Thế hệ cũ đã chứng kiến hết tất cả chuyện xưa ở Lung Thành.
Nó đã thay đổi rất nhiều theo thời gian, mà thứ duy nhất không hề thay đổi ở thành phố này có lẽ chỉ còn lại Lung Khê – lặng im và lạnh buốt, âm thầm chảy xuyên qua thành phố này trong suốt nhiều thập kỷ.
Đồng thời cũng không thể đếm hết được đã có bao nhiêu sinh mạng kết thúc tại đây.
Lúc Từ Ngộ tìm được Trần Phóng, anh đang ngồi trên băng ghế dài ở phố tình nhân, đưa lưng về phía cô nhìn ra mặt sông Lung Khê.
Bóng lưng cao gầy của thiếu niên hơi cong xuống dưới ánh nắng chiều màu cam đỏ, đồng thời cũng nhuốm chút mờ mịt lúc trời sắp tối.
Trong một chốc, Từ Ngộ không dám đến gần, bèn ngồi xổm xuống bồn hoa cách đó không xa nhìn Trần Phóng.
Chẳng biết anh đang nhìn hay suy nghĩ điều gì, rõ ràng khoảng cách giữa hai người rất gần, nhưng Từ Ngộ lại cảm thấy linh hồn anh đang ở một vũ trụ hết sức xa xôi.
Cô hoàn toàn không thể nào nhìn thấy rõ Trần Phóng hay bắt lấy anh, trơ mắt nhìn người đã từng vô cùng thân thiết với cô từ từ tách ra khỏi mình.
Đây mới là nhân quả chắc chắn phải xảy ra.
Từ Ngộ cụp mắt xuống, không hề mảy may biết mình đã nước mắt giàn giụa.
Có một nơi trong cơ thể còn nhói đau hơn cả mắt.
Mãi đến khi sắc trời dần tối, một màu đen to lớn cuối cùng cũng phủ khắp đỉnh đầu, Từ Ngộ mới thấy thân thể Trần Phóng giật giật, trái tim cô cũng theo đó mà run lên.
Trần Phóng đứng dậy khỏi ghế, đứng im bất động.
Từ Ngộ cũng từ trên mặt đất đứng dậy, hai chân cô tê cứng sau khi ngồi xổm một lúc lâu, đầu óc choáng váng.
Thế nhưng cô nhìn thấy gì?
Trần Phóng đang từng bước đến gần lan can đá bên sông, nhưng không chỉ là lan can đá –
Từ Ngộ không để ý trước mắt choáng váng, cô lảo đảo chạy về phía anh.
“Trần Phóng!”
Cô gọi tên anh, ngay giây phút đụng vào người Trần Phóng kia, cô liền nắm chặt lấy tay anh.
Lưng Trần Phóng cứng đờ, một lúc lâu sau anh mới cúi đầu nhìn cô.
Hai đôi mắt lặng lẽ nhìn nhau dưới ánh đèn lờ mờ.
Một đôi mắt thì đờ đẫn và do dự, một đôi mắt lại chứa đầy lo lắng.
“…”
Trần Phóng giật giật cánh tay, rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay cô.
Gió lạnh luồn qua kẽ tay khiến sắc mặt Từ Ngộ tái nhợt, không nói được gì, cổ họng nghẹn lại, đau đớn và rỉ máu như bị lưỡi dao cứa vào.
“Trần Phóng…”
“… Gì?”
Giọng anh khô khốc, ánh mắt dời khỏi vết thương trên trán cô.
“Vừa nãy anh…”
“Chẳng liên quan gì đến cô hết.” Trần Phóng lạnh giọng ngắt lời Từ Ngộ.
Anh xoay người lại, đi về phía lối ra.
Gió ban đêm trở nên lạnh hơn, toàn thân Từ Ngộ cứng ngắc.
Cô nhìn bóng lưng Trần Phóng dần khuất xa, trong đầu vẫn là cảnh tượng anh đến gần bờ sông vừa rồi.
Cô cắn răng, suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn đi theo.
……
Hai bóng hình một cao một thấp người trước người sau đi trong con hẻm nhỏ hẹp.
Trần Phóng bước đi rất nhanh, Từ Ngộ phải chạy chậm mới đuổi kịp anh.
Có lẽ nhận ra rằng mình không thể cắt đuôi được người phía sau, Trần Phóng cuối cùng cũng dừng lại, xoay người nhìn cô.
Từ Ngộ nhanh chóng dừng lại.
“… Đừng đi theo tôi.”
Thoáng chốc, Từ Ngộ tưởng rằng mình đã trở lại nửa năm trước, thời điểm cô đi theo anh đến con hẻm Xa Tiền lần đầu tiên.
Chỉ có điều giọng anh không ẩn chứa sương lạnh như lần đó mà nhiều hơn đó là sự ẩn nhẫn và bất lực.
Nhưng trái tim Từ Ngộ vẫn không ngừng đau nhói vì sự lạnh lùng của anh.
Lời cảnh cáo của Trần Phóng hiển nhiên không có tác dụng gì cả.
Một tháng tiếp theo đó, từ lúc liễu nhú mầm đến khi hoa đào nở rộ, Từ Ngộ luôn theo sát Trần Phóng, cho dù anh không thường xuyên đến trường, Từ Ngộ gần như cũng sẽ luôn tìm được cơ hội đi theo anh.
Nhưng chỉ là càng ngày, trông anh càng gầy đi, hố đen vô hình sắp sửa nuốt chửng linh hồn vốn yếu ớt của Trần Phóng.
______
“Trần Phóng, thật là trùng hợp.”
Ngô Âm trang điểm đậm, mặc váy ngắn, dựa lưng vào bức tường gạch màu xanh, lạnh lùng nhìn chàng trai đang đi từ đầu hẻm tới.
Trần Phóng chẳng hề ngước mắt, anh phớt lờ Ngô Âm, đi thẳng về phía trước.
“Nhìn đi, tôi đã nói từ đầu rồi mà, hai chúng ta giống nhau.”
Tiếng chế giễu nhẹ nhàng vang lên sau lưng Trần Phóng.
“Anh đang trốn chạy điều gì đây? Trần Phóng? Anh tưởng rằng mình có thể thoát khỏi cuộc sống u ám này sao?”
“Đây là số phận của chúng ta rồi.”
Những lời giễu cợt của Ngô Âm không có tác dụng, Trần Phóng vẫn chẳng hề quay đầu lại.
Nhưng sau khi anh đi khỏi con hẻm nhỏ, Từ Ngộ bước đến, dừng trước mặt Ngô Âm.
Đây là lần đầu tiên Từ Ngộ hỏi Ngô Âm về gia đình Trần Phóng.
Cô phải thừa nhận rằng, so với những suy đoán ban đầu mà cô tự cho là đúng về Trần Phóng, Ngô Âm hiểu rõ anh hơn rất nhiều.
“Cô biết những gì?”
“Cô muốn biết những gì?”
Từ Ngộ sửng sốt, cũng không biết bản thân mình muốn hỏi từ đâu.
Thấy cô như vậy, Ngô Âm bỗng nhiên bật cười.
“Chẳng qua cũng không còn gì để nói nữa.
Bông hoa nhỏ lớn lên trong nhà kính như cô làm sao có thể tưởng tượng được cuộc sống của những người như chúng tôi là như thế nào.”
“Cô đã bao giờ chứng kiến mẹ mình dang rộng chân và làm tình với những người đàn ông khác nhau chưa? Cô đã bao giờ thấy những người đàn ông đó nhìn một đứa trẻ vị thành niên với ánh mắt bỉ ổi và ngả ngớn chưa?”
“Còn Trần Phóng nữa.
Chứng kiến bố mình lên giường với gái đ*ếm, còn nói muốn kết hôn sinh con với cô ta.
Đó chắc hẳn là một cảm giác vô cùng tuyệt vời.”
“Ban đầu tôi cũng rất khó hiểu, tại sao hai người kia đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn muốn sinh con? Sau đó ngẫm lại, đó là bởi vì bọn họ chê chúng tôi là những sản phẩm tệ hại kém chất lượng, muốn một lần nữa nuôi nấng bồi dưỡng nên một sản phẩm chất lượng và xuất sắc.”
“Nhưng sao bọn họ không suy nghĩ thử xem, bản thân mình thì có bản lĩnh gì để sinh ra một đứa trẻ như vậy?”
Ngô Âm đang nói về Trần Phóng, cũng nói về chính bản thân mình.
Đối với những người mang danh “bố mẹ” mà nói, bọn họ là gì? Con cái là gì?
Thân là người lớn, bọn họ không tạo nên hy vọng cho bản thân, ngược lại gửi gắm tất cả lên con trẻ – chẳng lẽ con cái tồn tại như liều thuốc hối tiếc về những thất bại trong cuộc sống con người sao?
Từ Ngộ nhìn Ngô Âm, trong lòng bắt đầu có chút dao động.
Khi cô nghĩ rằng mình đã dần thoát khỏi bóng tối và những nỗi âu lo khó chịu do bố mẹ mang lại, Ngô Âm đã kéo cô trở về với những ký ức không vui đó.
Kỷ niệm sẽ không biến mất đi, nó tồn tại mãi mãi.
Có thể một lúc nào đó trong tương lai, cô có thể bông đùa kể về những gì đã xảy ra với mình trong quá khứ, nhưng những cảm xúc đau buồn khổ sở ấy cũng sẽ chôn sâu vào máu thịt, rồi hấp thụ những nỗi đau đó mà phát triển thành những nhánh cây mới.
Trong dòng thời gian tương lai, Từ Ngộ sẽ cùng trò chuyện với chính bản thân mình rằng: “Lúc đó tôi không hề vui vẻ.”
“Tôi rất khó chịu.”
“Tôi muốn chết.”
….
“Thế nhưng tôi vẫn sống.”
“Một hành động vừa vĩ đại lại khó khăn.”
Từ Ngộ hi vọng rằng trong tương lai, mình sẽ có một khoảnh khắc như vậy – khoảnh khắc còn tồn tại sau khi đã trải qua nhiều tai họa trong đời người.
“Từ Ngộ, cô có cảm nhận được cuộc sống mà chúng tôi đã phải trải qua không?”
Từ Ngộ nhìn Ngô Âm, im lặng không nói lời nào.
Cô nói trong lòng rằng: Tôi có thể.
Con người sẽ trải qua những điều khác nhau, nhưng họ có cùng một nỗi khổ.
Học sinh giỏi và học sinh kém cũng có thể đồng cảm với nhau.
Bởi vì cuộc đời là những nỗi thống khổ và bất lực giống nhau.
Đối diện với một Từ Ngộ đang lặng im không nói gì, Ngô Âm cười, ánh lệ lại hiện lên trong mắt.
“Chắc chắn là cô không thể hiểu được.” Ngô Âm nói.
“Nhưng tôi có thể thấu hiểu Trần Phóng.” Cô ta giơ cánh tay lên, nơi đó hiện rõ những vết sẹo do bản thân tự gây ra.
“Cô tưởng rằng tôi thích tự làm hại mình sao?”
Ngô Âm chỉ vào một vết sẹo khác thường, rồi nói với Từ Ngộ: “Nếu không phải để che đi những vết bỏng này, tại sao tôi lại phải tự làm hại mình cơ chứ?”
“Tôi không có tự trọng ư?”
“Mẹ tôi và cả bố Trần Phóng nữa, hai người đó đúng là một cặp trời sinh, ngay đến cách thức ngược đãi cũng giống hệt nhau.”
“Sao bọn họ không dí tàn thuốc vào nhau đi chứ!”
Đứa trẻ nghiến răng tức giận lên án những tội ác mà bố mẹ đã từng gây ra.
Mà những vết phỏng và vết roi này lại vô cùng quen thuộc với Từ Ngộ, vì cô đã từng nhìn thấy chúng trên người Trần Phóng.
Tất cả suy đoán đều đã được chứng thực.