Trầm Diễm không tưởng tượng được cảnh ngộ sau hai năm gặp lại lại là như vậy.Khi cô bước vào phòng, người đàn ông ngồi ở trung tâm, còn bên cạnh anh là một người phụ nữ.
Xung quanh đều là vệ sĩ.Khi đến đây cô đã biết vừa xảy ra một cuộc xung đột, còn nghe nói Phó Nghiêm Thành bị thương.Cô đứng đằng sau Hoắc Gia Vọng, nhìn thẳng về phía anh.Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là dáng người ấy.
Cho dù cách mấy bước chân cô cũng cảm nhận được khí thế bức người trên người anh.
Cảm giác xâm chiếm ấy khiến người ta liên tưởng đến một con sói nham hiểm và độc ác.
Vẫn là dáng vẻ thâm trầm xa cách như ngày nào.
Nếu có sự thay đổi thì chắc chỉ là anh đã tăng thêm hai tuổi mà thôi.Văn Vũ Dao nhìn người phụ nữ ấy.
Bên ngoài so với trong ảnh chỉ có hơn chứ không kém.Đuôi mày khóe mắt, từng đường nét trên gương mặt đều rất đẹp, tỏa lên khí chất thanh lạnh.
Cô ta chưa từng thấy một người phụ nữ nào có thể hợp với một đóa hồng nhung kiêu ngạo như vậy.Cô ta thầm tự an ủi chính mình.
Phó Nghiêm Thành nhớ mãi không quên một người phụ nữ cũng chỉ vì sự xinh đẹp ấy mà thôi.
Nếu đổi lại là một người đàn ông giúp anh hoàn thành cơ nghiệp thì anh sẽ đến mức ấy sao.Phó Nghiêm Thành đã nhìn thấy cô.
Trong lòng như cuồn cuộn bão tố.
Như có hàng ngàn con sóng đập vào lòng.
Một nỗi kích động trào lên, quấn chặt cổ họng anh.
Hơi thở của anh đã trở nên dồn dập.Người phụ nữ này cuối cùng cũng chịu trở lại.
Chỉ là anh không nghĩ là sớm như vậy.Hoắc Gia Vọng là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng đầy nguy hiểm này.“Thành, tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé.
Cô ấy đã quay trở lại mà không thiếu một sợi tóc nào.”Phó Nghiêm Thành còn chẳng thèm nhìn anh ta.
Hoắc Gia Vọng thấy da đầu tê rần.
Hai người này là đang làm cái gì đây?Anh ta nhìn Trầm Diễm rồi lại nhìn người đàn ông này, rồi quay ra nhìn Văn Vũ Dao.
Văn Vũ Dao cũng không nhìn anh ta.Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
“Ra ngoài hết đi!” giọng nói trầm thấp lạnh lùng.Hoắc Gia Vọng cảm giác như được ân xá, xoay người đi ra ngoài.
Trước khi đi còn nháy mắt với Trầm Diễm.Cô nhìn anh ta, cảm thấy buồn cười vì cái vẻ bắng nhắng ấy.
Nhưng cô vẫn tỏ ra bình thản, trên mặt không một chút cảm xúc.Khi mọi người trong phòng ra hết, chỉ còn lại hai người.
Trầm Diễm đi đến trước bàn, cầm lấy ly nước trên đấy, đưa đến bên miệng chậm rãi uống.Cô có chút thấp thỏm, không biết nên đối diện với anh như thế nào.
Cũng không biết mở lời nói gì.Phó Nghiêm Thành nhìn gương mặt bình thản của cô, lòng bực bội.Trầm Diễm ngồi xuống ghế, nhìn anh.
Câu đầu tiên cô nói là: “Lâu rồi nhỉ?”Đôi mắt người đàn ông sâu xa: “Cũng biết là lâu à?”Nghe có cảm giác như người chồng đang giận dỗi vợ mình buổi tối đi chơi về muộn vậy.Cô nhìn anh, thở ra một hơi: “Sao phải mất công như vậy? Chỉ cần anh muốn là có thể bắt em đi bất cứ lúc nào.”Anh hiểu cô đang nói đến chuyện gì.
Anh để Hoắc Gia Vọng ở bên cạnh cô, không phải là để thuyết phục, mà là bảo vệ.
Giống như việc cô bị Cố Dịch Vũ bắt đi.
Nếu không có anh ta, thì không biết sẽ có chuyện gì.Anh không đưa cô đi Macau ngay bởi vì anh biết tình hình ở đây đang rối loạn.
Sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng không ngờ cô lại sớm đồng ý trở lại như vậy.“Tôi không thể để em một mình.”Trầm Diễm cảm giác trong lòng như vừa có một cái gì đó đập vào.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn hiểu anh bảo vệ cô chu toàn ra sao.
Nhưng không ngờ anh lại suy nghĩ sâu xa đến vậy.
Anh không để lại bất cứ rủi ro nào.Phó Nghiêm Thành vươn cánh tay ra, giọng trầm thấp nhưng lại dịu dàng: “Lại đây.”Cô đứng dậy, vòng qua bàn đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.
Cánh tay người đàn ông kéo cô vào lòng.
Trên người anh có mùi máu và thuốc súng, cô biết ở đây vừa có chuyện gì.
Trong những mùi ấy còn có hương vị thuộc về riêng anh.
Một mùi mát lạnh nam tính.
Đây là mùi hương cô đã quá quen thuộc.
Đây là mùi hương thuộc về riêng anh.Một nỗi xúc động xộc lên, Trầm Diễm cảm thấy sống mũi mình cay xè.
Cô vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, tựa đầu lên vòm ngực rắn chắc của anh.“Phó Nghiêm Thành.” Giọng cô khe khẽ gọi tên anh.
Nghe như tiếng thủ thỉ nũng nịu.Trái tim anh mềm nhũn, nghĩ đến những chuyện hai năm nay của cô, trái tim anh càng nhói đau.
Người phụ nữ mà anh yêu thương phải chịu khổ.
Lúc đấy anh hận không thể băm vằm Cố Dịch Triết, vậy mà lại không có chỗ trút giận.Bốn năm bên anh, cô sống sung sướng như nào.
Cho dù có bị đe dọa tính mạng cũng không bao giờ để cô một mình chịu đựng ấm ức.
Lúc ấy Trầm Diễm kiêu ngạo lại coi trời bằng vung.
Bởi vì cô biết, Phó Nghiêm Thành có thể làm tất cả vì cô.Anh từng hỏi cô, cô muốn một người đàn ông như thế nào.
Cô muốn một người, cô muốn phóng hỏa, anh ấy giúp cô châm lửa.
Cô giết người, anh ấy giúp cô bao che.Anh trả lời rằng, em không cần phải làm, em muốn giết ai tôi giết hộ em, em muốn phóng hỏa, tôi cùng em đốt.Từ lúc ấy, cô đã biết, người cô muốn, là Phó Nghiêm Thành.Trầm Diễm đã trở về.
Cô sẽ quên toàn bộ hai năm kia, tiếp tục ở bên cạnh anh, không đi đâu nữa.
Coi như chưa từng tồn tại hai năm kia, cứ như chưa từng xa cách, ở lại bên cạnh anh.Nhưng mà…Nước mắt của cô bắt đầu rơi, càng lúc càng nhiều, thấm ướt áo sơ mi của anh.
Cô khóc không một tiếng động nào, là kiểu nức nở nghẹn ngào.
Như vậy càng khiến người ta thương tiếc.Vòng tay của anh siết chặt hơn.
Phó Nghiêm Thành không nói gì, ôm chặt cô trong lòng.
Từng giọt nước mắt của cô rơi xuống đều khiến cõi lòng anh tan nát.Lúc trước khi cô đi, anh nói.Em muốn đi tôi thành toàn cho em.
Nhưng nếu mệt mỏi quá, hay phải chịu ấm ức thì cứ về đây, khóc lóc với tôi.
Ai bắt nạt em, tôi giết kẻ đó!Nhưng cô đều tự chịu đựng.
Cô không chịu quay về cho đến khi tự giết kẻ đó.Cô đến thành phố S, là bởi vì cô biết anh sẽ xuất hiện ở đó.Dù sao cũng ở trong hắc bang mấy năm, cô cũng sẽ có cách của riêng mình để biết được một số việc.Trầm Diễm không muốn bỏ xuống tự tôn của mình nên mới dùng chút thủ đoạn nhỏ để xuất hiện trước mặt anh.Cô khóc đến mệt lả, ngủ thiếp đi trong lòng anh.Đến khi cô tỉnh dậy trời đã tối.
Cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, căn phòng ngủ cũng vô cùng xa hoa.
Cô nhìn cách thiết kế, đoán rằng đây là phòng tổng thống của một khách sạn nào đấy.Trầm Diễm xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau đó cô đi ra ngoài..