Ánh ban mai ló dạng, bên cạnh Từ Ngộ là Trần Phóng đang nhắm mắt ngủ say.
Hình như đã rất nhiều ngày rồi anh không được nghỉ ngơi tốt, (dưới mắt) lúc này hiện lên quầng thâm nhàn nhạt.
Từ Ngộ quan sát anh một lúc, sau đó cẩn thận bước xuống giường.
Giây phút chân chạm đất, cô nhận ra toàn thân mình không còn sức lực, đầu óc choáng váng, lảo đảo ngã vào giường.
Một tiếng rên khẽ vang lên, tiếng động này ngay lập tức đánh thức Trần Phóng.
Anh lập tức mở mắt ra, cơ thể còn phản ứng nhanh hơn nữa, vội vã nhảy xuống giường chạy sang phía bên kia ôm lấy cô.
“Không sao, chỉ là em bị mất sức nên đứng không vững thôi mà.”
Trần Phóng mím môi, ôm cô đến giường.
Sau khi xác nhận vết thương trên tay cô thật sự không bị đè lên, đôi lông mày nhíu chặt mới từ từ giãn ra.
“Em muốn ăn gì? Anh đi mua điểm tâm sáng.”
Hai ngày này cô chỉ được truyền dịch dinh dưỡng, hoàn toàn không ăn bất cứ thứ gì, chắc chắn là không có sức lực.
“Ừm.” Từ Ngộ nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút.
“Sủi cảo hấp đi.”
Trần Phóng gật đầu, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Em đợi anh ở đây, anh sẽ quay lại ngay.”
Từ Ngộ mỉm cười với anh.
Trần Phóng chỉ cảm thấy tim mình run lên, bước chân càng lúc càng nhanh.
Trong lúc đợi đồ ăn sáng có y tá đến xem xét tình hình.
Thấy Từ Ngộ đã tỉnh, cô ấy hiếm khi dừng lại hỏi vài câu.
“Cô bạn nhỏ, người yêu của em à?”
Từ Ngộ nghĩ đến chàng trai im lặng như đêm đông kia, nhẹ nhàng đáp “Ừ” một tiếng.
“Có phải bố mẹ không cho phép các em yêu đương không? Vậy thì cũng không nên lấy tính mạng của mình ra đánh cược chứ.”
Từ Ngộ im lặng nhìn cô ấy, thế nhưng trong lòng lại có chút ý nghĩ xấu xa: Chắc hẳn chị sống trong một gia đình vô cùng hạnh phúc, thế nên mới nhìn mọi việc một cách nhẹ nhàng như vậy.
Đối với những đứa trẻ chỉ có một cái mạng để sống như bọn họ đây, ngoại trừ việc trả mạng lại cho bố mẹ ra thì còn cách nào để khiến những người lớn kia nghe thấy tiếng nói của bọn họ nữa cơ chứ.
“Xem ra mẹ của em thật sự không thích bạn trai em nhỉ.” Cô y tá nói thêm.
“Hôm đó khi cậu ấy đến, mẹ em còn đánh cậu ấy một bạt tai cơ.”
“Tuy vậy bạn trai em đối xử rất tốt với em.
Chị thấy mấy ngày này cậu ấy đều trông giữ ở đây, khi bố mẹ em đến thì cậu ấy tránh bên ngoài phòng bệnh, ban đêm lại ở cùng với em.”
….
Nghe Trần Phóng bị đánh, mặt Từ Ngộ ngẩn ra.
Cảm giác trong lòng… Vừa xót xa vừa tức giận.
Dẫu chuyện đã thành như thế này, Diệp Tinh vẫn sẽ đổ lỗi sai cho người khác, giống hệt như trước đây chẳng khác một chút nào.
Việc cô tự sát, cái chết của cô cũng không thay đổi được gì cả, không thay đổi được bản chất con người, không thay đổi được thế giới.
Không ai có thể hiểu được những nỗi đau khổ tột cùng kia.
Sự nhạy cảm và yếu đuối của cô chỉ có thể đổi lấy một câu đánh giá “làm quá” từ người khác.
Cứ như thể con người sinh ra đã mạnh mẽ vậy.
“Chẳng qua yêu đương thì có gì sai đâu chứ.”
“Em cố gắng kiên trì thêm chút nữa, trưởng thành sẽ tốt thôi.”
Y tá để lại một câu cuối cùng.
___________
Lúc Diệp Tinh đến, Trần Phóng đang đút Từ Ngộ ăn điểm tâm.
Anh gắp một miếng sủi cảo hấp lên thổi nhẹ, sau đó mới đưa đến bên miệng Từ Ngộ.
Từ Ngộ nhìn hành động của anh, bỗng nhiên bật cười, nói: “Anh thế này làm em nhớ đến ông ngoại em.”
“Lúc trước ông ngoại em cũng rất thích ăn món sủi cảo hấp trước cổng bệnh viện này.
Mùa đông khi ông nằm viện, em cũng đút cho ông ăn như thế.”
“Sau đó em còn nghe ông cụ giường bên cạch kể, ông ngoại rất hay khen em với người khác.
Ông luôn nói ông có một đứa cháu gái ngoại rất ngoan, ngày nào đến thăm ông cũng sẽ ngọt ngào kêu “ông ngoại”, còn đút cho ông ăn, cùng ông xem Kinh Kịch [1] nữa.”
[1] Kinh kịch (京劇/京剧) hay kinh hí (京戲/京戏) là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh.
“Ông ngoại thật sự rất thương em, nhưng rồi ông vẫn rời bỏ em.”
Từ Ngộ cụp mắt, trong giọng điệu bình tĩnh của cô ẩn giấu những gợn sóng khó có thể nhận thấy.
“…” Trần Phóng vẫn vụng về trong cách ăn nói như cũ, anh ngẫm nghĩ một hồi lâu vẫn không biết nên nói gì để an ủi cô, đồng thời lại cảm thấy lo lắng bất an vì chủ đề mà cô đột nhiên nhắc đến.
Anh yên lặng đút sủi cảo hấp cho cô ăn.
Lúc cô đang nhai, anh đột nhiên nói: “Anh cũng thương em nhiều lắm.”
Từ Ngộ có chút kinh ngạc nhìn anh.
“Anh sẽ không rời bỏ em, lúc em ngủ, anh đã từng nghĩ đến… Nếu em không muốn quay trở lại, anh sẽ đi cùng em.”
Dứt lời, cả hai im lặng nhìn nhau.
Con ngươi sẫm màu của anh rõ ràng và kiên định, Từ Ngộ chột dạ dời mắt đi, miệng lầm bầm: “Cần gì phải làm vậy chứ.”
Trần Phóng còn muốn nói thêm thì đã bị tiếng mở cửa cắt ngang.
Hai người trẻ trong phòng nghe thấy tiếng động quay người nhìn lại, đang đứng ở cửa chính là Diệp Tinh trông tiều tụy hốc hác hơn trước rất nhiều.
“…” Bầu không khí vắng lặng không chút tiếng động.
Một lúc sau, Diệp Tinh làm như không có chuyện gì xảy ra, ý muốn giữ cảnh yên bình giả tạo bằng cách trốn tránh thường thấy.
Bà tỏ vẻ bình thường đi vào, sau đó hỏi Từ Ngộ: “Tỉnh rồi à? Bác sĩ đã đến chưa?”.
Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Trần Phóng: “Cậu đi ra ngoài.”
Cơ thể Trần Phóng căng chặt.
Từ Ngộ nhìn thấy trong mắt anh sự luống cuống và không muốn.
Cô nắm lấy tay anh.
“Đi ra ngoài làm gì?” Cô nói với Trần Phóng, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Diệp Tinh.
Hai mẹ con im lặng giằng co một lúc, cuối cùng vẫn là Diệp Tinh thua cuộc, không kích thích cô nữa.
“Tỉnh rồi thì xuất viện.
Đợi mẹ một chút, mẹ thu dọn đồ đạc rồi đưa con về nhà.”
“Về nhà làm gì chứ?” Từ Ngộ phản bác lại.
“Con không về nhà thì có thể đi đâu!”
“Đi đâu cũng được hết, chết cũng được luôn.” Từ Ngộ nói đến đây, Trần Phóng bỗng nắm chặt tay cô, nhưng cô vẫn tiếp tục nói những lời mà mình đã chuẩn bị suốt đêm qua: “Bà sinh ra tôi, bây giờ tôi đã trả mạng lại cho bà rồi, bà còn muốn cái gì nữa? Hay là bà cảm thấy chưa đủ, muốn tôi chết thêm một lần nữa mới vừa lòng? Vậy thì bà đừng đưa tôi đến bệnh viện cứu chữa làm gì hết!”
“Từ Ngộ!” Diệp Tinh không kiềm chế được, gay gắt quát tên cô.
m thanh ồn ào cãi vã trong phòng khiến những người đi ngang qua bên ngoài phòng bệnh nhao nhao nhìn.
Từ Ngộ lạnh lùng nhìn bà ta.
Cuối cùng là bác sĩ bước vào gọi Diệp Tinh đi với lý do thảo luận tình trạng bệnh nhân với phụ huynh, khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của phòng bệnh.
“Hiện tại cảm xúc của cháu bé không ổn định, chị đừng kích thích cháu nữa.” Bác sĩ khuyên Diệp Tinh.
“Đề nghị của chúng tôi là, đợi tay cháu ổn hơn một chút, chị hãy đưa cháu đến bệnh viện tỉnh để gặp bác sĩ tâm lý.”
Lung Thành chỉ là một thành phố nhỏ, không có bệnh viện tuyến 3 [3], thậm chí đến cả khoa tâm thần cũng phải chạy chỗ này chỗ nọ.
[3] Các bệnh viện thuộc tuyến 3 là bệnh viện tuyến cuối (phục vụ người dân của cả một khu vực) sẽ tiếp nhận bệnh nhân được chuyển đến từ các bệnh viện tuyến 2 hoặc các cơ sở y tế thuộc tuyến 1.
Bổ sung thêm thông tin: Với hầu hết các nước, tuyến 1 – tuyến khám, chữa bệnh ban đầu - là nơi tiếp xúc đầu tiên của người dân khi có nhu cầu khám chữa bệnh, được xem là “người gác cổng”, chỉ khi quá khả năng thì các cơ sở y tế ở tuyến 1 (phòng khám GP hoặc bác sĩ gia đình) sẽ giới thiệu người bệnh đến khám chuyên khoa tại các cơ sở y tế thuộc tuyến 2 (các phòng khám chuyên khoa của các bệnh viện phục vụ người dân trên một địa bàn).
Đó là lý do tại sao Diệp Tinh có chút sững sờ.
Những từ như “bệnh tâm lý” này đối với cư dân của một thành phố nhỏ khép kín mà nói nghe sao vừa lạ lẫm lại xa xôi.
Làm sao một đứa trẻ đang yên đang lành lại mắc bệnh tâm lý kia chứ?