Lộ Hành Phân Vân

“Thiên Mạch, sao lại tới đây.” Tống Nhung sủng nịch nhìn nữ tử được Tống lão gia tử sủng ái vạn phần.

“Ta tìm không thấy Đại ca Nhị ca, vừa lúc chạm phải Lạc Lâm công tử, liền thỉnh hắn dẫn đường.”

“Ở trong hoa viên vừa vặn gặp Thiên Mạch, nghe được bên này có tiếng ồn
ào, bèn mang nàng qua đây xem, không ngờ Tống huynh quả nhiên ở chỗ
này.”

“Làm phiền Chấn Quân huynh rồi.”

“Hừ, Thiên Mạch là tên ngươi có thể gọi sao, bụng dạ khó lường!”

“Đại ca!” Tống Nhung xấu hổ quát lớn Tống Trọng An.

“Ta đối Thiên Mạch mến mộ hợp tình, chỉ ở lễ, sợ rằng đảm đương không nổi bốn chữ bụng dạ khó lường của Tống đại thiếu.”

“Chấn Quân huynh nói đùa, cho phép ta giới thiệu, vị này chính là Tố Thủ
Trích Nguyệt Diệu Duyệt cô nương.” Tống Nhung ngăn trọng tâm câu chuyện, Tống Thiên Mạch mỉm cười, Lạc Lâm Chấn Quân cũng không phật ý mặt mũi
của bọn họ, quay đầu nhìn về phía Trình Diệu Duyệt.

Chỉ có Tống

Trọng An ở một bên sắc mặt xanh mét, bởi vì Lạc Lâm Chấn Quân nhân xoay
người môi khẽ nhúc nhích ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng lưu lại mấy chữ.

Phế vật không ra hồn.

“Tiểu nữ tử Trình Diệu Duyệt ra mắt Lạc Lâm công tử.”

“Trình cô nương hữu lễ rồi, hai vị này là…” Lạc Lâm Chấn Quân đến gần hai bước.

“Hai vị này là bằng hữu của Diệu Duyệt, gọi… Trương Đại Trụ… cùng Lí Thiết Chùy…”

Vệ Kiêu sặc nước bọt, ho khan hai tiếng.

“Trương huynh đệ, Lí huynh đệ.” Lạc Lâm Chấn Quân hướng hai người thi lễ, Vệ
Kiêu vội trả về một cái, Yên Hoài Tuyết lại không hề phản ứng.

“Vị bằng hữu này của ta chính là người sơn dã, không hiểu lễ tiết, mong rằng Lạc Lâm công tử không lấy làm phiền lòng.”

“Đâu nào, ta bảo hạ nhân sắp xếp phòng cho mấy vị , tại hạ còn có chút
chuyện quan trọng, đi trước một bước, không quấy rầy mấy vị.

Đại ca, cùng đi với ta đi.”

Đợi Lạc Lâm Chấn Quân, Lạc Lâm Hữu Thần đám người đi xa, Tống Trọng An phi
một tiếng mắng lên: “Đắc ý cái gì, không phải là tên tiểu bạch kiểm, cư
nhiên dám mơ tưởng Thiên Mạch! Thiên Mạch, ta nói cho ngươi, tên kia
không phải thứ tốt, nghìn vạn lần đừng bị hắn lừa!”

Tống Nhung
thở dài một hơi. “Diệu Duyệt cô nương, Trương huynh Lý huynh, chúng ta
cũng cáo từ.” Nói xong lôi kéo Tống Trọng An liền bước nhanh rời đi,
Tống Thiên Mạch hướng ba người mỉm cười cũng đuổi kịp huynh trưởng.

“Chúng ta đi thôi.” Ngày đầu tiên đã bị nhìn thấu thân phận làm Trình Diệu Duyệt rất sa sút tinh thần.

“Lạc Lâm Chấn Quân kia không đơn giản.” Yên Hoài Tuyết lên tiếng.


“Đó là đương nhiên, Tứ công tử Lạc Lâm gia, là người có lực tranh đoạt võ
lâm minh chủ, nào có thể đơn giản.” Trình Diệu Duyệt không đồng ý.

Yên Hoài Tuyết dừng bước lại: “Các ngươi đi trước.”

“Làm sao vậy?” Vệ Kiêu cũng dừng theo.

“Ta còn có việc.” Yên Hoài Tuyết xoay người, vài bước đã tiêu thất bóng dáng.

“Thần bí hề hề.” Trình Diệu Duyệt lôi kéo Vệ Kiêu. “Đi, bổn cô nương đói bụng rồi, tìm chút đồ ăn đi.”

Trong một cánh rừng ngoài Lạc Lâm sơn trang, Yên Hoài Tuyết cùng hai người đằng trước đồng thời dừng lại.

“Cung chủ.” Thanh Sơ thu hồi miểu âm địch, cùng Loạn Vũ hành lễ.

“Các ngươi trở về đi, qua một hồi ta sẽ trở về Triêu Hoàng cung.”

Loạn Vũ tiến lên một bước. “Cung chủ, phu nhân đã tới.”

“Bà ta tới làm gì.” Yên Hoài Tuyết nhíu nhày nhẹ đến không thể thấy.

“Phu nhân nói, hỗn loạn sắp đến, đúng là thời điểm tốt Triêu Hoàng cung thực hiện đại kế, chỉ cần chúng ta theo tình thế lửa cháy thêm dầu, Bích Vân Tiêu Thiên lần này chắc chắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ
trích.”

“Được rồi, dẫn ta đi gặp nàng.” Yên Hoài Tuyết phất phất
tay, hắn đối với cái gọi là đại kế, cái gọi là Bích Vân Tiêu Thiên không hề hứng thú, làm mọi thứ chỉ vì báo ân.


“Đại ca, ngươi thấy mấy người vừa rồi thế nào.”

“Tống Nhung võ nghệ cao cường, là chính nhân quân tử, Tống Trọng An chỉ là
trẻ hư vô dụng.” Nhớ tới lời nói vừa nãy của Tống Trọng An, Lạc Lâm Hữu
Thần sắc mặt không tốt, tiếp tục nói: “Trình Diệu Duyệt kia thân phận có chút khả nghi.”

“Đại ca nói rất đúng.” Lạc Lâm Chấn Quân lại cười nói: “Vậy làm phiền đại ca phí tâm nhiều hơn rồi.”

“Đây là đương nhiên.” Từ trong lỗ mũi hừ ra âm thanh, Lạc Lâm Hữu Thần mang theo người đi ly khai trước.

Lạc Lâm Chấn Quân nụ cười trên mặt chậm rãi thu trở về, cuối cùng hóa thành đông lạnh.

“Tử Sam.”

Một mạt bóng tử sắc xuất hiện ở trên cây.

“Tiếp cận Trương Đại Trụ cùng Lý Thiết Chùy.”

Thoáng nhìn lơ đãng của nam tử kia, làm cho cả người sinh lạnh, tuyệt đối không thể là cái gì dân sơn dã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận