Edit: Cháo
“Em và Lục Nhất Thịnh quen nhau rồi hả?!”
Lục Đồ vùi đầu ăn cơm.
“Còn ăn được!” Trần Giản Phồn cướp lấy bát của cậu, “Đồ ngốc nhà em biết cái gì là yêu đương hẹn hò à? Cứ thế mà đồng ý quen với cái tên củ cải hoa tâm đó?!”
Củ cải hoa tâm? Lục Đồ cười ngây ngô, biệt hiệu này nghe hay thật đấy.
Cậu muốn mang thức ăn về, anh chủ Trần giơ ngang tay lên ngăn móng thỏ của cậu lại, “Có nghe anh nói không đấy? Làm cấp dưới làm trợ lý gia đình đều là chuyện lâu dài, nhưng yêu đương thì không phải đâu!”
Lục Đồ phản bác: “Không phải hai người cũng là chuyện lâu dài sao?”
“Anh và tên Lục Nhất Thịnh kia giống nhau được à?!”
Người hòa giải Tô Trác cầm bát lên trả cho Lục Đồ, lại vuốt lông để ông chồng mình bình tĩnh lại, ôn hòa hỏi: “Tiểu Đồ có thích Lục tiên sinh không? Kiểu thích đó ấy.”
Gì mà thích kiểu này kiểu nọ, sao lại là vấn đề này thế.
Lục tiên sinh đương nhiên là quan trọng nhất rồi, anh muốn gì Lục Đồ cũng sẽ đồng ý, bao gồm cả việc làm bạn trai của anh.
Cuộc sống vẫn trôi qua như bình thường, chỉ là có thêm những cái ôm cái hôn của Lục tiên sinh, như thế rất tốt mà, “Em thích vô cùng.”
Tô Trác đắn đo hỏi: “Nhỡ may chia tay thì sao? Anh ta tìm người khác, quen với bạn trai hoặc bạn gái mới?”
“Nếu thế em có thể ở lại được không?”
“Đương nhiên là không rồi, khi đó em chỉ là bạn trai cũ mà thôi.”
“Em sẽ đau lòng chết mất.”
Lục Đồ chúi đầu vào ăn bát rau to, ngày nào Lục tiên sinh cũng dẫn cậu đi ăn ở đủ loại nhà hàng, còn ép cậu ăn cá ăn thịt, thì ra thủ đoạn yêu đương hẹn hò của Lục tiên sinh là như vậy, Lục Đồ có thể sống tới hôm nay quả là là một kỳ tích.
Cậu lúng búng nói không rõ: “Em không muốn chia tay với Lục tiên sinh.”
Tô Trác lắc đầu với chồng mình một cái, “Thế này cũng không khác thích là mấy, chúng mình cứ thuận theo em ấy thôi, chỉ cần em ấy vui là được mà?”
Trần Giản Phồn xoa huyệt thái dương.
Là vì muốn nhóc ấy vui nên mới sợ Lục Nhất Thịnh chỉ là đùa vui nhất thời mà thôi ấy.
Lục Nhất Thịnh oan thật sự, chẳng mấy khi anh muốn yêu đương nghiêm túc một lần, lúc nào cũng muốn mang theo Lục Đồ bên mình.
Hôm nay Lục Đồ nhân lục anh có việc đột xuất, vất vả lắm mới chạy ra ngoài được.
Cậu mà không bổ sung rau củ tươi nữa thì sẽ mất tinh thần để sống tiếp quá.
Vừa mới ăn sạch một bát rau lớn, Lục Nhất Thịnh đã gọi điện tới, “Về chưa?”
Lục Đồ đắng lòng, “Em mới ra ngoài chưa tới hai tiếng mà…”
“Nhanh lên đi, dẫn em đi ăn.”
Tình yêu của bạn trai quá mức nặng nề phải làm sao đây, gấp gấp gấp online chờ.
Lục Đồ phát tín hiệu cầu cứu với nhóm bạn bè.
Anh chủ hừ một tiếng không trả lời, chị Tô Trác nhấn mở chế độ loa ngoài trên di động của cậu, hắng giọng nói to, “Tiểu Đồ, chị đã làm cơm cho em rồi, ở lại ăn đi!”
Lục Đồ hiểu ý hùa theo, “Sao lại nấu cho cả em thế? Vậy hết cách rồi, Lục tiên sinh anh xem…”
“Tôi có thể qua ăn cùng không?”
