Lỡ Hẹn Với Xuân Thì


Một buổi sáng quần thảo với thực phẩm và dinh dưỡng, Mi bệt bở hơi tai.

Theo lời chị Thảo, gần đây cô đã đăng ký tham gia một số chương trình truyền hình thực tế cộng với công việc ở resort nữa thành ra không được nghỉ ngơi một chút nào.

Mi cảm thấy dạo này người mình như thiếu năng lượng không còn hoạt bát như hồi ở bên kia.

Cho nhân viên đưa đồ lên phục vụ quan khách rồi cô về phòng.
Mi nhìn chiếc điện thoại của mình tiếc của rớt nước mắt, trong một phút nóng giận không kiềm chế được đã vỡ tan tành rồi.

Cô tự nhắc mình lần sau chuyện gì cũng phải bình tĩnh, tuyệt đối không bao giờ làm cho của cải vật chất của mình thua thiệt.

Cô vào mạng mò mẫm các trang thương mại điện tử đặt tạm một cái điện thoại để dùng rồi nằm vật ra giường chợp mắt một lúc.
Chưa kịp ngủ thì nhân viên buồng phòng gõ cửa, đưa vào cho cô một cái hộp và bộ đồ dạ hội cho bữa tiệc tối nay.
– Resort đặt cho chị một chiếc điện thoại.

Không biết kiểu dáng này có hợp với chị không.
Resort sao? Mi không ngờ resort lại có chế độ đãi ngộ tốt đến vậy.

Mi nhìn màu tím nhạt dễ thương, hào hứng đập hộp chiếc điện thoại mới.

Nhân viên nhìn cô mở điện thoại cứ tủm tỉm cười.
– Điện thoại này đã cài đặt sẵn một số phần mềm rồi, chị muốn cài đặt gì thêm em sẽ làm giúp chị.
– Không cần đâu, chị làm được.

Cảm ơn em!
Em xin phép ra ngoài, cần gì chị cứ bấm số bàn ạ.
Mi gật gật, bỏ sim vào điện thoại lấy lại danh bạ rồi vào tin nhắn facebook, 1 ngày không dùng điện thoại cô sợ lỡ bao nhiêu tin nhắn công việc.

Nhưng lạ thay, facebook đã đăng nhập sẵn.

Mi giật mình, tài khoản Tô Tất Tùng, anh ta lại cố tình đây.

Cô mặt đỏ bừng bừng toan trả lại nhưng không thắng nổi trí tò mò lướt vào trang cá nhân.

Gần nhất là pownpoit hình ảnh tờ giấy đăng ký kết hôn và đàn bướm hồng bay tung toé.

Anh ta bày cái trò gì đây.
Mặt Mi đỏ bừng lên, lướt xuống dưới là hàng trăm bức ảnh họ chụp với nhau thời thanh xuân.

Thời gian đăng trong 4 năm qua, đều đặn và không có chú thích.

Mi lại tò mò vào messenger của anh ta đọc từng tin nhắn một, dường như anh ta gửi tin nhắn cho cả list friends facebook cùng một nội dung “Vợ của tôi Chử Hoạ Mi về rồi.

Mọi người thấy cô ấy phải gọi một tiếng chị dâu, em dâu đấy nhé”.
Miệng cô bất giác cong lên rồi cười một mình, ông chú già đầu gần bốn chục nhưng tính cách chẳng khác gì Tùng trẻ trâu ngày trước.

Mi chợt nhớ đến khoảng thời gian yêu đương của họ, lướt đi lướt lại những bức ảnh trên rừng, dưới biển.

Hồi đó cô có ánh mắt trong veo, anh cười rạng rỡ.

Cô không biết diễn tả cảm giác của mình lúc này, sự bá đạo của Tùng khiến cô cảm thấy một phần thương và hai phần giận.

Bốn năm, qua rất nhiều việc đã xảy ra với cô, cô vẫn dũng cảm bước tiếp và có chút thành công nhất định dù không có anh ở trong đó.

Nhưng hiện giờ, bỗng dưng anh xuất hiện khiến cảm xúc cô dậy sóng tố cáo chính mình, vẫn chưa quên được mối tình đầu năm xưa.

Mi lặng lẽ rút sim ra, bỏ chiếc điện thoại vào hộp và đưa ra quầy lễ tân trả lại.

– Em gửi lại điện thoại này cho sếp Tùng, nhắn với sếp là tự chị cũng có thể mua được.

Mai ship sẽ đưa đến đây một chiếc điện thoại màu đen, nhận cho chị nếu chị không ở phòng.
Mi quay về phòng, đẩy tất cả mọi thứ rối rắm trong đầu mình ra, rồi đi ra sảnh tiệc.

Tối hôm nay bế mạc hội nghị, cô cần chuẩn bị mọi thứ chỉn chu nhất trên bàn tiệc của các quan khách.

Chỉ còn hôm nay nữa là kết thúc chuỗi ngày làm việc tại quê hương, cô thật sự nóng lòng nghe những ý kiến cuối cùng của quan khách.

Cũng chỉ còn hôm nay là kết thúc những tháng ngày lí trí phải điên đảo chống chọi.
Tùng nhận được tin tức Mi trả lại điện thoại, vội vàng sốt sắng chạy xuống resort.

Anh chẳng biết làm sao, vì Mi quá cứng rắn, quá mạnh mẽ hay anh chẳng còn chút nào trong tim cô ấy.
Resort lấp lánh trong đêm tối.

Bình thường nó đã mang một vẻ long lanh khó cưỡng trong thời gian lưu trú của các quan chức lại càng được chăm chút huy hoàng hơn.

Tùng bước xuống xe, bỏ ngoài tai những lời chào của khách khứa đi thẳng đến phòng hội nghị.

Mắt dáo dác tìm kiếm bóng dáng nhớ nhung không thấy đâu, Tùng đi qua chỗ Thành và Thảo.
– Đúng là có người thương có khác nhỉ, cả năm không thấy cái mặt, dạo này năng lên đây thế.
Tùng lườm Thảo, gần 40 tuổi cái mồm không thay đổi một tí nào.
– Cô bé đâu?
Thảo ôm Thành cười rũ rượi, cười không ngừng lại được.
– “Cô bé” 2 con của ông đã được bố của hai đứa trẻ đưa về phòng rồi!
– Vớ vẩn, ly hôn thì chưa dập dập dìu dìu!
– Trời, tự tin ghê.

Đánh lại được khoai tây không vậy.
– Bà quên tôi đã từng được gọi là Tùng tất tay à.

Có phải tất tay một lần Mi cũng phải về bên tôi.
Tùng đi một vòng sảnh tiệc thấy Mi đang cầm ly rượu nói chuyện với mấy vị khách.

Con tim anh bị đốn ngã hoàn toàn hôm nay.

Mi nổi bật trong đêm tiệc, chiếc váy đuôi cá màu đỏ rượu ôm sát cơ thể khoe đường cong khéo léo, đôi bông tai dài hình giọt nước chạm xuống xương quai xanh mảnh khảnh thêm phần gợi cảm.

Nhan sắc tươi sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai tính chất hoàn toàn đối lập nhưng ở trên người cô lại thống nhất, toả ra như đóa hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Yêu một người, sẽ cảm thấy từ ánh mắt đến đôi môi, những hành động nhỏ của cô ấy đáng yêu chết đi được, cho dù có khuyết điểm thì vẫn là người con gái hoàn mỹ nhất thế gian, vĩnh viễn là cô bé thích hờn dỗi năm nào.

Tùng thấy trái tim mình đập thình thịch, tự nhiên mà huýt sáo đi đến.
Mi cảm thấy có cái gì đó vướng mắc xung quanh, quay ra thì thấy Tùng đi về phía mình.

Cô nhếch môi quay đi, nghĩ đến cái trò tặng điện thoại ấu trĩ lúc chiều mà bực bội.
Ông phó chủ tịch uỷ ban thấy Tùng tươi cười chủ động đưa ly rượu lên.
– Chú dạo này ẩn dật lâu quá đấy.

Chúc mừng resort tổ chức hội nghị thành công!
– Cảm ơn anh, tôi lùi về để hỗ trợ vợ thôi!
– Vợ?
– Đúng rồi, Mina vợ tôi.
– Ồ, thật sự bất ngờ đấy, cô Mina vừa đẹp lại vừa giỏi.

Cậu giấu kỹ như vậy, hay là lại đùa đây!
– Anh ít theo dõi tôi quá rồi, cả cuộc sống của tôi tràn ngập hình ảnh của cô ấy mà anh không biết à.

Mi đang quay sang nói chuyện với một vị khách khác, nhưng chẳng hiểu sao những lời nói bên kia lại lọt được vào tai cô.

Cô tức giận quay sang ném ánh mắt như dao vào Tùng nhưng anh chẳng hề khó chịu, cười tươi cố tình đưa ly rượu lên uống.

Mi sững lại nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay anh.

Sáu năm rồi, cô đã không còn nhớ đã vất nó ở đâu nhưng người kia vẫn còn giữ.
Đàn bà phụ nữ có những giác quan và cảm xúc đáng giá nhưng nó cũng là con dao giết chết chính họ.

Mi thấy ngực mình đang bị một tảng đá vô hình bóp nghẹt, chóp mũi đã ửng lên.

Phải mấy giây sau cô mới định thần được lại cảm xúc.

Cô cười cười.
– Anh Tùng đây nói sai rồi.

Chúng tôi chỉ là người cũ, đang trong quá trình đệ đơn ly hôn!
Gương mặt Tùng xám xịt, anh đã quên mất tính cách của Mi, cô ấy chẳng bao giờ nể nang ai cả, huống gì đang tức giận.

Anh chợt thấy trong lòng mình một khối trống rỗng vô hình mất mát.

Đuôi mắt Tùng hơi hạ xuống, dưới sự tò mò của những vị khách xung quanh dõng dạc.
– Vợ tôi… còn rất trẻ nên hay giận dỗi.

Vì tôi cũng có lỗi của mình nữa.
Xung quanh một vài người cười rộ lên, giờ họ mới hiểu lý do vì sao mấy năm qua Tùng rút khỏi mọi cuộc vui, hẳn là vợ trẻ nên ghen tuông dữ dội lắm.
Mi cảm thấy không thể cãi lại được người đàn ông đã già đến từng này tuổi còn vô lại.

Cô bực bội đi ra khỏi sảnh tiệc.

Tùng vội bước theo nắm tay Mi kéo đi.
– Anh Tùng, anh làm cái gì đấy hả?
– Đi ra chỗ này nói chuyện một chút!
– Bỏ tôi ra, anh tự trọng đi!
Tùng lướt qua khách khứa một, ẩn ý cười.

Mi sợ ồn ào ảnh hưởng đến người khác đành phải theo.

Ra khỏi sảnh tiệc, cô giật tay ra tức giận.
– Anh Tùng, tôi với anh đã không còn gì.

Tôi đã có con rồi!
– Đi dạo một chút không được sao.

Lâu lắm rồi anh không được hưởng không khí đêm rừng núi.

Bạn bè không thể nói chuyện được với nhau à?
Tùng cởi áo khoác lên vai Mi.

Cô hất ra nhưng anh nhất định giữ lại.
– Sương xuống rồi, vùng núi sương lạnh lắm.
Mi thở hắt ra ngồi xuống ghế gỗ, nhìn đỉnh núi lấp lánh ánh lửa trại.

Trong tầng mây lộ ra đường viền của ánh trăng, bầu trời sáng rực nhờ ánh lửa trại nhưng lại mông lung vô định.


Tựa như vầng trăng cô đơn kia có thể bị nuốt mất bất cứ lúc nào.
Đêm rừng núi rất yên bình, đâu đó còn khe khẽ vang lên tiếng khèn Mông thánh thót.

Đã xa quê hương 6 năm, tiếng khèn này dội vào tim cô khiến trái tim cô thổn thức, vành mắt cô đỏ hồng.

Cô thực sự nhớ cuộc sống với mẹ và chị gái ở khu rừng già, dù có đi đâu cũng chỉ là vì cuộc sống cơm áo gạo tiền, vị quê hương chưa bao giờ phai nhạt.
Tùng ước sự yên bình này kéo dài mãi, cô ấy không nói gì cũng được.

Thứ anh cần và khao khát là cảm giác có người thương bên cạnh.
– Mi, điện thoại tại sao không dùng?
– Tôi không muốn dùng đồ của người khác.

Xin anh đi hào sảng chỗ khác!
– Anh không phải người khác.

Anh em cũng đã dùng mòn rồi thì sao điện thoại của anh không dùng được?
Mi muốn vả vào mặt người đàn ông vô lại nhưng mặt cô lại đỏ như gấc, tim mình đập thình thịch.

Cô cố gắng tiết chế cảm xúc, né tránh ánh mắt như thiêu đốt của Tùng, hờ hững.
– Lâu quá không gặp lại, người còn thay đổi nói gì thói quen.

Bây giờ tôi rất ghét dùng lại đồ cũ, kể cả người!
– Hồi đó, anh… giá như không xảy ra sự việc của Yến.
Nụ cười của Mi rất nhạt, ánh mắt của cô vẫn đặt lên vầng trăng kia.
– Tôi biết, cũng nghe chị Mai và chị Thảo nói.

Chia vui cùng anh!
– Điều đó đáng để chia vui à?
– Một đứa trẻ không có lỗi, dù ra đời bằng cách nào thì nó vẫn là sản phẩm của tạo hoá.

Rất may là anh còn có tình người không bắt chị ấy bỏ.
– Mi, em đã thông cảm được như vậy, tại sao không liên lạc với anh.
– Vì tôi có lòng tự trọng, thưa anh Tô Tất Tùng.

Tôi là một cô gái dân tộc thiểu số, không có nghĩa ai cũng có thể khinh rẻ chà đạp.

Anh không có chính kiến, anh không dám đứng dậy chiến đấu vì tình yêu.

Đó không phải là mẫu người tôi mong muốn.
– Thằng da trắng kia… là mẫu em mong muốn?
– Đúng rồi, Henry chiến đấu vì người anh ấy yêu, bảo vệ người anh ấy yêu… và đặc biệt dù mưa giông bão tố anh ấy chỉ một lòng một dạ.
Tùng không thể chịu đựng được việc mình bị so sánh với một người đàn ông khác, nhất là đó lại là người kề cận với Mi hàng ngày.

Vẻ mặt Tùng có chút gợn sóng.
– Mi, hình như em chưa hiểu rõ về anh.
– Xin lỗi tôi phải về, con tôi đang chờ ở nhà.
Mi vội vàng lách người rồi chạy đi.

Nhưng nào đâu có thể thoát khỏi dễ dàng, Mi thấy người bị ngã về phía trước, eo nhỏ được bàn tay to lớn ôm lấy rồi cả người rơi vào gốc cây cổ thụ, bao quanh hơi thở nóng dồn dập.

Cảm giác quen thuộc như vậy, làm cho trái tim hai người dâng lên một cảm xúc rung động trong quá khứ, vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến cả hai người đều không nhúc nhích.

Ánh mắt của Mi vẫn là cô bé ngây thơ non nớt của anh thuở nào.

Hơi thở của cô, mùi hương trên cơ thể mềm mại này, trong những năm qua, đều ngày đêm hành hạ anh trong những giấc mơ và nỗi nhớ.

Tùng không biết làm thế nào để cưỡng lại cảm xúc lúc này, anh khóa chặt cơ thể Mi trong lòng mình, vùi vào mái tóc xù lượn sóng.

Mi trợn mắt, nhìn quanh khu vườn chỉ có ánh sáng lấp lánh của những dây văng đèn.
– Anh… anh dám làm gì? Tôi hét lên bây giờ?
– Cả resort này, cả cõi mạng đều biết chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ em muốn người ta xem cảnh đầu giường giận cuối giường lành sao?
Mi cố gắng chới với để ra đòn nhưng không thể.

Tùng là thầy dạy võ của cô, võ vẽ của cô anh thuộc trong lòng bàn tay, lại còn dám quậy cựa trong lòng anh sao.


Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt sắc sảo của Mi.

Hôm nay, cô có make up một chút, theo tone nâu trầm, cá tính nhưng lọt vào mắt anh sự bướng bỉnh quật cường vô cùng đáng yêu.

Anh không thể kìm chế được, đôi môi đỏ mọng này bốn năm trước hoàn toàn là của anh, sự bướng bỉnh này cũng hoàn toàn thuộc về anh.

Một tay Tùng khoá chặt hai tay Mi sau lưng, một tay nắm lấy chiếc cằm hơi run rẩy của Mi hung hăng cúi đầu hôn xuống.
Mi trừng to mắt, nụ hôn của Tùng quá bất ngờ, mang đầy hơi thở xâm lược, ùn ùn xông đến, bá đạo cùng lấn lướt không cho phép cự tuyệt, mạnh mẽ kích thích thần kinh cô.

Môi anh dán chặt vào môi cô, thân thể anh như dán vào cô, càng lúc càng chặt, sau lưng là gốc cây cổ thụ xù xì khiến tấm lưng chỉ được che bằng một lớp váy mỏng ngứa ngáy nhưng hoàn toàn không thể lui.

Mi cảm thấy mình như đang ở trên chiếc thuyền nhỏ bị thổi bởi cơn gió lốc, chìm nổi lên xuống.

Cái ôm siết chặt và nụ hôn như cơn gió lốc trong mưa, làm cho Mi như trở về cô gái nhỏ năm xưa ngây thơ lúng túng, hoàn toàn bị anh chi phối.

Bàn tay khoá chặt tay Mi sau lưng buông lỏng, cô vô thức bám lấy bờ lưng rộng của anh, cong người nụ hôn càng sâu hơn nữa.
Vườn đồi được giăng đèn kết hoa, ánh sáng ấy nhuộm lên vạn vật trên thế gian, nhuộm cả sự mơ màng run rẩy của nụ hôn không có cách nào cự tuyệt.

Nụ hôn nhung nhớ hoà quyện như năm nào, mê đắm chìm vào tâm hồn trái tim của nhau.

Mãi đến khi Tùng buông ra, Mi vẫn thấy cả người mình chới với, phải mất một lúc mới từ từ nhẹ nhàng thở ra đứng vững.

Nhưng hơi ấm bao bọc quanh mình khiến cô không muốn thoát, cứ ngây ngốc đứng yên.
Giọng Tùng trầm thấp, quanh quẩn ở bên cạnh, mang mùi hương của hương hoa dạ hương rót vào lòng Mi.
– Em vốn không quên anh, em đang trừng phạt anh phải không? Anh không trách em, là trước kia anh làm quá nhiều chuyện khiến em tổn thương.

Mi, anh chấp nhận nuôi con người khác, anh sẽ không ghen tuông, sẽ không có cảnh cha dượng con riêng, anh sẽ coi Cốm là con mình, đừng ly hôn được không?!
Nói xong, âm thanh của anh thấp xuống, cuối cùng chìm vào hô hấp của cô, đụng chạm nhẹ nhàng, không có xâm nhập, chỉ nhẹ nhàng chạm xuống.

Trong giây lát Mi có cảm giác run sợ, giống như người tỉnh táo đang cố tình làm chuyện xấu.

Cô đẩy Tùng ra, bàn tay siết lại thật chặt.
– Anh Tùng, tôi và anh… đã hết rồi, tha cho tôi đi.

Cốm có cha, tôi không cần phải mang đến cho nó một người cha nào cả.
Trong sự im lặng kéo dài, thời gian trôi qua rất chậm, tựa như một đêm này vĩnh viễn sẽ không trôi qua.

Tiếng gió nhè nhẹ lướt qua những bông dạ hương dọc lối nở rộ, đêm đen thanh tịnh nhuốm một vài hạt sương lúc ẩn lúc hiện trong ánh mắt.

Tùng nhìn vào đôi mắt long lanh bối rối của Mi, bỗng anh thấy một ánh sáng loé lên trong đầu, hơi thở từ trong không khí bắt đầu len lỏi vào tai cô, âm thanh cũng gần, gần đến mức khiến cô cảm thấy rối rắm.
– Mi, Cốm có một má lúm đồng tiền.

Anh cũng vậy!
– Không có… anh, anh đừng có nghĩ bậy!
– Em giật mình làm anh rất nghi ngờ.

Nếu thực sự Cốm là con anh, anh sẽ không để nó gọi người khác là cha!
Mi giương đôi mắt quật cường nhìn anh bật cười.
– Anh ảo tưởng quá đấy, đừng tưởng ai cũng muốn mang con của mình, cái giống phong lưu của anh… tốt đẹp lắm à!
– Không tốt đẹp với người khác.

Nhưng em và anh hợp lại, chắc chắn là giống tốt nhất thế gian.
– Thần kinh!
Mi gạt tay anh, vội vàng chạy đi như trốn.

Khoé môi Tùng kéo lên vui vẻ nhìn cô gái chạy trốn theo con đường nhỏ.

Anh ngồi xuống ghế, gọi điện thoại cho trợ lý.
“Cậu muốn chuộc tội những năm qua gây ra cho tôi không?”
“Sếp, em mang ơn sếp.

Bây giờ anh nói em làm gì em cũng sẽ làm”
“Nhảy từ tầng 10 xuống được không?”
“Sếp, khó quá… em còn vợ con”
“Cậu làm thế nào để có được mẫu xét nghiệm ADN của hai người này cho tôi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận