Nhờ lòng hảo tâm của những nhà hảo tâm, máy móc, công nghệ phẫu thuật tiên tiến của bệnh viện Vũ Thị và trình độ vượt bậc của các y bác sỹ, bé Phúc thuận lợi chiến thắng tử thần.
Mang trong mình trái tim khỏe mạnh, Phúc hằng ngày được các y tá chăm sóc hết sức tận tình, chờ ngày khỏe hẳn sẽ xuất viện.
Ân vì thế mà tâm trạng tương đối tốt nhưng phần nào trong lòng vẫn vô cùng băn khoăn. Bóng người đêm hôm đó thoáng qua, nếu cô nhìn không nhầm thì chính là bà Mai.
Những lần trước, Ân luôn đoán được đường đi nước bước của bà Mai nhưng lần này bà ta lại quá im hơi lặng tiếng. Cô đoán già đoán non ra cả trăm ngàn giả thuyết nhưng cũng không dám chắc cái nào đúng.
Ân nằm trên giường, hai chân vắt chéo rồi lại duỗi thẳng. Tay trái, tay phải lần lượt thay phiên nhau gác lên trán, không cách nào ngủ được.
Bình thường cô cũng không mấy khi ngủ trưa, có khi nằm đọc sách, loay hoay làm gì đó nhưng đêm qua ở bệnh viện cô đã không ngủ. Nếu trưa nay không ngủ thì tối làm sao trông bé Phúc.
Cố gắng hít thở sâu, Ân mời mọc giấc ngủ hết sức thành tâm. Thế mà nó vẫn từ chối cô.
Cuối cùng Ân ngồi bật dậy, lấy điện thoại gọi cho Phụng hỏi thăm tình hình trong bệnh viện.
Còn chưa kịp quay số thì điện thoại bất ngờ đổ chuông làm cô giật mình suýt đánh rơi, trên màn hình vừa vặn Phụng đang gọi cho cô.
“Ừ, tao nghe.” – Ân bắt máy hết sức bình thản.
“Bé Phúc biến mất rồi Ân ơi!” – Phụng ở đầu dây bên kia vì lo lắng mà giọng run rẩy hoảng loạn.
Sau một giây, nét bình thản trên mặt Ân biến mất, đôi mắt tối sầm, vừa lạnh lẽo, vừa giận dữ.
“Ừ.” – Ân không gặn hỏi bất cứ điều gì, bình tĩnh đến đáng sợ trả lời Phụng rồi cúp máy.
Cô giữ nguyên tư thế ngồi trên giường, mắt dán vào màn hình điện thoại chờ đợi nó đổ chuông.
Quả nhiên có một cuộc gọi.
Ân ấn nút nghe, không lên tiếng trả lời, nét mặt rõ ràng sẵn sàng giết người. Bàn tay cầm điện thoại cũng vì tâm trạng giận dữ mà siết chặt đến nỗi các khớp xương trắng bệch.
“Đổi thằng bé bằng giấy từ bỏ quyền thừa kế.” – Người ở đầu dây bên kia chỉ nói vậy rồi cúp máy.
Ân cũng chỉ cần nghe chừng đó thôi là đủ đoán ra ai đứng đằng sau vụ bắt cóc này.
Thiện đứng bên cửa sổ nhìn ra con đường bên ngoài cánh cổng, đôi mắt trống rỗng, nét mặt ngưng đọng. Gần đây đám gia nhân trong nhà thường xuyên bắt gặp cậu chủ của mình trong trạng thái tư lự thế này, chính xác là từ sau khi cậu từ bệnh viện trở về.
Ở chiếc bàn phía sau Thiện, Đan đang chăm chú bắn Gunny.
Từ khi hai người quay lại đến giờ, sau khi ở trường về, nếu ngày nào chiều không có tiết thì Đan luôn ở nhà Thiện. Có khi chơi game, lúc đọc tạp chí, cũng có khi xem phim hoặc ngủ trưa. Tối đến, cậu lại đưa cô về.
Những điều này, lúc trước Thiện mơ cũng không được nhưng bây giờ lại cảm thấy vô vị. Mọi thứ đều thiếu đi một điều gì đó không thể gọi tên.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ có phần chói mắt, Thiện miễn cưỡng rời khỏi khung cửa sổ. Nhưng trước đó, mắt cậu đã kịp nhìn thấy hình ảnh gì đó bên ngoài.
Thiện nghi hoặc nhìn qua ô cửa sổ lần nữa. Không lẽ cậu hoa mắt?
Ảo giác kia rõ đến mức khó tin. Động tác bấm chuông, những bước chân đi qua đi lại trước cổng, mọi chuyển động đều rất thật.
Thiện nhìn không lâu, tự mỉm cười giễu mình.
“Lại còn có lúc tưởng tượng ra cảnh Ân đến nhà tìm mình sao?”
Bỏ rơi khung cửa sổ, cậu tiến lại gần chỗ Đan, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn vào màn hình một cách thẫn thờ.
Cửa phòng cậu có người gõ. Thiện đến mở cửa, gương mặt lập tức trở nên nghi hoặc. Phía sau người giúp việc là “ảo giác Thiên Ân”.
Không! Không thể là ảo giác được! Đôi mắt lạnh lùng tuyệt đẹp kia, làm sao ảo giác có thể thật đến như vậy.
“Cậu đến tìm tôi à?” – Thiện mang theo tâm trạng phấn khởi bị che giấu mà hỏi vội. Dứt lời rồi mới thấy thừa thãi, đến nhà cậu đương nhiên là tìm cậu rồi.
Thế mà Ân lại nhướn mày phủ nhận: “Không!”
Thiện còn chưa kịp hỏi Ân tìm ai thì cô đã tiếp lời: “Tôi tìm Đan.”
Thiện như người chạy đua gần đến đỉnh đột nhiên trượt chân, cảm giác hụt hẫng vô cùng. Mang theo tâm trạng dưới đáy vực sâu, cậu đứng im giữa cửa phòng.
Nhìn sắc mặt của Thiện, Ân mất kiên nhẫn lách qua người cậu, đi vào phòng.
Đan cảm thấy Thiện đã đứng ngoài cửa quá lâu, vừa lúc ngẩng lên xem xét thì thấy Ân đi vào.
Nét mặt Đan lập tức cứng đờ, ngón tay cái đang đặt trên phím space cũng tê liệt. Trên màn hình, mười giây đếm ngược đã kết thúc, đến lượt đối thủ bắn.
__Không lẽ chị ta đã đổi ý?__
“Mày ra đây!” – Ân đứng khoanh tay, lên tiếng ra lệnh đầy cao ngạo.
Đan ngoan ngoãn làm theo, lòng thầm nguyền rủa bản thân thừa biết Ân tâm tính khó đoán mà còn nhận sự giúp đỡ của cô. Giờ thì hay rồi! Ân mà nổi hứng lên, vạch trần sự thật trước mặt Thiện thì…
Ôi trời! Nghĩ thôi Đan cũng không dám.
Mang theo gương mặt không cảm xúc, Ân bước đi trên hành lang trải thảm đỏ. Đan ở phía sau rụt rè đi theo, đôi chân nặng nề như đeo tạ.
Thiện sau khi định thần lại cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong chớp mắt, căn phòng chỉ còn lại chiếc laptop màn hình còn sáng. Nhân vật Gunny của Đan đã được đối thủ trịnh trọng lập ột bia mộ xám xịt.
Tính từ chỗ Thiện đến chỗ Đan rõ ràng là gần hơn nhưng cậu lại đi vụt qua Đan, bước đến kéo tay Ân lại.
“Cậu muốn làm gì?” – Thiện hỏi nhanh.
“Lo cho người yêu à? Tôi không ăn thịt nó đâu.” – Ân cười khẩy, hất tay Thiện ra khỏi tay mình. Nhưng cánh tay cậu căn bản là không nghe theo ý cô, càng vùng vẫy thì nó càng siết chặt.
“Cậu thật sự không biết tôi lo cho ai?” – Thiện gằn từng tiếng, những điều kìm nén trong lòng bắt đầu sôi sục. Ngay lúc này đây, cậu muốn nói ra tất cả những giận hờn, những oán trách, những nhớ nhung.
Trước ánh mắt nóng rực lửa của Thiện, Ân lạnh lùng nhếch môi cười.
Thái độ của cô quả nhiên làm ngọn lửa trong lòng Thiện vừa cháy lên đã vội nguội lạnh. Cậu buông tay cô ra, hai tay đút túi quần, ngang ngạnh chắn lối đi.
“Muốn đưa Đan đi đâu? Có gì thì nói ở đây luôn đi!” – Những lời muốn nói bị Thiện nuốt vào bụng, cuối cùng lại bật ra câu nói không thật lòng.
“Cũng được.” – Ân nhún vai.
Nhìn sang sắc mặt lo lắng của Đan, Ân chậm rãi nhả từng chữ: “Mẹ mày bắt cóc bé Phúc rồi.”
Tảng đá trong lòng Đan lập tức được tháo bỏ nhưng một nỗi lo khác lại được treo lên.
Trước ánh mắt không hiểu gì của Thiện và cả đôi mắt truy vấn của Ân, Đan bối rối nhìn xuống sàn nhà, run rẩy mấp máy môi: “Chuyện này em không biết gì hết.”
Ân đương nhiên biết là Đan không biết gì.
“Tao không đến hỏi tội mày, chỉ là…” – Ân ngập ngừng: “… Có việc cần mày giúp.”
Đan đang cúi đầu lập tức ngẩng lên. Người chị mà cô nghĩ cả đời ngạo mạn vừa nói với cô rằng có chuyện cần cô giúp? Không nghe lầm chứ?
“Chị cần em giúp?” – Tâm trạng thế nào, nét mặt thế ấy, Đan rõ ràng đang vô cùng ngờ vực.
Đọc ra biểu hiện này, Ân cũng có phần bối rối.
“Ừ!” – Sau một hồi im lặng, cô yếu ớt thừa nhận.
***
Biệt thự của nhà Đan nằm ở phía Tây thành phố, từ chỗ Thiện ngồi xe đến đó mất khoảng nửa tiếng.
Ngồi bên trong taxi, Ân không hề nôn nóng. Trận đấu này, cô đã nắm chắc phần thắng.
Xe dừng lại trước căn biệt thự màu xanh nhạt trông vô cùng mát mắt. Ân lạnh lùng bước xuống, nhướn mày nhìn người đang đứng ngoài cổng. Đó là một vệ sĩ đeo kính đen.
Tuy không biết ánh mắt anh ta đang nhìn vào đâu nhưng Ân biết người này đứng đây là để đợi mình. Người vệ sỹ vừa thấy Ân lập tức mở cổng, nhường cho cô vô trước. Ân không khách sáo, dửng dưng bước qua mang theo luồng khí lạnh lẽo. Cô được dẫn lên tầng trên của biệt thự, đến trước một cánh cửa màu cánh dán.
Cửa vừa mở ra, bên trong bà Mai đã ngồi đợi sẵn, xung quanh là sáu vệ sỹ đứng như tượng, mắt được che đi bởi cặp kính đen.
Ân nhìn nhanh một vòng căn phòng, phát hiện nó không có cửa sổ, ánh mặt trời cũng không thể lọt qua, mọi ánh sáng đều là do đèn neon.
Trước một không gian mang tính chất giam giữ, cô có chút sợ hãi.
Không để nỗi sợ kịp lấn áp đầu óc, Ân hít thở sâu rồi quả quyết tiến vào trong.
“Lâu quá không gặp!” – Trong không khí căng thẳng, câu chào hỏi như chào bạn bè lại được bà Mai thốt ra hết sức tự nhiên.
Ân nhìn bà, thầm cảm thấy khả năng diễn xuất đã khá hơn rất nhiều. Không chào hỏi lại, Ân ung dung ngồi vào ghế sofa, vị trí đối diện bà Mai.
Liếc nhìn trên bàn, cô thấy đơn đồng thuận từ bỏ quyền thừa kế đã chuẩn bị sẵn, chặn tờ giấy lại là cây bút máy.
Quả thật quá chu đáo!
Đôi mắt Ân thoáng qua nét cười nhưng gương mặt vẫn lạnh băng.
“Bé Phúc đâu?” – Gác chân chữ ngũ, Ân khoanh tay trước ngực, giọng hỏi như chất vấn.
Sau hơn hai năm, bà Mai vẫn còn bị thái độ ngông cuồng kia làm giận dữ. Cố gắng kìm chế, bà búng tay.
Từ bên ngoài, hai vệ sỹ kính đen bước vào, trên tay là bé Phúc đang ngủ say.
Theo lẽ bình thường thì trong hoàn cảnh này, Ân sẽ lao tới ôm lấy bé Phúc nhưng cô lại chẳng hành động theo lẽ thường, chỉ khẽ nhếch môi cười, để cái phong bì màu vàng đang cầm trên tay xuống bàn.
Qua ánh mắt có thể thấy bà Mai đang đề phòng cảnh giác. Mất khá nhiều thời gian bà mới ra lệnh cho vệ sỹ mở ra xem.
Anh chàng vệ sỹ lập tức nhận lệnh, sau khi lấy thứ bên trong ra, gương mặt dù đã có cặp kính đen vẫn có thể thấy rõ nét cứng đờ.
Bà Mai mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh vệ sỹ, anh ta lập tức hiểu ý run run đưa tấm hình cho bà Mai.
Sau khi xem xong, bà Mai phá ra cười, che đi sự giận dữ. Trong tấm hình, Đan bị trói, nước mắt đầm đìa, miệng bịt bởi một dải băng keo đen.
“Mày nghĩ nhiêu đây có thể uy hiếp tao?” – Sau tràng cười điên dại, bà nghiến răng gằn từng chữ.
Ân mỉm cười ôn hòa, mắt sáng rỡ nhìn mẹ kế của mình: “Dì này, chắc không phải dì có thể vì tiền mà bỏ con mình chứ?”
“Mày dám?” – Bà Mai trừng mắt thách thức.
“Dì nghĩ tôi dám hay không?” – Ân mỉm cười vô cùng tự tin.
Xét về đầu óc, bà Mai thua Ân. Luận về khí thế bức người, bà ta lại càng thua xa.
Cả hai đấu mắt khá lâu, cuối cùng Bà Mai không kìm nổi cơn giận, mang ánh mắt sắc như dao nhìn đám vệ sỹ rồi đá mắt về phía Ân.
Tất cả hiểu ý lập tức bao vây cô.
“Dì có đủ tự tin để giết tôi không?” – Ân vẫn giữ nguyên tư thế ngồi gác chân chữ ngũ, ngữ điệu an nhàn, môi mỉm cười ôn hòa.
Bà Mai giận càng thêm giận, hai vành tai chuyển tím, mắt hằn lên những tia máu đỏ ngầu. Đúng là bà không thể làm gì cô. Dù bà có bất chấp an nguy của Đan, cũng không thể bỏ qua nửa tài sản nhà họ Lã.
Nếu Ân chết, tài sản sẽ được đưa đi làm từ thiện. Tất nhiên bà có thể làm giả giấy từ bỏ quyền thừa kế với chữ ký và dấu vân tay nhưng con dấu của Ân thì không thể làm giả.
“Đan là con ruột của dì.” – Ân thong thả duỗi chân ra: “Còn thằng bé này…” – Chỉ về phía bé Phúc đang ngủ say trong tay anh vệ sỹ, cô tiếp lời: “Nó chẳng có quan hệ gì với tôi.”
Dứt lời, Ân đứng dậy, ung dung đi ra phía cửa, trước khi ra ngoài còn để lại câu: “Lấy ở đâu thì để lại chỗ cũ.”
Cánh cửa phòng khép lại, Ân đi bên ngoài hành lang còn nghe thấy tiếng đổ vỡ.
Trước cơn giận dữ của bà Mai, Ân hoàn toàn cảm thấy mình vô tội. Ban đầu cô cũng nghĩ sẽ ký tên đóng dấu, dù sao cũng đã mệt mỏi với trò chơi này nhưng sau đó lại cảm thấy bực mình khi bị uy hiếp. Cuối cùng đành vì lòng kiêu hãnh mà không chịu thua.
Ân trở về cô nhi viện, thong thả gọt trái cây cho bọn trẻ ăn, đợi không lâu thì điện thoại đổ chuông.
“Không phải bé Phúc mất tích, một cô y tá bế bé đi tắm.” – Phụng không để Ân lên tiếng đã nói ngay khi có tín hiệu nhận cuộc gọi.
“Ừ, tao biết rồi.” – Ân trả lời rồi cúp máy, thở hắt ra một tiếng.
Cô lục tìm trong danh bạ, chợt thấy đắng lòng trước hàng số của “người nhà”.
Dằn lại cảm giác đang dâng lên trong lòng, cô nhấn phím gọi.
Ở đầu dây bên kia, Thiện vừa bắt máy đã nghe Ân nói: “Kêu Đan mở máy lên và về nhà được rồi.” – Sau đó là chuỗi âm thanh “tút, tút” vô nghĩa.