“Tới giờ ăn cơm rồi, bà chị tôi ơi.” Đoan Trang nghiêng người qua lại cho giãn gân cốt.
Yến Nhi lúc này nhìn đồng hồ trên tay.
“Tới giờ rồi hả? Mới đó mà nhanh nhỉ.”
Một lúc sau thì hai người cũng tới phòng ăn nằm ở tầng hai của tòa nhà.
Khá đông nhân viên đang tập trung ăn trưa ở đây, tất nhiên việc ăn uống này là một trong những đãi ngộ của công ty, hoàn toàn miễn phí.
Yến Nhi vừa đặt khay cơm xuống bàn liền móc điện thoại ra chụp.
Hình ảnh khay cơm với gà kho xả, trứng luộc, cùng một ít rau xanh nhanh chóng được gởi sang Messenger của Nhật Minh.
[Yến Nhi: Bữa trưa hôm nay ngon không nè *icon mắt trái tim*]
Nhật Minh lúc này cũng đang ở căn tin của bệnh viện Hoàng Gia, thấy tin nhắn của Yến Nhi, anh liền khẽ cười và chụp lại khay cơm của mình.
Khẩu phần ăn gồm miếng sườn heo, lát trứng chiên, hai con tôm hấp khá to, kim chi và ít rau xào.
[Nhật Minh: Đổi miếng sườn heo lấy thịt gà không *icon cười chảy nước mắt*]
[Yến Nhi: Không *icon mặt ngầu đeo kính đen*]
Đoan Trang thấy chị mình cứ vừa ngồi cười, vừa bấm điện thoại, nên liền nảy ý trêu chọc.
“Nay ăn cơm cũng phải thông báo cho người yêu nữa ta?”
Yến Nhi đỏ mặt.
“Người yêu nào?”
“Còn người yêu nào nữa.” Đoan Trang cười nham hiểm.
“Dạo này, chị tôi trông tươi hẳn lên.
Chị tôi nay yêu rồi.”
Yến Nhi đặt điện thoại xuống bàn.
“Yêu gì, người ta chỉ là bạn thôi.”Cô bắt đầu ăn cơm và miệng vẫn không ngừng tủm tỉm cười.
“Bạn?” Đoan Trang bĩu môi.
“Bạn mà nhắn tin cười toe toét? Bạn mà hẹn hò đi ăn sushi, bò Mỹ?”
Cô vội thanh minh.
“Người ta dẫn chị đi ăn mừng công việc mới.
Chứ hẹn hò hồi nào.”
Đoan Trang nhướng người tới.
“Không phải hẹn hò, thế sao không rủ em?” Trước làm công ty cũ, anh Minh hay rủ cô nàng đi ăn chung với chị Nhi.
Cô thấy mấy người này chỉ tổ ăn hiếp cô là giỏi.
“Cuối tuần nay dẫn đi ăn bù được chưa?”
Đoan Trang giả vờ thở dài.
“Ai trả tiền vậy ta?”
Cô liếc mắt.
“Bà chị này trả.”
Ở phía bệnh viện, lúc này Nhật Minh cũng đang ngồi ăn với các đồng nghiệp.
Một tay bấm điện thoại, tay còn lại cầm đũa, anh vừa nhâm nhi miếng thịt sườn, vừa vui vẻ nhắn tin với Yến Nhi.
Đức Anh, đồng nghiệp ngồi đối diện với Nhật Minh thấy vậy liền thò đũa sang.
Anh chàng đã ngắm nghía miếng trứng chiên từ lâu, giờ là lúc thích hợp nhất để đoạt lấy.
Hắn ta đang dán mắt vào điện thoại, tâm trạng đang ở trên mây vì nhắn tin với gái.
Sự sơ hở này rất hiếm khi xuất hiện, nhất là đối với kẻ luôn đề cao cảnh giác như hắn ta.
Lập tức thò nhanh đũa qua khay cơm của Nhật Minh, đầu đũa vừa đụng miếng trứng, thì cũng là lúc Đức Anh liền bị ngăn lại bởi một đôi đũa khác, không ai khác, chính là Nhật Minh.
Nhịp tim bỗng chậm đi, hơi thở ngừng lại, âm thanh xé gió vang lên bên tai, Nhật Minh nhận ra có kẻ đang cố cướp thức ăn từ khay cơm của mình.
Lập tức anh liền lấy đôi đũa cản lại, miếng trứng của anh, kẻ nào dám cướp.
Bị cản lại bởi đối phương, tất nhiên khay cơm không chỉ có trứng, Đức Anh liền chĩa đũa sang miếng thịt sườn.
Nhật Minh cũng không kém cạnh, đối phương nhanh chừng nào, anh cũng bắt kịp tốc độ chừng đấy.
Tuy không phải là độc bá thiên hạ, nhưng anh cũng là hạng thượng thừa trong cái Hoàng Gia này.
Một màn tỉ thí bắt đầu giữa hai đại cao thủ, đũa pháp tinh hoa của Đức Anh, với thân pháp nhanh nhẹn của Nhật Minh.
Sau một vài chiêu, Nhật Minh liền bị thất thế, Đức Anh nhanh chóng chiếm thế thượng phong bằng liên hoàn đũa pháp của mình, trứng chiên, thịt sườn, kim chi đến tôm hấp, anh chàng không tin không thể đoạt lấy.
Nhật Minh liền đặt điện thoại xuống, bị áp chế mãi như vậy, cũng không phải là cách hay.
Đũa pháp có thể thua, nhưng quyền pháp của anh thì chưa chắc.
“Nhanh tay bóc trộm”, chiêu thức nổi danh của anh trước gì chưa bị khuất phục bởi các đối thủ.
Đã ra tay, anh ắt phải bóc được gì đấy từ đối phương.
Mặc cho có thể bẩn tay, Nhật Minh vận lực vào đan điền, rồi dùng ba phần công lực thi triển “nhanh tay bóc trộm”.
Đức Anh cũng không phải là kẻ vừa, đối phương có “nhanh tay bóc trộm”, thì anh chàng cũng có “tay chộp, tay giật”.
Chiêu thức tuy không mạnh, chỉ dùng vào những dịp bất ngờ, nhưng cũng không thua gì những chiêu thức khác.
Giao đấu trên giang hồ, đối phương mười phần, thì anh chàng cũng tám, chín phần.
Không hạ gục được đối phương, thì cũng không bị đối phương hạ gục.
Tay trái Nhật Minh liền lao sang, thì tay trái của Quốc Phong cũng lao tới.
Hai bên nắm chặt tay nhau trên không, phía dưới, hai đôi đũa cũng kìm nhau trên bàn.
Những tình thế lúc này, cả hai đều muốn gồng hết công lực để phá chiêu đối phương.
Nhật Minh lúc này nhanh ý.
“Quốc Phong.”
Đức Anh nghe thấy liền liếc mắt sang bên cạnh.
Anh chàng xem ra đã bị mắc lừa.
Quốc Phong lúc này ngồi bên cạnh Đức Anh, nãy giờ ngồi xem giao đấu, anh chàng chỉ chờ khoảnh khắc này.
Đức Anh đã bị Nhật Minh khóa chặt, hai tay không thể cử động, khay cơm xem như đã thuộc về anh chàng.
Nhanh tay sử dụng đũa pháp “liên hoàn gắp”, chiêu thức chỉ được sử dụng khi khay cơm không người bảo vệ.
Từ miếng trứng chiên, đến con tôm to nhất ở căn tin này, Quốc Phong nhanh chóng bỏ vào miệng.
Đức Anh thấy tình cảnh như vậy thì chỉ muốn bóp cổ tên trộm này.
Tay không được, thì vẫn còn chân, Đức Anh liền nhanh chóng dùng chân phải đá sang phía Quốc Phong.
Tất nhiên là Quốc Phong né được.
“Sao mà đá được anh?”
Nhật Minh lúc này liền buông tay.
Không nằm ngoài dự đoán, Đức Anh liền nhào sang phía Quốc Phong.
Sơ hở lại xuất hiện, Nhật Minh lại chồm tới gắp lấy cục thịt ba chỉ kho, thứ duy nhất chỉ có ở khay Đức Anh.
Dù biết trước được bé căn tin ưu ái, nhưng cục thịt to như thế này, thật không thể chấp nhận, phải nhai nhanh thôi.
Đức Anh quay sang định bóp chết gã cướp cạn, nhưng Quốc Phong liền cầm khay cơm tuôn chạy.
Nhìn lại thấy gã Nhật Minh đang bỏ cục thịt kho vào mồm, Đức Anh liền tung quyền sang.
Nhưng quyền chưa kịp tới thì gã Nhật Minh cũng ôm khay lao đi.
Ở gần đó, nữ bác sĩ Ngọc Vân thấy được mọi việc nên liền bật cười.
“Không ngờ mấy nam thần của chúng ta cũng có mặt này.”
“Nhìn bác sĩ Anh bất lực chưa kìa.” Y tá Bích Chi tiếp lời.
“Bình thường nhìn mấy bác sĩ nghiêm túc quen rồi, giờ thấy mấy bác sĩ bung lụa, đùa giỡn.” Y tá Mỹ Xuân mỉm cười.
“Cảm thấy không quen.”
Bác sĩ Ngọc Vân lắc đầu.
“Không sao, miễn đẹp là được.”
“Ồ.” Bác sĩ Mai Lan trêu chọc.
“Thứ mê trai.”
Bác sĩ Như Quỳnh nhíu mày.
“Trước giờ em cứ nghĩ bác sĩ Minh hiền, không ngờ anh ấy cũng quậy dữ ha.”
Y tá trưởng Bích Liên, người lớn nhất trong bàn hứ lên một tiếng.
“Hiền?” Bà nhìn sang Mỹ Xuân.
“Nghiêm túc?” Bà bật cười.
“Vậy là mọi người không biết gì về bác sĩ Minh rồi.”
Bác sĩ Như Quỳnh tò mò.
“Ngày xưa bác sĩ Minh quậy lắm hả chị?” Cô nghe nói chị Liên là một trong những người y tá làm việc lâu năm ở khoa Tim Mạch - Lồng Ngực.
Nên hẳn chị Liên sẽ biết nhiều chuyện về bác sĩ Minh, crush của cô nàng.
“Nghịch, quậy phá dữ lắm.” Y tá trưởng Bích Liên khẽ cười.
“Cứ mỗi lần ba ông thần này tụ tập lại, thì lại quậy banh cái bệnh viện.
Chạy từ khu này, sang khoa kia, cho tới phòng nọ, lúc nào ba ông thần này cũng thích đùa giỡn, hơn là chuyên tâm học hành.”
Y tá Bích Chi thắc mắc.
“Từ xưa ba ổng đã dính với nhau rồi hả chị?” Cô phát âm từ “ba ổng” theo phương ngữ quen thuộc, thay vì từ “ba ông ấy”.
Từ “ổng” tức là “ông ấy”, ở nơi Bích Chi sinh ra, người ta hay phát âm từ “ổng” hơn.
Bác sĩ Mai Lan tiếp lời.
“Chị nghe nói ngày xưa cả ba bác sĩ đều học chung trường đại học Sky.”
Y tá trưởng Bích Liên ừm một tiếng.
“Cả ba ông thần đều học chung trường, rồi cùng thực tập chung ở Hoàng Gia.
Bình thường, mỗi ông thì không có chuyện gì, chứ ba ông tụ tập lại thì có chuyện.” Bà nhìn mọi người.
“Anh với Phong thì trước giờ đều nghịch như vậy, chỉ có Minh là bất ngờ thay đổi thôi.”
“Ủa, em thấy vẫn vậy mà.” Bác sĩ Mai Lan thấy bác sĩ Minh vẫn quậy như vậy.
Y tá trưởng Bích Liên lắc đầu.
“Không đâu, Minh thay đổi nhiều lắm.” Bà ngừng ăn và bỏ đũa xuống khay.
Chủ đề này hấp dẫn quá, bà không thể nhịn được.
“Mọi người biết chủ tịch chứ?”
Mọi người nhất thời cùng gật đầu.
Thấy những ánh mắt tò mò hóng chuyện, y tá trưởng Bích Liên nghĩ không nên để mọi người chờ lâu.
“Chủ tịch muốn đào tạo Minh trở thành người thừa kế, tiếp nối công việc của mình, tiếp quản bệnh viện.
Nên từ lúc học đại học, Minh đã được lệnh tới đây để thực tập sớm.
Anh với Phong thì sau này mới vào thực tập chung trong bệnh viện.”
Bà nhấp chút nước lọc cho đỡ khô họng, và những ánh mắt thèm khát hóng hớt drama này, lại dõi theo từng động tác của bà.
Từ lúc bà cầm ly nước, đưa lên miệng làm một ngụm, đến lúc đặt lại xuống bàn, ánh mắt họ vẫn dõi theo không ngừng, như thể những chiếc camera tự động quay.
“Lúc đầu Minh nó vào đây, ông thần này chủ yếu nghịch ngợm, không chuyên tâm học hành gì cả.
Chủ tịch thấy cũng bất lực nhưng không nói được.” Y tá trưởng Bích Liên bỗng đổi tông giọng như đang kể chuyện ma.
“Thế rồi một ngày, chả hiểu vì sao, lý do, cơn gió, địa chấn, nguyên căn là gì, Minh lại bỗng trở nên nghiêm túc, chăm chỉ học hành.”
Y tá Bích Chi nuốt nước bọt.
“Đến mức chủ tịch không tin đứa con trai phá gia chi tử này là con của mình.” Y tá Bích Liên đảo mắt nhìn mọi người.
“Một sự thay đổi quá kinh ngạc, khiến cho nhiều y tá, bác sĩ lúc đó làm việc ở đây, cũng ngỡ ngàng, ngơ ngác, ngạc nhiên, ngã ngửa.”
Bác sĩ Ngọc Vân thì thầm.
“Chị có thể nói lớn lên một chút được không?”
“Ủa, mà tại sao chúng ta phải thì thầm?” Bác sĩ Mai Lan thắc mắc.
Y tá trưởng Bích Liên ngồi thẳng dậy.
“Ừ nhỉ.”
Mọi người cũng ngồi thẳng dậy theo, thay vì nhướng người tới chụm lại như vừa rồi.
“Thay vì theo định hướng ban đầu của chủ tịch, Minh sẽ trở thành bác sĩ nội khoa, để có thời gian học cách quản trị, và điều hành bệnh viện sau này.” Bích Liên nhìn mọi người.
“Nhưng ông thần của chúng ta lại bỏ ngang, chấp nhận có thể mất quyền thừa kế, và muốn chuyên tâm học hành trở thành bác sĩ tim mạch.”
Mọi người lắng nghe không chớp mắt.
“Chủ tịch lúc ấy tất nhiên không tán thành.
Người thừa kế bà chọn mà, sao cu cậu có thể cãi lời, vứt bỏ tâm huyết bao lâu nay của bà được.” Bà đưa ánh mắt nhìn lên cao, như đang chiêm ngưỡng thánh thần.
“Nhưng trước sự quyết tâm, kiên định và ý chí ngời ngời của con trai mình.”
Hành động của bà khiến một vài y tá, bác sĩ cũng vô thức nhìn theo.
Y tá Bích Liên giơ tay phải lên và nắm chặt lại.
“Bà đành bất lực mà ủng hộ lý tưởng của cu cậu.
Tài năng, trái tim và sự thông minh của con trai đều hướng về tim mạch.
Hoàng Gia này, rất tiếc bà phải để lại cho đứa con gái, người cũng một mực đang phản đối và muốn trở thành bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ.”
Bác sĩ Mai Lan ngồi bên cạnh liền đưa tay lên.
“Hơi quá rồi chị.” Cô kéo cánh tay đang nắm của chị Bích Liên xuống.
Ai không biết thì lại tưởng bà chị này đang kể về vị thánh thần nào đó.
“Mỗi lần kể lại, chị hơi phấn khích xíu.” Y tá Bích Liên khẽ cười.
“Hơi quá xíu.”
Sau một hồi lắng nghe, y tá Mỹ Xuân lúc này mới lên tiếng.
“Bác sĩ Minh của chúng ta cãi lời mẹ?” Nếu gặp cô nàng thì cô nàng quyết bám lấy mẹ mình rồi.
Cả gia tài lớn như vậy kia mà.
Bác sĩ Ngọc Vân thở dài.
“Chắc hẳn phải có một lý do nào đó.”.