??? Vợ chồng họ Trần ngớ người.
“Tôi đã đặt chỗ cho hai người rồi, giờ chẳng nhẽ lại ăn với không khí?”
Lục Đồ run lẩy bẩy ôm cái bát trống không, “Anh chờ chút, em hỏi ý kiến của họ xem.”
Trần Giản Phồn: Cút.
Tô Trác: Được.
Hai người nhìn nhau một cái.
Trần Giản Phồn: Ài, tùy em.
Đây là lần thứ hai Lục Nhất Thịnh đến cửa hàng đồ chơi Mùa xuân.
Lần trước đến đây anh chỉ là ‘từng nhìn thấy’ Lục Đồ, giờ đã là bạn trai của cậu rồi.
Tầng trên của cửa hàng chính là nhà ở.
Tô Trác nhiệt tình chào mời, Trần Giản Phồn coi như cũng lễ phép.
Một bàn đồ ăn này của Tô Trác khá giống với kiểu Lục Đồ hay nấu, phần lớn là đồ chay, trông không hấp dẫn cho lắm nhưng lại khiến người ta ăn hết sạch tự lúc nào không hay, xem ra cậu được kế thừa tay nghề từ đây.
Trong đó còn có cả một đĩa rau xà lách sống, thật sự rất thú vị.
Nghe Tô Trác nói, từ nhỏ Lục Đồ đã không cha không mẹ, Trần Giản Phồn là bà con xa của cậu, lớn lên cùng cậu, còn chị là hàng xóm của nhà họ, tiểu Đồ giống như em trai của chị vậy.
Lục Nhất Thịnh chỉ biết bọn họ là bạn tốt của nhau, không biết thì ra còn một tầng quan hệ như vậy, cho nên nói cách khác, hai người trước mặt đây là người giám hộ của Lục Đồ?
Tô Trác gắp rau xà lách cho cậu, giọng nói êm ái như có thể nhỏ ra nước, mọi hành động như tỏa ra tình thương chói lọi của người mẹ, “Lục tiên sinh có lẽ không biết, tiểu Đồ có một sở thích.
Từ nhỏ em ấy đã thích ăn rau rồi, ăn rau xà lách sống.
Có lần chúng tôi đi ăn hamburger, em ấy chỉ ăn mỗi rau kẹp trong đó.”
Trời ạ, chị Tô Trác đúng là báu vật mà! Lục Đồ điên cuồng kêu gào vẫy cờ trong lòng.
Cứ có cảm giác chị đang phát sáng, một tay nâng tịnh bình cắm cành dương liễu, khuôn mặt lộ ra nụ cười hiền hòa phổ độ chúng sinh.
Lục Nhất Thịnh cười hỏi: “Thì ra tiểu Đồ thích ăn cái này sao?”
Lục Đồ gật đầu lia lịa.
Trần Giản Phồn cũng đưa tay hỗ trợ, “Đúng thế, thích ăn rau, giống như thỏ ấy.”
Lục Nhất Thịnh không nhịn được nữa, nhéo mặt Lục Đồ một cái ngay trước hai người giám hộ, “Đúng vậy, dù sao tiểu Đồ cũng cầm tinh con thỏ.”
“Vậy nên thích ăn chay.” Tô Trác nói, “Cá hay thịt gì đó, đều không thích.”
Chẳng trách mấy ngày nay trông Lục Đồ ăn gì cũng rất miễn cưỡng, thì ra là không thích.
Không thích sao không nói ra? Lục Nhất Thịnh có câu trả lời rất nhanh: Lục Đồ quá để ý đến cảm nhận của anh, không muốn anh mất hưng.
Nhưng đây không phải điều mà anh mong muốn, lúc về phải nói chuyện một chút mới được.
Lục Nhất Thịnh nhớ kỹ chuyện này, ăn tối xong là muốn mang tiểu Đồ về luôn, Trần Giản Phồn lại đột nhiên hỏi có thể qua nói chuyện một chút được không.
Tiểu Đồ lại nhân cơ hội xử lý đống củ cải, ăn sạch nguyên liệu nấu ăn mấy ngày tới của Tô Trác, thỏa mãn ợ một cái, sau đó móc ví ra gọi bà chủ tính tiền.
Tô Trác cười thu dọn bát đĩa, “Sau này em hãy sống thật tốt, món nợ này coi như thanh toán xong rồi.”
Trên đường về nhà Lục Đồ hỏi Lục Nhất Thịnh, Trần Giản Phồn đã nói gì với anh, anh nhìn thẳng đường lái xe: “Cậu ta bảo anh không được đùa giỡn em, còn nói em cũng không thật sự thích tôi.”
Lục Đồ chặn lời: “Đừng nghe anh ấy nói bậy! Em thích anh nhất!”
“Tiểu Đồ, ở trên xe thì đừng có trêu anh.”
Về đến nhà thì được.
Hai người hôn từ cửa vào đến phòng, mười ngón tay giao nhau.
Lục Đồ sợ Lục Nhất Thịnh không vui, nói thích liên tục.
Lục Nhất Thịnh liếm tai cậu, Lục Đồ bất ngờ không kịp đề phòng, hai cái tai thỏ thiếu chút nữa bật ra.
“Thích anh không?”
Cậu đã nói đến mấy trăm ngàn lần rồi đó, có nói dối cũng bị nói cho thành thật, chính cậu cũng tin rằng mình thích Lục tiên sinh luôn rồi.
“Sao anh vẫn không tin em chứ?”
Lục Nhất Thịnh không lên tiếng, cúi đầu tìm đến môi cậu.
Lục Đồ đã quen được hôn, cũng biết nên đáp lại như thế nào, nhưng lần này không giống vậy.
Nụ hôn của Lục tiên sinh không dịu dàng triền miên như bình thường nữa mà giống như đang công thành chiếm đất hơn, vô cùng có tính xâm lược, ngay cả lấy hơi cũng không cho cậu lấy.
Lục Đồ nghĩ cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ tắt thở mất, đương lúc chóng mặt cậu nhận ra Lục Nhất Thịnh đang cởi cúc áo của cậu, nháy mặt sợ hãi tỉnh lại, đẩy anh ra, “Anh làm gì thế?!”
Trước ngực cậu có vết sẹo dài dữ tợn, nếu để Lục tiên sinh thấy, cậu nên giải thích sao đây?
Ánh mắt Lục Nhất Thịnh trầm xuống, “Không phải em thích anh sao?”
“Thế nhưng anh cởi áo em làm gì?”
“Em nói xem?”
Lục Đồ ngơ ngác.
Lục tiên sinh cong môi cười lên, nhưng đây không phải là nụ cười thường ngày của anh, một tay anh đã sờ lên quần Lục Đồ.
Cậu khép chặt chân lại theo bản năng.
Lục Nhất Thịnh dụ dỗ: “Đừng sợ, sẽ rất thoải mái.
Hay là em không biết đàn ông làm như thế nào?”
Vạt áo cậu bị vén lên, có ngón tay trượt dọc một đường từ eo xuống, tạo ra một cảm giác tê dại, tất cả không cần nói cũng có thể hiểu được.
Không được, không được — “Lục Nhất Thịnh! Anh không thể đùa em như vậy được!”
Rốt cục đã thật sự động lòng rồi.
Không thích thì chia tay, đôi bên nhẹ lòng, trước nay vẫn thế.
Vậy sao phải nóng lòng muốn chứng minh tâm ý của Lục Đồ?
Bởi vì không thể chia tay.
Anh cho rằng cậu nhóc này đã thật sự động tâm nên mới hốt hoảng muốn nghe cậu nói thích, nhưng anh đã quên mất rằng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, ngay cả việc thích cũng phải học từ từ.
Cậu làm chuyện gì cũng rất chậm, ngay cả đi về nhà cũng rất chậm, ngốc nghếch xoay lòng vòng, nhìn trời sáng rồi lại nhìn trời tối dần, cố gắng tìm kiếm, cuối cùng đến được bên cạnh anh.
Lục Nhất Thịnh bỗng dưng nảy ra những suy nghĩ vô căn cứ này.
… Không hẳn vậy, anh cảm thấy đây không phải là ảo giác.
Lục Nhất Thịnh chậm rãi giơ tay lên, ngón tay vuốt nhẹ khóe mắt Lục Đồ, “Có phải em tìm anh rất lâu rồi không?”
Lục Đồ sững sờ nhìn anh.
Lục Nhất Thịnh lại hỏi lại một lần có đúng hay không.
Cậu cụp mắt không nói gì.
“Đúng thế.” Lục Nhất Thịnh chắc chắn nói, “Em tìm anh rất lâu rồi.”
Lục Đồ bỗng nghẹn ngào một tiếng, nghiêng người ngã xuống giường, ôm lấy gối che kín mặt.
Là mùi dầu gội của cậu, Lục tiên sinh nói anh thích mùi hương này của tiểu Đồ.
Lục tiên sinh, Lục tiên sinh biết cậu vẫn luôn tìm anh, anh biết không phải tự dưng Lục Đồ xuất hiện.
Có phải anh đã nhớ ra rồi không?
Cái ôm của Lục tiên sinh thật ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến cậu buông lỏng phòng bị, chiếc gối đang ôm chặt bị rút ra.
Lục tiên sinh ôm cậu nằm lên người anh, xoa mái tóc rối của cậu, dịu dàng hỏi: “Sao lại đến làm trợ lý gia đình được?”
Lục Đồ rúc đầu vào cổ vai anh, “Tô Trác cho dì giúp việc trước một khoản tiền.”
“Bao nhiêu?”
“Nhiều lắm!” Cậu đau lòng nói, “Ba chục nghìn*.”
*tương đương 106 triệu tiền Việt
Đối với một đôi vợ chồng bình thường mà nói quả thật là rất nhiều, huống chi đó còn không phải khoản chi tiêu cần thiết.
Bọn họ thương Lục Đồ như thương chính con của mình vậy, chẳng trách thái độ của Trần Giản Phồn không mấy thân thiện với anh.
Anh phong lưu thành tính như vậy, một năm thay bao nhiêu người, ai có thể yên tâm giao con mình cho anh được chứ? Cuối cùng thì Lục Nhất Thịnh cũng đã nhận ra cái đức hạnh bất chính của mình rất có vấn đề.
Anh còn cho rằng làm một tên cặn bã chỉ là chuyện nhất thời, chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình sẽ thật sự động lòng, sẽ có một người khiến anh muốn dừng chân lại, giờ gặp được Lục Đồ rồi, những món nợ đào hoa trong quá khứ kia giờ khiến anh xấu mặt dị thường.
“Anh sẽ trả lại tiền cho bọn họ.” Lục Nhất Thịnh nói, “Cám ơn họ đã đưa em đến bên anh.”
“Bọn họ không cần đâu.
Em làm việc hơn nửa năm đã góp đủ tiền rồi, nhưng bọn họ không cần, cho nên em mới muốn đến cửa hàng giúp họ.” Lục Đồ hít sâu một hơi nói: ” Lục tiên sinh, mọi người đều rất thương em, nhưng điều em muốn nhất là anh được vui vẻ, mọi chuyện em đều theo ý anh.
Nếu anh chỉ muốn chơi rồi bỏ, vậy thì chúng ta không nên hẹn hò, nhưng, nhưng mà… anh không được đuổi em đi.”
Nói rồi cậu tủi hờn ngẩng đầu lên, “Em không tham lam gì đâu, không cần anh hôn cũng không cần anh ôm.
Chỉ cần để em tiếp tục làm trợ lý gia đình, trợ lý công việc, để em ở bên cạnh anh.
Có được không? Lục tiên sinh, có được không?”
Ngốc thật đấy.
Cậu có muốn đi cũng không đi nổi đâu.
Lục Nhất Thịnh trao một nụ hôn triền miên ướt át với Lục Đồ, “Kẻ tham lam là anh, cả đời này anh muốn hôn tiểu Đồ ôm tiểu Đồ, tiểu Đồ tốt đẹp thế này, Lục tiên sinh không rời khỏi em được.
Em biết anh lạm tình, biết có lúc anh rất hèn hạ, nhưng em tiếp nhận tất cả, không đòi hỏi hồi báo.
Anh cũng muốn yêu thương tiểu Đồ, cho nên tiểu Đồ không cần cứ phải nghe theo ý anh.”
Dạy cậu biết thích là gì, chứ không phải chờ cậu tự học.
Đi cùng cậu trên đoạn đường này, chứ không phải nhìn cậu tự đi từng bước từng bước một.
“Lục tiên sinh,” Khóe mắt Lục Đồ vẫn còn vương nước mắt, “Không muốn giao phối…”
Kỳ phát tình đáng sợ quá đi.
Lục Nhất Thịnh hôn lên nước mắt của cậu, “Chờ tiểu Đồ bằng lòng chúng ta sẽ tiếp tục.”.