Có những bí mật không nên được bật mí.
Không phải vì một lời hứa cần phải giữ, chỉ là cảm giác thích thú khi bản thân mình biết, còn mọi người thì không.
“An, nghe bảo em biết Pikachu là ai?” Bác sĩ Ngọc Vân tò mò.
Bác sĩ nội trí Quốc An chối ngay.
“Dạ, đâu có.
Em có biết gì đâu.”
Bác sĩ Ngọc Vân nhíu mày.
“Thế sao Bích Chi nói em biết?”
Quốc An nhìn sang y tá Bích Chi.
Có thể bà chị này đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa anh chàng và bác sĩ Minh.
“Chị nghe rõ ràng nhé.” Y tá Bích Chi liếc mắt như thể đừng hòng lừa được chị.
Quốc An biết thật, nhưng vì sao anh biết.
Dễ mà, chuyện xảy ra cách đây không lâu lắm.
Khi ấy…
“Anh Minh.” Quốc An tủm tỉm cười đi tới.
Nhật Minh lúc này đang ngồi xem bệnh án.
“Sao em?”
“Em biết chị Pikachu là ai rồi.” Quốc An hớn hở khoe.
Nhật Minh bĩu môi.
“Vậy sao?” Đúng là bé Yến mắng cu cậu này chả sai.
Thời gian rảnh rỗi không lo chăm chú tập trung vào công việc.
Không đọc giáo trình, tài liệu, bệnh án, cũng chả thèm thực hành phẫu thuật để nâng cao trình độ chuyên môn.
Chửi đáng lắm, Hồng Yến ạ.
“Anh biết là em hay đu thần tượng đúng không?” Quốc An mỉm cười.
“Do vậy bất cứ tin tức, hình ảnh gì em cũng nắm rõ.
Chị Anh Phương cũng vậy.” Cu cậu mở điện thoại lên.
“Em hâm mộ chị này lâu rồi.
Nên khi chị ấy vừa đăng bài, em liền lập tức vào xem.”
Nhật Minh thấy cu cậu mở trang Instagram của Anh Phương.
Là hình cô ấy chụp anh và Yến Nhi.
“Anh đang bận xem bệnh án.
Lúc khác mình nói chuyện nhé.” Anh chống chế ngay.
“Anh thấy bài đăng này không?” Quốc Anh chỉ tay vào màn hình.
“Chả phải đây là anh sao? Chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc này nữa.”
Nhật Minh nói láo.
“Không phải anh.”
Quốc An chậc lưỡi.
“Anh cứ chối đi.” Cu cậu phóng to hình ảnh lên.
“Anh và chị Phương là bạn học.
Status yêu thương.
Nếu đây là anh, thì chả phải cô gái này là chị Pikachu sao?” Cu cậu nghiêng đầu nói.
“Lúc đầu em cũng mơ hồ lắm.
Nhưng khi nhìn kỹ bức hình, mái tóc ngắn, váy đen, áo xanh ngọc, em mới nhận ra người này trông rất quen.”
Nhật Minh dù giả vờ không quan tâm, nhưng anh cũng phải ngước mắt lên nhìn.
Cậu nhóc này đang vào trang cá nhân của anh.
“Nên em bấm vào trang của anh và bắt đầu tìm kiếm.” Quốc An giả vờ thở dài.
“Chiếc áo xanh ngọc này là ai đây.
Sau một lúc, em cũng đã tìm ra,” Cu cậu chỉ tay vào bức hình sinh nhật Bảo Khôi.
“Đây, chị gái đang cầm chiếc bánh kem.”
Nhật Minh bắt đầu thấy gáy lạnh toát.
“Tóc ngắn, áo xanh ngọc.” Quốc An chỉ tay vào màn hình.
“Lúc này em cũng chưa chắc.
Có thể trùng hợp thôi thì sao.
Nên em liền bấm vào xem bình luận và sau một lúc em biết được chị này tên là Yến Nhi.
Thế là em bấm vào trang của chị ấy.” Cu cậu cười tươi.
“Ta-da.
Chị ấy chụp hình chung với chị Anh Phương.
Nên suy ra…”
Nhật Minh liền đứng phắt và chụp lấy điện thoại.
“An à.” Anh vừa nghiến răng, vừa hé môi cười.
Quốc An cảm thấy mình quá tài giỏi.
“Giờ thì anh hết chối nhé.
Nhưng anh yên tâm, em sẽ giữ bí mật, không nói với ai đâu.”
Nhật Minh đặt tay phải lên vai Quốc An và cố tình bóp nhẹ.
“An này.”
“Á, nhẹ tay anh ơi.” Quốc An cảm thấy vai khá nhói.
“Cậu biết đấy, chương trình bác sĩ nội trú đến tận bốn năm.” Nhật Minh cười nguy hiểm.
“Những năm còn lại ở bệnh viện, tuy anh không phải là bác sĩ hướng dẫn.
Nhưng cậu sống thế nào, đày đọa hay không, vui vẻ hay cực hình, điều đó.” Anh cố tình bóp vai.
“Phụ thuộc vào cậu rất nhiều.” Anh nghĩ là một người thông minh, cậu nhóc này sẽ hiểu anh muốn nói gì.
Quốc An như cười trong đau khổ.
“Em biết, em biết anh ạ.”
“Biết gì?” Nhật Minh nhếch môi.
“Bí mật này sẽ vĩnh viễn được vùi lấp.” Quốc An dùng hai ngón tay kéo qua miệng, như thể đang kéo khóa bịt mồm lại.
Nhật Minh trả điện thoại lại cho cu cậu.
“Tốt lắm.
Anh có lời khen.” Rồi anh đột ngột nghiêm mặt lại.
“Tôi để ý cậu rồi đấy.”
“Giờ em có nói hay không?” Bác sĩ Ngọc Vân nói.
Thoát ra khỏi hồi tưởng, Quốc An trở lại với hiện tại.
“Em không thể nói được chị ạ.”
Bác sĩ Ngọc Vân giả vờ hù dọa.
“Thế em có muốn những tháng ngày còn lại ở bệnh viện phải sống trong đau khổ không?”
“Dù sao sống trong đau khổ của chị, vẫn hạnh phúc hơn sống trong đau khổ của anh Minh.” Quốc An lắc đầu như cương quyết từ chối.
“Em không thể phản bội lại thần tượng của mình được.”
“Sao bữa trước chị nghe em thần tượng trưởng khoa?” Y tá Bích Chi thắc mắc.
“Thì đúng vậy chị ạ.” Quốc An nói.
“Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến sự thần thánh của anh Minh trong ca phẫu thuật.
Em quyết định thêm anh ấy vào danh sách thần tượng của mình.”
Bác sĩ Mai Lan đi tới.
“Thần thánh gì vậy?”
“Dạ, cuộc phẫu thuật của anh Minh.” Quốc An khoe.
Bác sĩ Mai Lan gật đầu.
“À, chị có xem lại cuộc phẫu thuật khuya hôm đó.
Đúng là bác sĩ Minh xử lý nhanh thật.”
Trong khi đó bác sĩ Minh đang đi thăm bệnh cùng với bác sĩ Như Quỳnh.
Anh đọc nhanh các chỉ số trên bệnh án của bệnh nhân Quốc, người mới được phẫu thuật động mạch chủ bụng.
APTT 32,1s.
AST 39,9 mmol/L.
ALT 41,5 mmol/L.
Ure 4,08 mmol/L.
Creatinin 58 mmol/L.
Nhìn chung các chỉ số, bệnh nhân không suy gan, thận, huyết động ổn.
“Ba tôi không sao, phải không bác sĩ?” Người nhà bệnh nhân hỏi.
“Nếu bác trai ăn uống bình thường, sức khỏe vẫn ổn, không có chuyển biến gì xấu.
Thì vài ngày nữa bác trai sẽ được ra viện.” Bác sĩ Như Quỳnh đáp thay.
Nhật Minh nhìn người nhà bệnh nhân gật đầu như tán thành.
Sau khi rời phòng bệnh anh liền nói.
“Biến chứng thiếu máu, suy thận, một vài trường hợp xấu có thể dẫn đến ngưng tim sau khi phẫu thuật.
Em nhớ căn dặn bệnh nhân và người nhà, sau khi ra viện, nhất định phải tái khám theo lịch hẹn.”
“Dạ vâng.” Bác sĩ Như Quỳnh khẽ cười.
Trên đường về lại khoa tim mạch, Nhật Minh tình cờ gặp trưởng khoa Thùy Oanh.
“Nay trông chị tươi tỉnh vậy?”
“Thế bình thường chị mày tàn héo lắm à?” Trưởng khoa Thùy Oanh bước vào phòng.
“Mọi người đang nói chuyện gì vui vậy?”
Bác sĩ Mai Lan quay lại.
“Dạ, sự thần thánh của bác sĩ Minh.”
“Ồ.” Trưởng khoa Thùy Oanh quay lại.
“Bác sĩ Minh kìa.”
Nhật Minh lắc đầu.
“Em mà thần thánh cái gì.
Tại mọi người chưa gặp người thần thánh thật sự thôi.” Anh nhìn trưởng khoa Oanh khẽ cười.
“Phải không chị nhỉ?” My Bro của anh mới là vô đối.
“Còn ai thần thánh hơn cả anh sao?” Quốc An tò mò.
“Tất nhiên rồi.” Nhật Minh nói thật.
“Nhiều người là đằng khác ấy chứ.”
Quốc An gặng hỏi.
“Ai vậy anh?” Là ai giỏi hơn thần tượng của cu cậu chứ.
Nhật Minh khẽ cười.
“Trưởng khoa của chúng ta này.” Thấy bác sĩ Đình Trí đi vào, anh hóm hỉnh nói.
“Phó khoa của chúng ta nữa này.”
“Gì?” Bác sĩ Đình Trí thấy ông bị gọi tên.
“Mọi người đang liệt kê những ai thần thánh trong khoa tim mạch.” Trưởng Khoa Thùy Oanh chem đáp thay.
Bác sĩ Đình Trí cảm thấy nực cười.
“Tôi mà thần thánh cái gì.
Cái gã dưới phòng cấp cứu mới gọi là thần thánh kìa.” Ông sực nhớ.
“Với con bé gì ra đảo ấy nhỉ?”
“Anh Thư á?” Trưởng khoa Oanh ngầm đoán.
Bác sĩ Đình Trí gật đầu.
“Đúng rồi, bé Thư Kiêu Kì.”
Bác sĩ Ngọc Vân thắc mắc.
“Trình độ của họ hơn cả chị Oanh hả anh?”
“Gã đấy thì hơn.” Bác sĩ Đình Trì nhìn trưởng khoa.
“Nhưng bé Thư thì chưa bằng.”
Trưởng khoa Oanh tiếp lời.
“So với em của hiện tại thì Thư nó không bằng, nhưng hồi em bằng tuổi nó, thì chưa chắc em đã hơn.”
“Chị ấy nghỉ việc rồi hả anh?” Quốc An tò mò.
“Vẫn còn làm ấy chứ.
Nghỉ đâu mà nghỉ.” Bác sĩ Đình Trí ngồi xuống ghế.
Quốc An khẽ cười.
“Thế sao anh lại bảo chị ấy ra đảo?”
“Thì nó ra đảo thật mà.” Bác sĩ Đình Trí thấy cậu nhóc này ngộ ghê.
Nhật Minh tiếp lời.
“Chị ấy ra đảo Phú An làm việc.”
“À.” Quốc An giờ mới hiểu ra.
Bác sĩ Mai Lan sực nhớ.
“Có phải chị ấy là người cãi nhau với bác sĩ Hiếu trong phòng phẫu thuật phải không ạ?”
“Đúng rồi.” Bác sĩ Đình Trí bật cười.
“Từ lúc đấy, ông ấy đâm ra thích luôn bé Thư?”
“Ủa, sao chị biết chuyện này?” Bác sĩ Ngọc Vân tò mò.
“Lúc chị vừa vào khoa, chị có nghe mọi người kể lại.” Bác sĩ Mai Lan thắc mắc.
“Ủa, vậy còn bác sĩ dưới phòng cấp cứu là ai vậy anh?” Cô chưa nghe chuyện này.
Nhật Minh khẽ cười.
“Chuyện này em phải hỏi trưởng khoa.” Bác sĩ Đình Trí nói khía.
“Chị ấy hiểu rõ người này nhất.”
Thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, trưởng khoa Thùy Oanh chống chế.
“Mọi người giao ca thế nào rồi?”
Bác sĩ Đình Trí lấy tay che miệng rồi thì thầm.
“Trưởng khoa của các em sợ gã ta theo cả nghĩa đen, lẫn nghĩa bóng.”
Trưởng khoa Oanh giả vờ ho.
Bác sĩ Đình Trí cố tình nói lớn.
“Bắt đầu giao ca thôi.”
Nhật Minh sau đó nhận được điện thoại của Bảo Khôi.
“Nghe bạn.” Anh lập tức đứng dậy sau khi nghe xong mọi chuyện.
Hiệu ứng lan truyền nhanh chóng xảy ra, mọi người đều biết được chuyện Yến Nhi bị quấy rối ở công ty.
Hà Uyên thuật lại mọi chuyện với nhóm bạn thân, Mỹ Linh là một trong số đó.
Vợ chồng tối lửa tắt đèn có nhau, nên chẳng mấy chốc Bảo Khôi cũng được kể lại.
Với tình bạn thân thiết nhiều năm, nên Nhật Minh sau đó đã được thông báo.
Như một ngọn núi lửa phun trào sau nhiều năm ngủ yên, sự phẫn nộ của Nhật Minh tựa như một con quái thú được đánh thức.
Điều đó khiến anh chàng nhanh chóng cầm điện thoại lên và liên lạc với Hà Uyên.
“Uyên biết địa chỉ nhà của hắn ta không?” Anh lúc này đã tan ca.
“Tôi không biết ông ơi.” Mà nếu biết cô cũng không nói.
Anh thật sự muốn biết.
“Uyên có thể truy cập vào hồ sơ của hắn ta ở công ty không?”
“Không được ông ạ.” Cô nói thật.
“Mà nếu được, thì tôi cũng không thể nói với ông.
Vì tôi biết ông kiếm nhà hắn ta để làm gì.” Cô dẫn luật.
“Ông biết chỉ cần chuẩn bị phạm tội gây thương tích, thì có thể bị tù tối đa hai năm không?” Khoản 7, Điều 134 của Bộ luật Hình sự, người chuẩn bị phạm tội cố ý gây thương tích, có thể bị phạt tù từ ba tháng đến hai năm.
Cô không đề cập đến án treo, vì cô muốn răn đe anh chàng.
Nhật Minh liền cúp máy.
Bởi vì anh muốn hỏi địa chỉ, chứ không phải nhờ tư vấn pháp luật.
Nghĩ nhanh trong đầu, anh lập tức liên lạc với Đoan Trang, người làm cùng công ty với Yến Nhi.
“Đoan Trang hả, anh Minh bạn của chị Nhi đây.” Anh chào hỏi.
Đoan Trang có lưu số nên liền đáp.
“Em nghe anh Minh.”
Anh đi thẳng vào vấn đề.
“Em biết địa chỉ nhà tên trưởng phòng của em không?”
Đoan Trang như hiểu ra.
“Em không biết rõ anh ạ.
Nhưng bữa liên hoan em nghe hắn ta nói nhà mình ở khu chung cư B17, ở quận An Hải.” Cô biết anh Minh hỏi địa chỉ làm gì, nếu được cô cũng muốn đi theo đấm hắn ta.
“Cảm ơn em nhé.” Anh nhanh chóng “search” khu chung cư B17 và đánh xe ra khỏi bãi đậu xe của bệnh viện..