"Mẹ, hay là mai con sẽ đi theo giám sát hai người họ, rồi ghi lại hành trình cho mẹ xem nha?" Cố San San nhướng mày nhìn về phía Cố Niệm Bân.
"Con cũng không khá hơn chút nào đâu." Phương Nhã Như điểm ngón tay về phía cô "Con đã hai mươi mấy rồi.
Tô An Kì bạn con sớm đã kết hôn và sắp làm mẹ.
Con thì sao hả? Còn không học hỏi người ta đi?"
"Được rồi." Không giống như Cố Niệm Bân, Cố San San từ trước đến nay ở trước mặt mẹ đều là cười đùa thoải mái "Cô ấy kết hôn lúc 30 tuổi và có con lúc 31.
Vậy con sẽ làm giống như vậy, mẹ hài lòng chưa? Con năm nay mới 26 tuổi, vẫn còn sớm."
"Con!" Phương Nhã Như tức giận đến nói không nên lời, trừng mắt "Con đúng là oan gia kiếp trước của mẹ mà!"
Cố Quảng Hiền cười nói với vợ "Em ngoài miệng thì hung dữ như vậy, nhưng đến khi con gái thật sự gả đi lại không nỡ nha..."
"Ai nói em không nỡ?" Phương Nhã Như nói "Em ước nó có thể sớm một chút gả đi.
Em nóng lòng muốn thoát khỏi con bé ồn ào này."
"Mẹ, lời này của mẹ thật không đúng.
Con vừa mới trở về nhà mấy ngày mẹ liền chê con ồn ào." Cố San San cười "Đến khi cưới chị dâu vào cửa, mẹ mới đủ phiền đây này!"
"Mẹ mới sẽ không phiền, thích còn không kịp nữa là.
Miễn là anh con đem vợ về sớm, mẹ sẽ đối xử với con bé như con gái ruột vậy."
"Cắt, con không tin" Cố San San bĩu môi "Mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu vẫn luôn là vấn đề phức tạp từ thời cổ đại đến bây giờ.
Trên TV cũng đã làm rất nhiều về chủ đề này rồi, còn có rất nhiều điều về chủ đề này nữa."
"Đủ rồi!" Cố Niệm Bân trừng mắt "Em chỉ giỏi đấu võ mồm, suốt ngày không có ở nhà.
Hôm nay đừng có ra ngoài mà hãy ở nhà hảo hảo bồi ba mẹ đi."
"Biết rồi." Cố San San hướng anh trai nhăn mặt.
Cố Quảng Hiền cùng Phương Nhã Như nhìn nhau cười một cái, không khỏi lắc đầu.
Mặc kệ hai đứa con đã bao nhiêu tuổi, trong mắt họ bọn chúng vẫn là những tiểu hài tử.
Khi Cố Niệm Bân đến công ty, liền bảo thư ký Chu Đình sắp xếp một cuộc hẹn với Hạ Hiểu Uyển cho hắn.
Vài phút sau, Chu Đình nói lại với hắn rằng Hạ tiểu thư chỉ rảnh vào ngày hôm nay và ngày mốt, hỏi hắn muốn đi ngày nào.
Cố Niệm Bân vỗ trán suy nghĩ một chút, rồi hỏi "Lịch trình hôm nay có những gì?"
"Hôm nay ngài có hẹn ăn trưa với Lưu tổng và một cuộc hẹn nữa với Trình tổng vào buổi tối."
"Nói Chủ tịch Cố đi thay tôi cho bữa cơm trưa.
Đặt cho tôi một bàn ở nhà hàng nào yên tĩnh chút, và nói với Hạ tiểu thư tôi mời cô ấy hôm nay đi ăn trưa."
"Vâng, thưa tổng tài." Chu Đình gật đầu rồi đi ra ngoài.
Cố Niệm Bân xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời trong xanh, những đám mây trông như lớp vải satin mỏng manh, ánh nắng có chút chói mắt.
Cơn gió nhẹ thổi qua làm lay đông tấm màn cửa với những vệt sáng bên trên.
Nơi đây là trung tâm của thành phố G, là khu thương mại phồn hoa nhất của thành phố.
Cố thị nằm trên tầng 33 đến 38 của tòa nhà Ginza.
Ban đầu Cố thị có một tòa nhà văn phòng riêng, nhưng 20 năm trước, khi công ty đang ở trong giai đoạn khó khăn nhất, Cố Quảng Hiền đã bán tòa nhà đó đi để lấy vốn lưu động, nhờ đó mới vượt qua thời kì khó khăn.
Mặc dù tòa nhà đó bị chính cha hắn bán, nhưng Cố Niệm Bân vẫn một mực canh cánh trong lòng.
Ngay cả khi tòa nhà cũ đó chỉ cao sáu tầng, đã rất dột nát, nhưng khi anh còn nhỏ, tòa nhà sáu tầng này lại khá nổi tiếng ở thành phố G.
Người đi ngang qua ngôi nhà sẽ trầm trồ khen ngợi "Nhìn kìa, đó chính là Cố thị! Đó là tòa nhà của Cố gia với lịch sử hơn trăm năm!"
Tòa nhà đó là cơ sở kinh doanh của tổ tiên, và nó cũng mang lịch sử huy hoàng của dòng họ Cố.
Sau khi Cố Niệm Bân biết rằng cha mình đã bán tòa nhà, hắn đã cảm thấy áy náy và cằn nhằn nhiều lần, hy vọng sẽ chuộc lại được tài sản của tổ tiên.
Gần đây hắn vẫn đang nghĩ về điều này, đầu tiên là hắn muốn hoàn thành tâm nguyện của cha mình, nhưng quan trọng hơn, là con cháu của nhà họ Cố, đây vốn là trách nhiệm của hắn.
Chỉ là tòa nhà đó đã mấy lần đổi chủ, chủ nhân hiện tại là một người rất kiệm lời, hỏi thăm suốt nhưng vẫn không có ý kiến gì..