Lỡ hẹn mùa thu

Chương 18: Đường về nhà
Chạm nhẹ từng ngón tay lên cánh môi hồng, Thanh Giang khẽ cười bởi sự đường đột của chính mình. Cô không biết nụ hôn ấy có phải là điều sáng suốt? Nhưng cô cần một bắt đầu ngày hôm nay để kết thúc những ngày hôm qua vốn tồn tại quá lâu! Tình yêu vốn dĩ là thứ khó lý giải và đầy rẫy bất ngờ, mãi mãi cô biết mình không thể hiểu nó, kiểm soát nó, chỉ nên yêu. Yêu một người cần thời gian. Yêu một người cần rất nhiều cảm thông, hy sinh và một chút dũng cảm để làm điều không tưởng dù biết có thể đó lại là một sai lầm. Nếu lại sai......! Cô nhắm nghiền đôi mắt tự hỏi mình: nếu lại sai thì sao? Chẳng sao cả. Không có sai lầm nào lặp lại tới hai lần bởi nếu lại sai thì đó không còn là lỗi lầm mà là sự lựa chọn.
Pacific Tower!
 Văn phòng muộn, nhìn cái nhộn nhịp hối hả của một ngân hàng dần lịm tắt khi đêm xuống, Vĩnh Khang thấy lòng cứ nhói lên cái cảm giác ích kỷ, đố kị với tất cả trẻ con trên thế giới này vì tụi nó chẳng phải suy nghĩ gì. May là cảm giác ấy không bị anh làm quá lên đến mức tiêu cực, nhưng mà thực sự anh nhớ về ngày thơ bé, ghen tị vô cùng. Đó là ngày mà cậu bé Vĩnh Khang sẵn sàng làm tất cả cho những gì mình thích. Cậu bé ấy bây giờ đã trở thành một người đàn ông, một người đàn ông có nhiều rào cản vô hình hơn cậu bé ngày còn ba tuổi. Anh cảm nhận rõ cuộc đời này chẳng ai cho ai cái gì, cũng chẳng có gì từ trên trời rơi xuống và vô điều kiện thuộc về người ta. Anh không đủ tự tin để nói rằng tuyệt đối không có những thứ lộc đầy ngẫu nhiên, và không có những người may mắn hơn tất cả những người khác cộng lại. Nhưng thế giới gần 8 tỷ người, có lẽ tỉ lệ những người may mắn cũng chỉ như một ngôi sao trên bầu trời đêm vô tận, quá nhỏ bé, và hình như hạnh phúc cũng không phải một ngoại lệ. Gặp lại Thanh Giang, khiến anh thật sự muốn hạnh phúc. Một hạnh phúc an nhiên và bình dị giống bao người! Nhưng anh phải làm sao khi bên đời vẫn còn một người phụ nữ khác? Nghĩ tới Bảo Trân khiến anh quyết định rời cơ quan và về nhà...
Bảo Trân không hay Vĩnh Khang đã về còn anh đứng lặng đi trong thứ ánh sáng yếu ớt của căn phòng khách, nhìn theo tấm lưng mỏng của cô. Bảo Trân không bật đèn, chỉ có thứ ánh sáng của bộ film cô đang xem dở không ngừng nhảy nhót_một bộ film nào đó mà anh không biết tên...
" Sao em không bật đèn?"
Cô quay người nhìn anh rồi lại tập trung vào bộ phim đang phát, giọng cô lãnh đạm: " Em tưởng anh không về. Anh ăn chưa?"
Anh ngồi xuống cạnh cô rồi đáp lời:
" Anh quên mất là mình phải ăn tối!" Thở dài, cô với chiếc điều khiển dừng lại bộ phim đang xem rồi đứng dậy bước về phòng ăn. Chẳng lâu sau cô trở ra và đặt trước mặt anh một tô mì thơm nức:
" Hôm nay em và con đi ăn hàng nên không nấu cơm. Anh ăn đi không đói!" 
Vĩnh Khang lười nhác dựa vào sofa, anh không ăn mà tua nhanh bộ phim lúc trước cô mới vừa xem dở, giọng anh đều đều:

