“Có muốn từ bỏ không?”
Mấy tháng trước, Chu Tư Diễn đã từng hỏi Trần Phóng vấn đề này.
Bây giờ, anh lại đặt câu hỏi một lần nữa.
Trần Phóng im lặng, không hề đưa ra câu trả lời dứt khoát chẳng chút do dự như lần trước.
Từ bỏ? Có hi vọng thì mới có từ bỏ.
Anh và Từ Ngộ, quan hệ hỗn loạn như vậy thì nào có hi vọng gì.
Nhưng nếu bắt Trần Phóng phải nói “từ bỏ”, anh lại không thể thốt ra được hai âm tiết này.
Rõ ràng tất cả mọi thứ đều là âm mưu do cô lên kế hoạch sẵn, tại sao bây giờ cô còn phải giả vờ bày ra dáng vẻ khổ sở lẽo đẽo không buông như vậy?
Trần Phóng chán nản ném điện thoại lên giường, hoàn toàn không thể sắp xếp được những suy nghĩ mơ hồ trong đầu.
Anh cũng không dám tin vào cái gọi là “lòng tốt” của bất kỳ ai nữa.
Căn phòng mờ tối, từ đầu đến cuối không hề bật đèn.
Theo ánh chiều tà dần ngả về Tây, ánh sáng trong phòng cuối cùng cũng dần dần biến mất.
Trần Phóng sa sút tinh thần, thân thể nằm trên giường đầy mỏi mệt, giữa lúc mơ hồ mê man, anh nghe thấy tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên bên ngoài.
Trần Phóng ngẩn ra, một lúc lâu sau mới đứng dậy đi về phía cửa.
Đợi đến khi mở cửa ra, không hề bất ngờ, anh nhìn thấy Từ Ngộ đứng bên ngoài cửa – khoảng thời gian gần đây lúc nào cũng như vậy.
“Trần Phóng…” Giọng điệu Từ Ngộ nhẹ nhàng, mang theo chút run rẩy và thấp thỏm.
“Anh đã ăn cơm chưa?”
Trần Phóng mím môi, đóng cửa lại như thường lệ.
Một tiếng “Rầm” vang lên.
Cánh cửa sắt loang lổ vết gỉ sét liền ngăn cách đôi mắt anh đã hôn lên không biết bao nhiêu lần.
“…”
Từ Ngộ siết chặt túi nilon trong tay.
Tan tầm, khi hàng xóm đi qua hành lang lên lầu, họ sẽ thấy một cô gái nhỏ ngồi xổm ở tầng trệt, mọi ánh mắt ngạc nhiên đều đổ dồn lên cô.
Từ Ngộ nhận ra những ánh mắt kia, cô giấu mình vào trong bóng tối.
Mãi đến khi bà cụ ở đối diện mở cửa nhìn thấy cô, tưởng rằng cô là thân thích của hàng xóm quên không mang chìa khóa, bà ân cần mời cô vào nhà mình ngồi nhưng lại bị Từ Ngộ khéo léo từ chối.
Không bao lâu sau khi từ chối bà cụ, Từ Ngộ nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ sau cánh cửa sắt.
Cánh cửa một lần nữa được mở ra.
“… Trần Phóng.” Từ Ngộ lập tức đứng dậy từ dưới đất, cơ thể thoáng lảo đảo vì tụt huyết áp, cô khẽ gọi tên anh.
Sắc mặt Trần Phóng thì vẫn lạnh lùng y như cũ, anh lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào.
Từ Ngộ không thể nào phân biệt được biểu cảm trên mặt anh, cô cho rằng đó là chán ghét.
“Cô muốn làm gì?” Giọng điệu cũng rét lạnh.
Từ Ngộ cứng đờ giơ túi nilon trong tay lên: “Em mang bữa tối cho anh, anh ăn một chút nhé.”
Những ngón tay đang nắm lấy chốt cửa của Trần Phóng trở nên trắng bệch.
Anh không lên tiếng trả lời, ngược lại muốn đóng cửa.
Từ Ngộ vô thức chặn lại.
“A –”
Bàn tay tái nhợt lập tức bị kẹt trong khe cửa.
Ấn đường Trần Phóng nảy lên, anh gần như mở cửa ra ngay lập tức.
“Cô!” Từ trong cổ họng khô khốc cuối cùng cũng bật thốt ra một chữ, toàn bộ ánh mắt anh đổ dồn vào bàn tay cô, nơi đó đỏ bừng một mảng.
Tay rất đau, Từ Ngộ không che giấu vẻ đau đớn trên khuôn mặt chút nào, lúc cô ngẩng đầu lên còn rưng rưng nước mắt.
Cô chỉ nhìn anh như vậy, không nói gì.
Trần Phóng vừa giận vừa bất lực không biết phải làm sao, sau vài giây giằng co, cuối cùng anh vẫn thua bởi bàn tay bị kẹp và vẻ mặt đau đớn của Từ Ngộ.
Trần Phóng nghiến chặt răng, rốt cuộc cũng buông tay nắm cửa, xoay người trở về phòng – cửa không đóng lại.
Chút mừng rỡ hiện lên trên khuôn mặt Từ Ngộ, cô nhanh chóng theo sau anh đi vào.
Từ Ngộ lấy hộp cơm ra khỏi túi nilon rồi đặt lên bàn ăn, mấy món thiếu dinh dưỡng này là mấy món anh thường hay ăn nhất lúc hai người đến tiệm đồ ăn nhanh Thành Minh trước kia.
“Hình như hơi nguội rồi, em đi hâm lại cho anh.”
Cô cố nén cơn đau nơi bàn tay do bị kẹp, cầm hộp đồ ăn đi vào bếp.
Mà Trần Phóng thì cứng đờ người, căn bản không hề quay đầu lại nhìn cô.
Đồ đạc trong nhà anh vẫn giống hệt như trước đây, nhưng dường như lại thiếu vắng đi một chút gì đó, hơi thở sinh hoạt càng lúc càng mờ nhạt.
Mấy ngày này, cảnh Trần Phóng đứng ở bờ sông luôn xuất hiện trong giấc mơ của Từ Ngộ.
Trong mơ, cô không kịp kéo anh lại, đành trơ mắt nhìn cơ thể anh bị nhấn chìm bởi nước sông Lung Khê.
Nửa đêm tỉnh dậy lúc nào nước mắt cũng ướt gối, trong lòng cũng càng ngày càng khủng hoảng.
Thế nên mặc dù xấu hổ khi tự vấn lương tâm mình, cô cũng muốn nắm chặt lấy tay anh không buông.
Bởi vì sự ích kỷ của bản thân mình – dẫu rằng Từ Ngộ cảm thấy cái chết là lựa chọn tự do duy nhất mà thượng đế ban cho nhân loại, dẫu rằng cô cảm thấy chết là giải thoát, dẫu rằng cô có thể tha thứ cho bản thân mình tự vẫn, cô cũng không muốn Trần Phóng chọn phương thức này để chấm dứt sinh mệnh của mình.
Mặc dù trong bếp thiếu rất nhiều thứ, thế nhưng Từ Ngộ lại bất ngờ phát hiện trong tủ còn nguyên mấy chai sữa dâu, chỉ có điều thoạt nhìn hình như đã rất lâu không ai đụng tới, hạn sử dụng cũng chẳng còn mấy ngày.
Cô hơi động lòng, cầm lấy một chai.
Đồ ăn và cơm được đặt trên đĩa sứ và quay trong lò vi sóng.
Một vài âm thanh nhắc nhở vang lên lanh lảnh khi được hâm xong.
Nhiệt độ và âm thanh lại xuất hiện trong ngôi nhà này một lần nữa, Trần Phóng nghe thấy, anh bắt đầu cảm thấy mờ mịt.
Từ Ngộ đặt đĩa lên bàn ăn, sau đó đi đến gõ cửa phòng Trần Phóng.
“Trần Phóng.”
Không ai trả lời.
“Ăn cơm thôi, Trần Phóng.”
“…”
Tay cô đặt trên tay nắm cửa: “Em vào nhé?”
…
Cánh cửa được mở ra, đập vào mắt là căn phòng ngủ mờ tối.
Trần Phóng nghiêng người nằm trên giường, thoạt nhìn giống như đang ngủ.
Từ Ngộ dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng bước vào.
“Trần Phóng?”
“…”
Cô ngồi thụp xuống bên mép giường, nhìn chằm chằm lưng anh một lúc lâu, sau đó mới đưa tay chạm vào cánh tay trái của Trần Phóng.
Nhưng lập tức bị anh né tránh.
“… Trần Phóng.” Từ Ngộ chầm chậm thu tay về.
“Ăn cơm.”
“…”
“Anh không muốn nhìn thấy em, vậy đợi anh ăn xong em sẽ đi ngay.”
Bóng hình đang đưa lưng về phía cô cuối cùng cũng giật giật.
____________
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng gian bếp, mùi thơm của thức ăn tỏa ra khắp nơi.
Lúc Trần Phóng bước đến, Từ Ngộ đang sắp đũa ra, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Phóng.
Có vẻ như cô muốn cười với anh, nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất, trở thành một giọng nói dè dặt: “Anh đến ăn đi.”
“…”
Trần Phóng siết chặt nắm tay bước tới, cảm xúc đè nén trong bắp thịt căng cứng.
Đợi anh ăn xong, sẽ để cho cô đi.
Đừng đến gần anh nữa.
Trần Phóng vốn tưởng rằng mọi cảm xúc đã được mình kiềm chế rất tốt, nhưng khi nhìn thấy Từ Ngộ lấy chai sữa dâu ra, anh không nhịn được nữa.
Chai sữa kia là mùi vị mà anh đã từng không thích, sau đó lại từ từ thích, không muốn rời xa.
Từ Ngộ đưa chai thủy tinh đã mở nắp cho anh: “Em cũng hâm nóng sữa rồi, anh…”
Lời còn chưa dứt, Trần Phóng đã vung rớt chai sữa.
Động tác của anh quá nhanh, giống như một phản ứng bản năng vậy, Từ Ngộ hoàn toàn không kịp tránh né.
“Choang –”
Thủy tinh rơi vỡ đầy đất.
Không khí bỗng chốc yên lặng, Trần Phóng cũng ngẩn người vài giây, cuối cùng mím môi không nói lời nào.
Từ Ngộ ngồi xổm xuống, ôm lấy bàn tay trái đang đau nhức của mình, lặng lẽ đối diện với những mảnh thủy tinh và chất lỏng đang chảy trên mặt đất.
“…..”
Trần Phóng nhìn đỉnh đầu cô, đủ loại cảm xúc khác nhau sôi sục và thét gào trong lồng ngực.
Chua xót, phẫn nộ, hối hận, giãy dụa…
Chúng dường như đã tìm ra được lối thoát, không ngừng tranh nhau muốn thoát ra khỏi cơ thể anh.
Chủ nhân của cơ thể cũng đang suy sụp.
Một giây trước khi ngón tay Từ Ngộ chạm vào những mảnh vỡ, Trần Phóng bỗng nhiên cúi người, nắm cổ tay cô, kéo cô từ dưới đất lên –
“Rốt cuộc cô muốn làm gì!”
Từ Ngộ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trần Phóng, nhưng lại thấy đôi mắt đỏ hoe của anh.
“Trần Phóng…”
“Bây giờ đã đủ chưa? Hài lòng chưa?”
“…”
“Cô còn muốn cái gì nữa? Tại sao không chịu đi đi?”
Ngay đến mắt cũng đỏ hoe, những lời anh nói ra nghe như tiếng gầm giận dữ của một con thú bị vây hãm vậy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Trần Phóng (phản ứng) dữ dội như vậy đối với Từ Ngộ kể từ sau khi hai người ở bên nhau.
“Em xin lỗi, Trần Phóng.” Từ Ngộ ngước mắt nhìn anh, lại một lần nữa bị tổn thương vì sự kháng cự trong mắt Trần Phóng.
“Đó là lỗi của em, ngay từ đầu em đã tiếp cận anh có mục đích.
Em nghĩ rằng làm vậy là có thể trả thù bọn họ.”
“Trần Phóng, xin lỗi…”
Tất cả mọi lời nói đến khóe miệng chỉ còn lại “xin lỗi”, dẫu rằng có bao nhiêu lời xin lỗi muộn màng đi chăng nữa thì cũng vô ích mà thôi.
Nhưng cô có thể nói gì khác ngoài xin lỗi đây?
“Cô đi đi.” Trần Phóng nghiêng đầu không muốn nhìn cô nữa.
Từ Ngộ cắn môi, không nhúc nhích.
“Em không đi.” Cô bỗng nói.
“…”
“Em không muốn đi, Trần Phóng.
Anh để em ở lại đây với anh có được không?” Giọng cô dần trở nên nghẹn ngào, Từ Ngộ vươn tay ra muốn giữ lấy anh, nhưng cuối cùng cô vẫn không đủ dũng khí, bàn tay để lửng giữa không trung.
“Em đã làm sai, anh muốn đánh em mắng em thế nào cũng được hết, tất cả đều nghe theo anh có được không?”
Lời vừa dứt, Trần Phóng đột nhiên nhặt một mảnh thủy tinh lên, siết chặt trong lòng bàn tay.
“Trần Phóng!”
Anh giơ nắm tay chảy máu ra trước mặt cô: “Còn không chịu đi? Cô không sợ tôi cũng bị bệnh sao? Không sợ bị tôi lây nhiễm à?”
Giây phút đó, Từ Ngộ mới hiểu được sự hoảng loạn trong lòng anh.
….
Bọn họ nói, bố Trần Phóng giết người.
Bọn họ nói, bố Trần Phóng bị AIDS.
Bọn họ nói rất nhiều rất nhiều điều, trong đủ loại đồn đãi bị thêm mắm dặm muối ấy, bố Trần Phóng là một con quái vật, mà Trần Phóng thì là một con quái vật con.
Hệt như thể vì là con của người đàn ông kia, Trần Phóng cũng thừa hưởng tất thảy những điều kinh khủng và tội ác của ông ta vậy.
Đến máu cũng dơ bẩn, không ai muốn lại gần.
“Không phải.” Bàn tay buông thõng bên người của Từ Ngộ run lên, cô lập tức ôm lấy anh, giọng điệu kiên định: “Không phải!”
“Em đã lừa anh, nhưng em thích anh.”
“Bởi vì anh là Trần Phóng.”
“Dù có thế nào đi chăng nữa em cũng đều thích anh.”
Máu tươi liên tục chảy ra, nhỏ giọt trên mặt đất, hòa cùng với sữa màu hồng.
Đỏ và hồng, giống như anh và cô, giống như sự căm phẫn và đau khổ của bọn họ.
Từ Ngộ ôm lấy cơ thể cứng đờ run rẩy của Trần Phóng, tay trái đưa xuống, bao bọc nắm tay anh.
Hai bàn tay dính đầy máu tươi quấn quýt cùng một chỗ, chặt chẽ không thể tách rời.
“Anh có đau không?”
Cô hỏi, sau đó tiến đến hôn lên môi anh.