Lỗ Hổng Tội Trạng


Cận Chu không thích người khác chạm vào đầu mình.
Có lẽ là do tôn nghiêm của một người đàn ông đang quấy phá, cậu luôn cảm thấy bị chạm vào đầu, như vậy sẽ rất mất mặt.
Nếu có một người bạn học làm như vậy với Cận Chu, cậu nhất định sẽ trả lại, cho dù có phải đuổi từ tòa nhà dạy học ra sân chơi, cậu cũng nhất định phải có qua có lại, như vậy mới tính là huề nhau.
Nhưng vào lần đầu tiên Dương Thời Dữ chạm vào đầu Cận Chu, cậu lại ngây người nhìn vào sách giáo khoa trong tay, thậm chí không để ý rằng tai mình đã đỏ bừng.
Lúc đó chắc là vào học kỳ 2 năm lớp 11.

Cận Chu tính đúng đáp án một bài toán khó về diện tích hình bầu dục, Dương Thời Dữ thuận tay xoa đầu, xem như đang khích lệ cậu.
Về sau, xoa đầu dường như đã trở thành một thói quen, trở thành một tổ hợp với "Nghe lời", chỉ cần Cận Chu không nghịch ngợm, nghe lời Dương Thời Dữ chăm chỉ học tập, Dương Thời Dữ sẽ xoa đầu cậu theo thói quen.
Không một ai biết rằng, chỉ có Dương Thời Dữ mới có cái đặc quyền này, ngay cả cha mẹ cậu chạm vào đầu, cậu cũng sẽ không vừa ý.
Treo chiếc mũ bóng chày màu đen trên ban công, Cận Chu dùng ngón trỏ hất nhẹ vành mũ, thẫn thờ hỏi chiếc mũ bóng chày: "Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái quái gì vậy?"
Rõ ràng nghiêm túc nói bản thân sẽ áy náy như vậy, còn sợ Cận Chu dầm mưa, đội mũ lên đầu cậu, kết quả khi Cận Chu truy hỏi năm đó cha cậu đang tra xét vụ án gì, thì lại kín miệng như hũ nút, không nói một lời.
Mũ bóng chày dưới dây phơi đồ lắc lư qua lại vài lần, sau đó mới chậm rãi dừng lại, Cận Chu chọc vào đỉnh mũ, khó chịu nói: "Mày nói xem sao mày lại không có khả năng đọc vị vậy chứ?"
Giá như chiếc mũ này có một chức năng đặc biệt thì tốt rồi.
Khi đội nó trên đầu Dương Thời Dữ, có thể ghi chép lại suy nghĩ của hắn bất cứ lúc nào, đợi đến khi Cận Chu lại đội nó lên, liền có thể tự động đọc được.
Như vậy liền bớt được bao nhiêu việc.
Chiếc mũ ướt rung rinh hai lần, như đang thầm nói rằng nó vô tội.
Cận Chu không thể giải thích được cảm thấy bực bội, dùng lực đập vào vành mũ, khiến chiếc mũ đáng thương xoay vài vòng quanh dây phơi đồ.

Khi Cận Chu đến tiệm sửa xe, cửa tiệm vẫn vắng vẻ như mọi khi.
Tiểu Vũ không có việc gì để làm, lúc này đang ngồi sau bàn làm việc, vò đầu bứt tai nhìn điện thoại, thậm chí không để ý đến việc Cận Chu đã đến.
"Đang xem gì vậy?" Cận Chu dùng chân móc một chiếc ghế khác, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Vũ.
"Anh Cận." Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, cau mày nói: "Em có thể trưng cầu anh một vấn đề được không?"
"Nói đi." Cận Chu luôn là một người anh tri kỷ của đám anh em, cậu có thể hỗ trợ những vấn đề liên quan đến cuộc sống hoặc công việc.
Cậu nghe thấy Tiểu Vũ dùng hai từ "trưng cầu", đoán rằng có lẽ Tiểu Vũ đã gặp phải một rắc rối nào đó, cần hiểu rõ về mặt pháp luật.

