Sáng sớm, như thường lệ, nó dậy lúc 6h nhug do quá mệt nên 615 nó mới xuống, vừ xuống đến nơi đã thấy Duy và hắn đứng ở dưới :- Để tôi / anh đưa cô / nhok ra xe
- ko cần ! Tôi tự đi được
MỌi ngày nó thường đi học bằng xe buýt nhưng do chân đau nên nó đành phải đi cùng xe với Duy và hắn. Trong xe, hắn ngồi đầu, còn Duy và nó ngồi sau. Duy cứ chọc nó làm nó tức điên, hắn thì chỉ im lặng ( giang sơn khó đổi / bản tính khó rời mà )
Vừa đến trường , Quân đã chạy đến hỏi nó :
- Như đỡ nhiều chưa ???
- Như khỏe lại rồi
- Như cần gì cứ gọi cho Quân nhé !
- Uk ! Cảm ơn Quân
- Ko có gì đâu
Cùng luk đó Bảo Trân và Trâm Anh cug đến, B.Trân hốt hoảng nói :
- Như à ! Mày ko sao chứ ??? Tao lo ày quá đi !!!
- KO sao ! Tao đỡ nhiều rồi . À mà m tính làm chị dâu t thật hả ????( nhắc lại chuyện cũ làm gì !!!)
- hj . Làm gì có
- Thui khỏi pải dấu t , t pít hết oy. M cứ liệu đấy. Chị dâu tao cug bắt nạt .
- M dk lắm
- Tao mà !!!!
- Đáng ghét
Một luk sau Trâm Anh mới lên tiếng :
- pn chọc tức ai mà ra nông nỗi này v ???
- mình cug ko pít nữa. Tự nhiên họ tới đánh mình
- Vậy hả ??? Chưa chắc đâu !!!!!!
- Mình ko biết thật. Bọn họ nói mk tránh ra Duy, Vũ và Quân. Mk có gần họ đâu !!!!!
- THì ra là v.... Ai kêu ở nhà Vũ làm gì
- Hắn bắt mình làm osin chứ ai muốn đâu
- Thật ko ????
- Đương nhiên rồi
- À mà chiều nay mk sang nhà pn chơi được ko ??????
- Ok !!! B.Trân đi cùng đi
- Oh, sorry , chiều nay tao có hẹn với anh Bảo r ( B. Trân )
- Ờ ! Vậy thì Trâm Anh sang cug dk
- Uk ! Cứ vậy nha !!!!!!
..............................................................................................................................
Trưa hôm đó nó về cùng hắn và Duy. Ba đứa đi mà ai cug phải ngước nhìn:
- Hai anh đẹp, vậy mà đi cùng nhỏ thật xấu xí
- Đúng là ko pít lượng sức mình mà
...............................................................................................................
Nó cùng rất khó chịu nhưng vẫn bỏ ngoài tai. Hình ảnh này đã lọt vào mắt của Nhã Uyên, Nhã Thy :
" Mày được lắm, tao đã dạy bài học mà m vẫn ngoan cố. Vậy thì đừng trách tao vô tình "
Còn Trâm Anh thì nghĩ :
- Mk ko tha cho pn đâu. Hãy đợi đấy
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Chiều hôm đó, Duy và hắn có chuyện ra ngoài, trước khi đi hắn nói :
- Thuốc tôi để ở ngăn kéo phòng tôi í ! Tí sang mà lấy
- Biết oy
- Vậy tôi đi đây
- Uk biến..... Ko tiễn ........
- Cô...............
Hắn quay lại thấy nó đang gián mắt vào coi TV, tức mình hắn bỏ đi luôn. Còn Duy cười rồi bảo :
- Quá thú vị !!!!!!!!!!!!!!!!!
Duy và hắn đi được 1 luk thì Trâm Anh tới, trên mặt nhỏ xuất hiện nụ cười rất lanh.
- Trâm Anh, Bạn mới đến à !!!!! Vào đây
- Uk
-Anh Vũ đâu ( Trâm Anh )
- Hắn ra ngoài rồi
- Tiếc nhỉ . Mình có chuyện muốn nói ọi ng
- Pn cứ nói đi
- Uk . Mình và anh Vũ đã có hôn ước . Chúng mình sắp đính hôn rồi
- Thật à !!!!!!!!
Nó ngạc nhiên nhưng rồi trên khuân mặt có nét gì rất buồn. Mặc dù nó ở nhà hắn ko lâu nhưng nó đã quen với hắn, với cuộc sống có hắn. Mặc dù ko nghĩ rằng đã thích hắn nhưng ko hiểu sao nghĩ đến chuyện này bỗng lòng nó thắt lại. Nó buồn, buồn lắm, tại sao hắn lại ko nói cho nó chuyện này chứ . Chính vì vậy nó nghĩ kĩ rồi, để ko ảnh hưởng đến quan hệ của hắn và Trâm Anh, nó sẽ trở về nhà khi kết thúc năm học này. Nó sẽ luôn nhớ về hắn và những khoảng thời gian này ...................!!!!!!!!!
Nó quay lại bảo :
- Tốt quá còn gì nhug cái tên đó khó ưa lắm
- Đối với mk, a í là tất cả ( sến )
- Vậy à ???
- Uk
- À!! CHờ mk chút , mk lên phòng hắn lấy thuốc uống đã !!!!!!!!!!!