Sau một vài vòng chạy bộ bên bờ sông gần nhà, Yến Nhi bắt đầu một ngày làm việc mới với một tinh thần sảng khoái và tràn đầy năng lượng.
“The key to success is to focus our conscious mind on things we desire not things we fear”, đây là lời trích dẫn của ngài Brian Tracy, mà cô ưa thích từ những năm bắt đầu đi làm. Nó có nghĩa tạm dịch là, “chìa khóa thành công là tập trung lý trí của chúng ta vào những điều chúng ta muốn, chứ không phải những điều chúng ta sợ”.
Một ngày mới bắt đầu và Yến Nhi nghĩ cô nên tập trung lý trí vào công việc, chứ không phải những điều cô lo sợ khi làm việc ở công ty mới. Đây sẽ là một hành trình vất vả và cô sẽ chậm rãi tiến về phía trước dù có bao khó khăn.
“Chắc mọi người đã làm quen với nhau, nên không cần giới thiệu nữa nhỉ.” Trưởng phòng kinh doanh, Ngô Thái Linh vừa bước vào phòng họp thì lên tiếng.
Gã đảo mắt nhìn quanh các gương mặt nhân viên của mình. Mười khuôn mặt, sáu nữ, bốn nam, quen có, lạ có, xuất sắc có, tiềm năng có, cần theo dõi cũng có, những người sẽ sánh vai cùng gã bước vào một cuộc chiến lâu dài và khốc liệt.
Ánh mắt của gã cuối cùng lại dừng lại ở Yến Nhi, cô gái trẻ có mái tóc dài ngang vai, đúng kiểu người của gã thích. Môi đỏ, má hồng, vòng một căng tròn, vòng hai thon thả, cùng với vòng ba đầy đặn, gã thấy thân hình quyến rũ chả khác gì nàng tiên. Và khi nhìn vào khuôn mặt, gã chỉ muốn nói, có rất nhiều từ để khen phụ nữ, nhưng nếu nói về vẻ đẹp hoàn hảo, thì gương mặt của cô nàng là ví dụ điển hình để biểu thị toàn bộ vẻ đẹp đó.
Thấy Yến Nhi ngước mắt lên, trưởng phòng Linh liền giả vờ đưa tay lên miệng ho nhẹ. “Mọi người triển khai công việc như thế nào rồi?” Bí quá nên gã đành phải chống chế như vậy.
Đặng Ngọc Thanh, nhân viên cũ liền nhanh nhảu đáp. “Dạ, đang thống kê lại danh sách khách hàng, anh ạ.”
Lại lanh miệng, Đoan Trang nghĩ thầm.
Trưởng phòng Linh ngồi xuống. “Phó phòng Nhân hôm qua đã triển khai những gì?”
Phó phòng Nhân chậm rãi đáp, như thể anh chàng đang trong cuộc trò chuyện với gã hàng xóm khó ưa. “Hôm qua tôi đã triển khai theo kế hoạch phòng hành chính, nhân sự chỉ thị.”
Vì tuổi cũng chênh nhau vài năm, nên Phan Thành Nhân bỏ qua kính ngữ. “Mọi người giới thiệu làm quen với nhau. Giới thiệu sơ qua công ty, các phòng ban và ban giám đốc. Đọc qua điều lệ, nội quy công ty. Tham gia buổi sinh hoạt nhân viên ở hội trường tầng tám.”
Trưởng phòng Linh lúc này vẫn không ngừng liếc mắt nhìn lén Yến Nhi.
Phó phòng Nhân nhìn sang gã trưởng phòng. “Hôm nay họp để triển khai các kế hoạch kinh doanh.” Ánh mắt của anh chàng có phần không kiêng nể.
Thân là một trưởng phòng kinh doanh, nhưng kế hoạch, phương án, chiến lược thì lại chả có. Việc gì cũng viện cớ vào cấp trên, hèn gì bao năm qua, phòng kinh doanh ở Thanh Hải luôn ở vị trí bét bảng trong công ty. Một khu vực thuận lợi đầy tiềm năng, nhưng lại chả phát huy được lợi thế của mình, còn thua cả phòng kinh doanh của thành phố Bình Sơn, nơi hạn chế về nhiều mặt.
“Sản phẩm lần này cũng là cà phê, nên trước mắt mọi người cứ phân loại, thống kê và lên sẵn danh sách khách hàng.” Trưởng phòng Linh nói. “Sau khi giới thiệu và ra mắt sản phẩm nội bộ, chúng ta sẽ bắt tay vào triển khai theo kế hoạch.”
Đặng Ngọc Thanh lại nhanh nhảu. “Dạ, danh sách khách hàng em đã phân bổ cho mọi người rồi. Chắc sẽ xong nhanh thôi.” Anh chàng muốn ghi điểm với lãnh đạo.
Trưởng phòng Linh cảm thấy rất vừa ý. “Tốt lắm.” Gã nhìn mọi người. “Ngoài những nguồn lực có sẵn và các kênh bán hàng cũ, chúng ta cần phải tìm thêm nguồn khách hàng mới. Mọi người có ý tưởng hay kế hoạch gì chưa?”
Thấy mọi người ai nấy đều im lặng, Yến Nhi đành lên tiếng. “LifeMart.” Cô chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi. “Chuỗi thương mại của Công ty Đời Sống.”
Ngọc Thanh mỉa mai. “Chị nói cái gì mới ấy, chứ ai cũng chả biết đó là nguồn lực có sẵn của chúng ta.” Anh cười khẩy. “Không những LifeMart, mà các chuỗi thương mại khác cũng vậy, đều là những kênh bán hàng cũ.” Gã thấy bà chị này quá là khờ khạo. Không biết mới sales, hay trước giờ đều gà như vậy.
Đoan Trang liền trợn mắt nhìn sang gã khó ưa này.
Yến Nhi biết rõ điều đó. “Tất nhiên đó là một trong những nơi trọng yếu mà chúng ta cần phải , giới thiệu và bày bán sản phẩm tới khách hàng.” Cô giải thích. “Nhưng trước đây khi còn làm việc ở Đời Sống, ngoài phần lớn người tiêu dùng là gia đình, cá nhân. Thì có một lượng không nhỏ khách hàng là các doanh nghiệp, công ty, khách sạn, nhà hàng, các hộ kinh doanh cá thể và đơn lẻ.”
Phó phòng Nhân hiểu ý tưởng này nên liền lắng nghe.
Yến Nhi trình bày lý do mình nhắc đến LifeMart. “Những khách hàng này, ngoài việc đặt các sản phẩm tiêu dùng, hay thực phẩm, thì họ còn đặt những thức uống như cà phê, trà hay nước ép trái cây. Tuy nhiều lúc họ đặt những sản phẩm này của những công ty khác, nhưng đối với chúng ta, đây vẫn là một nguồn khách hàng tiềm năng.”
Ngọc Thanh lại chem lời vào. “Nếu lúc trước họ đã không đặt sản phẩm của chúng ta, thì chắc gì bây giờ họ lại đổi.”
Đoan Trang liền lên tiếng. “Đó chả phải là công việc của chúng ta sao?” Chả phải công việc của nhân viên sales là thuyết phục khách hàng chấp nhận sản phẩm của mình sao. Cô bỗng thấy ghét tên này dễ sợ, hắn ta dám trả treo lại chị Nhi. Truyện Sủng
“Yến Nhi?” Phó phòng Nhân cảm thấy cô nhân viên này khá được. “Lúc trước làm ở phòng kinh doanh của Đời Sống đúng không?”
Yến Nhi khá bất ngờ khi được phó phòng Nhân lại nhớ chi tiết này. “Dạ vâng.” Cô tiếp tục trình bày ý tưởng trước. “Tuy giữa công ty Sáng Tạo và công ty Đời Sống cùng chung một tập đoàn M&V, nhưng để lấy được những data khách hàng này, thì cần phải có sự giúp đỡ của ban giám đốc. Nếu thành công, đây sẽ là một nguồn khách hàng tiềm năng cho chúng ta.”
“Tốt đấy.” Phó phòng Nhân thấy ý tưởng này cấp trên đã biết từ lâu, nhưng không sao, một lời khen động viên cũng chả tốn gì.
Bùi Mỹ Yến cười khẩy khi nghe thấy Yến Nhi được khen.
Đoan Trang thấy được nên liền kênh kiệu về phía bà cô này. Đã xấu rồi còn làm lối, đã không đẹp rồi mà nết cũng chả ra gì. Sao cái phòng kinh doanh này toàn người khó ưa không vậy.
Trưởng phòng Linh chậc lưỡi. “Giờ chỉ còn chờ vào cuộc họp của ban giám đốc.” Mọi người đang họp ở tầng trên và tất nhiên cái chức trưởng phòng của gã quá nhỏ để được tham dự.
Trong lúc đó ở phía tầng trên, Quang Vinh lúc này cũng đang họp với mọi người. Lý do anh hiện diện ở Creative, rất đơn giản, vì đây là lời hứa, là mục tiêu năm xưa anh đã đặt ra. Lúc ấy là vào học kỳ hai, của năm lớp mười một.
“I have had my results for a long time. But I do not yet know how I am to arrive at them”, nhà toán học Carl Friedrich Gauss đã từng nói như vậy. Có nghĩa tam dịch là, “tôi đã có các kết quả của mình từ lâu rồi, nhưng tôi còn chưa biết làm sao để đến được chúng”.
Quang Vinh cũng biết như vậy, anh biết mình đã thích Yến Nhi từ lâu, nhưng anh chưa biết làm sao để đến được với cô, cũng như để trái tim cô chấp nhận tình yêu này.
Mỗi khi anh tiếp cận, mỗi khi anh bộc lộ cảm xúc, hay mỗi khi anh muốn nói những điều thật lòng, thì cô lại luôn viện cớ, lảng tránh, đổi chủ đề hoặc lẩn trốn. Anh nghĩ cô biết rõ tình cảm của mình, anh nghĩ cô biết rõ anh thích cô, nhưng tại sao cô lại hành xử như vậy. Vì tình yêu anh chưa đủ lớn, vì anh chưa đủ chân thành, hay vì cô muốn thử thách anh.
Trong lúc Quang Vinh vừa ăn, vừa chăm chú nhìn về phía trước, thì ngồi đối diện với anh, Ngọc Trân không ngừng mỉm cười kể chuyện. “Vinh biết không, câu ba khó dễ sợ. Trân ngồi giải mãi mà không ra.” Cô nói trong tiếc nuối. “Cuối cùng chọn sai mất.”
Quang Vinh đáp. “Dễ mà, cứ áp dụng công thức là xong.”
Dễ, người thông minh lúc nào lại chả dễ, cứ áp dụng công thức là xong. Áp dụng thế nào, tính ra sao, nếu dễ như vậy thì cô cần gì phải hỏi. Định luật Ohm, chứ phải định luật… Nghĩ đến đây thì miệng cô bỗng nhếch lên. “Đâu phải ai cũng biết ôm đâu.” Cô nở nụ cười nham hiểm khi cố tình thay từ “Ohm” thành “ôm”.
“Có gì mà không biết.” Quang Vinh nói. “Khó quá thì để Vinh bày cho Trân.”
Chỉ nghe xong mà lòng Ngọc Trân đã dậy sóng. Cô háo hức chờ đợi đến ngày nó thành hiện thực.
Lúc này thì Yến Nhi bỗng họ sặc sụa vì bị Nhật Minh chọc cười. Quang Vinh nghe thấy liền lập tức đứng dậy cầm ly nước chạy sang. “Nhi uống nước cho đỡ ho nè.”
Yến Nhi cố gắng nói. “Cảm ơn Vinh.”
Ngọc Trân thấy vậy liền liếc mắt không ưa, hóa ra một cơn ho có thể thổi bay không gian hạnh phúc.
Lúc sau, vì cảm thấy cổ họng ngứa rát sau cơn ho sặc sụa, Yến Nhi bước xuống máy bán hàng tự động của trường để nhanh chóng mua nước. Cô phân vân chọn lựa. “Trà xanh, nước mía, nước cam.” Cô chỉ tay vào các lon nước. “Cà phê, nước tắc, nước dừa thơm ngon.” Cô bặm môi lại. “Mày, hôm nay đến lượt mày, bí đao hư hỏng.”
Quang Vinh bước tới và nhanh chóng chọn cà phê và trà chanh. Hai lon nước lần lượt rớt xuống và Quang Vinh thò tay vào lấy. “Nhi thích cà phê hay trà chanh?”
Yến Nhi lắc đầu. “Cái nào cũng tệ cả.” Cô đút tiền vào máy và chọn bí đao.
“Tệ?” Quang Vinh nhìn nhãn hiệu trên hai lon nước, đây là sản phẩm của công ty ba anh, công ty Creative. “Nhi thấy không ngon hả?”
Yến Nhi gật đầu. “Lúc trước nước nào của Creative đều uống ngon cả, nhất là Nhi thích nước dừa với cà phê. Mùi vị y như thật. Sau này thì Nhi uống thấy tệ dễ sợ. Chắc là do đổi công thức.”
“Công thức hình như vẫn vậy mà.” Quang Vinh nhíu mày nhìn dòng chữ nhỏ trên lon cà phê.
Yến Nhi giơ tay lên. “Thôi Nhi đi đây, bye Vinh.”
Quang Vinh vẫn đứng nhìn lon cà phê như vậy. Anh nghĩ sau này mình sẽ thay đổi công ty này, và đưa nó trở về nguyên bản, trở về lúc những sản phẩm bán ra đầy chất lượng, mà Yến Nhi ưa thích.
“Tổng giám đốc.” Khải Huy thì thầm bên tai sếp mình. “Tổng giám đốc.” Anh chàng thấy sếp cứ nhìn chăm chú vào gói cà phê.
Quang Vinh thoát ra khỏi suy nghĩ và trở lại với thực tại. “Hả?”
“Em cho người đem cà phê lên nhé?” Khải Huy lấy tay che miệng nói.
Quang Vinh ừm một tiếng. “Cậu cho tiến hành đi.” Anh sau đó đặt gói cà phê hòa tan xuống bàn.
Khải Huy làm như những gì được bảo, anh cùng các nhân viên mang cà phê tới cho ban giám đốc. Những chiếc tách đen nhỏ được đặt xuống bàn, lan tỏa lên mùi cà phê mới pha thơm nức. Những nơi khác cũng vậy, trên màn hình họp trực tuyến, hình ảnh từ các thành phố Đức Minh, Diên Khánh, Hà Long và Lâm Viên truyền về trụ sở ở Thanh Hải, đây là lúc mọi người sẽ đánh giá chất lượng sản phẩm.
“Mọi người thử cà phê đi.” Quang Vinh đợi một lúc rồi nói. “Mùi vị nó dở tệ phải không?”
Một vài người im lặng không nói, một số người khác chỉ gật đầu tán thành. Ban giám đốc ở các thành phố khác cũng ầm ờ cho qua chuyện.
“Cảm thấy vừa đắng, vừa chua.” Ngọc Trân mạnh dạn phát biểu. “Mùi vị quá nồng. Như thể cà phê pha mùi hóa học vậy.”
“Không giấu các vị.” Quang Vinh khẽ cười. “Đây là sản phẩm cà phê trước giờ của chúng ta.” Anh quay nhẹ đầu sang phải. “Khải Huy.”
Lập tức Khải Huy cùng các trợ lý khác đem tới những khay cà phê khác. Trên mỗi khay là những tách cà phê riêng biệt. Tách nhỏ màu đen là cà phê rang xay được kết hợp giữa hạt Robusta và hạt Arabica đã được chọn lọc, và phối trộn theo tỉ lệ Robusta nhiều hơn. Tách nhỏ màu trắng cũng là cà phê rang xay được kết hợp giữa Robusta và hạt Arabica, nhưng hạt Arabica chếm tỷ lệ nhiều hơn. Ở những thành phố khác, các trợ lý cũng được báo hiệu để đem cà phê lên.
Ngọc Trân cầm tách đen lên ngửi và cô cảm thấy rất hài lòng, vị thơm của nó không nồng sặc mũi như tách cà phê vừa rồi. Cô tiếp tục nếm thử tách trắng và thật sự cô thích cà phê trong tách này hơn.
“Giờ thì các vị thấy thế nào?” Quang Vinh tiếp tục hỏi.
Một người trung niên bất ngờ lên tiếng. “Rất thơm, rất ngon.”
Một người khác. “Vị nhè nhẹ lôi cuốn. Rất tuyệt vời.”
“Rất thơm, thưa tổng giám đốc.” Âm thanh từ thành phố Đức Minh truyền về.
Ai cũng nhanh chóng gật đầu và tấm tắc khen.
Quang Vinh cười khẩy. “Ồ, cà phê rất thơm và ngon. Mùi vị cà phê thật tuyệt vời. Vị ngọt, mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu. Hương vị cà phê mang lại một cảm giác khó tả, đem lại cảm giác muốn được thử nhiều hơn. Hương thơm ngất ngây, cảm giác lúc đầu có vị đắng nhẹ, nhưng khi nuốt xuống lại có vị ngọt hậu.” Mặt anh nghiêm túc hẳn. “Các vị không thấy mấy bài văn mẫu này quá quen thuộc sao?”
Mọi người nghe thấy đều im lặng, nhiều người cúi mặt xuống vì xấu hổ.
“Tôi tổ chức cuộc họp, chuẩn bị mọi thứ, mục đích chỉ để muốn nghe những lời đánh giá công tâm từ các vị.” Nét mặt Quang Vinh bắt đầu căng hơn. “Chứ không phải để nghe những lời khen sáo rỗng và giả tạo.” Anh nhếch môi. “Trong quý vị không ai thắc mắc rằng, có thể định lượng cà phê pha sai cách, nên ly dở, ly ngon? Các vị không nghĩ rằng tôi cố tình làm dối, để sản phẩm có thể ra được thị trường sao?”
Giám đốc khu vực Đức Minh lên tiếng. “Chúng tôi tin tưởng tổng giám đốc. Hơn ai hết, tôi là người biết rõ nhất.” Ông biết vị sếp trẻ này đã dồn biết bao nhiêu tâm huyết vào dự án lần này.
“Tôi đã cùng tổng giám đốc thử nghiệm không biết bao nhiều lần, trước khi sản phẩm được hoàn thiện.” Giám đốc khu vực Lâm Viên cũng phát biểu. “Nên tôi biết rõ sản phẩm cà phê lần này, nó ngon như thế nào. Và đó là sự thật.”
Ngọc Trân cũng muốn xua tan bầu không khí ảm đạm này. “Tuy tôi không phải là chuyên gia. Nhưng với tư cách là một khách hàng.” Cô cầm tách cà phê trắng lên. “Tôi sẽ chọn cà phê trong ly này. Nó có vị đắng dịu, thơm nhẹ, mùi hương quyến rũ, đặc biệt có vị chua thanh rất lôi cuốn. Cá nhân tôi thấy, nó rất thích hợp với khẩu vị của mình.”
Quang Vinh cảm thấy khá hài lòng, khi thấy người đầu tiên nói lên chính kiến của mình. “Tôi chỉ muốn hỏi các vị một câu. Và tôi muốn các vị trả lời thật lòng.” Anh nhìn mọi người một lượt. “Sản phẩm mới lần này của chúng ta, có thể cạnh tranh được với các đối thủ khác không?”
Giám đốc khu vực Lâm Viên lên tiếng. “Sao lại không được?” Ông bật cười. “Có khi đánh bật đối thủ ấy chứ.”
“Tới lúc chúng ta đè bẹp họ rồi.” Giám đốc khu vực Đức Minh tiếp lời.
“Lần này chúng ta có thể ngẩng cao đầu rồi.” Giám đốc khu vực Hà Long phát biểu.
Nhiều người bắt đầu phát biểu ý kiến và ai nấy cũng đều nghĩ, sản phẩm lần này rất có hy vọng để mong đợi.
“Khải Huy.” Quang Vinh nhìn trợ lý của mình.
Khải Huy lại tiếp tục đem tách cà phê mới lên, lần này là tách trắng và cũng là đợt cà phê cuối cùng để mọi người đánh giá chất lượng. Những thành phố khác cũng thực hiện các thao tác tương tự.
“Đây là sản phẩm cuối cùng để mọi người đánh giá.” Quang Vinh nói. “Hy vọng sẽ không làm mọi người thất vọng.” Có vẻ tâm trạng của anh không còn nặng nề và tức giận như trước.
Ngọc Trân sau khi thử sản phẩm tiếp tục là người đầu tiên phát biểu. “Mùi vị khá là thơm ngon, nhưng nếu nghĩ kỹ, thì nó lại hao hao giống vị cà phê vừa uống vừa rồi. Nói chung cũng không có gì nổi bật để khác biệt với sản phẩm cà phê trước.”
Một phụ nữ khác cũng lên tiếng. “Cá nhân tôi thích loại này hơn. Mùi vị không nồng, chỉ thoang thoảng mùi cà phê nhẹ, ít ngọt, đắng nhẹ, dễ uống. Đặc biệt tôi lại không thấy ngán sau khi uống cạn cả tách.”
“Đem lên cho giám đốc Vy ly cà phê mới nào.” Người đàn ông ngồi bên cạnh nói đùa.
“Gì mà một ly, hai ly nữa cũng được.” Giám đốc Vy mỉm cười.
Quang Vinh nói thật. “Không giấu các vị, cà phê các vị đang uống là cà phê hòa tan.” Anh giơ gói cà phê tiện dụng lúc nãy lên. Gói cà phê màu trắng, nét chữ màu đen, nhìn rất đẹp và bắt mắt.
“Cà phê hòa tan?” Ngọc Trân há hốc. “No Way.”
Quang Vinh lại gật đầu. “Vâng, chính nó đấy.”
“Mùi vị chả khác gì cà phê phin cả.” Tiếng đàn ông lại vang lên.
Giám đốc Vy khẽ cười. “Thế là khỏe rồi. Vừa nhanh, vừa tiện, đỡ phải đứng xếp hàng.”
Trên màn hình, nhiều người cũng đang bàn tán nháo nhào, vì không tin cà phê hòa tan vừa uống lại thơm ngon như vậy.
Khải Huy lúc này đã đem các hộp cà phê để lên bàn.
“Đợt này chúng ta sẽ ra mắt trước ba sản phẩm, cà phê rang xay, cà phê nguyên hạt và cà phê hòa tan.” Quang Vinh cầm trên tay một hộp cà phê, vẫn là hộp giấy nền trắng, phông chữ màu đen. “Cà phê rang xay sẽ có hai dòng, dòng rang mộc không pha trộn và dòng blend có pha trộn theo tỷ lệ.”
Mọi người bắt đầu chăm chú lắng nghe.
“Dòng blend, loại cà phê rang xay đầu tiên là Nguyên Bản, với sự kết hợp giữa hạt Robusta và hạt Arabica, nhưng tỷ lệ Robusta chiếm nhiều hơn.” Anh đặt hộp Nguyên Bản xuống, và cầm lên hộp Đặc Trưng. “Loại cà phê rang xay thứ hai là Đặc Trưng, cũng là sự kết hợp như vậy nhưng hạt Arabica chiếm nhiều hơn.” Anh nhìn sang Ngọc Trân. “Đây là loại cà phê trong tách trắng lúc nãy.”
Ngọc Trân ồ lên nhẹ khi biết tách cà phê mình khen là loại cà phê Đặc Trưng.
“Dòng cà phê tiếp theo là dòng cà phê rang mộc, hay còn gọi là rang xay nguyên chất, đây sẽ là dòng cà phê cao cấp.” Quang Vinh tiếp tục giới thiệu. “Gồm Premium Robusta, một loại cà phê chỉ bao gồm các hạt Robusta nguyên chất được chọn lọc kỹ càng và chất lượng.” Anh cầm hộp cà phê Premium Arabica lên. “Premium Arabica, bao gồm các hạt Arabica. Và đặc biệt.” Anh cầm hộp cà phê tiếp theo lên. “Là Premium Moka, đây sẽ sản phẩm cà phê cao cấp nhất hiện tại của chúng ta.”
Khải Huy và các trợ lý lúc này mới đem các sản phẩm tới cho từng người.
Quang Vinh đặt hai tay lên bàn và chắp vào nhau. “Ngoài cà phê rang xay, chúng ta có cà phê nguyên hạt, cũng gồm ba sản phẩm, Robusta, Arabica và Moka. Cuối cùng là cà phê hòa tan, gồm cà phê sữa và cà phê đen. Trước mắt chúng ta chỉ ra mắt ba dòng sản phẩm này.”
Ngọc Trân giờ đã hiểu, rang xay có có hai dòng, dòng blend có hai loại cà phê, dòng rang mộc, có ba loại cà phê. Tiếp theo là cà phê nguyên hạt cũng có ba loại cà phê. Và cà phê hòa tan có hai loại, sữa và đen.
Quang Vinh nhìn mọi người. “Các vị cũng biết đấy, công ty Health của tập đoàn Imagin, công ty Fun của tập đoàn Helax và công ty Active đang chiếm phần lớn thị phần người tiêu dùng. Creative của chúng ta cần phải nhanh chóng xây dựng thị trường, trước khi bị các đối thủ này loại bỏ.”