi.
Dõi theo hành động tình tứ kia lòng Đồng Giai Mẫn đau như cắt.
Từng giọt nước mắt đau khổ chảy ra rơi xuống hộp cơm vốn không dành cho mình.
Đôi mắt cô cay xè nhìn bóng anh khuất dần.
Tại sao? Anh lại yêu chị ấy?
Tại sao? Cô cũng có ngoại hình giống Đồng Giai Nhiên, không thua gì Đồng Giai Nhiên nhưng sao anh lại chọn chị ấy chứ không phải cô.
.