" Đừng xem những thể loại phim đẫm nước mắt thế này nữa! Nếu em thấy buồn hay là đến công ty anh làm đi..." Bảo Trân khẽ cười, cô cầm đũa đưa cho anh rồi dịu dàng khẽ nói:
" Vĩnh Khang, anh biết không! Đây chính là bộ phim Đường về nhà vô cùng nổi tiếng. Thực ra, em đã xem lại lần thứ 5 rồi. Hình ảnh cô gái cùng chiếc khăn đỏ chạy bằng cả trái tim trên triền đồi vàng rộm để cố đuổi theo bóng chiếc xe chở người yêu đang khuất dần phía xa cứ ám ảnh trong em. Nhiều chục năm sau, khi thời gian đã thay đổi mọi thứ, người ta vẫn nhìn thấy trái tim của chính cô gái trẻ ấy trong ánh mắt của một người phụ nữ đã già nua, kiên nhẫn đưa quan tài chồng mình với niềm tin mong manh rằng người đã mất sẽ không bao giờ quên đường về nhà..." Bảo Trân quan sát nét mặt của Vĩnh Khang rồi nói tiếp:
" Em như bắt gặp lại hình ảnh của chính mình ba năm trước. Em của ba năm và em của bây giờ đã là hai người hoàn toàn trái ngược. Em muốn về Nhật bởi em sợ mỗi ngày ở đây là mỗi ngày anh ấy trở về trong từng giấc ngủ chập chờn, ám ảnh không dứt. Cảm giác phải gồng mình lên để đi qua những cơn đau, em sợ lắm. Anh hiểu không?"
Vĩnh Khang kéo Bảo Trân vào lòng rồi vỗ nhẹ lưng cô, giọng anh trầm ấm:
" Đừng sợ, em vẫn còn có anh và con mà....! Anh sẽ cố gắng để thu xếp công việc rồi mình về lại bên đó."
Cô dựa vào lòng anh, dang đôi cánh tay ôm lấy anh rồi nghẹn ngào:
" Anh đã luôn là chỗ dựa duy nhất cho em và con suốt bao năm qua, bây giờ cũng tới lúc anh phải nghĩ cho bản thân rồi. Vì vậy, hãy để mặc em và Su về bên đó. Còn anh ở lại và tìm cô ấy một lần nữa xem sao...." " Không có cô gái nào cả. Em nghĩ quá nhiều rồi đấy!" " Vĩnh Khang. Anh còn định giấu em tới bao giờ? Chẳng lẽ anh định để em cả đời cứ phải mắc nợ một người mà mình chưa từng gặp mặt hay sao? Em sẽ cố gắng để hoàn thành thủ tục ly hôn sớm nhất. Đóng vai phu nhân của anh, em cũng thấy mệt rồi. " Buông Bảo Trân ra, Vĩnh Khang giữ chặt vai cô nhìn thằng vào mắt mình, giọng anh khàn đặc:
" Anh ở đâu, em và con sẽ ở đó. Chuyện ly hôn tốt nhất là em nên quên đi. Và, cứ cho rằng có cô gái nào đó như em nghĩ thì cô ấy giờ cũng đã có hạnh phúc khác rồi."
Nói rồi anh bước về phòng bỏ mặc cô lại với trăm ngổn ngang giày xéo. Ngay từ đầu lẽ ra cô không nên bước chân vào cuộc đời anh, hủy đi thứ hạnh phúc mà anh vốn có. Anh lựa chọn vứt bỏ tất cả chỉ để lo cho sự bình yên của cô và bé Su còn cô thì sao? Cô nghiễm nhiên coi đó như một sự an ủi lớn lao mà thượng đế dành tặng mà quên đi vốn dĩ anh cũng có trái tim. Bằng một thứ linh cảm lớn lao cô tin người con gái kia đang ở thành phố này.....và cô phải tìm được cô ấy bằng mọi giá!
Sáng hôm sau, khi Bảo Trân chuẩn bị đưa con đi học thì Vĩnh Khang ngỏ ý muốn cô tới công ty anh làm nhưng cô từ chối. Sự xuất hiện của cô ở đó sẽ chỉ càng làm cuộc sống thêm phiền mà phiền phức cô mang tới cho anh vốn ít hay sao? Cô tiễn anh ra cửa rồi cũng chuẩn bị đưa Su đi nhà trẻ. Cô chỉ không ngờ ngay tại lớp học của con gặp phải người quen...
Tuấn Kiên hoàn toàn không để ý tới người phụ nữ ngay trước mặt mình chỉ khi Bem khoanh tay lễ phép: " Con chào cô!" mới khiến anh ngước lên nhìn. Bảo Trân thoáng sững sờ, cô không giấu nổi ánh mắt buồn, cúi đầu với anh rồi dịu dàng lên tiếng:

" Lâu rồi không gặp!"
Tuấn Kiên điềm tĩnh nhoẻn cười, anh không đáp lời cô ngay mà quay sang nhắc con trai:
" Con vào lớp đi không muộn!"
Rồi anh quay sang Bảo Trân:
" Dành cho anh ít phút, em không phiền chứ?"
Cô khẽ vâng rồi đi theo anh. Hà Nội, một ngày lạnh hơn những ngày trước đó! Ngày gió trở mùa.
Highlands Coffee!
Chọn một bàn trống ngay tại vị trí trung tâm, Tuấn Kiên lịch sự kéo ghế giúp Bản Trân. Cô gượng cười ngồi xuống rồi quay sang phía phục vụ đang đứng chờ, cô khẽ nói:
" Một tách capuchino. Cảm ơn!"
Tuấn Kiên khẽ nhíu mày:

