Lỡ Hẹn Với Xuân Thì


Bàn cà phê đặt trên lưng chừng núi, có thể quan sát được khung cảnh thơ mộng náo nhiệt của những chòi bungalow phía dưới.

Hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau, ánh mắt chẳng mấy hoà hảo.

Tùng dập điếu thuốc vào gạt tàn, nhấp môi một ngụm cà phê đắng.
– Vợ của tôi, cảm ơn anh những năm qua đã quan tâm!
Henry bật cười châm biếm, hất mái tóc xoăn về sau, nâng tẩu xì gà rít một hơi dài.
– Ở bên cạnh anh chắc gì Hoạ Mi có được thành công như ngày hôm nay!
– Người phụ nữ bên cạnh tôi không cần bon chen với đời!
– Ồ, tôi đã có câu trả lời vì sao cô ấy không chọn anh.

Mi là một người rất tham vọng và cầu tiến.
Tùng nóng bừng mặt, ban đầu vốn là một ngày nắng đẹp, bỗng dưng mây đen lại ùn ùn kéo đến, giăng cả trên những cây hoa trẩu trắng dưới kia.
– Anh có chắc không đi nuôi con của người khác!
– Cốm và Bánh đúc từ một khuôn của tôi mà ra.

Hẳn là mắt anh 10/10 đấy chứ!
– Anh đừng tự đắc, kết quả sẽ có nay mai thôi.
– Thoải mái, bác sĩ người ta nhìn ba cái mặt của bố con tôi còn đánh cho ấy chứ còn bày đặt xét nghiệm!
– Đừng có tự tin thái quá, không xong với tôi đâu!
Henry đứng dậy, ánh mắt khiêu khích lướt qua gương mặt thất thần của người đối diện.
– Thật mất thời gian, lần sau có chuyện gì quan trọng hẵng hẹn gặp.
– Tôi gặp để báo với anh, tuyên chiến từ đây!
Henry nhún vai chẳng thèm để tâm rồi đi xuống núi.
Là một người đàn ông lai tây, ở Henry có tất cả những gì người đàn ông khác ganh tị.

Tiền tài, danh vọng và nhất là vẻ bề ngoài lịch lãm như những chàng trai trên phố Milan.

Tùng chưa bao giờ phải ngước nhìn một người đàn ông nào khác, luôn tự mãn với phong độ của mình trước hàng ngàn cô gái.

Nhưng bây giờ đối diện với đôi mắt nâu hoang dã tự tin này, niềm tin của anh bỗng dưng bị lung lay.

Đàn bà phụ nữ cũng chẳng khác đàn ông, ngoài tính cách họ sẽ trầm trồ khen ngợi một chàng trai có mã ngoài đẹp đẽ.

Mi của anh, đã rời xa anh từng đó năm trời, lại không sống ở đất mẹ liệu có giữ vững được tình yêu với anh không.
Tùng chợt thấy lo lắng trong lòng, nghĩ đến trường hợp Mi có con với người đàn ông kia.

Anh có thể nuôi con của người khác nhưng cô ấy có lựa chọn anh không, anh khoác áo đi về nhà.
Bà Xuyến nghe tiếng xe quen thuộc trên tầng hai vội vàng bước xuống.

Bà mặc một bộ đồ lụa thanh nhã quyền quý, có điều vẻ quyền uy đã giảm đi đôi chút.
Tùng nhìn mẹ bước hai bậc xuống cầu thang thật sự lo lắng, nhưng lời quan tâm đến miệng bị nghẽn lại.
– Con về rồi sao?
– Con về chút rồi đi ngay.

Con muốn gặp mẹ bàn chuyện này.
– Con ngồi xuống đi.

Thím Tư đâu rồi, pha cho thằng Tùng một ly nước cam đi, gọt hồng mang ra đây nhanh.
– Mẹ, Mi… đã về Việt Nam, hẳn là mẹ cũng đã biết chuyện đó.

Những năm qua con không gặp gỡ ai vì con vẫn yêu cô ấy.

Cô ấy giờ cũng đã khác xưa, là một phụ nữ độc lập tự chủ và rất thành công, giành được giải thưởng ẩm thực, đài truyền hình săn đón.
Bà Xuyến ngồi nghe Tùng nói, quan sát gương mặt của con thấy khởi sắc hơn, tươi tắn hơn.

Như thể nó đã được tiếp thêm một luồng sinh khí mà từ lâu không thấy.

Bà rũ mắt nhìn vào lọ hoa trên bàn.
– Mẹ biết Mi quay về, con chắc chắn sẽ không buông con bé.

Con muốn cùng con bé ở bên nhau, mẹ sẽ không phản đối nữa, nếu như con cần mẹ tự mình tới xin lỗi, mẹ cũng chấp nhận.
– Nếu mẹ nói vậy con cũng không né tránh nữa.

Con thật sự muốn mẹ qua xin lỗi Mi một tiếng.

Con nhất định sẽ quay lại với Mi và con muốn cô ấy không còn gì phải ấm ức trong lòng.

Cả Yến cũng vậy con sẽ đưa cô ấy đến gặp Mi.

Nếu mẹ cảm thấy miễn cưỡng thì sau này con cưới cô ấy, mẹ có mặt trong hôn lễ một chút, không phản đối con cùng cô ấy nữa.
Bà Xuyến cảm thấy mất mát trong lòng khi đứa con duy nhất của bà nói ra những lời như vậy.

Nhưng là bà có lỗi, nó chịu nói chuyện dài như thế này với bà đã là một niềm hạnh phúc.

Giọng nói của bà nghẹn lại.
– Mẹ sẽ đi gặp Mi.

Con yên tâm mẹ hứa sẽ không làm gì con bé nữa!
Tùng thở phào, không kịp hỏi han mẹ một câu đi ra xe đến thẳng trung tâm ADN.
***
Mi nhận được lời ngỏ ý hẹn gặp của bà Xuyến lúc đang đưa hai đứa trẻ vào rừng.

Cô nhìn hai đứa bé tíu tít nhặt hạt dẻ dưới đồi, nhớ lại câu nói của bà ấy ngày trước “Cho dù cô có đẻ ra cốt nhục của thằng Tùng, cũng đừng hòng bước vào nhà này, hèn như cô không có cửa vào nhà sang”.

Mi cười khinh bỉ.

Nhờ phúc của bà ấy, cô suýt đã mất xác trong tù, nhờ phúc của bà ấy mà mối tình đẹp nhất đời cô tan thành mây khói.

Giờ gặp để làm gì?
Henry nhìn gương mặt chìm trong hoài niệm của Mi hỏi.
– Cần anh đưa đi gặp bà ta không?
– Không cần, anh còn phải trông hai đứa.

Em gặp bà ấy xong sẽ ghé về chỗ Trà một chút.

Nghe nói Tùng với bà ta cũng mâu thuẫn từ lâu, bà ta không dám làm gì em nữa đâu.
Bà Xuyến đã đến trước Mi rất lâu.

Trong ký ức của bà Xuyến, Mi chỉ là một cô bé dân tộc gầy gò, mặc chiếc áo đồng phục cũ nát.

Ngay giây phút Mi bước vào, bà có phần kinh ngạc trước một cô gái năng động trẻ trung hiện đại, quần bò rộng, áo vest sáng màu, tóc xù cá tính.
Bà đã xem qua những hình ảnh người yêu cũ của con trai rất nhiều lần, biết giờ cô gái ấy đã khác trước rất nhiều, nhưng tận mắt nhìn Mi vẫn thấy choáng váng, một cô gái dân tộc thiểu số có thể thay đổi đến vậy.
Mi ngồi xuống đối diện khẽ mỉm cười thay lời chào bà Xuyến.

Qua bốn năm, cô giờ đã ở vị trí khác, tâm thế khác.

Cô bình thản nhìn người phụ nữ quyền quý trước mặt mình.

Bà ấy có vẻ xuống sắc hơn ngày đó, ánh hào quang xung quanh cũng đã tắt, trong lòng cô chợt có chút hả hê.
– Bà hẹn gặp tôi có việc gì sao? Có việc gì bà nói nhanh nhé, tôi khá bận!
– Mi, tôi… tôi hẹn gặp cô hôm nay… tôi xin lỗi chuyện năm xưa.

Tôi không ngờ việc mình làm đã ảnh hưởng nhiều đến cô như vậy.

Tôi cứ nghĩ thằng Tùng nó chỉ yêu thoáng qua như những cô gái khác… không ngờ…
Mi nhếch miệng, xúc một thìa kem, cảm thấy kem hôm nay mát lạnh hơn hôm trước.
– Vậy là với tất cả những cô gái bên cạnh Tùng bà không vừa mắt đều làm như tôi? Hay chỉ mình tôi là gái dân tộc? Là em của chị Mai?
Bà Xuyến không nói gì nữa, tự nhiên ánh mắt sầu khổ và sự im lặng của bà ta khiến Mi chẳng thấy hả hê mà ngược lại rối rắm như tơ vò.

Sông sâu khó dò lòng người khó đoán, người phụ nữ này, cô không thể đo được lòng bà ấy.

Bốn năm trước không bốn năm sau lại càng khó.
– Cô Mi, tôi thực sự xin lỗi.

Những năm qua thằng Tùng sống rất khó khăn.

Nó không nói với tôi lời nào.
– Bà Xuyến, chuyện của hai mẹ con bà tôi không can dự.

Tôi chỉ muốn hỏi bà, 4 năm trước bà đã gửi những hình ảnh máu me cho tôi đúng không không?
Bà Xuyến ngơ ngác, không hiểu câu hỏi của Mi.

Mi tiếp tục.
– Bà tố cáo lên trường tôi làm thêm quá giờ?
– Cô Mi, tôi không làm đến vậy!
– Bà mạt sát mẹ tôi những gì bà nhớ không?
Bà Xuyến hơi cúi đầu, không trả lời câu hỏi của Mi.

Cô cười nhạt, cầm túi đứng lên.
– Bà yên tâm, tôi với con trai bà không còn gì với nhau nữa.

Từ nay chắc chúng ta không nên gặp lại nhau nữa.
Mi đi rồi, bà Xuyến vẫn ngồi đó.

Quán cà phê ở vùng này rất vắng lặng, nắng chiếu vào đôi mắt u sầu của bà Xuyến khiến hàng mi dài rậm không nhịn được mà cụp xuống run rẩy.

Bà đưa tay lên day day khoé chân chim hai bên khoé mắt, bây giờ bà mới cảm nhận được dù giàu sang phú quý thế nào bà cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường đang lão hóa dần mà thôi.

Mỗi năm dấu vết tuổi già càng lộ rõ, những thú vui xa xỉ trôi đi mới thấy cuộc đời này cần nhất là tình cảm của con cháu.

Bà nhớ lại câu nói của mẹ chồng trước khi mất “Mẹ luôn thắng trên thương trường, nhưng trong gia đình, mẹ thua… Thua cả hai thằng cháu trai thằng Thành và thằng Tùng”.

Nỗi ân hận không thể thoát ra lời đè nén trong lồng ngực của bà, mỗi ngày một chút đóng lại như một túi đá nặng trịch đay đi nghiến lại trong tâm can.

Bà hiểu nếu thằng Tùng không thể quay lại với con bé đó, sẽ chẳng biết bao giờ cái tiếng “mẹ” của nó ân cần tình cảm được như lúc trước.
***
Thảo đã đứng chờ sẵn ngoài phòng xét nghiệm, nhìn thấy người xuất hiện nơi cầu thang bĩu môi chửi rủa.
– Một đống việc bắt lên đây.

Chồng con đang khóc lóc ở nhà.

Thằng trợ lý làm cảnh hả.
– Nó cũng làm xét nghiệm ở trung tâm khác.

Tôi muốn thật chắc chắn.
– Ông có biết lén xét nghiệm ADN là phạm pháp không?
– Người ta xét nghiệm đầy ra bà lo gì.
– Nhưng Henry quốc tịch Anh!
– Hắn thách tôi xét nghiệm.

Tôi ghi âm lại rồi, hắn dám kiện tôi dám hầu!
Thảo trợn trừng mắt, kèo gì không biết.

Cô lấy một chiếc hộp trong túi ra đưa cho Tùng.
– Đây là bàn chải đánh răng, tôi đã dán tên Cốm và Henry rồi đấy.
– Để chắc chắn xét nghiệm luôn tôi với Cốm nữa!
Đưa mẫu thử vào trung tâm xét nghiệm xong, Tùng và Thảo ngồi ngoài sảnh.

Còn 5 tiếng nữa mới có kết quả xét nghiệm nhưng anh không thể nào về được, nóng ruột vô cùng.
– Làm đến mức này mà không cướp được cái Mi về xứng đáng làm chó, nhớ kèo đấy!
– Ai bảo bà tôi không kéo cô bé về được.

Cốm là con tôi, bà không thấy giống à? Đôi mắt nâu hoang dã là của tôi, còn má lúm đồng tiền là của tôi nữa.

Nó tập trung hết gen trội của tôi và Mi đấy chứ đâu!
Thảo ngẫm nghĩ một lát, lục đục vào facebook Mi xem lại hình Cốm, tròn trịa mũm mĩm xinh như búp bê Nga.
– Tùng, mắt ông có lòi tròng không đấy? Mi với ông tóc thẳng mà, sao nó tóc xoăn giống Henry vậy?
– Thì nó phải đột biến một tí chứ sao, đẻ ra tóc đứa nào chả xoăn bà đúng là khờ.
– Nhưng con tôi mới sinh tóc nó thẳng mà!
Tùng bực mình gườm gườm Thảo.
– Bà có im ngay đi không, hở cái là cãi.

Tôi mới xem lại luật ở Anh, du học sinh không có quốc tịch mà mang thai là bị đuổi khỏi trường trục xuất về nước, làm sao cô ấy có bầu với thằng cha đó được.

Mà kể cả muốn có quốc tịch với thằng đó cũng phải kết hôn.

Mà kết hôn cũng phải ly hôn mới tiến hành thủ tục được.
– Nhỡ may người ta ở với nhau nhưng không cần kết hôn thì sao?
– Bà đừng có luyên thuyên, không bao giờ có trường hợp đó!
Thảo bĩu môi, nghe nửa có lý nửa không.

Nhưng thực sự con bé Cốm giống Henry như lột, nó lai tây mà!
Tùng cười đắc ý, lắc lư cái đầu mắt lim dim.

Mi định lừa anh à, nuôi con của anh bao năm mà anh không biết sao.

Có bằng chứng trong tay đố cô ấy cãi được.
5 tiếng sau,
Tùng đứng trên hàng lang trung tâm xét nghiệm nhìn xuống dưới.

Anh cầm tập kết quả xét nghiệm ADN nhưng chưa dám mở ra.

Lúc trước vô cùng tự tin vào phán đoán của mình nhưng bây giờ lại thấy run bần bật.

Cuối cùng hít sâu một hơi lấy hết sức bình tĩnh mở ra.
Dòng chữ kết quả dưới cùng khiến anh bàng hoàng, trước mắt mờ đi nhanh chóng “Cùng quan hệ huyết thống”.

Thảo nhìn vào, sững người một chút rồi giật lấy tờ xét nghiệm còn lại của Tùng và bé Cốm “Không cùng quan hệ huyết thống”.

Vậy là rõ mười mươi, Cốm thực sự là con của Henry, không có quan hệ gì với Tùng cả.
Thảo im lặng, trả tờ giấy vào trong tay Tùng, lặng lẽ nhìn người ta chen chúc nhau dưới lòng đường nhỏ hẹp.

Cuộc đời này là thế, con đường nhỏ chỉ đủ lối cho vài người đi.
Những ngón tay của Tùng run rẩy, mắt đỏ vành, những tơ máu dường như muốn chạy đua nhau vào đồng tử.
– Thảo, chắc họ nhầm đúng không? Không thể nào thế này được.

Mi không thể nào có con với anh ta, để tôi vào hỏi lại.
– Tùng, nếu cậu kiểm soát được cuộc đời của Mi thì bốn năm trước đã tìm được con bé!
Tùng sững lại, anh không đủ mạnh.

Bốn năm trước đã tìm kiếm Mi nhưng không thể, Henry chỉ cần vài ngày có thể giấu biến cô ấy đi không một vết tích.

Bây giờ lại đường hoàng đưa cô ấy trở về đặt trước mặt anh nhưng anh không thể nào với tới nổi.

Ván bài này… thật sự cho thấy, anh đã thua người đàn ông kia hoàn toàn.

Có phải con người sau khi trải qua một vài chuyện sẽ thay đổi, nhất là khi đó là những chuyện đau lòng.

Bạn hối hận, không có nghĩa là người khác sẽ vẫn còn đang chờ đợi bạn, giống như cô ấy đã bị tổn thương, cũng sẽ không để ý đến bạn có hối hận hay không.
– Thật ra thì tôi cũng biết chuyện này từ trước nên mới ngăn cậu đừng đi xét nghiệm.

Nhưng cũng cần để cậu biết kết quả chắc chắn để không còn ý niệm nào nữa.

Tôi không biết Mi yêu Henry bao nhiêu, có bằng tình yêu của cậu không nhưng người đàn ông đó thực sự là chỗ dựa của con bé lúc nó chông chênh nhất.

Để yêu cầu một cô gái 20 tuổi giữ được bản ngã khi xung quanh mình không còn chỗ nương tựa là rất khó.

Từ lúc con Yến mang thai, Mi lại thường xuyên nhận được clip phá thai, thai nhi bị tước đoạt mạng sống, thậm chí người ta còn gửi cả bào thai động vật chết đến căn hộ đó.
Sắc mặt Tùng trắng bệch, cảm giác sợ hãi lạnh lẽo từ lòng bàn chân xâm nhập vào tâm mạch, khiến tay chân đổ mồ hôi run rẩy.
– Sau khi Mi chuyển khỏi căn hộ đó cũng không yên, nó đi làm thêm thì bị người ta uy hiếp báo lên trường quá giờ quy định không còn kiếm được thu nhập nữa.

Nó vay một món nợ khổng lồ mới đủ chi phí cuộc sống bên kia.

Sau đó nó phải cào tuyết kiếm tiền, phục vụ quán rượu, bán quần áo ở chợ trời, trông trẻ cho người ta, đi làm chui bất kể công việc gì miễn là có tiền.

Mẹ cậu còn đến gặp mẹ Mi và Mai xúc phạm những lời lẽ rất khó chấp nhận… cho nên Mi nó không thể cũng là điều dễ hiểu.
– Mọi người… sao không nói với tôi? Tôi đi đây!
Thảo nhìn theo bóng dáng vội vàng không ngăn cản nữa.

Dẫu sao cũng phải có kết thúc cuối cùng cho cả ba người.
Mi đi suối về bắt được một giỏ cá và mấy món sản vật rừng, tấm tắc hôm nay sẽ đãi mọi người món ăn tuổi thơ.

Henry lúi cúi kiếm củi nhen lửa ngoài vườn.

Hai đứa trẻ thích thú chạy lăng xăng xung quanh.

Mai soạn sửa trong nhà, hôm nay có cả Trà và Lâm, cả nhà sẽ vui lắm đây.
Chỉ một lát sau, bếp than đã hồng, cá cũng đã ướp xong.

Cả nhà hào hứng cho lên bếp nướng.

Ngôi nhà sàn rộn ràng trong ánh chiều tà dần buông xuống.

Không khí vui tươi náo nhiệt như mùa xuân đến.
Đã mấy năm rồi Tùng mới trở lại căn nhà sàn.

Anh dừng lại ngoài cổng, mắt dán vào dáng hình nhỏ nhắn chạy đi chạy lại tươi cười trong vườn kia.
Mười năm, trong mắt mỗi người bình thường đều là một thời gian rất dài.

Trí nhớ con người có hạn, không có chuyện nào có thể nhớ từ đầu đến cuối.

Nhưng những chuyện liên quan đến Mi, Tùng không quên một chi tiết nhỏ nhặt nào.

Dù bao nhiêu năm có trôi qua, từ đầu đến cuối anh vẫn nhớ Hoạ Mi trong trẻo của những năm tháng ấy.

Cô bé mặc bộ váy dân tộc xinh xắn, tóc tết đuôi sam lúc lắc, chiếc khăn piêu che nửa khuôn mặt.

Cô bé lạnh lùng kiêu ngạo bước đi trước mặt anh bây giờ ở bên cạnh một người khác.

Có thể bức tường ngăn cản lớn của họ là gia đình, nó dần lớn lên mỗi ngày đến độ có thể nhìn thấy nhau nhưng không thể phá vỡ.

Tùng buông tiếng thở dài, có thể trả hết là nợ, còn trả không hết nợ thật sự là nợ tình.

Anh nhìn xuống chiếc nhẫn ở ngón áp út, có lẽ nên trả nó về với cát bụi.
Chiếc nhẫn rơi xuống từ bàn tay to, để lại một vết trắng tròn trống trải, như gió thổi qua để lại âm thanh vang vọng trống rỗng trong lòng.
***
Mi ở trong phòng, cắm một lọ hoa cúc hoạ mi đặt giữa bàn.

Hoa cúc cuối mùa không còn tươi nữa, nhưng những cánh hoa mỏng manh vẫn chen nhau xuôi ngược cố gắng mang sứ mệnh làm đẹp cho đời.

Cửa bật mở, nhân viên đưa vào một chiếc hộp màu xám tro nói có người gửi.

Cô mở ra xem, nhìn vào chữ ký nguệch ngoạc bên dưới tờ đơn xin ly hôn khoé miệng giật giật.

Tờ đơn được đặt xuống cạnh lọ hoa cúc hoạ mi trắng, đối lập với những dòng chữ đen ngắn ngủn nhức nhối chạy không theo dòng.
Ánh mắt Mi nhìn ra ngoài cửa, bóng tối đã tràn xuống, tấm rèm cửa màu nâu bị gió thổi bay phần phật trong không khí dẫn theo gió lốc vào phòng khiến cô khẽ co người lại.

Thứ mạnh mẽ duy nhất chính là gió, miền Bắc có những cơn gió lạnh cắt thịt, mà vùng cao, gió sẽ lặng lẽ chui vào trong xương tủy trong tim.

Mi nhìn xuống tờ đơn ly hôn, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống chữ ký dưới cùng.
Hai đứa trẻ đứng ở cửa tròn xoe mắt kinh ngạc.
– Mami, ai làm mami khóc?
Mi vội cất tờ đơn vào trong ngăn kéo đi đến bế Cốm lên.
– À, đèn tối quá mẹ không đọc được nên đau mắt.
– Mami bật đèn lên cho sáng đi – Bánh cuốn thỏ thẻ!
Mi vuốt mái tóc xinh xinh của con kéo vào lòng.
– Ánh sáng sẽ làm cho hai đứa ngủ không ngon, mẹ không đọc nữa, mình đi ngủ nhé!
Mi với tay vặn ngọn đèn ngủ đầu giường ấp hai đứa trẻ trong lòng.

Cả căn phòng chìm trong ánh sáng lờ mờ cô tịch và quạnh hiu.

Tờ đơn ly hôn mỏng manh cũng nằm yên trong bóng tối.

Chỉ còn tiếng thở đều đều của hai đứa trẻ vào giấc ngủ say.

Trong bóng tối, cô nhếch lên một nụ cười, nụ cười không biết buồn hay vui.

Anh có hàng vạn con đường nhưng cô chỉ có một con đường nhỏ hẹp mở ra, cô chọn cách sống, thở tiếp những hơi thở dồn nén và cực nhọc nhưng đó là con đường bằng phẳng nhất mà cô đã đi qua!
Tạm kết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui