Đúng thật là Cận Chu thấy hơi khó chịu.
Nói cậu cứng nhắc cũng được, cậu cứ không thích nổi Dương Thời Dữ hoàn mỹ không tì vết biến thành người lúc nào cũng thốt ra cái câu liếm này liếm nọ kia.
Cơm tối cũng không còn tâm trạng nấu nữa, vẫn là Dương Thời Dữ làm vài món ăn gia đình bình thường, cuối cùng là Cận Chu đi rửa bát.
Trong tay Dương Thời Dữ vẫn còn rất nhiều vụ án, tối nào cũng phải bận trong phòng sách đến khuya.
Cận Chu biết rõ vụ án chiếm đoạt phi pháp kia sẽ không được giao cho Dương Thời Dữ.
Vì lúc lập án Dương Thời Dữ đã giúp đánh tiếng cho rồi, người ta đã biết anh có quen với đương sự, vì sự công bằng nên vụ án này chỉ có thể giao cho thẩm phán khác.
Cận Chu ngồi trên sofa xem tivi, chợt nghĩ đến, trong lúc mọi người đều đang bận như thế, Dương Thời Dữ lại còn vì giúp cậu mà bày thêm việc cho người ta, cũng coi như là có để tâm đến chuyện của cậu rồi nhỉ?
Vừa nghĩ như thế thì hình như chuyện Dương Thời Dữ chỉ nói vài câu thô tục thôi cũng không khiến cậu khó chịu lắm.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Cận Chu lướt mắt qua nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi mới ấn nghe máy.
“Anh Cận.” Giọng của Tôn Nghĩa truyền đến từ đầu dây bên kia: “Đã hỏi thăm được rồi, tiền lương của nhân viên ở Thánh điện Paris được chuyển từ ngân hàng Nông Thương.”
“Có thể biết được là chi nhánh nào không?” Cận Chu hỏi.
“Ở ngay cạnh Thánh điện Paris luôn đấy, cách khoảng chừng năm mươi mét thôi.” Tôn Nghĩa nói: “Người bên ngân hàng hình như là có quen biết với bên thánh điện Paris đó, anh chưa chắc đã điều tra được đâu.”
Cận Chu đã sớm dự đoán được chuyện này sẽ không thuận lợi như thế được.
Trong số tất cả những người quyền điều tra thì luật sư là người vô dụng nhất, nghẹn khuất nhất.
Dù cho trên người có thêm một cái thẻ luật sư, hồ sơ thông báo lập án gì đó, nhưng người ta đã không cho điều tra rồi thì tất nhiên là không cho.
Vì thế trong lòng Cận Chu rất rõ, dù người của bên ngân hàng có quen với Trương Thuỵ hay không thì cũng không dễ gì mà cho cậu điều tra thông tin riêng tư của khách hàng được.
Bộ luật hiện nay vẫn chưa được hoàn thiện, ở từng địa phương sẽ có các quy tắc riêng, chỉ cần đối phương không phối hợp thôi là cậu đã không có cách nào điều tra tiếp.
À, không phải.
Vẫn còn một cách nữa — Đi tìm thẩm phán làm chỗ dựa cho mình.
Nói là làm chỗ dựa thì nghe có vẻ hơi tầm thường, thật ra phải nói là xin thẩm phán đưa ra lệnh điều tra cụ thể, thế thì ngân hàng kia bắt buộc phải phối hợp thôi.
Cận Chu ngược lại là có lý do đề nghị cấp lệnh chính đáng, chỉ cần điều tra thử xem tài khoản của Trương Thuỵ có khoản giao dịch nào lớn bất thường hay không là sẽ biết được ngay anh ta có bán cái đồng hồ kia không.
Nhưng mà đây cũng không phải là mục đích thật sự của Cận Chu, bởi vì cậu biết cái đồng hồ kia vẫn đang nằm trong tay Trương Thuỵ.
Cậu điều tra tài khoản ngân hàng của Trương Thuỵ, chỉ là để gây áp lực cho Trương Thuỵ.
Để Trương Thuỵ biết được cậu không phải là loại người dễ đối phó gì, như thế thì chuyện đồng hồ kia mới để lộ sơ hở được.
Nhưng mà cũng giống như vụ lập án kia, trong tay của cậu không có chứng cứ xác thực gì, thẩm phán phụ trách chưa chắc đã đồng ý đề nghị xin cấp lệnh của cậu.
Mới nãy lúc trên đường về, cậu nói với Dương Thời Dữ muốn nhờ giúp đỡ, cũng chính là vì chuyện này.
Trong tivi đang phát một bộ phim truyền hình mà Cận Chu chọn đại.
Phim kể về một con tinh tinh bị đem đi làm thí nghiệm, sau khi vùng dậy thì bắt đầu xâm chiếm trái đất.
Nhìn con tinh tinh to xác kia quật cường như thế, bản năng làm chồng vừa mới xẹp xuống trong lòng Cận Chu bỗng dưng hừng hừng cháy bỏng.
Lỡ như tối nay cậu chịch cho Dương Thời Dữ sướng xong thì Dương Thời Dữ sẽ chủ động giúp cậu vụ cấp lệnh điều tra thì sao?
Cũng không cần phải nghe Dương Thời Dữ suốt ngày nhắc tới vụ liếm này liếm nọ nữa.
Cận Chu chưa từng đi làm nghiêm túc bao giờ nên cũng không biết áp lực công việc là thế nào.
Nhưng mấy hôm nay lúc nào Dương Thời Dữ cũng vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, ít nhiều gì cậu cũng nhìn ra được thật sự là Dương Thời Dữ có hơi mệt mỏi.
Thế thì lại vừa hay, Dương Thời Dữ chỉ cần nằm yên ở đó để cậu tự mình phát huy là được.
“Dương Thời Dữ.” Cận Chu ôm lấy eo của Dương Thời Dữ, cọ vào bên gáy của anh nói: “Em có một ý nghĩ này.”
“Hửm?” Dương Thời Dữ hiển nhiên là sắp chìm vào giấc ngủ rồi, lười biếng đáp lại một tiếng, giọng nói còn hơi khàn khàn.
Cận Chu nghe đến trong lòng ngứa ngáy không thôi, tiếp tục nói: “Em đã nghĩ ra một cách, có thể giải quyết vấn đề trên dưới của tụi mình một cách công bằng nhất.”
“Ừm.” Dương Thời Dữ vẫn nhắm chặt hai mắt, cũng không biết là có nghe rõ hay không.
“Tụi mình oẳn tù xì đi.” Cận Chu ngẩng đầu lên, tựa lên vai của Dương Thời Dữ, nhìn góc nghiêng của gương mặt anh.
Dương Thời Dữ vẫn không mở mắt ra, hô hấp từ từ chậm lại, tựa như so với lời đề nghị của Cận Chu thì anh có hứng thú với ngủ hơn.
“Dương Thời Dữ.” Cận Chu bất mãn cau mày, hai tay lắc lắc eo của Dương Thời Dữ.
Cậu hiểu được Dương Thời Dữ làm việc rất vất vả, nhưng không phải cậu đang chuẩn bị hầu hạ người ta đây sao? Chuyện tốt thế này mà Dương Thời Dữ còn ngủ cho được.
Một lát sau, Dương Thời Dữ bất đắc dĩ thở hắt một hơi, mơ màng mở mắt ra, xoay người về phía Cận Chu: “Tới đi.”
Oẳn tù xì.
Cái đề nghị ấu trĩ cỡ này, hai người đàn ông một người hai mươi bảy tuổi, một người ba mươi tuổi, vậy mà lại phải dựa vào oẳn tù xì để quyết định công thụ.
Dương Thời Dữ tất nhiên cũng không xem chuyện này ra gì, anh chỉ là hết cách nên mới phải phối hợp với Cận Chu làm cái trò nhạt nhẽo này thôi.
“Kéo, búa… bao!”
Ánh trăng mỏng manh khẽ rọi vào khung cửa sổ trong phòng ngủ, có người ra búa, có người ra bao.
Dương Thời Dữ dùng bàn tay thon dài kia phủ lên nắm đấm của Cận Chu, nhàn nhạt nói: “Anh thắng rồi, em để anh chịch đi.”
Nói xong thì anh rút tay về, chuẩn bị xoay người lại ngủ tiếp.
“Ê, anh đợi đã.” Cận Chu vội vã đè người ta lại.
Sao cậu có thể dễ dàng nhận thua như vậy được chứ? Lúc đưa ra đề nghị này thì cậu đã nghĩ ra kế sách ứng đối vẹn toàn rồi.
“Ai thua người đó làm chồng.” Cận Chu trơ tráo nói.
Cậu cố ý không đặt điều kiện trước chính là vì chừa cho mình một đường lui.
Ai bảo Dương Thời Dữ dễ dàng đáp ứng như thế làm gì? Thân là một thẩm phán vậy mà một chút ý thức đề phòng cũng không có, đây là một bài học đáng đời cho anh ta.
Nhưng Dương Thời Dữ cũng không bày ra phản ứng như vừa bị lừa, vẫn trưng cái mặt lạnh nhạt kia mà nhìn Cận Chu: “Anh biết ngay mà.”
“Hì hì.” Cận Chu cười cười: “Thế thì chúng ta đừng có làm mấy cái trò đấu trí kia nữa, anh cứ nghe theo em đi.”
“Được.” Dương Thời Dữ đáp một tiếng rồi nghiêng người qua đè lên Cận Chu, hôn lên môi cậu.
“Ưm, đợi đã!” Cận Chu còn tưởng là mình bị lãng tai, muốn xác nhận với Dương Thời Dữ thêm lần nữa nhưng đầu lưỡi đã bị Dương Thời Dữ quấn chặt lấy.
Thôi vậy thôi vậy, vẫn là hôn môi quan trọng hơn.
Lần này Cận Chu đã học được cách phản kích rồi, đầu lưỡi hai người giao chiến với nhau, chiến trường dời từ trong khoang miệng của Cận Chu sang đến bên khoang miệng của Dương Thời Dữ, cuối cùng dừng lại ở giữa hơi thở nóng rực xen lẫn vào răng môi cả hai.
“Thế nào?” Cận Chu có một chút đắc ý, nhân lúc hai người vừa tách môi ra, cậu liếm liếm môi mình: “Em có tiến bộ đúng không?”
“Ừm.” Dương Thời Dữ khẽ nheo hai mắt lại, rồi cúi đầu xuống cắn một cái: “Đúng là học sinh ngoan.”
Nghe thấy ba chữ “học sinh ngoan” này, Cận Chu lập tức cảm thấy không ổn.
Sao mới lần đầu mà đã muốn chơi thầy trò play rồi?
Lỡ như cậu không kiềm chế được bản thân làm Dương Thời Dữ bị thương thì phải làm sao?
Trong đầu cậu nảy ra rất nhiều những suy nghĩ kì cục, nhưng đúng lúc này Cận Chu chợt phát hiện ra tay của Dương Thời Dữ đã bắt đầu vuốt ve khắp người cậu, vì thế cậu nhanh chóng tập trung tinh thần, học theo Dương Thời Dữ lần trước, đưa tay qua nắm lấy vật đang ngủ yên kia.
“Cận Chu.” Dương Thời Dữ nắm chặt lấy bàn tay không ý thức được là mình đang nhóm lửa lên kia, nâng mắt lên nhìn về phía Cận Chu: “Em đã chuẩn bị xong chưa?”
“Cái gì?” Cận Chu bị ánh mắt kia của Dương Thời Dữ nhìn đến hơi ngây người ra.
Hoá ra hai mắt của thẩm phán cũng có thể gợi cảm như vậy sao?
Trong lúc Cận Chu vẫn còn ngẩn người, Dương Thời Dữ đột nhiên cúi đầu xuống.
Này?!
Nhìn khung cảnh trước mắt này, đại não Cận Chu giống như đang nổ tung, đây mẹ nó không phải là nói giỡn thôi sao?
Dương Thời Dữ cầm lấy tính khí cương cứng kia của Cận Chu, không chút do dự mà ngậm vào.
Mới đầu anh cũng chưa thuần thục lắm, răng thỉnh thoảng sẽ chạm vào vùng da thịt mẫn cảm, khiến cho Cận Chu vừa đau vừa sướng “Shh” một tiếng.
Nhưng sau khi phun ra nuốt vào khoảng mười mấy cái thì anh đã nắm giữ được kĩ năng điêu luyện, đầu lưỡi anh lướt qua lỗ sáo trên quy đầu, lại siết hai cánh môi lại mút mạnh vào, ngón tay thì đùa giỡn hai quả cầu nhỏ bên dưới.
Trên dương vật căng trướng dính đầy nước bọt của anh, bị anh mút đến hơi óng ánh phản chiếu lại ánh sáng, loé lên vài tia dâm mị.
“Dương Thời Dữ…” Cận Chu rụt cằm lại, nhìn cái thứ kia của mình đang ra vào trong miệng của Dương Thời Dữ, hưng phấn đến cả đầu ngón chân cũng đang run rẩy.
“Anh còn là thẩm phán nữa đó…” Cận Chu cũng không biết đang nói cho ai nghe.
Cậu không hề muốn Dương Thời Dữ sẽ dừng lại, vì thế cậu nhắc nhở Dương Thời Dữ là một thẩm phán thì ngược lại càng giống như tự nói cho chính mình nghe hơn, có một vị thẩm phán đang khẩu giao cho cậu.
“Thích không?” Dương Thời Dữ liếm lên quy đầu đang căng đỏ kia, dùng tư thế này nhìn về phía Cận Chu: “Có phải em rất thích anh hôn lên đồ vật của em như thế này không?”
Nói xong câu này anh lại cầm lấy cái dương vật vô cùng hạ lưu kia, giống như đang hôn người yêu mình, hôn từ trên xuống dưới, sau đó lại ngậm lấy hai quả cầu nhỏ kia mút mạnh hai cái.
“Anh đừng… đừng có dâm đãng như vậy mà…” Cận Chu hoàn toàn không chịu nổi Dương Thời Dữ thế này.
Hạ đẳng cái đéo gì, hình tượng sụp đổ cái đéo gì, Dương Thời Dữ trên giường càng thô tục thì cậu lại càng hứng.
“Thế nên em không thích à?” Dương Thời Dữ dừng động tác lại.
“Không…” Cận Chu đè vai Dương Thời Dữ lại, hơi mong chờ nhìn anh: “Anh có thể… có thể mạnh hơn một chút nữa không?”
“Mạnh hơn?” Dương Thời Dữ nhướn mày.
“Ừm…” Cận Chu khó khăn mở lời: “Mút cho em thật đau ấy.”
“Ha.” Dương Thời Dữ khẽ cười một tiếng: “Ai dâm đãng?”
“Anh không được nói cái từ đó!” Cận Chu đỏ mặt nói: “Chỉ có em mới được nói thôi! … Ưm… Aaaa…”
Dương Thời Dữ lại ngậm lấy cái vật đang hưng phấn đến đỏ bừng kia của Cận Chu.
Lần này anh tăng nhanh tốc độ phun ra nuốt vào, đồng thời đưa một tay lên xoa nắn đầu nhũ của Cận Chu.
Cả hai nơi cùng bị kích thích khiến cho Cận Chu sướng đến sắp ngất đi, cậu theo bản năng ấn đầu Dương Thời Dữ xuống, đẩy thẳng dương vật của mình vào khoang miệng ấm nóng kia.
Cảm giác dài như vừa trải qua một thế kỷ, khoái cảm chồng chất lên nhau rốt cuộc cũng bạo phát, Cận Chu đạt được cơn cao trào chưa từng có trước giờ.
Tinh dịch dơ bẩn bắn hết vào trong miệng Dương Thời Dữ, anh nuốt hết những thứ Cận Chu vừa bắn ra xuống, liếc mắt qua đồng hồ trên tường: “Một phút.”
Rồi lại ra vẻ hơi kinh ngạc: “Nhanh vậy à?”
“Hả?” Hồn của Cận Chu dường như đã bị bắn ra theo, hoàn toàn không nghe hiểu Dương Thời Dữ đang nói cái gì.
“Chỉ thế này mà em còn muốn chịch anh?” Dương Thời Dữ bất đắc dĩ lắc đầu: “Em vẫn là nên nằm đó hưởng thụ đi.”
Một giây sau, một ngón giữa không hề báo trước đâm thẳng vào hậu huyệt chưa từng khai phá kia.
Cảm giác bị dị vật xâm nhập khiến cho Cận Chu giống như mèo bị giẫm phải đuôi, suýt chút nữa đã nhảy thẳng xuống giường: “DƯƠNG THỜI DỮ!!!”
Cậu giận thật rồi.
Bị chính vợ của mình đâm cúc hoa, dù cho chỉ là một ngón giữa thôi cũng là một nỗi nhục cực kì to lớn.
Hai người nhìn nhau một lúc, Cận Chu giận dữ rút vào trên đầu giường, trông có vẻ như muốn tuyệt giao với Dương Thời Dữ.
Cuối cùng vẫn là Dương Thời Dữ phải thỏa hiệp trước, ngược lại cũng không lấy làm lạ, tự mình đi vào nhà vệ sinh giải quyết.
Trong phòng ngủ lại yên tĩnh trở lại, hai người nằm xoay lưng về phía nhau, ai cũng không chịu mở miệng nói chuyện.
Cận Chu không nói gì là vì cậu tức đến không chịu nổi, không muốn nói chuyện với Dương Thời Dữ.
Còn Dương Thời Dữ không nói gì…
Chắc là đang nghĩ xem nên đánh vỡ cục diện này thế nào nhỉ?
Cận Chu thầm nghĩ, sao mà vẫn chưa nghĩ xong nữa vậy?
Cậu nhịn không được quay đầu lại liếc trộm một cái, ai ngờ lại phát hiện ra Dương Thời Dữ thế mà đã ngủ mất rồi.
Lần này Cận Chu lại càng cáu điên lên không có chỗ xả, cậu giật mạnh chăn về phía mình, Dương Thời Dữ đang xoay người về phía bên kia cũng không tránh khỏi việc bị cậu đánh thức.
“Anh ra sofa ngủ!” Cận Chu kéo hết chăn về phía mình, hung hăng quay đầu lại trừng Dương Thời Dữ.
Dương Thời Dữ nheo hai mắt vẫn còn đang buồn ngủ lại, giữa hai mày đã bắt đầu lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Ai cũng có thể nhìn ra được, lúc này một chút kiên nhẫn còn sót lại của anh đã tiêu tan theo gió hết rồi.
Cận Chu có thể thề là cậu tuyệt đối không phải đang ỷ mạnh hiếp yếu đâu.
Nhưng không hiểu sao khi thấy Dương Thời Dữ có vẻ hơi giận thì cậu bỗng dưng thấy hơi sợ, nhịn không được mềm giọng xuống, đổi từ hung hăng sang hơi giận dỗi nói: “Em nhấn mạnh lại một lần nữa, vấn đề nguyên tắc này em tuyệt đối không thể nhượng bộ.”
Dương Thời Dữ hít sâu một hơi, đau đầu nhắm hai mắt lại, đổi hướng nằm nghiêng về phía Cận Chu.
Anh kéo chăn bên người Cận Chu qua đắp lên mình rồi ôm Cận Chu vào lòng, nhẹ giọng nói: “Đừng giận nữa.”
“Em có thể không giận được sao?” Thấy Dương Thời Dữ đã chịu thua, Cận Chu lại bắt đầu hùng hồn nói: “Sao anh có thể không báo trước tiếng nào mà đã làm như thế với em?”
“Ừm.” Dương Thời Dữ đáp một tiếng: “Lần sau anh báo trước.”
“Không phải, đây không phải là vấn đề có báo trước hay không có được không?” Cận Chu nói.
Dương Thời Dữ chắc là đã mệt đến không chịu được rồi, ấn đầu của Cận Chu vào bên cổ mình, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”
Hai người ở chung đã nhiều ngày như vậy rồi, Dương Thời Dữ vẫn chưa từng xoay mặt về phía Cận Chu ngủ, cũng chưa từng chủ động ôm Cận Chu.
Nghe thấy giọng nói trầm ấm dịu dàng kia bên tai, Cận Chu phát hiện trạng thái của bản thân mình không đúng lắm.
Mẹ nó, sao mà lại mặt đỏ tim đập thế này vậy.
------oOo------