Ai mà biết được rằng vấn đề tiếp theo của Tiểu Vũ, lại vượt ra ngoài phạm trù quen thuộc của cậu.
"Chắc anh đã trải qua rất nhiều mối tình rồi phải không?" Tiểu Vũ thành kính nhìn Cận Chu, bộ dạng giống hệt như một cậu học sinh đang khao khát kiến ​​thức.
Cận Chu bị nghẹn trong nháy mắt, mặt không đổi sắc nói: "Đương nhiên rồi."
"Vậy anh nói xem, làm sao để biết bạn gái đang suy nghĩ gì?" Tiểu Vũ nói đến đây, tựa hồ đột nhiên nhớ ra tính hướng của Cận Chu, liền đổi giọng nói, "Chính là làm sao biết được suy nghĩ thực sự của đối phương."
Cận Chu trong lòng nói, biết cái rắm nè chứ biết, anh mà biết thì còn cần phải suy nghĩ cả một buổi tối hả?
Có điều ngoài mặt cậu vẫn điềm nhiên hỏi: "Cậu có bạn gái khi nào vậy?"
—— Khi không biết phải trả lời như thế nào, tóm lại cứ nói đông nói tây một phen, không chừng có thể cứ thế mà lừa gạt được.
"Cũng được một thời gian rồi, được bạn giới thiệu." Tiểu Vũ thành thật nói, "Sống chung với nhau cũng tạm ổn, nhưng em thường xuyên không biết được cô ấy đang giận cái gì."
"Ví dụ như?" Cận Chu ân cần giống như một người thầy giáo bình thường, trông có vẻ như đang hướng dẫn Tiểu Vũ suy nghĩ thật cẩn thận, nhưng thật ra là không có một chút kinh nghiệm gì, chỉ có thể tiếp tục lừa gạt.
"Ví dụ, đêm qua em chơi game, không kịp trả lời tin nhắn của cô ấy, em cảm giác cô ấy hình như đã tức giận rồi, nhưng cô ấy nói không có." Tiểu Vũ nói.

Cận Chu lập tức nắm bắt được thông tin mấu chốt, hỏi: "Là chính miệng cô ấy nói sao?"
"Đúng vậy." Tiểu Vũ lục lại lịch sử trò chuyện WeChat, không thấy đối phương trả lời, hơn nữa còn nói với Tiểu Vũ rằng cô ấy muốn đi tắm.
"Là do cậu nghĩ quá nhiều." Cận Chu cuối cùng cũng tìm được cảm giác, nghĩ ra cách phải trả lời như thế nào, "Cậu có biết đối tượng thẳng thắng không vòng vo như vậy rất khó tìm không?"
"Thật sao?" Tiểu Vũ hoài nghi hỏi.
"Có một số cô gái căn bản sẽ không nói cho cậu biết cô ấy đang nghĩ gì, ví dụ, cậu hỏi cô ấy tối nay ăn gì, cô ấy nói gì cũng được, cậu nói vậy ăn vịt quay đi, cô ấy nói không ăn, cậu nói vậy ăn lẩu đi, cô ấy nói không ăn, rồi cậu hỏi cô ấy rốt cuộc muốn ăn cái gì, cô ấy lại nói ăn gì cũng được." Cận Chu dùng mu bàn tay phải vỗ vỗ vào lòng bàn tay trái, "Cậu nói xem, nếu cậu tìm trúng một đối tượng như vậy, thế không phải là địa ngục trần gian sao? Cho nên bạn gái của cậu đã rất tốt rồi, không tức giận liền trực tiếp nói rằng cô ấy không tức giận."
Tiểu Vũ trầm ngâm gật đầu: "Có lý."
"Ngược lại là cậu, cậu cứ hỏi cô ấy có tức giận không, như vậy thật sự rất phiền." Cận Chu nói, "Cô ấy đã nói không có tức giận, vậy thì cậu nên ra dáng như một người đàn ông, tiêu sái một chút."
"Em hiểu rồi, anh Cận." Tiểu Vũ như bị hai từ "đàn ông" chọc cho một nhát dao, lập tức cất điện thoại đi, không còn nghĩ đến việc phải trả lời tin nhắn như thế nào nữa, "Đều nói lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy bể, vẫn là Anh Cận lợi hại."
"Quá khen." Cận Chu khiêm tốn vẫy vẫy tay, lại nghĩ đến cái tên hũ nút kia, nhàn nhạt nói, "Lòng dạ nam nhân mới là mò kim đáy bể."
Hai người câu được câu không mà trò chuyện với nhau, không bao lâu sau, một chiếc xe nhỏ quen thuộc chạy tới trước cửa tiệm.
La Tuyết Tình xuống xe, trên tay cầm một túi tài liệu, gật đầu về phía Cận Chu: "Ông chủ vẫn khoẻ chứ, lại đến làm phiền cậu rồi."
Tiểu Vũ tự giác muốn đứng lên đón tiếp, nhưng Cận Chu lại ấn cậu xuống, tự mình đứng lên: "Sao vậy, xe lại có vấn đề gì sao?"
Vừa đúng lúc Cận Chu muốn tìm việc gì đó làm, để có thể chuyển sự chú ý của mình khỏi người Dương Thời Dữ, cho dù người đến không phải là La Tuyết Tình, cậu cũng sẽ kêu Tiểu Vũ đi nghỉ ngơi.
"Không phải, xe rất tốt, là liên quan đến vấn đề lừa gạt." La Tuyết Tình mở túi tài liệu trong tay, lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Cận Chu, "Tôi mang theo hợp đồng mua xe và sổ tuyên truyền của nhà sản xuất, tôi nghĩ rằng vẫn còn một phần thắng nhất định, cậu có thể xem giúp tôi không?"
Nhiều người đi thưa kiện đều cảm thấy rằng bản thân có phần thắng, hoặc cho rằng bản thân có lý, nếu không cũng sẽ không lãng phí thời gian, tiền bạc để đi thưa kiện.
Cận Chu cầm lấy hợp đồng mua xe xem qua một lượt, không có gì đặc biệt, các điều khoản rập theo một khuôn đều đang nhằm bảo vệ quyền lợi của bên phía người bán.
"Cậu xem sổ tuyên truyền này." La Tuyết Tình mở cuốn sổ tuyên truyền nhỏ ra, chỉ vào chức năng chế độ địa hình trên đó, "Trên đây viết rằng dòng xe này có ba chế độ địa hình để lựa chọn, thành phố/đồi núi/sa mạc, nhưng xe của tôi chỉ có địa hình thành phố và đồi núi, đây có phải có thể cấu thành lừa gạt?"

Cận Chu cẩn thận xem thông tin trong sổ tuyên truyền, không trả lời.
"Cậu lại nhìn ở chỗ này" La Tuyết Tình lại chỉ vào một dòng chữ nhỏ trên sổ tuyên truyền, "Mặc dù ở đây viết rằng 'Chỉ để cung cấp thông tin sản phẩm, không cấu thành bất kỳ cam kết nào', nhưng khi tôi mua xe bọn họ không có nói trước với tôi, đây có được xem như bọn họ đã không làm tròn nghĩa vụ tư vấn?"
Lần trước chỉ nói sơ qua về việc giảm phối, đồng thời cốt lõi của giảm phối vẫn nằm ở hệ thống giảm xóc.(*)
Cận Chu đặt sổ tuyên truyền xuống, nhìn La Tuyết Tình nói: "Cô đã tìm ​​các luật sư khác để tư vấn chưa?"
La Tuyết Tình ngượng ngùng trong nháy mắt, nói: "Đã tìm rồi."
Đây là chuyện hết sức bình thường, Cận Chu cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bất cứ ai bàn về vấn đề pháp luật ở trong một tiệm sửa xe, đều sẽ cảm thấy không đáng tin cậy.

Cứ xem như không phải bàn chuyện trong một tiệm sửa xe đi chăng nữa, thì việc người khác đi tư vấn ở nhiều công ty luật khác nhau để so sánh, cũng hoàn toàn là một chuyện bình thường.
La Tuyết Tình có lẽ vẫn còn cảm thấy ngượng, lại giải thích: "Tôi là một người tương đối thận trọng, mong cậu có thể hiểu cho."
"Tôi không ngại." Cận Chu không để ý lắm nhún vai, "Chúng ta lên lầu nói chuyện."
Văn phòng luật sư nhỏ trên lầu cũng không khiến người ta cảm thấy yên tâm cho lắm, nhưng so với tiệm sửa xe, thì vẫn ra dáng hơn nhiều.
Tôn Nghĩa đúng lúc không có việc gì làm, pha giúp hai tách trà, Cận Chu và La Tuyết Tình ngồi xuống ghế sofa cho khách, nói cụ thể hơn về vấn đề.
"Tôi có thể nói rõ với cô rằng, đây không thể cấu thành lừa gạt." Cận Chu dùng cằm chỉ vào sổ tuyên truyền đang đặt trên bàn trà.
La Tuyết Tình cau mày: "Nhưng các công ty luật khác mà tôi đi tư vấn ​​đều nói rằng có hy vọng."
Có vẻ như đã đi tư vấn không chỉ một công ty, quả thực là một người thận trọng.
"Sẽ không một ai từ chối khách đến cửa." Cận Chu nói, "Cứ xem như phần thắng không lớn, luật sư cũng sẽ tranh thủ một chút, sẽ không trực tiếp nói thẳng với cô là không có khả năng."
"Nhưng cậu lại đang nói với tôi là không có khả năng." La Tuyết Tình nói.
"Chén cơm của tôi không có dựa vào nghề luật sư." So với những luật sư khác, Cận Chu không có xem trọng tiền bạc đến vậy, đương nhiên sẽ loại trừ việc suy xét ở phương diện kinh doanh khi đại diện cho các vụ án, "Nếu cô muốn hỏi ý kiến của tôi, vậy thì tôi kiến nghị cô đừng cắn chết không buông việc bị lừa gạt, mà tốt nhất nên đánh vào việc tuyên truyền sai sự thật."
"Tuyên truyền sai sự thật?" La Tuyết Tình cau mày nghi ngờ, "Cái này có gì khác với lừa gạt?"
"Lừa gạt là hoàn trả vô điều kiện và bồi thường gấp ba lần tổn thất cho người tiêu dùng, tuyên truyền sai sự thật chỉ đền bù cho cô tổn thất thực tế, chắc là sẽ được đền bù mấy nghìn tệ." Căn bản không cần thiết chỉ vì mấy nghìn tệ mà đi thưa kiện, Cận Chu dừng một chút, lại nói, "Có điều cô là một phóng viên."

La Tuyết Tình nghe hiểu ám chỉ của Cận Chu, bừng tỉnh đại ngộ mà nói: "Chỉ cần tôi có thể thắng, mặc kệ là lừa gạt hay tuyên truyền sai sự thật, trong mắt người dân có thể căn bản không có gì khác biệt."
"Đúng vậy." Cận Chu nói, "Chỉ khi thắng vụ kiện, mới có thể nhắc nhở sự ảnh hưởng của những người tiêu dùng khác." Nếu vụ kiện thất bại, nhà sản xuất căn bản sẽ không bị cấu thành lừa gạt, vậy hiệu quả của lời nhắc nhở sẽ giảm đi rất nhiều.
Mặc dù quá trình xét xử có thể không được suôn sẻ như vậy, nhưng phương án mà Cận Chu đề xuất ít nhất là rất có tính khả thi.
"Được rồi." La Tuyết Tình gật đầu, đổi chủ đề cuộc trò chuyện, "Vậy tôi có thể hỏi về phí tiêu chuẩn của quý luật sư không?"
Xưng hô thay đổi từ "cậu" thành "quý luật sư"(*), cho thấy thái độ của La Tuyết Tình đối với Cận Chu đã thay đổi.
Cận Chu suy nghĩ một chút, tuỳ ý nói: "Đưa ​​800 tệ đi."
La Tuyết Tình sững sốt: "Tám trăm tệ? Cậu chắc chứ?"
Hai người lại nói rất nhiều chi tiết, hoàn toàn xua tan sự nghi ngờ của La Tuyết Tình.
Lúc ký hợp đồng đại diện, lúc này La Tuyết Tình mới biết tên của Cận Chu, ánh mắt lộ ra hoài nghi, nhìn cậu hỏi: "Cậu họ Cận?"
"Cảm thấy quen tai sao?" Cận Chu cười cười, cậu vốn dĩ cũng không định giấu giếm, dù sao thì cũng không có nhiều người mang họ này, "Chắc cô có quen biết, Cận Vĩ là cha tôi."
La Tuyết Tình nháy mắt trừng to hai mắt, kinh ngạc nói: "Vị thẩm phán đó?"
"Ừm." Cận Chu nói, "Nếu có thể...!tôi cũng muốn nhờ cô giúp một việc."
La Tuyết Tình cũng là một người thông minh, ngay lập tức hiểu được tại sao Cận Chu chỉ thu của cô có 800 tệ phí luật sự.

Cô ký tên vào hợp đồng đại diện, sảng khoái nói: "Được thôi, giúp việc gì?"
"Giúp tôi điều tra tin tức xã hội năm đó, xem có chuyện gì liên quan đến cha tôi không."
Lúc từ trên lầu đi xuống, cửa tiệm vẫn như cũ không có khách, Tiểu Vũ đang ở trước cửa tiệm gọi điện thoại, nghe giọng điệu, thì đầu dây bên kia hẳn là bạn gái của cậu nhóc.

Tì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận