Lỗ Hổng Tội Trạng


Nhìn ga giường hỗn loạn thành một đống và Dương Thời Dữ đã bị vấy bẩn, Cận Chu chỉ cảm thấy không còn thiết sống nữa, tâm đã như tro tàn.
Từ lúc bắt đầu học tiểu học, cậu đã không còn tè dầm nữa.

Nhưng mà bây giờ thì hay rồi… Cả đời này cậu chưa từng mất mặt đến thế này.
Cái gì mà đập nồi dìm thuyền, thuyền* thì dìm rồi đó, nhưng mà là tự dìm bản thân mình, nằm vật ra đó mặc cho người ta chịch.
(*)
Thuyền = nghĩa đen của chữ Chu trong tên Cận Chu.
 
Sau khi lặng lẽ ra khỏi nhà hàng năm sao từ cửa sau, Cận Chu và Dương Thời Dữ đến một chỗ vắng vẻ trong bãi đỗ xe.
Chỗ này nằm sát bên khu trung tâm, gần đó toàn là các tòa văn phòng cao tầng.

Vào ban ngày ở đây vô cùng náo nhiệt, nhưng đến tối vào khoảng tầm này thì đa số mọi người đều đã tan làm về nhà hết rồi, xung quanh đây còn yên tĩnh hơn cả khu dân cư bình thường.
Lúc này Tôn Nghĩa, Tiểu Vũ và La Tuyết Tình đang lo lắng đợi trong bãi đỗ xe, thấy Cận Chu rốt cuộc cũng đi ra thì cả đám mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Cận, sao giờ này anh mới ra vậy?” Giọng của Tôn Nghĩa vẫn còn chút lo lắng: “Chị La suýt chút nữa là giả làm nhân viên phục vụ trà trộn vào thăm dò tình hình rồi đó.”
Cận Chu cũng không ngạc nhiên khi thấy La Tuyết Tình có suy nghĩ này, dù sao trước đó cô vốn đã định trà trộn vào trong tiệc rượu mặt nạ này rồi mà.
“Chỉ muộn có mấy phút thôi mà?” Cận Chu khản cả cổ họng, trong giọng nói không giấu được vẻ mệt mỏi: “Không tới mức đó đâu.”
Cả đám đã hẹn trước là mười hai giờ đêm, Cận Chu cũng không mang đồng hồ, chỉ đành đoán bừa thời gian đại khái thôi.

Nhưng cũng vì thế mà đã qua hơn mười hai giờ một lúc lâu rồi, bọn Tôn Nghĩa lại phải đợi thêm một lúc nữa không dám hành động gì lỗ mãng.
“Sao thẩm phán Dương cũng ở đây vậy?” La Tuyết Tình ngạc nhiên nhìn phía Dương Thời Dữ rồi lại suy tư nhìn về phía Cận Chu: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
La Tuyết Tình là phóng viên của vụ án cưỡng gian, từng đến dự thính rồi nên tất nhiên là có thể nhận ra Dương Thời Dữ.
Còn về Cận Chu thì hai mắt ửng hồng, môi sưng cả lên, cả người đều toát lên vẻ không ổn, cũng khó tránh khiến La Tuyết Tình nảy sinh nghi ngờ.
“Hai người biết nhau hả?” Không đợi Cận Chu kịp trả lời, Tôn Nghĩa đã chen vào trước.

Cậu ta nhìn nhìn Dương Thời Dữ rồi lại nhìn nhìn La Tuyết Tình: “Đây là người mà anh Cận nhà ta gọi là ch– bạn trai.”
Dưới ánh mắt giết người của Cận Chu, chữ “chồng” còn chưa thốt nên lời đã bị Tôn Nghĩa kịp thời sửa lại.
La Tuyết Tình ngạc nhiên nhìn về phía hai người: “Bạn trai?!”
“Thấy cái người bên kia không?” Tôn Nghĩa hoàn toàn không cho La Tuyết Tình thời gian để tiêu hoá vấn đề, lại xoay qua bên kia hếch hếch cằm, chỉ về một chiếc xe cách đó không xa nói: “Cái tên sao chổi ngồi trên xe kia là trợ thủ của thẩm phán Dương đấy.”
Cận Chu cũng thuận theo hướng Tôn Nghĩa chỉ nhìn thử, không ngoài ý muốn thấy được người kia là Trang Vũ.
“Vậy là…” La Tuyết Tình hít sâu một hơi, mãi mới bình tĩnh lại được, nhìn Cận Chu hỏi: “Mọi chuyện có thuận lợi không?”
“Cũng tạm đi.” Cận Chu lược bớt đi những chi tiết cậu gặp nguy hiểm ra, cũng không phải là cậu không muốn nói, chỉ là cậu vừa bị Dương Thời Dữ giày vò suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, bây giờ không còn thừa sức để nói nữa: “Tôi đã quay được hết mặt của khách mời, nhưng cũng chỉ được nửa gương mặt thôi, kế đó còn phải tiến hành nhận diện nữa.”
La Tuyết Tình nhìn âu phục tươm tất của Dương Thời Dữ, hỏi: “Thế thẩm phán Dương cũng là khách trong đó hả?”
“Phải.” Cận Chu cũng không phủ nhận: “Anh ấy đến đây có lí do riêng.”
“Thì ra là vậy.” La Tuyết Tình ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, chắc là cũng đoán được chuyện Cận Chu gặp nguy hiểm, sau đó được Dương Thời Dữ kịp thời giải vây.
“Cái này mọi người giữ đi.” Cận Chu ném camera qua cho Tôn Nghĩa: “Chỗ tôi không có túi đựng.”
Vì trong hội trường tiệc rượu có máy nhiễu sóng nên Cận Chu không thể truyền hình ảnh trực tiếp ra ngoài được, chỉ có thể dùng camera quay lại trước thôi.
“Ok.” Tôn Nghĩa cất camera đi: “Thế tụi em về trước nha.”
Tiểu Vũ nãy giờ không chen được vào câu nào đi lên ghế lái, tự giác vào vai tài xế luôn.
Cận Chu cũng mở cửa ghế sau ra tính lên xe, nhưng cậu còn chưa kịp đặt chân lên thì đã bị Dương Thời Dữ bên cạnh nắm lấy cổ tay: “Em ngồi xe anh.”
La Tuyết Tình nhanh chóng quét qua số lượng người trong xe, nói: “Cũng được, nếu thẩm phán Dương mà vô đây nữa thì có hơi chật thật.”
Chiếc này cũng chỉ là xe con bình thường thôi, hai người đàn ông cao hơn 1m8 cùng chen vào ghế sau, lại còn có thêm một La Tuyết Tình nữa, vừa nhìn đã thấy chật chội.
Cận Chu cũng không từ chối, mặc cho Dương Thời Dữ kéo cậu đi qua kia.

Lúc hai người đi qua bên cạnh Tiểu Vũ thì cậu ta đột nhiên liếc qua trên cổ Cận Chu, hỏi: “Anh Cận, anh đeo dây chuyền từ hồi nào đấy?”
Cận Chu khựng bước lại, theo bản năng sờ sờ lên cổ mình, lúc này cậu mới kịp phát hiện ra sợi dây xích kia vẫn còn treo trên cổ mình.
Sau khi ga giường bị Cận Chu làm bẩn hết thì Dương Thời Dữ bế cậu vào nhà vệ sinh.
Lúc đó Cận Chu mới phát hiện ra gương trong nhà tắm này to đến bất ngờ, thế là một chút xấu hổ ngượng ngùng còn sót lại trong cậu cũng tan biến theo đó luôn.
Dương Thời Dữ cũng ác thật, dù cho cậu cầu xin cỡ nào cũng không chịu tha cho cậu.
Lúc làm đến cuối cùng thì Cận Chu đã mềm nhũn ra như một vũng bùn rồi.
Tắm là Dương Thời Dữ tắm cho, đồ là Dương Thời Dữ mặc cho, tóc giả cũng là Dương Thời Dữ chỉnh lại cho cậu.
Cận Chu đã mệt tới đi không nổi nữa nên cũng không có tâm trạng để soi gương.
Nếu không phải Tiểu Vũ nhắc thì cậu cũng không ngờ cái đồ chó Dương Thời Dữ kia vẫn chưa tháo dây xích trên cổ cậu xuống.
“Đeo suốt mà.” Cận Chu cũng không giải thích nhiều, cùng Dương Thời Dữ đi về chiếc xe của Trang Vũ kia.
Đợi hai người kia đi xa rồi, Tiểu Vũ ngồi trên ghế lái mới xoay đầu lại nhìn La Tuyết Tình hỏi: “Anh Cận mặc quần lọt khe phải không?”
Phụ trách hoá trang là La Tuyết Tình nên Tiểu Vũ và Tôn Nghĩa cũng không rõ lắm.
Nghe thấy lời này, Tôn Nghĩa bên kia lập tức ngẩng đầu lên khỏi máy tính, hai mắt loé sáng bùng cháy cơn nhiều chuyện của mình: “Quần lọt khe á?”
“Không có đâu.” La Tuyết Tình vịn tay lên sau ghế phó lái: “Cậu ấy bảo quần lót của cậu ấy toàn là kiểu đàn ông không thôi, nên là tôi bảo cậu ấy đi mua một cái kiểu nữ đi.”
“Cái loại lụa trắng viền ren đúng không?” Tôn Nghĩa hăng hái bừng bừng hỏi: “Hình như tao có nhìn trộm thấy đó.”
“Phải không?” Tiểu Vũ nghi ngờ nói: “Nhưng mà mới nãy anh Cận đi ngang qua, tao có nhìn thử thì hình như dưới sườn xám không thấy gì hết á mày.”
“Quần lót kiểu nữ nhỏ lắm, có khi mày không nhìn kĩ thôi.” Tôn Nghĩa nói.
“Không thể nào, tao là người có bạn gái đó được không?” Tiểu Vũ bất mãn nói: “Tao đã từng thấy quần lót nữ qua rồi, anh Cận mặc cái đó chắc chắn không phải là loại thông thường, tao đoán là quần lọt khe đó, chứ không lẽ ổng không mặc gì luôn thiệt?”
“Được rồi, được rồi.” La Tuyết Tình ngồi đằng sau rốt cuộc cũng nghe không nổi nữa: “Hai cậu quan tâm anh mình mặc quần lót gì làm gì vậy?”
Tiểu Vũ và Tôn Nghĩa không hẹn mà cùng câm miệng, ai lái xe thì lo lái xe, ai xem máy tính thì lo xem máy tính.
Nhưng chỉ mấy phút sau, Tôn Nghĩa đột nhiên ấn mạnh phím cách cái “bốp”, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng quay đầu về phía hai người: “Hình như tao giải mã được bí ẩn về sự biến mất của quần lót anh Cận rồi.”
Tiểu Vũ, La Tuyết Tình: “?”
“Mọi người nhìn này, tiệc rượu bắt đầu vào lúc tám giờ đúng.” Tôn Nghĩa chỉnh thời gian trong video, chỉ lên số giờ hiển thị trên màn hình nói: “Còn anh Cận và thẩm phán Dương đã rời khỏi tiệc rượu trước tám giờ rưỡi rồi.”
“Sớm vậy á?” La Tuyết Tình nghi ngờ nói.
“Sau đó thì hai người lên phòng trên lầu.” Tôn Nghĩa tiếp tục nói: “Thẩm phán Dương mở đèn lên, video tới đây là hết.”
“Vậy sao hai người đó ra muộn dữ vậy?” Tiểu Vũ lái xe, nhìn thẳng về phía trước, khó hiểu hỏi.
“Mày bị ngu hả? Tất nhiên là bận phịch phịch rồi!” Tôn Nghĩa hận không thể rèn sắt thành thép nhìn về phía Tiểu Vũ: “Cái quần lót đó chắc là đã anh dũng hi sinh rồi, anh rể đúng là chất chơi thật.”
Mấy câu trước còn đang gọi “thẩm phán Dương” đàng hoàng, tám chuyện một hồi đã thành cái xưng hô mọi người hay gọi trêu kia rồi.
“Vãi l, anh rể mạnh dữ vậy hả?” Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi.
“Cái gì mà anh rể nữa?” Tôn Nghĩa “chậc chậc” hai tiếng: ” Sau này phải gọi là anh Dương với chị Dương.”
Tiểu Vũ cười như điên nói: “Mày đợi coi anh Cận có đập chết mày không.”
Hai đứa con trai vui vẻ tám chuyện về thằng anh nhà mình, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của La Tuyết Tình đằng sau.
La Tuyết Tình lắc đầu, thay Cận Chu thở dài một hơi, trong lòng thầm nhủ thì ra đàn ông cũng nhiều chuyện tới vậy.
Trên một chiếc xe khác.
Cận Chu đã không còn chút sức lực nào dựa vào trên thành ghế, buồn buồn nhìn phong cảnh ngoài khung cửa sổ.
Chỉ cần cậu hơi suy nghĩ một chút là lại nhớ đến cổ họng của mình tại sao lại khàn thế này, rồi lại liên tưởng đến vô số hình ảnh mà chỉ muốn tẩy não xoá đi hết kia.

Vì thế cậu dứt khoát tự phong ấn não mình lại, không thèm suy nghĩ gì nữa.
“Cận Chu.” Dương Thời Dữ nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Cận Chu cũng không buồn phản ứng gì, một giây sau, bàn tay của Dương Thời Dữ đã phủ lên tay cậu.
“Anh đừng có đụng vào em.” Cận Chu rút tay về theo phản xạ, cau mày trừng Dương Thời Dữ, cả người xù hết lông lên.
Trang Vũ cũng liếc thử hai người đằng sau thông qua kính chiếu hậu một cái, cũng không hứng thú lắm thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục tập trung lái xe.
Dương Thời Dữ đành thu tay về, bất đắc dĩ thở dài một hơi, hỏi Cận Chu: “Em không tò mò anh điều tra được đến đâu rồi sao?”
Tên này rõ ràng lại đang thả mồi dụ cậu rồi.
Cận Chu lập tức nhìn thấu ý đồ của Dương Thời Dữ… Cái đồ chó này biết cậu đang cực kì đau khổ, lại không biết phải dỗ thế nào nên mới dứt khoát đổi thành đề tài cậu thấy hứng thú luôn.
“KHÔNG, TÒ, MÒ.” Cận Chu nghiến răng nghiến lợi nói.
Đây tất nhiên là đang nói dối thôi, nhưng cậu cứ không muốn bị Dương Thời Dữ dắt mũi hoài vậy đó.
“Cách rửa tiền của Uông Hoà Thái là chuyển tiền bẩn qua bên kia biên giới, xong rồi lại lợi dụng các công ty bên kia biên giới giả vờ đầu tư để thu tiền về lại.” Dương Thời Dữ cũng tự mình nói tiếp, hoàn toàn không hề cho Cận Chu chút thời gian chuẩn bị tâm lý nào.
Cận Chu nhịn nhịn được hai giây, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vẫn giận dữ nhìn Dương Thời Dữ hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Eo em còn đau không?” Dương Thời Dữ hỏi.
“Anh lại đổi chủ đề nữa rồi!” Dương Thời Dữ giày vò cậu thành thế này rồi, không chỉ đau eo mà còn đau mông nữa.

Nhưng cậu chắc chắn sẽ không chịu thừa nhận đâu.
Trên giường đã đánh không lại rồi, giờ ngoài miệng cũng không cho cậu chút mặt mũi được hay sao?
“Là lỗi của anh, không biết kiềm chế.” Dương Thời Dữ nói: “Lần sau anh sẽ để ý hơn.”
“Anh còn muốn có lần sau nữa hả?” Cận Chu tỏ vẻ không thể tin nổi nhìn Dương Thời Dữ: “Em cảnh cáo anh, Dương Thời Dữ, tuyệt đối không có lần sau.”
“Về nhà anh xoa cho em nhé.” Dương Thời Dữ lại nói.
Eo của Cận Chu đang đau thật, xoa bóp miễn phí thì không thể lãng phí thế được, cậu hung hăng nói: “Thế thì anh xoa đàng hoàng cho em.”
Nói đến đây Cận Chu chợt thấy có gì đó sai sai, sao trọng tâm câu chuyện càng nói càng lệch thế này?
Cậu vội vàng quay lại chủ đề chính: “Uông Hoà Thái chuyển tiền ra ngoài biên giới thế nào?”
“Mở vài công ty bên đó đại loại thế.” Dương Thời Dữ nói: “Cụ thể cũng chưa xác định được, phải xem trong tiệc rượu này ông ta liên hệ với người nào nữa.”
“Thế vừa nãy anh đã thăm dò được chưa?” Cận Chu lại hỏi.
“Chưa.” Dương Thời Dữ nhàn nhạt nói: “Sự chú ý của anh đặt hết lên người đẹp mặc sườn xám nào đó hết rồi.”
Cận Chu hừ nhẹ một tiếng: “Đàn ông đúng là cả bọn háo sắc mà.” Câu này hình như cũng tính cả cậu vào luôn.
Lúc này cậu đột nhiên nhớ đến một chuyện, nhìn Dương Thời Dữ nói: “Em có mang theo camera đấy.”
Cũng có thể nói là tuy Dương Thời Dữ không thăm dò được Uông Hoà Thái liên hệ với người nào trong tiệc rượu, nhưng Cận Chu đã quay được hết mặt của những người có trong đó lại rồi.
Tuy là toàn bộ đàn ông trong tiệc rượu đó đều đeo mặt nạ, nhưng vì công tác bảo vệ trong hội trường vô cùng nghiêm ngặt, cho nên đeo mặt nạ cũng chỉ để tăng thêm một chút tình thú mà thôi.

Nếu không thì đám đàn ông này cũng không chỉ đeo mỗi mặt nạ che mắt thôi vậy được, ít nhất cũng phải đeo mặt nạ che kín mặt mới đúng.
“Không sai.” Dương Thời Dữ dừng một chút rồi lại nói: “Có video trong tay em rồi thì có thể nắm rõ được trong tiệc rượu có những ai.”
Cận Chu nháy mắt hiểu ra cậu đang nắm giữ thứ mà Dương Thời Dữ cần, nỗi đau cả buổi tối nay lập tức biến mất hết.
Trên mặt cậu lại khôi phục cái vẻ ngả ngớn kia, cười cười nói: “Dương Thời Dữ, anh xin em đi, xin em cho anh xem đi.”
Không Cúc:
Dữ: Dẫn về nhà chịch cho thêm một trận mới được.
 
 
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui