Chương 13: Lặng.
Có một thứ âm thanh nào đó thảng hoặc mà Thanh Giang vẫn chưa thể định hình, phải mất vài giây khi linh cảm rằng ai đó đang gọi mình đầy tha thiết thì cô mới níu tay Trọng Dũng dừng bước, khẽ quay người lại và cô thấy Bem. Thằng bé đang cố tuột khỏi tay Quốc Phong và chạy về phía cô đầy gấp gáp. Ôm chặt đứa trẻ đáng yêu vào lòng, cô cưng nựng:
" Lần sau con không được chạy nhanh như vậy, sẽ dễ bị ngã, nghe không?"
" Dạ. Con kêu mãi mới thấy cô quay lại, con chỉ sợ cô đi mất..."
Quốc Phong sải bước kèm theo nụ cười chói mắt người đối diện, gật đầu với Trọng Dũng rồi anh nhìn về phía Thanh Giang và khẽ nói:
" Chào em. Lâu rồi mới được gặp em..."
" Dạ. Anh Kiên đi đâu mà lại để anh bắt cóc Tuấn Phan mang tới đây vậy?"
" À, anh ấy phải về Sing gấp nên tạm thời anh sẽ làm bảo mẫu của cu cậu. Thật không nghĩ là em cũng biết Bem."
Trọng Dũng thản nhiên đút hai tay vào túi quần và quan sát người đàn ông đối diện, giọng anh trầm lắng xen vào câu chuyện của hai người họ:
" Chắc hai người cũng chưa ăn, mình cùng ăn chung nhé!"
Quốc Phong tỏ vẻ ái ngại: " Như vậy có phá hỏng buổi tối lãng mạn của hai người không?"
Thanh Giang bật cười, cô dịu dàng lên tiếng:
" Đây là Trọng Dũng_anh trai em. Còn đây là Quốc Phong_đối tác của dự án mà em đang theo đuổi." Bữa tối của bốn người trôi nhanh trong những tiếng cười, những câu chuyện về sự nghiệp của đàn ông và những câu nói đầy ngô nghê của con trẻ. Thằng bé nhất định không chịu để Thanh Giang ra về, nước mắt lưng tròng giọng đầy hờn dỗi:
" Con muốn cô tới kể chuyện cho con nghe...Con không ở với chú Phong đâu."
Thơm vào má Bem, cô cố dỗ dành:
" Bem ngoan. Cô Giang phải về để sớm mai đi làm. Nhớ cô con có thể gọi điện cho cô mà..."
"Không. Ngày nào con cũng đặt tay lên tim nhưng kêu mãi cô có trả lời con đâu!"
Thằng bé ôm chặt lấy cô, nước mắt tèm nhem khiến bao người đi qua đều ngoái đầu nhìn lại. Hai người đàn ông ở cạnh thì chỉ biết chau mày, Quốc Phong thở dài rồi lên tiếng:
" Chắc là anh Kiên cũng phải mất một tuần mới về bên này được. Thực ra thằng bé cũng ngoan, ban ngày thì ở trường chỉ có tối mới hay nghề ngà quấy khóc. Coi như là anh mang ơn em lần này, em giúp anh..."
" Anh đừng nói vậy....Em...." Trọng Dũng cũng khẽ cười và lên tiếng thêm vào:
" Ngày mai anh về lại bên kia rồi, em ở một mình cũng đâu có vui vẻ gì. Chi bằng đón thằng bé về ở cùng vài hôm đi!"
Đưa tay xoa đầu Bem vẫn đang nức nở, Thanh Giang dịu dàng: " Thôi nào, con khóc nữa là cô Giang sẽ không ở cùng con đâu!"
Ngước mắt nhìn cô, đôi mắt tròn sũng nước bỗng sáng lên tỏ vẻ không tin, thằng bé hỏi lại để xác minh: " Vậy là cô nhận lời ở cùng con rồi ạ? Con yêu cô rất rất nhiều, yêu như yêu ba Kiên vậy..." Quốc Phong khẽ thốt lên:
" Weo weo, xem cái miệng xinh không kìa? Mới nhỏ xíu mà đã biết nịnh rồi. Phen này cô Giang nguy to rồi nhá, không khéo chỉ sớm mai Bem chuyển từ gọi cô sang gọi mẹ luôn thôi." Trừng mắt với Phong, cô trách:
" Anh lại suy diễn lung tung rồi đấy!"
Trọng Dũng cảm thấy có một niềm vui khó tả trong ánh mắt em gái, dường như mùa xuân thứ hai sắp tới với Thanh Giang. Anh cười rồi nói: " Ờ. Đời còn dài mà, để coi ai nói trúng tương lai! Giờ thì hai cô cháu thương thảo xem ở đâu để chúng tôi còn biết đường đưa về."
Quốc Phong tỏ ý tán thành, anh nhìn Thanh Giang và nói nhanh:
" Có vẻ như chỗ em hơi xa, sợ là sáng ra đưa thằng bé đi học rồi lại đi làm sẽ bất tiện. Vậy nên em chuyển qua bên nhà luôn nhé. Chìa khoá nhà và xe anh giao lại cho em luôn."
Bem không giấu được niềm vui thích khẽ reo lên:
" Ôi, con sẽ khoe với cô những em bé trong phòng của con. Cô tới nhà con đi cô..."
Hít một hơi thật sâu, Giang đang cố nghĩ đến một ngày không xa khi phải đối mặt với Tuấn Kiên sẽ ra sao. Dù khó xử nhưng cô đã gật đầu chấp thuận, cô đành kêu anh trai đưa mình qua nhà lấy đồ rồi mới về bên Tây Hồ_căn biệt thự mà cô đã từng ghé tới.
Nội Bài Airport!
Mặt trời run rẩy trong làn sương buổi sớm, nó cũng như người đàn ông đang lạc lõng trong dòng người đông đúc, buồn đến vô cùng. Thời khắc anh định quay người bước đi cũng là lúc cô đang hối hả chạy đến, giọng cô thở dốc:
" Trọng Dũng, đợi đã..."
Anh thật sự rất muốn ôm Thanh Tịnh vào lòng nhưng bàn tay đưa ra lại thu về, ích gì đâu vì với cô anh mãi chỉ là người bạn, không thể nào khác được.
" Xin lỗi, tớ đến muộn..."
Đưa tay lên nhìn giờ, anh lắc đầu đáp lời cô:
" Không sao. Cậu đến là tớ thấy được an ủi lắm rồi!"
Cô nhìn anh không nói ra lời, cảm giác như anh đã trở thành một người khác, một người hoàn toàn xa lạ..
Cô quay đầu đi, nhìn ra bầu trời xanh thẳm nơi những chiếc máy bay đang chờ cất cánh, mọi sự vật bỗng chốc rối ren như chính tâm tình cô lúc này. Thanh Tịnh biết, lần này cậu ấy đi có thể rất lâu nữa mới lại gặp lại, không muốn anh rời xa mình là thật nhưng giả sử anh ấy ở lại, cô cũng không thể đưa ra thứ mà Trọng Dũng cần. Bởi vốn dĩ tình yêu trong cô đã dành trọn ột người, một người đã không còn trên cõi đời này nữa... " Dũng à, có đôi khi tớ thật không dám nghĩ. Nhưng dường như tớ không thể nào tìm lại được thứ hạnh phúc đã từng có trước đây." Lời của cô bình thản nhưng anh nghe ra sao chỉ cảm thấy lòng mình có chút đau thương. Là đau cho cô và cũng là đau cho cả chính anh, trong cổ họng như mắc phải gai nhọn, muốn nói mà chẳng thể thốt lên lời. Cuối cùng tiếng tiếp viên không ngừng nhắc về giờ bay đã khiến anh giật mình, kéo cô vào lòng và trầm giọng: " Sẽ không...Đừng suy nghĩ lung tung...Nếu lúc nào cậu muốn kết hôn thì đừng quên số báo danh của tớ là 01!"
Nói rồi anh buông cô và quay người bước vào khu vực kiểm tra. Anh đâu biết thời khắc anh rời xa cô cũng là lúc mắt cô lựng đỏ, nước mắt trực trào. Cô đã gồng mình để mạnh mẽ biết bao năm qua nhưng giờ phút này cô hiểu, mạnh mẽ chỉ là áo giáp. Cô khát khao một hạnh phúc an yên đến vô cùng nhưng làm sao để cô thuyết phục lòng mình gạt bỏ những ngày đã mờ xa trong quá khứ...
Phố cổ trời chiều, từng vạt nắng rong ruổi tìm về phía chân trời bỏ lại dòng người tan làm xuýt xoa trong cái se lạnh đang ập tới. Bước ra khỏi Pacific, Vĩnh Khang không tránh được rùng mình trước sự đổi thay đột ngột của thời tiết, nhíu mày rồi anh bước về phía xe. Chạy xe về phía trường học của Su, từng con đường quen lần lượt hiện ra như một thước phim quay chậm. Thành phố này đã chôn chặt trong anh biết bao ký ức, tiếc là ký ức đã qua và có gắng bỏ biết bao ngoại tệ ra thì anh cũng không thể nào mua lại. Tiếng tin nhắn khiến anh chuyển nhanh tầm nhìn vào điện thoại, là tin nhắn của Bảo Trân. Lướt đọc nhanh rồi Vĩnh Khang lại tập trung vào tay lái. Kỳ thực, không cần cô nhắn tin thì anh cũng đã cố ý tan làm sớm bởi anh biết cô rất để tâm đến cuộc hẹn tối nay. Một cái hẹn dành riêng ột người đặc biệt mà anh.....chưa từng được biết. Hẳn là vậy bởi trước khi Hữu Thiện mất thì anh và Bảo Trân có những khoảng không không thuộc đời nhau. Ai đó đã từng nói tuyệt nhiên không tồn tại sự trong sáng giữa một người đàn ông và một người phụ nữ ở bên nhau quá lâu. Kỳ thực ngoài khoảng thời gian 3 năm trong quá khứ không thường xuyên gặp gỡ còn lại cô và anh đã cùng nhau lớn lên và giờ lại cùng nhau già đi. Tình bạn vẫn vẹn nguyên không hề lẫn tạp những ý niệm mà người đời vẫn nói. Họ sai rồi....!!!