“Reng… reng… reng…” Điện thoại của Trần Thi Thi reo khi bà ta đang giải quyết công việc của công ty.
- Alo! – Bà ta trả lời bằng giọng đanh thép.
- Mẹ! Mẹ khỏe không? – Đầu dây bên kia lên tiếng.
- Ái Hương… con… Bây giờ con đang ở đâu? Con có biết mẹ lo cho con lắm không?
- Con đang ở một nơi rất an toàn. Mẹ đừng lo.
- Con không thể về với mẹ sao?
- Mẹ! Mẹ không thể dừng lại sao?
- Mẹ làm thế chỉ vì…
“Tít… tít…”. Ái Hương đã cúp máy. Cho dù có nói như thế nào đi chăng nữa thì Ái Hương vẫn không đồng ý để bà ta làm như vậy.
“Cốc… cốc…” Có tiếng gõ cửa.
- Vào đi! – Bà ta trở lại với giọng đanh thép.
- Chào bà! – Thu Lan bước vào.
- Cô đến rồi à? Vậy ta vào vấn đề luôn. Cô hãy đem những người này đến đây cho tôi.
- Được! Ngày mai bà sẽ có ba cô gái này. – Nói xong Thu Lan ra về.
Ở gần đó có một biệt thự khác. Trong ngôi biệt thự đó có một người phụ nữ nhìn vào màn hình laptop rồi nở một nụ cười nham hiểm. Nham hiểm hơn cả Trần Thi Thi.
Ngày hôm sau, tám giờ tối tại biệt thự nhà họ Hạ có buổi tiệc kỉ niệm 15 năm thành lập công ty Hạ Xuân. Ba cô gái bước vào trong. Ngôi biệt thự nhìn bên ngoài thật tĩnh lặng. Nhưng bên trong thì ồn ào, náo nhiệt.
- Chán ghê! Tường Vi sao lại không đi nhỉ? – Tâm Ly chán nản nói.
- Ừ! Nếu có cậu ấy. Bọn mình sẽ quậy tơi bời nơi này. – Lan Phương nói.
- Quậy? – Ngọc Lan hỏi.
- Nơi nào có tiệc thì nơi đó có bọn tớ đến quậy. – Hai người còn lại đồng thanh.
Ba cô gái nhìn lướt qua buổi tiệc.
- Thôi về đi! Chán quá! – Ngọc Lan nói.
Cả ba người quay gót ra về. Ra chỗ xe limo đang chờ thì gặp Nam Phong, Vũ Cương, Thái Nam. Ba nàng nói là mệt muốn về trước nên ba chàng cũng không hỏi gì thêm. Lên xe, ba nàng đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì tự dưng ngủ mất. Tài xế đưa họ đến một ngôi biệt thự ở ngoại ô thành phố, nơi chỉ có cánh đồng hoang bao quanh.
Sáng hôm sau (sáng thứ bảy), trường THPT A đáng nhẽ ra là học nhưng được nghỉ. Cô nàng Tương Vi vẫn thức dậy sớm do thói quen dậy sớm để đến trường hàng ngày. Làm vệ sinh cá nhân xong, cô đi xuống phòng ăn và thấy hơi lạ.
- Bác Phúc ơi! Mấy đứa kia đâu rồi ạ? – Tường Vi hỏi khi thấy quản gia Phúc.
- Tiểu thư hỏi cô Tâm Ly, cô Lan Phương và cô Ngọc Lan ạ? Ba cô ấy không về nhà từ tối hôm qua. Tiểu thư không biết sao?
- Không về nhà? – Tường Vi ngạc nhiên.
- Tiểu thư! Tiểu thư có thư! – Một người làm chạy vào. Tay cầm phong bì.
Tường Vi cầm lấy phong bì, bóc nó ra và có một bức thư rất ngắn đánh máy:
“Ba người bạn của cô đang trong tay tôi. Bảy giờ ba mươi đến biệt thự Devil. Tôi sẽ cho người đến đón. Nếu cô có đem theo người thì cô liệu hồn đấy. Bạn cô không được chết trong bình yên đâu.”
Đọc xong, Tường Vi thẫn thờ làm rơi lá thư. Đúng lúc đó, Nam Phong, Vũ Cường và Thái Nam đến, Ái Hương và Tam Quỷ từ trong phòng của mình đi xuống. Thấy Tường Vi đang thẫn thờ, tất cả chạy lại hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Ái Hương đang đi thì đá phải một tờ giấy. Cô nhặt lên đọc và gương mặt cũng thẫn thờ không kém Tường Vi rồi chạy ra ngoài.
- Ly, Phương và Lan bị bắt cóc rồi. Các cậu ấy đang ở trong biệt thự Devil. – Tường Vi bắt đầu hoàn hồn.
- CÁI GÌ! – Tất cả đồng thanh.
- Khoan đã! Ai bắt cóc mấy cậu ấy? Biệt thự Devil… Lẽ nào là… - Thái Nam nói. Có vẻ như anh đã đoán được ra là ai.
Biệt thự Devil là một ngôi biệt thự giữa cánh đồng hoang. Buổi sáng nhìn nó rất đẹp. Nhưng buổi tối nó giống như nhà ma vậy (cũng không đến nỗi. Chỉ vì nó ở giữa cánh đồng hoang). Đó là ngôi biệt thự của Trần Thi Thi. Nếu có ai chết ở đó cũng không ai để ý.
- Bảy rưỡi tối phải có mặt ở đó. Tớ phải đi một mình. – Tường Vi nói tiếp.
- Không được! Tớ không để cậu đi một mình. – Nam Phong hét toáng lên.
- Vậy thế này. Chị cứ gặp bà ta. Còn bọn này sẽ đi cứu ba chị ấy. Cứu xong thì quay lại cứu chị. OK? – Nguyễn Hùng lập kế hoạch ngắn gọn.
- OK! – Tất cả đồng thanh.
Tường Vi thì ra ngoài gọi cho sư phụ Trần Đức Thắng để xin trợ giúp. Nhưng ông trùm lại không thể quyết định vì trên ông còn có một người nữa. Người đó là con của ông trùm đời trước đã lập ra thế giới ngầm. Còn ông trùm hiện tại chỉ là cái danh để giải quyết các công việc dễ dàng hơn. Chẳng ai biết về chuyện này, kể cả Trần Thi Thi. Chỉ có ông và người đó biết.
Cả ngày hôm đó, tất cả như đang ở trên đống lửa, lo lắng không yên.