Lỗ Hổng Tội Trạng


Đối với tên Trương Thuỵ kia, Cận Chu có thể dám gọi mấy chục đứa anh em kéo qua đây, kêu Trương Thuỵ ra để giải thích cặn kẽ cho cậu xem cái gì gọi là “Cút”.
Nhưng khi nghe thấy câu “Cút về đây ngay” kia của Dương Thời Dữ, cậu thật sự chỉ có thể nhanh chóng co lại thành một cục, vội vàng cút về trước cửa nhà Dương Thời Dữ.
Dằn vặt, hối hận, muốn bỏ trốn – Đây chính là tâm trạng hiện giờ của Cận Chu.
Nhưng cậu biết rõ cho dù có trốn tránh kiểu gì cũng vô dụng thôi.
Cậu gài cúc áo lại đàng hoàng, xác nhận lại trên người mình không còn chút mùi thuốc lá nào xong mới dám nhập mật khẩu mở cửa ra.
“Hôm nay sao lại tăng ca muộn thế?”
Vừa mới bước tới tủ giày, Cận Chu đã giả vờ tự nhiên chào hỏi Dương Thời Dữ, nhưng cậu không dám ngứa mồm kêu thêm tiếng “vợ” nào, việc này cũng đã nói rõ cậu đang chột dạ.
“Gần cuối năm, công việc nhiều hơn.” Biểu cảm của Dương Thời Dữ vẫn nhàn nhạt ngồi trên sofa xem hồ sơ, dây chống trượt màu vàng rũ xuống trên vai anh khẽ lay động.
Rõ ràng là giọng điệu anh vẫn bình bình như thường ngày nhưng lại khiến cho Cận Chu không hiểu sao lại cảm nhận được một luồng áp suất thấp đang vây quanh mình.
“Làm thẩm phán vất vả thật đấy.” Cận Chu rụt cổ lại phụ hoạ một câu, rón rén thay dép ra, không dám hó hé thêm tiếng nào.
Cậu đang định nhanh chóng chuồn vào trong nhà vệ sinh, nhưng Dương Thời Dữ hiển nhiên không cho cậu bắt được cơ hội này.

Ai kia vừa mới bước được mấy bước đã nghe thấy Dương Thời Dữ lạnh giọng nhả ra hai chữ: “Đứng lại.”
Cận Chu lập tức dừng bước, đứng thẳng người: “Em chỉ vừa đi dạo quanh trường đại học Luật thôi à.”
Không đợi Dương Thời Dữ hỏi đến cậu đã tự giác khai báo trước.
Tất nhiên, cái gọi là khai báo này thật ra chỉ là một cái cớ cậu vừa bịa ra thôi.
“Đi dạo đến giờ này à?” Dương Thời Dữ nhàn nhạt hỏi, hai mắt vẫn dán lên hồ sơ trong tay, biểu cảm cũng không có chút thay đổi nào.
“Có mấy đứa sinh viên đang đá bóng í.” Cận Chu đối đáp cực kì lưu loát: “Em đứng xem thêm một lúc thôi mà.”
“Thế à.” Dương Thời Dữ tiếp tục hỏi: “Thế đá tỉ số thế nào?”
Cận Chu không ngờ Dương Thời Dữ sẽ hỏi chi tiết cặn kẽ như thế, nhưng cậu cũng nhảy số rất nhanh, lập tức trả lời: “Nửa trận đầu là 2:0, em còn tưởng là đội đỏ sắp thua rồi, ai ngờ nửa trận sau lại vào thêm một trái, năm phút sau lại đá vào thêm trái nữa, cuối cùng lật kèo thành 2:3 luôn.”
Dương Thời Dữ đặt hồ sơ trong tay bộp một phát xuống bàn, mặt vẫn không chút thay đổi nhìn Cận Chu hỏi: “Em đang kể lại trận bóng nữ tối hôm trước xem à?”
“Ặc.” Lại để lộ sơ hở nữa rồi, Cận Chu vội vã nói hùa theo Dương Thời Dữ, đổi sang chủ đề khác: “Không phải là anh không xem trận bóng đó sao?”
Dương Thời Dữ lúc nào cũng tăng ca trong phòng sách, Cận Chu cũng không có cách nào bảo anh xem bóng đá với mình nên chỉ đành tự mình bá chiếm cả cái sofa, vô cùng cô đơn lạnh lẽo.
“Em vẫn không nghe lời chút nào.” Dương Thời Dữ khẽ thở dài một hơi, rũ mắt thu dọn hồ sơ trên bàn, không thèm nói nhiều với Cận Chu nữa, cầm đồ của mình đi vào trong phòng sách.
Hay lắm, bây giờ thì Cận Chu từ chột dạ đã biến thành thấp thỏm luôn rồi.
Cậu đã từng tưởng tượng là Dương Thời Dữ sẽ đánh cậu, mắng cậu hay thậm chí là nhốt cậu lại trong phòng ngủ không cho phép ra ngoài nữa.

Nhưng cậu chưa từng nghĩ Dương Thời Dữ sẽ không thèm để ý đến mình nữa.
Không giống như những lần đau đầu và nổi giận trước đây, lần này Dương Thời Dữ hình như hoàn toàn thất vọng về cậu thật, không thèm quản cậu nữa rồi.
Sau khi ý thức được chuyện này, nội tâm Cận Chu cứ bất an mãi không thôi.
Không thèm quản nữa cũng có nghĩa là không quan tâm nữa, cậu không muốn Dương Thời Dữ không quan tâm đến cậu nữa đâu.
Cậu đi đến trước cửa phòng sách, gõ gõ cửa phòng: “Dương Thời Dữ?”
Trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

Mãi đến buổi lúc hai người đi ngủ, Dương Thời Dữ vẫn chưa thèm để ý đến Cận Chu.
Cũng may là anh vẫn chịu cho Cận Chu ngủ chung giường với mình, cũng chưa đến mức tuyệt tình lắm.
Vết thương của Cận Chu đã khá hơn rất nhiều rồi, mặc kệ Dương Thời Dữ có để ý đến cậu không thì cậu vẫn cứ sống chết ôm chặt lấy Dương Thời Dữ từ phía sau.
Giống như một đứa trẻ trong thời kỳ phản nghịch vậy, càng không được quan tâm đến thì lại càng quậy tới bến.

Cậu thò tay vào trong vạt áo của Dương Thời Dữ, vùi đầu vào sau gáy anh, thấp giọng nói: “Em sai rồi, Dương Thời Dữ, anh đừng không để ý đến em mà.”
Cái tay đang làm loạn kia bị tóm lấy, Dương Thời Dữ rốt cuộc cũng chịu mở miệng: “Lấy tay ra.”
“Em không lấy.” Cận Chu vội vàng siết lấy eo Dương Thời Dữ: “Trừ phi anh chịu để ý đến em.”
Hai người cứ thế yên lặng giằng co một trận, cuối cùng vẫn là Dương Thời Dữ thoả hiệp trước, xoay người nằm ngửa ra trên giường: “Thế thì em nghe lời chút đi.”
“Sao anh cứ bắt em nghe lời hoài vậy?” Cận Chu nghiêng đầu qua, nhìn Dương Thời Dữ nói: “Tại sao không phải là anh nghe lời em chứ?”
Dương Thời Dữ làm ra vẻ chuẩn bị quay người đi, Cận Chu vội vàng ấn người lại, kề sát trán vào bên tai anh, nhẹ giọng nói: “Tính tình em thế nào anh cũng đâu phải không rõ, nếu mà em chịu nghe lời thì anh nghĩ đó có còn là em nữa không?”
Trong giọng nói có chút xíu nũng nịu mà ngay cả Cận Chu cũng không chú ý đến.
“Em có biết hôm nay hành động bắt Nguỵ Kiệt hôm nay đã thất bại, ngoài ra còn có thêm hai cảnh sát suýt chút nữa bị đâm chết hay không?” Dương Thời Dữ bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Trên người em vẫn còn đang bị thương, ra ngoài rất nguy hiểm.”
Cận Chu nhanh chóng nhận ra, thái độ của Dương Thời Dữ đã mềm xuống rồi.
“Không phải là em vẫn không bị gì hay sao?” Thái độ hiếm khi nghiêm chỉnh kia lại quay về cái điệu ngả ngớn thường ngày: “Không thôi thì anh cứ đợi khi nào em xảy ra chuyện thật rồi hẵng mắng em đi.”
“Em…” Dương Thời Dữ đau đầu đến nhíu chặt mày.
“Hoặc là anh hôn em thêm cái nữa đi.” Cận Chu lại bắt đầu trêu ghẹo: “Lần này em tính cho anh thành ba ngày nha, trong vòng ba ngày, anh bảo em đi về phía Đông, em tuyệt đối sẽ không dám đi về phía Tây.”
Dương Thời Dữ trầm mặc, trong phòng ngủ bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Cận Chu bỗng dưng thấy hơi hoảng, hình như cậu đùa giỡn không đúng lúc lắm, lỡ như Dương Thời Dữ lại không thèm để ý đến cậu nữa thì phải làm sao?
Nhưng trong lúc Cận Chu vẫn còn đang xoắn suýt không biết phải bào chữa thế nào thì một tình huống nằm ngoài dự tính của cậu đã xảy ra.
Dương Thời Dữ vẫn luôn yên lặng chợt nghiêng người qua, đè cậu xuống dưới, đôi môi không chút do dự dán lên môi cậu.
Không gặm cắn mạnh bạo như lần trước ở chung cư kia, đầu lưỡi mềm mại khẽ cạy hàm răng đang cắn chặt của Cận Chu ra, quét qua khắp khoang miệng cậu.
Đại não của Cận Chu như bị đứt ngang tại chỗ, không ngờ Dương Thời Dữ sẽ hôn cậu thật, nhưng ngay sau đó, cậu đã phát hiện ra chuyện này không đơn giản như vậy.
Một bàn tay to lớn luồn vào dưới vạt áo ngủ của cậu, xoa nắn hai đầu nhũ mẫn cảm.
Một cơn tê dại chưa từng có ập thẳng vào phần dưới eo cậu khiến cho nơi đó lập tức cương cứng lên.
“Ưm…” Một tiếng rên khẽ tiết ra giữa cánh môi, Cận Chu theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại, nhưng cậu lại không nhịn được mở hé ra một chút, muốn xem biểu cảm của Dương Thời Dữ lúc này.
Ngài thẩm phán không nhiễm chút bụi trần giờ khắc này đang ngậm lấy cánh môi cậu, vừa dịu dàng vừa thô bạo mà cắn mút không thôi.
Chóp mũi hai người thỉnh thoảng lại chạm vào nhau, Cận Chu đã không thể khống chế được hai mắt lộ ra vẻ mê mang.

Nhưng Dương Thời Dữ lúc này vẫn lạnh nhạt nhìn cậu, trong đôi mắt thanh lãnh kia xen vào vài tia diễm lệ rung động lòng người.
“Sao anh lại…” Cận Chu đã bị hôn để thở không nổi, hổn hển nói: “Lén tự tiến bộ à?”
Cậu phiền nhất là loại người này đó, rõ ràng ai cũng gà như nhau mà một hôm nọ chợt phát hiện ra, người ta đã bỏ xa mình cả ngàn dặm rồi.
Dương Thời Dữ giống như là đã ăn thì phải ăn cho hết, anh lại vén vạt áo của Cận Chu lên vùi đầu vào, tiếp tục thưởng thức món tráng miệng sau bữa ăn.

Đầu lưỡi đảo qua hai đầu nhũ bị xoa nắn nãy giờ, khoái cảm trực tiếp xông thẳng lên đầu Cận Chu.
Cậu dựa vào tia lí trí cuối cùng còn sót lại của mình, quật cường nói: “Anh tưởng là… làm vậy thì em sẽ… khuất phục sao?”
Đầu nhũ bị cắn một cái thật mạnh, cảm giác vừa đau vừa sướng này làm cho Cận Chu chịu không nổi khẽ rên lên một tiếng.
Dương Thời Dữ lại quay về bộ dạng trấn tĩnh như vừa nãy, khẽ nheo hai mắt, liếm liếm hầu kết của Cận Chu, kề sát vào bên tai cậu nói: “Mặc áo sơ mi của anh, lén anh đi bar?”
“Cái đồ nhà anh sao mà… cái gì cũng biết hết vậy?” Cận Chu cố nhịn không run rẩy, ngoài miệng sống chết không chịu nhận thua.
Trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm giác mong đợi khó hiểu, cậu mong Dương Thời Dữ sẽ mạnh mẽ dạy dỗ cậu một trận, nếu không thì cậu sẽ càng không ngoan hơn, nói ra mấy câu khó nghe hơn để kích thích Dương Thời Dữ.
“Em đi gặp mấy cục cưng của em, anh quản được hay sao?”
Dương vật đang cương cứng bị nắm chặt lấy, lòng bàn tay của Dương Thời Dữ rất nóng, đầu ngón tay lại hơi lành lạnh, cảm giác nóng lạnh đan xen này khiến Cận Chu chịu không nổi suýt chút nữa đã bắn ra.
Không đúng, chắc là không liên quan gì đến nhiệt độ đâu, Cận Chu mơ màng nghĩ.
Chỉ cần vừa nghĩ đến những ngón tay thánh khiết trước giờ chỉ để thẩm duyệt hồ sơ kia của Dương Thời Dữ, giờ đây lại đang nắm lấy nơi dơ bẩn này của cậu thì cậu đã hưng phấn đến run rẩy cả người rồi.
“Em có bao nhiêu cục cưng hả?” Đôi môi đỏ thẫm kia khẽ phun ra một câu nói lạnh băng, hơi thở nóng rực lại bao trùm lên đầu nhũ của Cận Chu.
“Không dưới… một trăm đâu.” Vừa dứt lời, đầu nhũ nhạy cảm đã bị hung hăng cắn lấy, hai quả cầu bên dưới cũng bị xoa bóp thô bạo, kích thích cả hai nơi cùng ập đến, đau đến đuôi mắt Cận Chu ứa ra vài giọt nước mắt.
Nhưng mà cũng sướng vãi.
Sướng tới cậu sắp điên mất rồi.
“Anh cũng chỉ…” Cận Chu khó khăn mở miệng nói: “Xếp ở vị trí thứ 108 thôi.”
“Ha.” Nhưng ngoài ý muốn là Dương Thời Dữ lại không hề bị chọc cho điên lên, anh chỉ ngẩng đầu, cong cong khoé môi: “Thế đám cục cưng của em có biết em thiếu chịch thế này không?”
Nghe thấy lời này, Cận Chu sửng sốt trong chốc lát, cả gương mặt cậu nháy mắt đỏ bừng cả lên: “Anh anh anh… anh không được phép nói tục như vậy!”
Ngài thẩm phán đại biểu cho chính nghĩa như vậy sao có thể ăn nói thô tục như thế được?
Chuyện này còn khiến cho Cận Chu không thể chấp nhận hơn cả chuyện Dương Thời Dữ đeo kính gọng vàng đến quán bar.
Trong lòng của Cận Chu, Dương Thời Dữ lúc nào cũng hoàn mỹ, nói đúng hơn là thánh khiết, trong tay anh phải nắm giữ cán cân công chính, nhìn thấu hết tất cả tội ác của thế gian này.
Nhưng ngài thẩm phán vừa thánh khiết vừa cao quý như vậy, sao có thể nói ra cái câu kiểu như “thiếu chịch” như vậy được?
“Không lẽ em không phải sao?” Dương Thời Dữ vẫn chưa hề dừng động tác trên tay lại, vuốt ve “bé Chu” đang hưng phấn đến không chịu được.
Nội tâm bây giờ của Cận Chu có thể nói là đấu tranh không ngừng, cậu không thích Dương Thời Dữ dùng cái giọng điệu không phù hợp với thân phận thẩm phán của anh để nói chuyện với cậu, nhưng cậu lại yêu chết cách Dương Thời Dữ dùng tay làm ra những hành động không phù hợp với thân phận thẩm phán của anh.
“Em tất nhiên là không phải.” Cận Chu hung dữ nói: “Em mẹ nó là một anh công dũng mãnh.”
Cậu vẫn cứ muốn chọc điên Dương Thời Dữ lên.
“Anh mới thiếu chịch ấy, cái loại thẩm phán dâm đãng như anh thì phải vừa cảm kích đến rơi lệ vừa hôn dương vật của em, cầu xin em đút anh đến căng bụng.”
Cậu vẫn cứ muốn Dương Thời Dữ mất đi sự bình tĩnh của anh.
Thế nhưng những lời này vẫn không hề có tác dụng gì, Dương Thời Dữ vẫn vân đạm phong khinh hỏi: “Thế đám cục cưng của em có biết lúc trên giường em khoác lác thế nào không? À, không biết được, em vẫn chưa từng lên giường với ai mà.”
“Anh anh anh…” Trong nháy mắt đã bị người ta nhìn thấu mọi chuyện, mặt của Cận Chu lại lần nữa đỏ bừng lên: “Anh câm con mẹ mồm vào đi, ông đây là người đã từng chinh chiến trăm trận đó biết chưa!”
“Chỉ bằng cái bộ dạng này của em?” Dương Thời Dữ rũ mắt xuống nhìn, Cận Chu cũng thuận theo tầm mắt của Dương Thời Dữ nhìn xuống.


Lúc này cậu mới phát hiện ra một tay mình đang nắm chặt lấy ga giường, một tay nắm chặt lấy vạt áo trước ngực Dương Thời Dữ, cả người đều đang toả ra nồng nặc “hương vị” của trai tơ.
“Anh đợi đã.” Cận Chu đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng: “Cái đồ nhà anh đang mò gì sau lưng em đó?”
Dương Thời Dữ không trả lời lại, trực tiếp chặn môi của Cận Chu lại.
Lần này anh dốc hết toàn lực của mình, một tay xoa nắn đầu nhũ đã sưng đỏ, một tay vuốt ve tính khí đã cương cứng của đối phương, đầu lưỡi quét qua từng vị trị mẫn cảm trong khoang miệng Cận Chu.

Không qua lâu sau, cả người của Cận Chu đã mềm nhũn ra như một vũng nước, sướng đến muốn bay lên không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Dương vật căng trướng đã sắp đến cực hạn, Cận Chu nâng một chân lên, quắp lấy eo của Dương Thời Dữ.

Cậu vốn dĩ đang muốn mặc kệ tất cả mà bắn ra trong tay của Dương Thời Dữ, nhưng đúng vào lúc này, bàn tay to lớn kia chợt giữ chặt lấy lỗ sáo ở đầu tính khí lại, khiến cho cậu bị kẹt ở giữa khoái cảm muốn bắn tinh nhưng lại không bắn được, khó chịu vô cùng.
“Không, anh đang làm gì vậy?” Cận Chu không nhịn được đẩy eo về phía trước, muốn đẩy ngón tay của Dương Thời Dữ ra: “Anh cho em bắn ra đi mà.”
“Có nghe lời anh không?” Khác với Cận Chu đang gấp đến không chịu được, Dương Thời Dữ vẫn cứ thản nhiên hỏi cậu.
“Anh chơi chiêu này với em hả?” Cận Chu giận sắp điên lên rồi: “Em cứ không nghe đó, anh làm gì được em!”
Dương Thời Dữ lại cúi xuống ngậm lấy đầu nhũ của Cận Chu.
“A… Địch con mẹ anh… Dương Thời Dữ…”
Cũng không biết có phải do đã bị liếm cắn quá lâu hay không mà đầu nhũ của Cận Chu càng ngày càng mẫn cảm đến không chịu nổi, mà kĩ thuật của Dương Thời Dữ cũng càng ngày càng điêu luyện, biết rõ kích thích ở điểm nào thì Cận Chu sẽ chịu không nổi.
“Ông đây thà nín tới chết… cũng tuyệt đối sẽ không để cho anh… được như ý…”
Một phút sau.
“Ư… không được rồi… anh mau cho em bắn ra đi… em nghe lời mà, em nghe lời anh hết mà….

vợ ơi, xin anh đó, mau cho em bắn đi…”
Lúc Cận Chu giả chết trên giường, Dương Thời Dữ vào nhà vệ sinh tự giải quyết.
Cảnh xuân phơi phới trong phòng ngủ đã yên tĩnh trở lại, Cận Chu nghiêng người nằm trên giường, trùm kín chăn như một cô vợ nhỏ, không hề muốn hồi tưởng lại cậu vừa mới khóc lóc xin tha thế nào.
Không tính, cậu tự an ủi chính mình, mấy cái đó không tính.
Lần này chưa chuẩn bị kĩ càng, bị Dương Thời Dữ đánh lén, lần sau cậu nhất định phải uy phong ra trận, giành lại những gì đã mất hôm nay.
Nhưng mà nói đi nói lại thì sao Dương Thời Dữ lại tiến bộ nhanh như vậy? Không lẽ cái tên đó tự coi phim sex lén học hả?
Haiz, Cận Chu lại thở dài một hơi, lần này quả thật cậu không biểu hiện tốt tí nào.
Sao cậu có thể một tay nắm ga giường, một tay nắm áo Dương Thời Dữ mà không nghĩ tới việc nắm lấy chim của Dương Thời Dữ phản kích lại chứ?
Mấy trò mà Dương Thời Dữ đã làm với cậu, cậu đều bắt chước lại được hết, đến lúc đó chưa chắc ai mới là người chịu không nổi đâu.
Lần sau.
Lần sau nhất định phải trả hết lại cho anh ta mới được.
Cửa nhà vệ sinh đột nhiên được mở ra, Cận Chu vội vàng nhắm chặt hai mắt lại, giả vờ mình đã ngủ say.
“Sau này phải nghe lời.” Dương Thời Dữ nằm xuống trên giường, nhàn nhạt liếc Cận Chu một cái: “Tự em nói đó.”
Cận Chu còn đang giả vờ ngủ nhưng vẫn không nhịn được đốp chát lại, cậu xoay người đi, chìa lưng với Dương Thời Dữ, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Lời đàn ông nói lúc trên giường có ngu mới tin ấy.”
“Chỉ cần nghe lời thôi.” Dương Thời Dữ dừng một chút: “Lần sau anh sẽ giúp em tiếp.”
Mẹ nó, Cận Chu giận dữ trợn trừng hai mắt, trong lòng chửi ầm lên, cái đồ chó chết này lại muốn nắm thóp được cậu.
Sáng hôm sau, Cận Chu thoải mái thoả mãn bò dậy khỏi giường, Dương Thời Dữ đã đi làm từ sớm rồi.
Trên bàn ăn có sẵn một bát cháo thịt bằm trứng muối, lại bỏ thêm một ít hành và tiêu, cực kì hợp khẩu vị của Cận Chu.
Cậu chậm rãi ngồi xuống ăn sáng, ăn xong lại thu dọn bát đũa.


Xong xuôi hết mọi thứ Cận Chu mới cầm chìa khoá lên chuẩn bị ra ngoài.
Cậu thật sự không mong Dương Thời Dữ sẽ không để ý đến mình nữa, vì thế cậu đã quyết định buổi tối sẽ không chạy lung tung khắp nơi nữa, nhưng mà ban ngày vẫn phải ra ngoài dạo một chút chứ.
Qua đến bên tiệm sửa xe, chào Tiểu Vũ một tiếng xong Cận Chu lại xoay người đi qua tiệm ký gửi cách vách.
Dư Hách lúc này đang kiểm tra sổ sách, liếc thấy Cận Chu đi qua đây thì dừng việc trong tay lại, ngẩng đầu lên nói: “Anh Cận, em nghe nói tối qua anh suýt chút nữa là đã xảy ra chuyện rồi hả?”
“Xảy ra chuyện?” Cận Chu cả mặt khó hiểu, không phải chỉ bị mấy tên bảo vệ đẩy vài cái thôi sao, thế cũng gọi là xảy ra chuyện hả?
“Không phải tối qua anh rể đi bắt gian hả?” Dư Hách hỏi.
“Hả??” Lần này Cận Chu đúng thật là ông nói gà bà nói vịt: “Cái gì anh rể cơ?”
“Thì chồng anh đó.” Dư Hách nói: “Tụi kia bảo tối qua anh rể tự mình đến quán bar bắt anh về.”
Lượng tin tức quá lớn khiến Cận Chu đơ người ra trong chốc lát.
“Cái gì chồng anh cơ?” Cậu nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Đó là vợ anh, là chị dâu của chúng mày.”
“Ặc, nhưng mà…” Dư Hách liếc nhìn điện thoại một cái, muốn nói lại thôi.
“Còn nữa, đó không phải là bắt gian.” Cận Chu cũng không hiểu tin đồn lan truyền kiểu gì mà thành thế này: “Là vợ anh ở nhà cô đơn quá, muốn anh về nhà với anh ấy, anh thân là một người chồng tuyệt nhất thế giới này thì tất nhiên là phải đặt vợ lên đầu tiên rồi.”
“Ò…” Dư Hách nói.
“Mà thôi đừng nói chuyện này nữa.” Cận Chu nói: “Anh có chuyện tìm em này.”
“Chuyện gì ạ?” Dư Hách tò mò hỏi.
“Em đi tìm vài người đến gần khu Thánh điện Paris phát tờ rơi này,” Cận Chu móc điện thoại ra, gửi cho Dư Hách một tin nhắn: “Tờ rơi thì cứ in theo cái anh đã gửi.”
“‘Cầm đồ tại chỗ, hỗ trợ giao dịch tiền mặt’?” Dư Hách nhìn màn hình điện thoại, đọc cái dòng chữ Cận Chu vừa gửi cho cậu: “Chúng ta đang chuẩn bị mở thêm dịch vụ mới hả?”
“Không phải.” Cận Chu lại mở một tấm hình ra, là cái đồng hồ Lưu Thiến bị mất kia: “Anh muốn mua lại cái đồng hồ này.”
Nói sơ qua một lượt về nguyên nhân xong, rốt cuộc Dư Hách cũng hiểu được ý đồ của Cận Chu.
“Lỡ như tên đó đã bán đồng hồ cho người khác rồi thì sao?” Dư Hách hỏi.
“Anh còn có Plan B nữa.” Cận Chu nói: “Em chỉ cần lo việc phát tờ rơi thôi, ngoài ra còn giúp anh để ý thêm một chút xem có ai trong ngành từng thu mua lại cái đồng hồ này không.”
Cận Chu đoán chắc hơn phân nửa là cái đồng hồ kia vẫn đang nằm trong tay của Trương Thuỵ, nếu không thì anh ta không thể chắc chắn người khác sẽ không tìm được như vậy.
“Không thành vấn đề.” Dư Hách nói: “Để em âm thầm hỏi thăm thử xem sao.”
Đợi Cận Chu đi rồi Dư Hách mới mở Wechat ra, đầu tiên là sắp xếp chuyện Cận Chu đã nhờ cậu ta.
Cậu kéo xuống dưới muốn tìm khung chat của bên ông chủ tiệm in, kết quả mới kéo được một nửa thì cậu quả thật không nhịn nổi nữa, nhấp vào một cái group không có Cận Chu nọ.
[Dư Hách: Mới nãy anh Cận nói với tao là kia không phải chồng ảnh]
[Hổ Tử: Anh ấy bảo là vợ ảnh đúng không?]
[Tiểu Vũ: Anh ấy không bao giờ chịu thừa nhận đâu]
[Dư Hách: Chuẩn luôn, bảo đó là chị dâu]
[Hổ Tử: Anh ấy đang già mồm thôi, cả đám ai cũng thấy hết rồi, lúc anh rể vừa gọi điện đến thì anh ấy suýt chút nữa đã quỳ xuống tại chỗ rồi]
[Anh em 1: Cả đám ai cũng thấy]
[Anh em 2: Cả đám ai cũng thấy +1]

 
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận