Từ Ngộ không biết tội cưỡng hiếp bất thành có phải ngồi tù hay không, nhưng cô muốn đám con trai kia phải trả giá thật đắt.
Bọn họ suýt chút nữa đã hủy hoại một cô gái.
Chỉ đáng tiếc là cái đám côn đồ trông ngang ngược hách dịch kia sau khi nghe tiếng còi xe cảnh sát đều bỏ chạy tan tác hết cả.
Từ Ngộ chỉ có thể đưa Ngô Âm đi cùng đến đồn cảnh sát để làm biên bản, còn Trần Phóng thì được cảnh sát đưa đến bệnh viện để xử lý vết thương.
Trùng hợp làm sao, vị cảnh sát thụ lý vụ án cũng chính là người phụ trách vụ Từ Ngộ bị tấn công khi trước, lúc nhìn thấy Từ Ngộ ông ấy còn có chút ngạc nhiên.
Từ Ngộ nói với ông ấy những thông tin mình biết, sau đó hỏi ông: “Chú ơi, chú có bắt được bọn chúng không ạ?”
Trước câu hỏi cực kỳ chân thành của cô bé, vị cảnh sát dày dặn kinh nghiệm vậy mà lại thoáng im lặng.
Có lẽ đến tận khi về hưu, ông vẫn sẽ nhớ kỹ, năm đó có một cô bé từng mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với ông một câu như thế này: “Đừng để có thêm nhiều cô gái bị tổn thương nữa, những kẻ lấy việc hủy hoại cuộc sống của người khác làm thú vui này, bọn chúng chắc hẳn sẽ phải trả giá thật đắt cho hành động của bản thân.”
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Ngô Âm cởi áo khoác của Từ Ngộ ra rồi trả lại cho cô, ánh mắt dừng trên người Trần Phóng một chút rồi dời đi.
“Cảm ơn các cậu.”
Lần này là nói với hai người bọn họ.
Điều Ngô Âm không nói ra đó chính là, giây phút khi Từ Ngộ bước vào trong tiệm game cùng với vô số ánh sáng, dường như cô ta đã hiểu ra được tại sao Trần Phóng lại bị một cô gái như thế thu hút.
Đó là sự thiện lương và dũng cảm mà cô ta không có được.
Từ Ngộ đang kiểm tra vết thương của Trần Phóng, nghe vậy thì hơi khựng lại, nhìn về phía Ngô Âm: “Không có gì đâu, cậu cứ mặc nó trước đi, ngày mai lên trường trả lại cho tôi cũng được.”
Trần Phóng bên cạnh lẳng lặng cởi áo khoác của mình choàng lên người Từ Ngộ.
Ngô Âm lúng ta lúng túng nhìn cô: “Ngày mai tôi…”
“Hả?” Giọng điệu Từ Ngộ nhẹ nhàng.
“Sao thế? Cậu quên rằng chúng ta chỉ có một ngày nghỉ thôi sao? Cậu học lớp mấy, ngày mai tôi đến tìm cậu lấy áo.”
Ngô Âm không thể làm gì khác hơn là thu tay về.
Ban đầu cô ta… Không muốn đến trường nữa.
“Được rồi, Ngô Âm.” Trước khi đi, Từ Ngộ gọi.
“Sắp thi cử rồi, nếu có chỗ nào cậu không hiểu thì có thể đến hỏi tôi, tôi sẽ chỉ cho cậu.”
“…”
Ánh chiều tà lóa lên, suýt chút nữa khiến Ngô Âm lại rơi nước mắt.
__________
Vừa bước vào nhà, Từ Ngộ đã đến cởi quần áo của Trần Phóng.
Anh mặc một chiếc áo phông chui đầu, Từ Ngộ cởi nó từ dưới lên.
Trần Phóng giật mình bởi hành động đột ngột của cô, lảo đảo lùi lại mấy bước, dựa người vào bức tường trắng sau lưng.
“…!”
“Cho em xem!” Từ Ngộ kéo cổ tay anh.
“… Xem cái gì chứ.”
“Vết thương của anh đó!” Cô cau mày lại.
“Chẳng có gì hay ho mà xem cả.” Sau khi nhận thức được, anh nhỏ giọng nói một câu.
Từ Ngộ chẳng thèm nhắc lại nữa, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
“…”
Đôi mắt hồ ly trầm lặng và nghiêm túc, Trần Phóng bị cô nhìn đến chột dạ, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Cái đám trường nghề kia như thể có thâm thù đại hận gì với Trần Phóng vậy, trên ngực, lưng và bụng của anh toàn là những vết thương xanh tím.
Từ Ngộ nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm nhẹ một cái, cơ bắp anh cũng theo đó mà co rút lại.
“…”
Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng, Trần Phóng thấp thỏm dịch người đi: “Không sao đâu, đừng xem.”
Từ Ngộ hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt hoe đỏ: “Trần Phóng…”
“… Không có cảm giác gì hết.” Anh bỏ áo xuống.
Từ Ngộ im lặng, nắm chặt tay anh nhón chân lên.
“Như vậy có đỡ đau chút nào không?”
Đôi môi lạnh băng chạm vào một cái.
Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng nóng lên, ít nhất là với Trần Phóng còn chưa kịp phản ứng.
Đợi đến khi anh hoàn hồn lại, ngón tay Từ Ngộ đã lần xuống dưới thắt lưng quần anh.
“Em nhớ anh không thích Ngô Âm.” Từ Ngộ bỗng nói.
“Là bởi vì mẹ cậu ta sao? Vậy bây giờ có phải là anh cũng ghét em không?”
Bởi vì mối quan hệ giữa bố cô và mẹ anh.
Bởi vì sự lừa dối của cô.
Lúc trước anh ghét Ngô Âm nhiều bao nhiêu thì bây giờ chắc hẳn anh cũng ghét cô nhiều bằng ấy nhỉ.
“Lúc trước em từng nghĩ rằng mình chẳng quan tâm bất cứ thứ gì cả, dù gì thế giới này cũng chẳng đối xử tốt với em, em chẳng thèm thích thế giới này.”
Ngón tay càng lúc càng luồn vào sâu, bắt được món đồ đã cứng một nửa của anh, nhẹ nhàng bao lại trong lòng bàn tay.
Trần Phóng khẽ rên một tiếng, tay phải siết chặt vai cô, rõ ràng là muốn đẩy cô ra nhưng rồi lại không nỡ.
“Nhưng bây giờ em thấy hơi khổ sở khi nghĩ đến việc em đã từng tổn thương anh vì nỗi đau của bản thân mình, cũng nghĩ đến việc có thể anh không còn thích em nữa.”
“Không chỉ có buồn khổ không thôi, em thật sự không biết… phải kết thúc như thế nào, Trần Phóng.”
“Em là một người xấu, cũng là một kẻ nhát gan.”
Từ Ngộ từ từ ngồi xổm xuống, cởi thắt chiếc quần thể thao của anh.
Sau khi Trần Phóng ý thức được Từ Ngộ muốn làm gì, anh vội vã giữ vai cô lại.
“Em không cần… Làm như vậy đâu.” Giọng anh khàn khàn.
Động tác của Từ Ngộ không hề dừng lại, vẫn như cũ tự nói rằng: “Anh nhìn xem, lúc này em ích kỷ như vậy, rõ ràng là đã làm tổn thương anh nhưng vẫn muốn anh tha thứ cho em.”
Cô nắm trong tay thứ càng lúc càng trở nên cứng rắn của anh, giọng dần nhỏ lại, đến âm tiết cuối cùng, cô đã cúi đầu.
Trước đây Từ Ngộ chưa từng làm loại chuyện này, lần này là nổi hứng, đột nhiên muốn làm như thế.
Đầu đỉnh bị bao bọc bởi khoang miệng ướt át, Trần Phóng chẳng có thời gian bận tâm đến những chuyện khác nữa, cảm giác toàn cơ thể đều tụ lại ở dưới thân.
Gì mà tha thứ với chẳng không tha thứ, lúc này cô nửa quỳ trước mặt anh làm loại chuyện này, anh đã kích động đến phát điên lên rồi!
Vật nam tính dần trướng to lên ở trong miệng cô, thật lớn, lấp đầy miệng Từ Ngộ.
Từ Ngộ không biết cách, lần đầu tiên ngậm vào quá sâu, vật nam tính đâm đến cổ họng cô, có một cảm giác muốn nôn mửa.
Trần Phóng giữ lấy vai cô, hơi đẩy cô ra một chút, nhưng lại không nỡ rời đi như thế này.
“Ưm…” Hàm răng cứng rắn không cẩn thận vập vào thịt mềm, cơ thể Trần Phóng run lên.
Từ Ngộ liếm láp món đồ của Trần Phóng như đang mút kẹo vậy, cảm nhận được phản ứng của anh, cô ngước đôi mắt ngấn nước lên hỏi: “Như vậy… có thoải mái không?”
Trần Phóng cúi đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo của Từ Ngộ - đôi mắt xinh đẹp như thế, khuôn mặt đẹp đẽ đến vậy, lúc này cô lại đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất để làm ra chuyện quyến rũ nhất.
“Bùm” một tiếng, lý trí nổ tung như pháo hoa.
Rõ ràng không phải quá sướng, nhưng nó lại khiến toàn thân Trần Phóng run lên.
Từ Ngộ lại đưa lưỡi ra, đầu lưỡi đảo qua lỗ nhỏ trên đỉnh.
Xương cụt đột nhiên tê dại, Trần Phóng không kìm được nữa, nhanh chóng phóng thích ra ngoài.
“A…” Từ Ngộ khẽ rên lên.
Sau khi cảm giác cực khoái trôi qua, đại não bắt đầu tỉnh táo lại.
Trần Phóng thấy trên mặt cô dính đầy dịch nhầy màu trắng, trong lòng hơi luống cuống.
“Em ổn không?”
Anh không quan tâm bản thân mình hiện giờ nhếch nhác thế nào mà vội vàng ngồi xổm xuống nhìn Từ Ngộ.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run, khuôn mặt cũng đỏ ửng.
Miệng thật là mỏi, mùi cũng chẳng dễ ngửi chút nào, có điểm gì đó là lạ, nhưng cô lại có thể cảm nhận được dưới thân không ngừng rỉ nước.
Từ Ngộ vẫn đang thất thần, trong một chốc không nói gì cả.
Trần Phóng lập tức căng thẳng, nửa ôm cô đi đến nhà vệ sinh, dùng khăn lông ướt cẩn thận lau đi chất dịch đục trên mặt Từ Ngộ.
“Trần Phóng…”
Tay anh hơi khựng lại.
“Anh có thấy sướng không?” Vẫn là câu hỏi này.
Từ Ngộ mở mắt ra, nghiêm túc quan sát biểu cảm trên mặt Trần Phóng.
“Ừ.” Anh rầu rĩ đáp, động tác vẫn không dừng lại, thậm chí còn lau sạch cả cằm cho cô.
“Nhưng em không cần phải làm như vậy đâu.”
Từ Ngộ mỉm cười, cong cong đôi mắt, vòng tay ôm lấy eo anh: “Anh thấy sướng là được rồi.”
Từ Ngộ nhẹ nhàng dụi đầu vào ngực Trần Phóng.
Hàng rào chắn vốn vững vàng kiên cố của thiếu niên ầm ầm sụp đổ trong sự mềm mại này.
_________
“Anh, anh đừng di chuyển… Chậm một chút!” Một giọng nữ mềm mại mang theo chút hổn hển khẽ rên lên.
“Ưm.”
“Em muốn ở trên…”
Từ Ngộ chống tay lên ngực anh, lật người, lúc trở mình không cẩn thận bị trượt khuỷu tay, cả người liền áp lên người Trần Phóng.
“A…”
Cả hai cùng lúc phát ra tiếng rên rỉ.
Trần Phóng kìm nén mà nắm lấy bờ mông mềm thịt của cô, mặt đỏ ửng: “… Ngồi lên đi.”
“A… Đừng mạnh như vậy mà!” Từ Ngộ bẹp miệng kêu rên.
“Em không chịu được.”
“Không phải như thế, chậm chút! A…”
Sau khi xa cách quá lâu, hai cơ thể dường như đã trở lại như lần đầu tiên hòa hợp, một lần nữa thích ứng với nhiệt độ và sức lực của nhau.
“Trần Phóng…”
“Ừ.”
“Em rất thích anh.”
“…”
Trần Phóng đột nhiên xoay người lại, một lần nữa áp Từ Ngộ xuống dưới thân mình, hai chân cô bị anh ép thành hình chữ M, động tác cũng không còn nhẹ nhàng chậm chạp như trước, va chạm càng lúc càng mãnh liệt.
Trong căn phòng mờ tối, anh nhìn xuống cảnh tượng nhếch nhác dưới thân mình.
Những sợi tóc đen quấn lấy sóng sữa [1] dập dờn, hòa cùng với mồ hôi của hai người bọn họ, đen trắng rõ ràng.
[1] Đang chỉ phần ngực nảy lên tạo thành hình sóng.
Đến cuối cùng, Từ Ngộ không chịu được nữa, tay cào loạn trên cánh tay anh: “Trần Phóng… Ưm, chậm chút… Vết thương của anh!”
Ánh mắt Trần Phóng đã mờ đi bởi niềm ham mê vui thích, anh buông chân cô ra, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.
“Đến ngay đây.”
Hai người làm tình trong phòng của Trần Phóng, tâm sự của thiếu niên bị đè nén dưới tiếng thở dốc và những giọt mồ hôi lấm tấm rơi trên da thịt.
Những ký ức không dám nhớ lại đều mang tâm sự nặng nề.
Vào khoảnh khắc này, khi hai người họ ôm nhau, những nỗi buồn đau từng khiến cho người ta tuyệt vọng suy sụp đều hóa thành mây mù trong nắng sớm, bị ánh mặt trời lúc bình minh xua tan.
Liệu bầu trời có còn tối tăm? Mây mù có còn quay trở lại?
Con đường phía trước… Thật sự có ánh sáng ư?