" Em dùng thêm Tiramisu nhé. Sớm ra dùng độc cafe không tốt đâu!"
Không chờ cô đồng ý anh đã cất lời với người phục vụ:
" Cho anh 1 Latte và hai phần Tiramisu."
Bảo Trân quan sát Tuấn Kiên, giọng cô đủ nhỏ chỉ để hai người nghe thấy:
" Cảm ơn anh. Ngoài chồng em ra, anh là người đàn ông tốt nhất trong thành phố này!"
Anh nheo mắt tỏ vẻ không tin, đôi môi anh cong lên cười mỉm rồi trêu cô: " Vậy anh tốt hơn hay chồng em tốt hơn?"
Cô lắc đầu cười không nói, còn anh khẽ nói thêm:
" Cách đây vài tuần khi ra thăm mộ, anh có thấy hoa tươi. Anh cũng đoán là vợ chồng em đã về nhưng không nghĩ là hôm nay em vẫn ở Hà Nội. Cũng gần 3 năm rồi, còn gì nữa!" " Tuấn Kiên, chuyện năm đó em rất tiếc...."
" Bảo Trân. Tất cả chỉ là một tai nạn mà em! Xét cho cùng cả hai gia đình chúng ta đều gánh một nỗi đau khổng lồ giống nhau.Hãy cố gắng nhìn nhận mọi chuyện một cách thật nhẹ nhàng, cô gái ạ. Chúng ta phải luôn dũng cảm ột nụ cười.."
Cô không cầm được lòng, từng giọt nước mắt khẽ rơi xuống, giọng cô nghẹn lại:
" Tuấn Kiên. Anh thật tốt!"
" Anh nghĩ nếu là người khác họ cũng làm như vậy!"
Im lặng một lúc, đón lấy cafe từ người phục vụ rồi Tuấn Kiên rút khăn giấy đưa cho cô. Anh cao giọng:

" Thôi nào. Chẳng phải mọi thứ vẫn ổn đó sao? Biết đâu bạn trai em năm đó và anh chị anh đang có một cuộc sống tốt đẹp ở một thế giới khác. Chúng ta cứ ngồi ôm lại những vết thương lòng đó tới bao giờ? Nếu không có sự ra đi của họ thì chúng ta cũng đâu thể biết nhau. Đúng không?" " Dạ. Được gặp lại anh em bất ngờ và vui lắm! Như gặp lại người thân vậy bởi kỳ thực vợ chồng em cũng không có nhiều người thân ở thành phố này!"
" Cảm ơn em. Vợ chồng em còn ở lại Hà Nội lâu không? Anh muốn mời hai người dùng cơm. Kỳ thực, những năm qua chồng em luôn về Sing thăm hỏi ba mẹ anh khiến anh ngại quá. Đó là điều mà anh còn chẳng thể làm thường xuyên được. Anh ấy thật là chu đáo!"
" Vĩnh Khang ạ?"
" Lẽ nào em còn ông chồng nào khác hay sao?"
" Dạ không, nhưng những chuyện đó anh ấy không hề cho em biết!" " Xem ra chuyện em không biết còn nhiều lắm. Em cần về điều tra ngay xem còn chuyện gì mà anh ấy giấu em hay không nhé?"
Cô khẽ cười trước những gì Tuấn Kiên vừa nói, có lẽ anh cũng như bao người khác đều vẫn nghĩ cô và Vĩnh Khang vốn dĩ là một đôi vợ chồng hạnh phúc bên nhau. Như chợt nhớ ra điều gì đó, Bảo Trân gượng hỏi anh:
" Ba năm qua anh vẫn luôn ở lại thành phố này sao?"
" Đúng rồi em. Anh muốn chờ Tuấn Phan lớn hơn một chút rồi mới chuyển về bên kia. Dù sao cũng phải để thằng bé có chút hồi ức về quê hương chứ!"
" Vậy chuyện cả đời của anh thì tính sao?"
" Chuyện đó không thể vội được mà em! Anh nghĩ bạn gái mình cần thời gian và anh cũng cần phải chuẩn bị thật vững vàng để có thể trở thành người đàn ông cả đời của ai đó..."
Cô nhấp môi tách cafe rồi nhìn anh, anh cũng nhìn cô cười_nụ cười trìu mến. Nhẹ nhàng và dịu dàng, cô ngỏ lời:
" Vợ chồng em nhất định sẽ tới thăm anh. Mong rằng lúc đó được gặp cả người bạn gái may mắn mà anh vừa nhắc đến."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận